Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— Hắn đứng ở nơi đó, nhìn Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành sóng vai mà đi từ đầu tới cuối ánh mặt trời.

—— Đường phân hai bên, đứng nơi ánh sáng là Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư hai mươi tám tuổi.

—— Mà chính hắn, đứng ở tương lai xa xôi, thần sắc ôn nhu nhìn lại quá khứ.

—— "Đây đúng là, một đời thật dài, thật tốt."

"A Nhứ!"

Chu Nhứ không nghĩ rằng Chu Tử Thư có thể cho phép hắn nhìn thấy Ôn Khách Hành. Hắn vẫn còn ngây người, Ôn Khách Hành đã vội vàng nhào về phía hắn, không kịp phòng bị đụng phải hắn đầy cõi lòng. Lúc Chu Nhứ ôm đối phương vào ngực vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, lảo đảo lui về phía sau hai bước, chặt chẽ ôm người, tiện đà lại nhìn Chu Tử Thư với thần sắc phức tạp.

Không ai có thể hiểu mình hơn chính mình.

"Ngươi..." Hắn nhìn chằm chằm Chu Tử Thư muốn nói lại thôi, vừa định mở miệng hỏi hắn rốt cuộc có ý gì thì đã bị người trong lòng cắt ngang. Ôn Khách Hành bất mãn với phản ứng của Chu Tử Thư, nâng giọng ghé vào tai hắn kêu lên, "A Nhứ!"

"Lão Ôn, đệ đừng nháo."

Chu Tử Thư đau đầu, vốn cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ là thản nhiên mở miệng nói, "Đi theo ta." Hắn vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt giống như kết tầng băng sương không tan, từ trong xương cốt lộ ra sự lạnh lùng cự người ở ngoài ngàn dặm, "Ngươi lưu lại."

Lời này là nói cho Chu Nhứ nghe, không phải dùng giọng điệu thương lượng mà mang theo sự ngang ngược không cho phép cự tuyệt. Nói xong hắn liền xách Ôn Khách Hành ra khỏi trong lòng Chu Nhứ như xách con thỏ, muốn dẫn y đi ra ngoài, "Chỉ là cho đệ nhìn chút, người vẫn tốt, ta không giết."

Ôn Khách Hành cúi đầu giật nhẹ góc áo của Chu Tử Thư, "Ta không ý tứ đó." Y sợ Chu Tử Thư nghĩ nhiều, đưa tay đi tìm bàn tay giấu dưới áo bào của Chu Tử Thư. Khác với bàn tay luôn ấm áp của Chu Nhứ, tay Chu Tử Thư lạnh lẽo, tựa như tuyết trắng quanh năm không tan trên đỉnh Trường Minh Sơn.

"..." Chu Nhứ biết mình đánh không lại Chu Tử Thư này, nhưng cũng biết đối với Ôn Khách Hành, chính hắn tuyệt không có ý gì xấu, hắn và Chu Tử Thư tựa như có thần giao cách cảm, chỉ cần liếc nhau là biết được tâm tư của đối phương, "Ta biết."

"Lão Ôn." Chu Nhứ vỗ vỗ bờ vai của y, nhẹ nhàng cười, "Ta ở chỗ này chờ đệ trở về."

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành không tha, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Chu Tử Thư, sau đó phát hiện người kia khuôn mặt lạnh lùng bất vi sở động, y bỗng nhiên cảm thấy Chu Tử Thư thanh tỉnh, hắn vào thời khắc này, vô cùng bình tĩnh và lý trí.

Đây là Chu Tử Thư ánh mắt thanh minh mà Ôn Khách Hành lần đầu tiên nhìn thấy kể từ khi đi vào thời gian điểm kỳ quái này. Hắn bị tình cảm trầm trọng mà lý trí như vậy áp lực đến không thể hô hấp, thật lâu sau, mới khắc chế được nỗi rung động bi thương trong đáy lòng kia.

"Được rồi."

~~~

Chu Tử Thư kéo bàn tay run rẩy của Ôn Khách Hành, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi tinh mịn hiển lộ rõ ràng nỗi lo âu trong lòng chủ nhân. Ôn Khách Hành không khỏi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia, ngón trỏ gấp lên cào cào lòng bàn tay hắn, ra vẻ thoải mái cười tủm tỉm hỏi hắn, "A Nhứ à, huynh muốn mang ta đi chỗ nào thế?"

Nghe những lời này, Chu Tử Thư thân thể cứng đờ, lại dừng bước, thong thả buông tay Ôn Khách Hành. Hắn lấy một dải vải màu đen ra từ trong tay áo, động tác ôn nhu buộc quanh đầu Ôn Khách Hành, che khuất tầm mắt sáng như đuốc của y. Sau đó dịu dàng hôn lên mí mắt y cách tầng vải hơi mỏng này.

"A Nhứ..."

"Hư." Chu Tử Thư ôm y, cảm nhận y không ngừng run rẩy, "Lão Ôn, ta mấy năm nay, sống được rất khốn nạn."

"Ta vốn không nghĩ để đệ nhìn thấy ta như vậy."

Hắn kéo tay Ôn Khách Hành. Y một đường mò mẫm đi về phía trước, càng đi về phía trước lại càng có thể cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ khiến người không rét mà run, phảng phất như có một đôi tay vô hình vươn ra từ vực sâu gắt gao bóp cổ y, áp lực đến khiến người khó có thể hô hấp. Chu Tử Thư không nói gì, chỉ trầm mặc dẫn y đi tới, mùi máu tanh hôi càng ngày càng nặng, ngẫu nhiên Ôn Khách Hành còn có thể giẫm lên thứ mềm mềm nhớp nháp không muốn nghĩ xem đó là gì.

Mùi máu tươi gay mũi dần dần đặc hơn, Ôn Khách Hành thân ở Quỷ Cốc nhiều năm, không thể quen thuộc hơn đối với loại hương vị mục ruỗng thối rữa này. Y bỗng nhiên không dám đi theo Chu Tử Thư, thân hình y chợt ngừng tại chỗ, lúc phục hồi tinh thần lại, ngay cả dải vải đen che trên mặt đều bị nước mắt làm ướt sũng.

Nhưng Chu Tử Thư lôi y bước về phía trước không cho phép cự tuyệt, Ôn Khách Hành bắt đầu giãy dụa, hai tay y gắt gao kéo Chu Tử Thư, "A Nhứ, A Nhứ... Chúng ta trở về đi, chúng ta trở về."

Đoạn dĩ vãng máu chảy đầm đìa này khắc vào trong xương cốt của Chu Tử Thư, trở thành huyết nhục của hắn, cuối cùng thành một bộ phận trong thân thể hắn. Hiện tại, hắn đem những chuyện cũ điên rồ ấy từng chút lột ra, giống như đặt vào tay Ôn Khách Hành một con dao cùn, làm cho y tự tay cắt mở vết thương bao năm chưa từng lành của Chu Tử Thư.

"Nơi này từng giam giữ rất nhiều trẻ nhỏ."

"Trong chúng có những đứa bé vẫn chưa tới một tuổi."

"Có, thậm chí là ta đào ra từ trong bụng mẹ."

Lời nói của hắn lạnh lùng, thờ ơ như làm một người đứng xem kể chuyện cho người khác, đây là một Chu Tử Thư mà Ôn Khách Hành chưa từng gặp, cũng không dám thể hội.

"Những đứa bé ném vào trong ao độc này không ai sống sót."

"Ta tức giận, liền tàn sát toàn bộ thôn đó."

Ôn Khách Hành ôm hắn, thân thể run rẩy, càng không ngừng khóc, "A Nhứ, đừng nói, đừng nói nữa..."

"Bọn họ đều không cứu được đệ."

"Nếu không cứu được, vậy bọn họ còn sống làm gì."

Chu Tử Thư ôm y, vỗ sau lưng Ôn Khách Hành trấn an. Hắn biết Ôn Khách Hành hối hận, cũng đau lòng. Hắn chính là muốn Ôn Khách Hành ghi nhớ thật lâu, cũng khiến y tiếc mệnh một chút, đừng sau khi trở về còn đầy đầu đều là biện pháp ngu xuẩn.

"Đệ xem ta, cái dạng này."

"Ôn Khách Hành, tâm đệ tàn nhẫn đến thế nào."

Kỳ thật Ôn Khách Hành mấy ngày nay chính mình cũng có thể từ đôi câu vài lời trong miệng người giang hồ mà đoán được thất thất bát bát về sự điên cuồng cực thịnh một thời của Chu Tử Thư, chỉ là y không muốn tin tưởng thôi.

Ngực nhói lên nhói lên đau, y sao có thể nhẫn tâm nhìn A Nhứ của mình từng chút từng chút biến thành bộ dáng này.

Y chỉ có thể gắt gao ôm chặt Chu Tử Thư, hết lần này đến lần khác nói xin lỗi.

Chu Tử Thư hiện giờ bình tĩnh, cũng lý trí đến đáng sợ. Khi hắn có thể mặt không đổi sắc ngữ điệu bình tĩnh đem chuyện này êm ái nói cho Ôn Khách Hành, việc này trong mắt hắn cũng đã không tính đáng là gì. Trăm năm trường sinh, hắn đã sớm nhìn thấu sinh tử, coi mạng người như chuyện vặt, vạn vật đều như con kiến, sinh diệt một ý niệm.

Muối bỏ biển, chúng sinh cũng chỉ vậy thôi.

Hắn thậm chí còn có thể ở trước mặt Ôn Khách Hành bắt ít người giết cho y xem.

Hắn chỉ là không muốn.

Hoặc có thể nói là chút ôn nhu trong lòng còn che chở y thật cẩn thận.

Ôn Khách Hành chưa từng trực diện cảm nhận sự lạnh lùng của Chu Tử Thư như vậy, cho dù là khi Chu Tử Thư bóp cổ y muốn mạng y, Chu Tử Thư đều có cảm xúc phập phồng, không giống hiện tại, đặt mình ở ngoài phảng phất như một người đứng xem không có cảm tình. Điều này khiến Ôn Khách Hành thật sự sợ hãi.

Y sợ Chu Tử Thư mất đi tình yêu.

"A Nhứ..." Y mở miệng thật cẩn thận, đưa tay kéo xuống dải vải che khuất tầm mắt, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, lại vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.

Sao chỉ núi thây biển máu có thể hình dung.

Còn tất cả đều là xương cốt trẻ nhỏ.

Chu Tử Thư cũng không ngăn cản động tác của y, chỉ là khẽ thở dài.

Sinh mệnh mạch lạc có thể thấy được rõ ràng, hài cốt vỡ nát khắp nơi đều có, đây đều là hắn làm nghiệt.

Mà đây, còn vẻn vẹn chỉ là một góc băng sơn.

Đây chỉ là một loại biện pháp được ngoại giới đồn đãi rộng nhất giữa thiên thiên vạn vạn biện pháp mà hắn nếm thử để cứu sống Ôn Khách Hành thôi, sống quá lâu, liền cái gì cũng đều làm ra được.

Hắn một mực chờ sự giải thoát, chờ chính nghĩa đến.

"Trở về đi." Hắn nói.

Sau đó nhẹ nhàng, hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt Ôn Khách Hành.

"Đừng khóc."

~~~

Ôn Khách Hành được Chu Tử Thư ôm trở về. Chu Nhứ đúng như hẹn ước, một mực ở tại chỗ chờ y. Khi nhìn thấy Ôn Khách Hành ánh mắt sưng đỏ lại hôn mê bất tỉnh, Chu Nhứ lập tức bực bội, "Ngươi đã làm gì hắn vậy?"

Chu Tử Thư liếc nhìn hắn một cái, ôm chặt người vào ngực mình, "Chuyện phải làm kế tiếp, ta không muốn để hắn nhìn thấy."

"Chỉ là làm cho hắn ngủ một giấc sâu thôi." Chu Tử Thư đặt Ôn Khách Hành lên giường mỹ nhân, rồi đứng lên xoa xoa bả vai của mình, nhìn Chu Nhứ, nói với bản thân mình nhẹ nhàng khó được, "Lại đây."

Hắn ra khỏi phòng vẫy tay với Chu Nhứ, sau đó khoanh tay đón ánh sáng mà đứng, tiếng hắn nói chuyện rất nhẹ, dường như là sợ đánh thức người đang ngủ trong phòng, "Ta biết Thất Khiếu Tam Thu Đinh trên người ta không giải được, lúc này ngươi hẳn là đã sớm rút đinh."

"Lục Hợp Tâm Pháp trên người ta là đã qua luyện hóa."

Bị ai luyện hóa dĩ nhiên là một bí mật mọi người đều biết.

"Ngươi sẽ trở thành một Chu Tử Thư rất tốt ở lại bên người hắn."

Thời điểm Chu Tử Thư nói câu đầu tiên, Chu Nhứ liền đoán được chính mình muốn làm gì, nếu việc trọng tố kinh mạch của hắn chỉ có thể dựa vào luyện hóa Lục Hợp Thần Công, vậy sao bây giờ, có thể cứu hắn chỉ còn lại chính mình.

Càng nhiều, Chu Tử Thư và Chu Nhứ cũng không cần giải thích.

Hắn khoanh chân ngồi mặt đối mặt với bản thân, cũng giống như năm đó với Ôn Khách Hành ở Võ Khố. Thứ sốt ruột đã vây khốn mình cả đời này, hắn rốt cuộc có thể buông xuống.

~~~

"Tóc ngươi..."

Chu Tử Thư vén lên một lọn tóc bạc của mình, không để ý lắm.

"Rốt cuộc cũng bạc rồi."

~~~

Khi Chu Nhứ mang Ôn Khách Hành đi, Ôn Khách Hành thậm chí còn chưa tỉnh lại. Chu Tử Thư một người ngồi ở đỉnh Trường Minh Sơn chưa từng ra ngoài đưa tiễn, chỉ là khi Chu Nhứ nói cho hắn bọn họ phải rời khỏi, hắn vớt lên bầu rượu uống một ngụm nhỏ, sau đó khoát tay tỏ vẻ mình đã biết.

Người cuối cùng cáo biệt Chu Tử Thư là Trương Niệm Tương.

Tiểu cô nương quỳ gối cách hắn ngoài ba bước, vừa thành kính vừa trịnh trọng dập đầu ba lần.

"Trương Niệm Tương, Trang chủ đời thứ mười bảy của Tứ Quý Sơn Trang, xin bái biệt ân sư."

Nước mắt nóng bỏng của nàng rơi lên mặt tuyết.

"A tổ..."

Chu Tử Thư không có Lục Hợp Tâm Pháp chống đỡ, thân thể nhanh chóng suy kiệt, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.

Trường Minh Sơn bắt đầu tuyết rơi, hắn vươn tay đón hai bông tuyết.

"Niệm Tương, đem ta và chút xương cốt này của Lão Ôn chôn cùng nhau đi."

Trong lúc ngẩn ngơ, hắn dường như thấy được Ôn Khách Hành tóc trắng áo hồng kéo tay hắn một đường đi thẳng về phía trước, đi đến năm hai mươi tám tuổi của hai người thanh niên tóc đen, khí phách hăng hái.

Thời trẻ trung ấy.

"Đây đúng là, một đời thật dài, thật tốt."

—— Hắn nói với Ôn Khách Hành một câu cuối cùng.

—— "Đừng khóc."

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro