Hạ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

"A Tương, ta muốn đi xem hắn." Ôn Khách Hành nói.

Nhưng Cố Tương không thể đồng ý.

Ôn Khách Hành hiện giờ thân mình không tốt, sao có thể ra cửa bôn ba, huống chi, mặc dù Chu Tử Thư đã trả lại sự trong sạch cho Ôn Khách Hành ở trên đại hội võ lâm, nhưng nếu bị người phát hiện Cốc chủ Quỷ Cốc còn sống, hơn nữa công lực giảm đi, những ngày tháng sau này chỉ sợ không bao giờ còn có thể sống yên ổn.

Thế nhưng nhìn Ôn Khách Hành bệnh không dậy nổi, ngày ngày ủ rũ, Cố Tương cũng không đành lòng.

Hơn nữa nàng cũng muốn biết, Chu Nhứ hiện tại sống thế nào, phu nhân của hắn là một người như thế nào, hắn có còn nhớ tới Ôn Khách Hành hay không, chẳng sợ dù chỉ một chút.

"Ca, muội thay huynh đi xem hắn." Cố Tương nói, "Huynh uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt, chờ huynh khỏi bệnh, muội sẽ đi Tứ Quý Sơn Trang."

Cố Tương không có trên Quần Quỷ Sách, hơn nữa người biết về quan hệ giữa Cố Tương và Ôn Khách Hành, hoặc là đã chết, hoặc là sau hai năm đã quên đến không sai biệt lắm, hoặc chính là người sẽ không thương tổn Cố Tương.

Ôn Khách Hành trầm mặc, xem như đáp ứng.

Trước khi ra cửa, Cố Tương dặn đi dặn lại, nhất định phải ăn cơm uống thuốc đúng hạn, không thể đi loạn, không cần ra cửa.

Nhận được sự hứa hẹn hết lần này đến lần khác của Ôn Khách Hành, Cố Tương dắt ngựa, ra roi thúc ngựa lên đường.

02.

Tứ Quý Sơn Trang một mảnh vui sướng hân hoan, đèn lồng lớn màu đỏ treo đầy nhà.

Hai năm nay, Tứ Quý Sơn Trang thanh danh đại chấn, chỉ là hai danh hào của tiền thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư, và truyền nhân của Kính Hồ Phái Trương Thành Lĩnh, liền đủ để cho người chạy theo như vịt.

Không ít người muốn tới cửa nịnh bợ tạo quan hệ, chỉ là Chu trang chủ này không quan tâm tiền tài đồ cổ, không lĩnh nhân tình, không để mỹ nhân vào mắt, nhưng thật ra làm cho người muốn tạo quan hệ đâm đến mũi đầy bụi.

Chẳng qua ngay vào ba tháng trước, Tứ Quý Sơn Trang đột nhiên thả ra tin tức, nói Chu trang chủ của Tứ Quý Sơn Trang sẽ thành thân vào đầu tháng tư.

Lễ thành thân không mời bất luận kẻ nào, nhưng một tháng qua vẫn có vô số nhân sĩ võ lâm mang hạ lễ tới cửa bái phỏng chúc mừng, thuận tiện nói mấy câu lời hay với trang chủ phu nhân tương lai.

"Ngươi nói ngươi, tân nương tử đều không có, còn thành thân cái gì." Diệp Bạch Y ngồi trong phòng Chu Tử Thư nói.

Chu Tử Thư đứng nghịch ánh sáng, sắc mặt đen tối, cùng tiếng tưng bừng náo nhiệt ngoài cửa phòng không hợp nhau.

"Tất nhiên là có, chỉ là hắn còn không nguyện gặp ta mà thôi." Chu Tử Thư nói.

Diệp Bạch Y sửng sốt, lập tức mất khẩu vị, "Ta đều nói, tiểu ngu xuẩn hắn đã sớm..."

"Thôi..." Diệp Bạch Y khoát tay đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Đối với sự tình trên Bạch Lộc Nhai, lão áy náy trong lòng, cũng từng trợ giúp Chu Tử Thư tìm kiếm tung tích của Ôn Khách Hành, nhưng mặc dù là Trường Minh Sơn Kiếm Tiên, tất cả tìm kiếm đều như cục đá rơi vào trong đầm sâu, không hề có tiếng vọng.

Chu Tử Thư đưa tay nhẹ nhàng vỗ đường thêu hoa văn của hai bộ hỉ phục trên bàn, hỉ phục kia là màu đỏ thẫm thuần túy nhất, một bộ làm theo thân hình của mình, một bộ khác, là dựa theo thân hình của Ôn Khách Hành.

Hai tháng trước hắn mang theo Diệp Linh phẫn nữ trang xuống núi, mơ hồ nghe thấy người khác nghị luận sau lưng hắn.

"Đó không phải là trang chủ Tứ Quý Sơn Trang sao? Không phải nói hắn luôn luôn không gần nữ sắc ư, sao lại dắt một cô nương đi dạo phố?"

Chu Tử Thư nghe vậy, liền mang theo Diệp Linh đi tiệm trang phục tốt nhất trong thành, đặt làm hai bộ hỉ phục.

Lúc này Diệp Linh, bị hắn bắt ăn mặc thành bộ dáng đại cô nương, đang đóng đô tại hoa viên tiền sảnh, đi chặn những lời nhàn ngôn toái ngữ của khách khứa tới lui.

Chu Tử Thư đang chìm trong hồi ức, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, Trương Thành Lĩnh vô cùng lo lắng chạy vào.

"Sư phụ! Sư phụ!" Thành Lĩnh chạy gấp, đầu đầy mồ hôi.

"Hô to gọi nhỏ làm cái gì?" Chu Tử Thư nhíu mày.

Trương Thành Lĩnh hít sâu mấy hơi, lại nhìn quanh trái phải một chút, lúc này mới lại gần thì thào nói, "Sư phụ, con vừa rồi, hình như nhìn thấy Tương tỷ tỷ."

Trương Thành Lĩnh vốn ở cửa nghênh đón tân khách, đột nhiên thấy trong đám người một bóng dáng đầu đội đấu lạp nghịch dòng người, thân ảnh kia giống hệt Cố Tương trong ký ức.

03.

Cố Tương lúc này đã ở trên đường trở về.

Mới vừa rồi, nàng một đường đi tới, trộn lẫn trong đám người, xung quanh tất cả đều vui mừng đầy mặt, dẫn theo các loại quà tặng, nói nói cười cười.

Có kẻ nói Chu trang chủ và Chu phu nhân phu thê tình thâm, kim ốc tàng kiều, có kẻ nói Chu trang chủ vung tay mua đầy châu báu, chỉ vì giành được nụ cười của phu nhân, có kẻ nói Chu phu nhân xinh đẹp như hoa, cùng Chu trang chủ là trời sinh một đôi.

Cố Tương một đường nghe, một đường đè nén lửa giận.

Nàng không tùy tiện tới gần Tứ Quý Sơn Trang, chỉ nhảy lên trên cây nhìn vào bên trong.

Ngoài tiền sảnh dựng một cái đình, màn rủ tầng tầng che đậy, bên trong mơ hồ có thể thấy được một nữ tử váy hoa đang ngồi, lụa mỏng che mặt, không thấy rõ dung mạo, một tay phe phẩy quạt tròn, một tay đỡ trán, nằm ở trên giường êm trong đình.

Không ít người vây quanh ở ngoài đình, chắp tay hành lễ từ cách một khoảng cách, phụ hoạ hùa theo, nhưng thật ra vui vẻ hòa thuận.

Cố Tương xem mà lửa bùng lên trong lòng, chỉ cảm thấy một mảnh si tâm của ca ca nhà mình, nhưng lại đều thành chuyện cười năm cũ.

Trên đường trở về, Cố Tương cũng âm thầm hạ quyết tâm, nếu là tâm bệnh không có thuốc chữa, vậy thì rót xuống cho Ôn Khách Hành một chén Mạnh Bà Thang.

Nàng không biết là, Tứ Quý Sơn Trang bên kia đã rối loạn, tân khách thành đàn chen chúc ở tiền sảnh, trang chủ Chu Tử Thư lại chẳng biết đi đâu.

04.

Trên đường về Cố Tương đột nhiên bị người ngăn lại, đợi thấy rõ người tới, nàng không chút suy nghĩ, lấy chủy thủ ra công kích.

Chu Tử Thư chưa rút kiếm, chỉ nâng tay đi chắn, vừa mới ra tay, hắn lập tức nhận ra, người này đúng thực là Cố Tương, chỉ là hai năm không thấy, võ công của tiểu cô nương lại tiến bộ nhiều như vậy.

Trải qua mấy chiêu, Chu Tử Thư đoạt được chủy thủ trong tay Cố Tương, lại lật tung đấu lạp nàng che mặt.

Cố Tương thấy thế, cũng không dây dưa nhiều, xoay người định rời đi.

"A Tương!" Chu Tử Thư vội vàng tiến lên ngăn nàng lại.

Tiểu cô nương ngày xưa vẫn luôn ăn mặc giống một đại tiểu thư, hiện giờ lại mặc một thân áo vải thô màu đen, mái tóc dài vấn lên, không mang chút châu ngọc nào, sắc mặt nhìn cũng tiều tụy không ít.

"Chu trang chủ, biệt lai vô dạng." Cố Tương mở miệng trước phá vỡ sự trầm mặc, nàng chắp tay làm động tác vái chào, trên mặt tràn đầy vẻ đề phòng và xa lạ, "Còn chưa kịp chúc mừng trang chủ, chúc trang chủ và phu nhân bạch đầu giai lão, trăm năm hảo hợp."

"A Tương." Chu Tử Thư không kịp giải thích nhiều, hai tay đè bả vai Cố Tương lại, sợ người đào thoát, "Ôn Khách Hành ở nơi nào?"

Cố Tương mi mắt run lên, lại nói, "Chủ nhân hắn... đã chết rồi."

"Không có khả năng!" Tay Chu Tử Thư dùng sức, "Lão Ôn không thể đã chết, A Tương, muội nói cho ta biết đi, Ôn Khách Hành hiện đang ở đâu?"

Giọng Chu Tử Thư đã run rẩy, hai mắt hàm lệ, như sắp rơi lại chẳng rơi.

Cố Tương nhìn, đột nhiên mũi đau xót, nhưng nàng nhớ tới tất cả nhìn thấy ở Tứ Quý Sơn Trang, lại sôi gan phẫn nộ, "Chu Nhứ, ngươi quản được sao! Ngươi không phải sắp thành thân sao? Ngươi còn quản hắn làm cái gì!"

Cố Tương hung hăng đẩy Chu Tử Thư ra, xoay người rời đi.

"Không có thành thân." Chu Tử Thư nói.

Bước chân của Cố Tương dừng lại.

"Đó là dùng thuật dịch dung cho môn hạ đệ tử của ta, ta chỉ là vì..." Dẫn các ngươi đi ra.

Cố Tương nghe hiểu lời của Chu Tử Thư, xoay người nhặt lên chủy thủ rơi xuống trên mặt đất, tiến lên một phen đặt ngang ở giữa cổ Chu Tử Thư.

"Chu Nhứ, ta hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng coi chủ nhân ta là cái gì? Là bằng hữu, sư đệ, hay là..."

"Là người trong lòng." Chu Tử Thư đón lưỡi đao sắc bén kia, cắt ngang lời Cố Tương, "Là người muốn phải cùng đồng sinh cộng tử, bên nhau đến bạc đầu."

Cố Tương thần tình không thể tin.

"A Tương, muội dẫn ta đi gặp hắn đi, cho dù hắn không muốn đi về cùng ta cũng không sao, ta chỉ cần có thể nhìn hắn sống tốt đẹp là được." Thanh âm Chu Tử Thư thấp xuống, đúng là dẫn theo mấy phân khẩn cầu.

Cố Tương trầm mặc một hồi, buông chủy thủ, nói, "Hắn sống không tốt... Một chút cũng không tốt..."

Sao có thể tốt chứ.

Phế đi nửa thân võ công vẫn lấy làm kiêu ngạo, mưu hoa hồi lâu cũng không thể tự tay báo huyết hải thâm thù, tất cả thân nhân đều rời mình mà đi, người yêu thương lại đột nhiên muốn thành thân...

Sao có thể sống tốt được.

Cố Tương lắc đầu, "Hắn không muốn gặp ngươi..."

"Ta có thể không xuất hiện ở trước mặt hắn, xa xa, để cho ta liếc nhìn là tốt rồi..." Vành mắt Chu Tử Thư đỏ lên, nghẹn ngào nói.

Cố Tương đột nhiên hồi tưởng lại, buổi sáng ngày hôm đó Ôn Khách Hành ngồi trước cửa sổ, rơi xuống một hàng lệ, y lúc ấy là nói như thế nào, y nói, "Ta muốn đi xem hắn, chỉ liếc nhìn là tốt rồi."

Cố Tương rốt cuộc không kiềm được, hai tay che mặt lớn tiếng òa khóc.

05.

Cố Tương mang theo Chu Tử Thư đi thôn trang nhỏ kia, Chu Tử Thư ẩn giấu nội lực, dùng thuật dịch dung, lại choàng kiện áo tơi lớn, ngồi dùng trà ở quán nhỏ ven đường, làm bộ một người khách qua đường bình thường.

Ôn Khách Hành được Cố Tương đỡ đi ra từ trong phòng.

Người trường thân ngọc lập, luôn một thân cẩm y hoa phục kia, hiện giờ mặc y phục trắng thuần, đi một bước lại phải nghỉ một bước.

Khoảng cách từ y quán tới cửa dài chẳng qua là vài bước, y lại đi lâu như vậy.

Cố Tương đỡ Ôn Khách Hành ngồi xuống, rồi đem cái chăn trong tay đắp lên người y. Đã là tháng ba, xuân ý suy tàn, Ôn Khách Hành lại vẫn đắp chăn rất dày, ôm lò sưởi tay ấm áp.

Sau giờ ngọ nắng trời đang đẹp, Ôn Khách Hành ngồi sinh cơn buồn ngủ, thoáng chợp mắt ngủ rồi.

Có đóa hoa rơi, theo gió nhẹ nhàng trượt xuống từ giữa hai hàng mày của y, xẹt qua khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, dừng ở trên đầu ngón tay hơi hơi gấp lại.

Chu Tử Thư đứng xa xa nhìn, trong lòng co rút đau đớn.

Đó là người trên đầu quả tim mà hắn tìm kiếm suốt hai năm, hiện giờ ngay ở trước mặt mình, nhưng Chu Tử Thư cũng không có mấy phần vui sướng mất mà được lại.

Hắn đã nghe Cố Tương nói qua về hiện trạng của Ôn Khách Hành, tận mắt nhìn thấy, lại vẫn bị sự yếu ớt ấy làm cho kinh hãi.

Đó là Ôn Khách Hành ư, là Ôn Khách Hành từng luôn vây quanh bên mình líu ríu, đuổi cũng đuổi không đi, là Ôn Khách Hành từng thổi khúc bồ đề thanh tâm suốt một đêm, chỉ để giúp mình chữa thương, là Ôn Khách Hành che ở trước người mình, kề vai chiến đấu.

Chu Tử Thư đưa tay, từ xa xa cách khoảng không, đụng vào y.

Là Ôn Khách Hành mà mình muốn giữ ở bên người, để ở trong lòng cả đời.

Chu Tử Thư nghĩ, vô luận như thế nào, hắn muốn dẫn Ôn Khách Hành đi.

06.

Ôn Khách Hành kỳ thật cũng không ngủ, ngược lại, ngay từ khi Chu Tử Thư bước vào thôn này, y đã cảm nhận được sự khác thường.

Sau khi trở về, Cố Tương cũng không nói nhiều lời, chỉ nói việc thành thân là sự hiểu lầm, rồi kéo Ôn Khách Hành ra cửa phơi nắng.

Ánh mặt trời ấm dào dạt đổ lên trên người y, mà ánh mắt kia càng nóng cháy hơn cả thái dương, thiêu đốt đến khiến Ôn Khách Hành không nhịn được nhắm mắt lại vờ chợp mắt.

Chờ hồi lâu, người kia rốt cuộc đứng dậy rời đi, Ôn Khách Hành mới chậm rãi mở mắt, thở phào một hơi.

Y nhìn về phương hướng kia, trên cái bàn vuông nho nhỏ chỉ còn hai cái bát không, mấy mảnh tiền đồng.

A Nhứ.

Y mở miệng gọi không tiếng động.

Không bao giờ gặp lại, có lẽ là kết cục có thể diện nhất cho hai người họ.

Ôn Khách Hành nhìn một hồi lâu, mới đứng dậy, ôm chăn chậm rãi dịch chuyển trở về phòng.

Buổi tối hôm ấy, Ôn Khách Hành rót cho mình uống hết hai bầu rượu, lại làm một giấc mộng.

Trong mộng A Nhứ không còn là một bóng dáng càng lúc càng xa, mà là ngồi cùng y bên phố, uống rượu phơi nắng.

Ôn Khách Hành nói, còn sống, phơi nắng dưới thái dương, còn có người cho ta gọi tên như vậy, thật tốt.

Ôn Khách Hành gọi hắn, A Nhứ.

A Nhứ A Nhứ.

Chu Tử Thư nở nụ cười, gọi hồn à.

07.

Sau khi rời đi, Chu Tử Thư tìm Cố Tương, nói thẳng ý đồ đến, "Ta muốn dẫn Lão Ôn trở về."

"Ngươi! Ngươi không phải đã nói chỉ liếc nhìn hắn thôi sao." Cố Tương vội vàng kéo Chu Tử Thư vào một góc không ai nhìn đến.

"Nguyên nhân chính vì ta đã thấy hắn, ta mới càng không thể mặc kệ hắn." Chu Tử Thư biết Cố Tương băn khoăn điều gì, cũng biết Cố Tương càng sợ hãi điều gì, "Thân mình hắn hiện giờ, kéo một ngày lại kém một ngày."

"Ta nhìn ra được, Lão Ôn không có bao nhiêu nội lực, chẳng lẽ muội muốn xem hắn ngày ngày chịu đựng nỗi đau đớn vì kinh mạch hao tổn, ở lại loại địa phương này đến cuối đời sao?"

Cố Tương trầm mặc, nàng làm sao không biết những gì Chu Nhứ nói đều là thật.

Nơi này hẻo lánh cằn cỗi, ngay cả thuốc tốt một chút cũng đều không có, Ôn Khách Hành mỗi ngày dày vò đến thế nào, nàng đều xem trong mắt.

Nhưng nàng cũng biết, Ôn Khách Hành có sự kiên trì của mình, sự ngông nghênh của mình.

"Chu Nhứ, ngươi có biết lão gia gia trong y quán đã nói như thế nào không? Ông ta nói, tâm bệnh của anh ta, không thuốc nào chữa được."

"Ông ta nói, tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ."

"Ta biết trên đời này chỉ có ngươi có thể trị khỏi hắn, nhưng trên đời này, cũng chỉ một mình ngươi có thể thương tổn hắn."

Cố Tương nói rất nhiều, Chu Tử Thư đều nhất nhất nghe.

Cuối cùng, Cố Tương ngẩng mặt nhìn Chu Tử Thư, gằn từng tiếng nói, "Chu Nhứ, nếu ngươi dám phụ hắn, Cố Tương ta dù vứt bỏ cái mạng này, cũng nhất định bắt ngươi phải trả giá đại giới."

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro