Thượng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phù du nhập dạ triêu mộ kiếp

Cặp: Chu Ôn

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

Ôn Ôn ốm yếu, A Nhứ truy thê.

Một chuyện xưa về thành thân, trước ngược sau ngọt.

Trên Bạch Lộc Nhai, Độc Hạt ruồng bỏ hợp tác với Quỷ Cốc, trận chiến giả chết từ diễn trở thành sự thật.

~~~

01.

Khi Chu Tử Thư đuổi đến trên Bạch Lộc Nhai, chỉ kịp thấy đồ đệ Trương Thành Lĩnh của hắn, dùng ám khí phòng thân hắn dạy nhắm thẳng vào Ôn Khách Hành, Vũ Đả Ba Tiêu Châm kia sượt qua Diệp Bạch Y lướt trên màn nước, chui thẳng vào ngực Ôn Khách Hành.

Mà Ôn Khách Hành phảng phất như mất lực trong chớp mắt, ngay cả giãy dụa đều không có, liền ngã vào vực sâu vạn trượng phía sau.

"Lão Ôn!" Một ngụm huyết khí tụ lại trào lên trong lồng ngực, thân thể sớm một bước xông ra ngoài theo Ôn Khách Hành trước khi chính hắn kịp phản ứng.

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh kinh hô.

Chu Tử Thư thậm chí còn chưa tới gần vách núi, đã bị Diệp Bạch Y túm sau cổ mang trở về, gõ hôn mê bất tỉnh.

Khi lại tỉnh lại, đã là một ngày sau.

02.

Mới vừa rồi khi giao chiến cùng Diệp Bạch Y, Ôn Khách Hành đã mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp, nội lực trì trệ, vận chuyển không thông.

Trong nháy mắt khi người trúng Vũ Đả Ba Tiêu Châm, ngã xuống vách núi, y thấy được trên sườn núi Hạt Vương thưởng thức chiếc chìa khóa giả của Võ Khố kia, bộ dáng tựa cười tựa không.

Lần này, y lại thua tại trên tay Độc Hạt.

Vốn kế hoạch là ngã xuống vực giả chết, Ôn Khách Hành lấy nội lực hộ thân, lại có Diễm Quỷ tiếp ứng, nhiều lắm chịu điểm bị thương ngoài da.

Nhưng hiện tại nội lực tứ tán không thế khống chế, sau khi không có phòng hộ, châm kia xuyên thẳng vào tâm mạch, Ôn Khách Hành hai mắt tan rã, ý thức mơ hồ, chỉ nghe tiếng gió gào thét mà qua bên tai, tất cả trước mắt càng ngày càng xa.

Giữa lúc mơ hồ, y dường như nghe thấy giọng A Nhứ.

Sau đó, chỉ còn lại sự đau đớn lan tràn từ ngũ tạng lục phủ tới toàn thân.

03.

Tào Úy Ninh và Cố Tương đến sớm hơn một chút so với Chu Tử Thư. Vì sợ hãi nếu thân phận Cố Tương bại lộ sẽ gặp được nguy hiểm, Tào Úy Ninh kéo nàng trốn ở mặt sau một tảng đá cách đó không xa.

Cố Tương gấp đến ứa nước mắt, liều lĩnh muốn nhào lên hỗ trợ, Tào Úy Ninh gắt gao túm Cố Tương, sợ nàng tùy tiện tiến lên sẽ bị thương tổn, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong đám người.

"Chìa khóa Võ Khố ở ngay trên người ma đầu kia! Giết hắn!"

Là sư phụ.

Tào Úy Ninh cứng đờ, sư phụ của hắn và Ôn huynh giương cung bạt kiếm, nếu là thương tổn đến Ôn huynh, ngày sau phải đối mặt với A Tương như thế nào.

"A Tương, muội hãy nghe ta nói." Tào Úy Ninh khó được thay vẻ nghiêm túc, "Hiện giờ mỗi người đều biết muội là người của Quỷ Cốc, muội ngàn vạn lần không thể lộ diện, nhưng ta không giống vậy, ta là đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái, mới vừa rồi ta nghe thấy giọng của sư phụ, nghĩ đến sư thúc cũng ở đây, ta đi tìm họ, giải thích với họ rõ ràng, nhất định sẽ không để họ gây thương tổn cho Ôn huynh."

Nhìn thần sắc bất lực của Cố Tương, Tào Úy Ninh xoay người nhìn thoáng qua, trên sườn núi binh khí đã va chạm.

"A Tương, muội đáp ứng ta, tuyệt đối nhất thiết không thể đi ra, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình. Ta biết muội tâm tính thiện lương, cũng biết Ôn huynh không phải kẻ tội ác tày trời, muội chỗ nào cũng không nên đi, ta lập tức quay lại, được chứ?"

Cố Tương gật đầu.

Tào Úy Ninh vì không để bại lộ vị trí của Cố Tương, cố tình lượn quanh một chút, lại bay về phía trên sườn núi.

Hắn đứng ở phía sau mấy nhân sĩ không biết tên đang hô "Giết hắn!", vội vàng liếc nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy sư thúc của hắn.

Mà sư phụ của hắn, ỷ vào bế quan đại thành, đã dẫn theo kiếm qua lại mấy hiệp với Ôn Khách Hành.

Trong lúc nhất thời, Tào Úy Ninh không biết nên làm thế nào cho phải, vừa sợ tiến lên nhúng tay sẽ ảnh hưởng đến sư phụ và Ôn huynh, vừa sợ khiến người chú ý rồi sẽ bị người tìm hiểu nguồn gốc phát hiện ra A Tương.

Đang lúc Tào Úy Ninh ảo não sao sư thúc còn chưa tới, bên kia Ôn Khách Hành đã chém xuống kiếm của Mạc Hoài Dương, trở tay đem kiếm kia đâm vào ngực Mạc Hoài Dương, lại sinh sôi vặn gãy cổ lão.

"Còn có ai!" Ôn Khách Hành nhếch môi cười, quạt đã nhuốm đỏ, bên môi máu tươi ướt át.

Mắt thấy sư phụ chết ở trước mặt mình, Tào Úy Ninh trừng lớn mắt, trong đầu một mảnh nổ vang, yết hầu lại giống như mắc kẹt, một câu cũng nói không nên lời.

Mãi tới khi một thân ảnh màu trắng xuất hiện, Long Bối chấn gió mà vang, thế cục trên trận nghịch chuyển, Tào Úy Ninh mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại.

Hắn thừa dịp trên trận không người chú ý tới mình, lặng lẽ lui ra, về tới mặt sau tảng đá kia.

Nhưng sau tảng đá, làm sao còn có A Tương.

04.

Cố Tương là thu được thư mật của Liễu Thiên Xảo, trong thư nói Ôn Khách Hành và Hạt Vương đạt thành giao dịch, nhưng Hạt Vương sợ muốn đổi ý, bất lợi cho Ôn Khách Hành, nàng mới kéo Tào Úy Ninh lộn trở lại từ trên đường bỏ trốn.

Mắt thấy Ôn Khách Hành bị vây công, lại bị Diệp Bạch Y và Trương Thành Lĩnh trước sau phục kích, rơi xuống không rõ, Cố Tương cơ hồ lập tức sẽ lao ra liều mạng với người.

Nhưng nàng dù sao theo Ôn Khách Hành mười mấy năm, trong đáy lòng có một thanh âm nói với nàng, chủ nhân sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Cố Tương đưa tay lung tung lau nước mắt, nhìn Tào Úy Ninh đang chạy đến chỗ mình từ xa xa, cắn răng một cái xoay người đi xuống dưới chân vách núi.

Dưới vách núi cỏ dại lùm cây mọc thành bụi, dưới chân lầy lội, Cố Tương phát hiện Ôn Khách Hành đã chết từ lâu sau một thân cây.

Không đúng, hẳn là nói nàng phát hiện một khối thi thể giống Ôn Khách Hành như đúc.

Cố Tương đè xuống sự kinh hãi, trong thư của Thiên Xảo tỷ không đề cập nhiều lắm, Cố Tương chỉ có thể miễn cưỡng đoán được là giả chết.

Nàng nhìn dòng suối róc rách bắt nguồn từ chân vách núi, mắt sắc phát hiện huyết sắc nhàn nhạt trôi theo dòng nước.

Khi Cố Tương tìm được Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành tựa như một con búp bê vải rách bị tùy tay vứt ở ven đường, cả người máu me, hơi thở mong manh, bên người y đè ép không ít cành khô gãy, nửa người ngâm trong nước suối, lạnh đến tận xương.

"Chủ nhân!" Nước mắt của Cố Tương lập tức lại rơi xuống, nàng cố sức nâng Ôn Khách Hành dậy, ghé sát ngực y, nhưng ngay cả tiếng tim đập đều cơ hồ không nghe thấy.

"Chủ nhân, chủ nhân ngài tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ, chủ nhân ngài mau tỉnh lại..." Cố Tương chưa từng vô lực như vậy bao giờ, vô lực vì chính mình võ công không giỏi, y thuật không xong, Ôn Khách Hành từ trước tới nay che chở nàng, hiện giờ chỉ còn hơi tàn ở trước mặt nàng, nàng lại bó tay không biện pháp.

"Chủ nhân..." Đầu ngón tay của Cố Tương chạm vào ngân châm cắm ở ngực y, ngân châm rung lên rất nhỏ theo mạch đập.

Cố Tương không biết nên làm như thế nào, nhưng nàng hiểu được, chính mình không thể ngồi chờ chết, nếu không Ôn Khách Hành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sẽ lại vô lực xoay chuyển trời đất.

Nhắm mắt lại quyết tâm, Cố Tương nắm ngân châm kia, dùng lực rút ra.

Ôn Khách Hành nhất thời ho ra một ngụm máu đen, mi mắt run rẩy, rốt cuộc hơi mở mắt.

"Chủ nhân... Chủ, chủ nhân..." Cố Tương đã là cả người thoát lực, khóc đến không còn hơi sức thở dốc.

"Nha đầu ngốc... Ta không sao..." Ôn Khách Hành thần trí vẫn mơ hồ, miễn cưỡng mới nhận ra được người đang ôm mình khóc đến thở không ra hơi kia, cố sức nâng lên bàn tay bị nước suối ngâm rửa sạch sẽ, lau đi nước mắt trên mặt Cố Tương, "Đừng gọi chủ nhân... Gọi ca..."

"Ca, ca, ngài đừng ngủ, ta lập tức mang ngài đi ra ngoài, lập tức sẽ không có việc gì... Sẽ không có việc gì..." Cố Tương nói năng lộn xộn, không biết là đang an ủi Ôn Khách Hành, hay là đang an ủi chính mình.

Cố Tương vớt Ôn Khách Hành ra từ trong nước, lại kéo thi thể trong lùm cây cách đó không xa tới nơi Ôn Khách Hành rơi xuống.

Ôn Khách Hành đã lại ngất đi, nhưng ít ra hô hấp vững vàng.

Cố Tương ngồi xổm xuống, gian nan đem Ôn Khách Hành cõng lên lưng mình.

Cô nương thân hình nhỏ gầy, cúi đầu khom thân mình, cước bộ run rẩy, một tay nắm hai tay Ôn Khách Hành, một tay đắp trên lưng Ôn Khách Hành, cứ như vậy từng bước một cõng Ôn Khách Hành trên lưng, dẫm lên giữa dòng suối, tập tễnh đi về phía hạ du.

Tại hạ du, Cố Tương phát hiện xe ngựa mà Liễu Thiên Xảo chuẩn bị trước, Thiên Xảo tỷ vốn nên lúc này tiếp ứng, nhưng Hạt Vương đổi ý, chỉ sợ chính nàng ta cũng dữ nhiều lành ít. Cố Tương đã quản không được nhiều như vậy, đặt Ôn Khách Hành xuống trong xe ngựa.

Ôn Khách Hành toàn thân đầy thương tích, có vết thương gây ra trong ác chiến, có vết thương do bị nhánh cây cắt phải khi rơi xuống, rập rạp chảy ra huyết sắc, phải mau chóng rửa sạch băng bó, ngoài ngoại thương, còn có nội thương lại càng phiền toái, nếu trị liệu trễ, hậu quả không thể lường được.

May mắn trong xe ngựa chuẩn bị sẵn thần dược bảo mệnh mà Liễu Thiên Xảo thường dùng, Cố Tương vội vàng đút cho Ôn Khách Hành thêm một viên, lại cởi bỏ áo ngoài ướt đẫm của y, lấy chăn bên trong xe bọc y lại thật kỹ lưỡng.

Dưới vách núi cũng không an toàn, đám chó săn võ lâm này sợ là sẽ lập tức tìm đến, Cố Tương cởi dây cương, đánh xe ngựa vội vàng rời đi.

Nhưng phải đi nơi nào?

Thời điểm Cố Tương đánh xe ngựa đi trên sơn đạo hẻo lánh, nàng đột nhiên nghĩ, nàng có thể đi đâu, có thể đi tìm ai?

Bạc Tình Ti bị tập kích, đàn quỷ phản bội, võ lâm chính đạo như hổ rình mồi, Diệp Bạch Y muốn san bằng Quỷ Cốc, Trương Thành Lĩnh trở mặt thành thù, liền ngay cả sư phụ của Tào đại ngốc tử, đều chết ở trên tay chủ nhân của nàng.

Cố Tương không biết nàng còn có thể đi đâu.

05.

Không ngủ không nghỉ đi một ngày một đêm, Cố Tương cũng không biết mình đi đến chỗ nào. Dọc theo đường đi vì tránh cho gặp được người của Ngũ Hồ Minh, chỗ nào hẻo lánh nàng chạy về hướng chỗ đó, hiện giờ đói khổ lạnh lẽo, vừa mệt vừa buồn ngủ, quan trọng là trong xe Ôn Khách Hành bị cảm lạnh, lúc này đang phát sốt.

Trước mặt cách đó không xa tựa hồ có một thôn trang, Cố Tương rốt cuộc bất chấp tất cả, đánh xe ngựa vào thôn.

Đã là đêm khuya, trong thôn tối lửa tắt đèn, yên yên tĩnh tĩnh.

Cố Tương miễn cưỡng thấy được ở đầu thôn có một gian nhà nhỏ treo bảng hiệu y quán. Nàng xông lên đi đẩy cửa, đẩy không ra, liền liều mạng vỗ cửa, qua hồi lâu, cửa mới rốt cuộc mở ra.

"Là người nào không mọc mắt nửa đêm làm phiền lão gia tử ngủ hả?" Mở cửa là một gia gia cả đầu hoa râm.

Cố Tương âm thầm siết chặt chủy thủ trong tay áo, tùy thời chuẩn bị động thủ, "Lão nhân gia, van cầu ngài cứu cứu anh của ta, anh của ta hắn sốt rất cao." Vừa mở miệng mới phát hiện, chính mình đã khàn cả giọng, thanh âm rất khó nghe.

Lão nhân kia nhìn thoáng qua xe ngựa, lại nhìn Cố Tương từ trên xuống dưới, cuối cùng lắc đầu.

"Thôi thôi, vào đi."

Cho dù là ở trong thôn trang nhỏ nơi khỉ ho cò gáy, nhìn thấy một thân thương này của Ôn Khách Hành, lão gia gia cũng không nhịn được nhíu mày.

"Tiểu nha đầu, hắn sao lại bị thương nặng như thế?"

Cố Tương ghé vào bên cạnh giường, đang lấy khăn lau mồ hôi trên trán Ôn Khách Hành, "Chủ... Anh của ta hắn ngã xuống từ trên cây, rơi vào trong sông..."

Rơi xuống từ trên cây, vì sao đánh xe trăm dặm, đi vào nơi chim không ỉa này cầu y, huống chi, trên thân hắn rõ ràng còn có vết thương đao kiếm.

Lão gia gia vẫn chưa hỏi nhiều, hắn tuổi tác đã cao, không muốn tìm hiểu nguyên do trong đó, chỉ là y giả nhân tâm, không đành lòng bỏ mặc không để ý.

Lão khai thuốc trừ lạnh hạ sốt, cầm máu tan vết bầm, bảo Cố Tương đi trông ấm sắc thuốc, rồi xem xét kỹ lưỡng thương tích trên người Ôn Khách Hành.

Đợi tới khi tất cả vết thương đều xử lý xong, trời đã sắp sáng.

"Ôi, bộ xương cốt già này của ta nha." Gia gia duỗi lưng một cái, xoay người nói với Cố Tương, "Ngươi đem thuốc này đút cho hắn uống, chốc lát nữa hết sốt sẽ không sao."

Cố Tương vội vàng đáp lời, "Còn thương tích trên người anh của ta..."

"Bị thương ngoài da không có gì đáng ngại lắm, chỉ là, chân phải của hắn vỡ xương, lại bị ngâm trong nước lạnh hồi lâu, sau này chỉ sợ sẽ lưu lại bệnh căn."

Cố Tương ngẩn người nghe.

"Tiểu nha đầu." Gia gia lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo trong phòng đưa cho Cố Tương, "Ngươi đó, sau khi cho hắn uống thuốc thì cũng đi thu thập một chút đi, ngủ một giấc sâu, hẳn là đã vài ngày không chợp mắt rồi phải không?"

Cố Tương tiếp nhận quần áo, đó là một bộ váy của nữ hài tử.

Có lẽ nhìn ra sự hoang mang trong mắt Cố Tương, gia gia vỗ vỗ bả vai của Cố Tương, "Cháu gái ta, vốn cũng lớn tương đương ngươi, đáng tiếc một hồi bệnh..." Gia gia lắc đầu, đi ra cửa phòng.

Cố Tương nhìn Ôn Khách Hành trên giường, trong giấc ngủ say cũng không an ổn. Trong đầu nàng hỗn loạn, chỉ còn lại lời cầu nguyện yên lặng.

06.

"Trương Thành Lĩnh! Con đi ra cho ta!" Chu Tử Thư quát.

Sau trận chiến Bạch Lộc Nhai, Chu Tử Thư bị Diệp Bạch Y đánh ngất mang trở về. Sau khi hắn tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là đem Trương Thành Lĩnh trục xuất sư môn.

Nhưng hiện tại, hắn có một việc khác muốn hỏi cậu.

"Sư... Sư phụ..." Trương Thành Lĩnh trốn ở sau người Thất Gia, đôi mắt sưng giống như quả hạch đào. Sau khi bị Chu Tử Thư trục xuất sư môn, Trương Thành Lĩnh vẫn chưa rời đi, mà vẫn quỳ ở trước cửa phòng Chu Tử Thư.

"Trương Thành Lĩnh, ta có lời muốn hỏi con." Chu Tử Thư kiềm chế nỗi tức giận của mình, lôi Thành Lĩnh ra từ phía sau Thất Gia, "Ôn thúc của con lúc trước đã lên kế hoạch như thế nào?"

Nói là hỏi Trương Thành Lĩnh, nhưng ánh mắt hắn lại đảo qua trên mặt từng người Thất Gia Đại Vu.

"Không... Không có gì ạ... Sư phụ ngài đang nói cái gì..." Trương Thành Lĩnh lập tức bắt đầu nói lắp.

"Sự tình tới nước này mọi người còn muốn gạt ta sao?" Chu Tử Thư giận run cả người, "Các ngươi muốn thấy Lão Ôn giả chết trở thành sự thật mới bằng lòng nói cho ta biết sao?!"

Thất Gia Đại Vu liếc nhau, "Tử Thư, huynh nói lời này là có ý tứ gì?"

Chu Tử Thư siết chặt nắm tay trong tay áo, lòng bàn tay sinh đau.

Trên giang hồ tất cả mọi người đều nói Ôn Khách Hành đã chết, Ngũ Hồ Minh còn tìm được xác chết của Ôn Khách Hành dưới đáy vực.

Chu Tử Thư không chịu tin, ban đêm xông vào Ngũ Hồ Minh, lại chỉ có thể một mồi lửa đem thi thể đốt sạch sẽ cùng với căn phòng.

Mới vừa rồi hắn xách hai bầu rượu ngồi trên Bạch Lộc Nhai, bên người bày thánh dược Nam Cương mà Đại Vu cho.

"Tri kỷ đi rồi, sao như ngọc nát!" Bầu rượu quăng trên mặt đất bể thành ngàn mảnh, Chu Tử Thư đang định cưỡng ép tháo đinh, lại bị khách không mời mà đến cắt ngang.

Người tới đúng là Tào Úy Ninh.

Tào Úy Ninh ngôn từ khẩn thiết, thấy Chu Tử Thư vội hỏi, "Chu huynh! Huynh có gặp A Tương không?"

Sau khi nói chuyện, Chu Tử Thư mới biết được, Ôn Khách Hành gạt hắn và Cố Tương lập nên một màn giả chết, mà Hạt Vương lại phản bội ở thời khắc mấu chốt.

"Các ngươi chẳng lẽ không biết một kế này hung hiểm đến thế nào, hiện giờ Lão Ôn sinh tử chưa biết, tất cả mọi người lại còn muốn gạt ta..." Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh vội vàng đỡ Chu Tử Thư, "Là... Là Ôn thúc lo lắng thương thế của ngài, mới không cho mọi người nói với ngài... Ôn thúc không muốn để ngài bị cuốn vào..."

"Vậy còn hắn thì sao?! Hắn lấy thân mạo hiểm, các ngươi cứ thế theo hắn làm bậy?" Chu Tử Thư đẩy Thành Lĩnh ra, miễn cưỡng đứng vững, lấy tay lau đi vết máu bên miệng.

"Tử Thư, việc này trách ta, là ta nói với Ôn công tử thương thế của huynh chưa lành, không thể vất vả." Đại Vu nói.

Chu Tử Thư môi mím chặt, lắc đầu, lấy thánh dược Nam Cương ra đặt trong lòng bàn tay, nói với Đại Vu, "Ta phải tháo đinh, trước võ lâm đại hội, ta phải khôi phục mười thành công lực."

"Chuyện này..." Thất Gia nhìn Vu Khê, "Tử Thư, tháo đinh cần có người công lực thâm hậu hộ pháp, vốn là Ôn công tử tính toán sau khi tất cả những chuyện này kết thúc sẽ giúp huynh tháo đinh."

"Chờ không kịp." Chu Tử Thư nói, "Lần này, nên là ta giúp hắn mới đúng."

Thất Gia biết tính tình Chu Tử Thư, chuyện một khi đã quyết định thì không ai có thể dao động, cũng không mở miệng khuyên bảo nữa.

"Thành Lĩnh, con đi tìm Diệp Bạch Y." Chu Tử Thư nói với Thành Lĩnh, "Con nói với hắn, hoặc là hắn đến, hoặc là ta chết."

Trương Thành Lĩnh sửng sốt một hồi, gật đầu, xông ra ngoài.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro