Oneshot 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Dực Thần chịu đựng kì phát tình đầu tiên sau khi tiến vào đợt phân hóa lần hai, y vật lộn trong chăn một hồi khiến cả người đổ đầy mồ hôi, bụng dưới và lồng ngực nóng như lửa đốt, hơi thở hổn hển phả ra bị ngăn chặn bằng một lớp chăn.

Thật đáng hổ thẹn ! Vậy mà y lại có thể phát ra những tiếng kì lạ như vậy!

Hơn 25 năm làm Beta đã quen, giờ biến thành Omega phải chịu đựng với kì phát tình, chịu đựng với sự khó chịu mà không có ai giúp đỡ, Trác Dực Thần hiện tại rất đồng cảm với những Omega khác, đặc biệt là những Omega chưa có bạn đời.

Trác Dực Thần nằm trên giường lăn lộn muốn quên đi sự khó chịu, nhưng càng động thì cơ thể lại càng kì lạ hơn, mồ hôi ướt đẫm trên trán chảy xuống làm con mắt cay xè, mơ mơ màng màng. Lí trí bây giờ đã không còn giữ được tỉnh táo như bình thường, khao khát chạm vào vật thể lạnh lẽo để giảm bớt cái nóng trong người, muốn xé mở y phục ra nhưng đã không còn sức để động đậy nữa. Quá khó chịu, quá mệt mỏi.

Tiếng thở dốc đầy ám muội vang lên trong căn phòng, mùi ngọt ngào của hoa tú cầu tỏa ngát ra ngoài không khí như khát cầu, như mời gọi người đến giúp. Căn phòng không ngăn cách mùi thơm nên Trác Dực Thần càng tự ngửi càng thấy cả người mềm nhũn, theo bản năng y đặc biệt muốn có một vật gì đó cứng rắn đâm xuyên qua người mình, phía sau vì liên tục giãy giụa mà ướt hết một mảng, hô hấp run rẩy đầy nóng rực.

Khó chịu quá! Ai đó giúp với!

Bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi men say khiến y chếnh choáng, đặc biệt dễ ngửi, rất thích, rất thích mùi này. Theo bản năng muốn vùng dậy đi tìm, hai đôi chân mềm nhũn cố gắng bò lên phía đối diện, trong tủ thấp thoáng tin tức tố mùi rượu, lôi hết một đống y phục bên trong đến khi tìm thấy chiếc áo choàng lông thú màu đen, vùi đầu vào ngửi đến say mê, tuy rằng không còn khó chịu nhưng sự khô nóng vẫn không ngừng tăng lên.

Trên giường, mùi hương vẫn còn đọng lại, vương vấn trong chiếc áo choàng, Trác Dực Thần nằm xuống cuộn tròn cả người vào nó cọ xát liên tục. Y bây giờ lí trí đã mơ hồ, đang ôm y phục còn vương mùi rượu thì ngửi thấy mùi còn thơm nồng hơn, y giãy giụa ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh như đang kiếm nơi phát ra tin tức tố mạnh mẽ, vừa vặn nhìn về phía cửa, bóng dáng cao lớn mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.

Bên ngoài, Triệu Viễn Chu vừa mới đến trước cửa đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tươi mát bao trùm lấy căn phòng , hắn khựng lại một lúc lắng nghe động tĩnh bên trong, thế nhưng không nghe được gì cả, tin tức tố của một Omega đang phát tình quá nồng, khiến đầu hắn choáng váng. Đứng gần vài phút im lặng, đợi khi cả người đã bình ổn lại nhịp thở, hắn mới từ từ bước vào bên trong. Tuy rằng biết kì phát tình của Omega thì Alpha không được phép tiến vào với khoảng cách quá gần, nhưng vì sợ đối phương xảy ra nguy hiểm thế là hắn đành liều mạng bước vào, mặc dù đã bịt mũi lại nhưng hương vị thơm ngọt vẫn vương vấn nơi đầu mũi, dù không muốn ngửi cũng không được.

Ngay khi bước vào, nhìn thấy Trác Dực Thần đang làm gì? Chiếc áo choàng của hắn bị lôi ra hết, cả người y hết cọ lại đưa tới mũi ngửi đầy say mê, Triệu Viễn Chu đứng ở trước cửa quan sát liền khựng lại, hắn không rõ cảm xúc hiện tại là như thế nào sau khi nhìn thấy y ôm quần áo của mình ngửi như vậy.

"Trác Dực Thần che giấu thân phận bấy lâu nay?"- ý nghĩ này nảy ra trong trí óc của Triệu Viễn Chu ngay lập tức nhưng hắn lại vội vàng phủ định nó.

"Không, không đúng, mùi hương quá thuần khiết, quá nguyên sơ."

Những kí ức phủi bụi trong tâm trí hắn lần lượt lướt qua. Trác Dực Thần đã có những dấu hiệu mỏng manh từ trước. Y thỉnh thoảng sẽ ôm bụng dưới trong tích tắc với vẻ mặt non nớt mờ mịt. Y sẽ đặt đôi bàn tay nóng rực lên cánh tay của hắn một cách vô thức. Triệu Viễn Chu được biết đến là người tính toán kỹ lưỡng nhất nhưng lần này có lẽ hắn mới là người tính toán sai lầm.

Thở dài một hơi, Triệu Viễn Chu cất lời: "Tiểu Trác? Có chuyện gì vậy? Em có ổn không ?" hắn nói, giọng nhẹ nhàng và trấn an nhưng trong tâm trí lại tràn đầy những suy nghĩ đen tối và dung tục.

Một tiếng thút thít.

Một bước. Rồi thêm một bước. Hắn giống như một kẻ săn mồi đang chậm rãi thưởng thức con mồi rơi vào bẫy. Yếu ớt, non nớt, vùng vẫy trong bất lực.

Càng đến gần mùi hương càng nồng nặc. Phải đến khi phổi bỏng rát, hắn mới nhận ra bản thân đã ngừng thở. Một cách mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được sự run rẩy chạy khắp cơ thể, đôi tay run rẩy. Hơi thở của hắn trở nên không ổn định và phải mất một lúc mới hiểu rằng hắn đang phấn khích.

Phấn khích vì thấy bản thân đánh cắp được một viên ngọc quý như vậy, khi được chịch một omega xinh đẹp, trong sáng, ngây thơ như vậy.

Còn bên kia là Trác Dực Thần bé nhỏ yêu quý đang lùi vào góc giường , quấn trên mình lớp chăn dày và chiếc áo choàng xen lẫn, trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Viễn Chu.

" Tiểu Trác " - giọng hắn khàn đặc và chính hắn cũng không nhận ra là bản thân đang nở một nụ cười mà trong mắt Trác Dực Thần- nụ cười đó lạnh lùng và đáng sợ một cách có tính toán. Cảnh tượng đó khiến Omega tội nghiệp gần như cuồng loạn.

Trác Dực Thần đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện với Bùi Tư Tịnh. Tỷ ấy đã nói rằng mặc dù Triệu Viễn Chu chắc chắn là người điềm tĩnh và thông minh nhưng hắn lại là người tàn nhẫn nhất trong số họ. Lúc đó y đã âm thầm chế giễu điều đó và cắn lưỡi để lờ nó đi.

Hắn tiến về phía omega, dẹp bỏ tất cả những thứ khó chịu cản đường hắn đi, phớt lờ những vùng vẫy yếu đuối mà đối phương đưa ra và kéo y vào lòng trên giường.

"Tiểu Trác, tiểu Trác, Trác Dực Thần." hắn thủ thỉ với y, dụi mũi vào hõm cổ thanh tú nhợt nhạt, hít lấy hương thơm tuyệt vời.

"T-Triệu Viễn Chu,-", Omega thì thầm, "Ta cảm thấy không ổn."

"Không sao cả," hắn xoa dịu Omega tội nghiệp, hất những sợi tóc vương vãi trên vầng trán đầy mồ hôi ra, hắn cẩn thận đẩy cặp đùi mềm mại, đáng cắn đó ra, phát ra một tiếng rên khe khẽ khi nhìn thấy lớp y phục bên dưới ướt sũng. Trác Dực Thần rên rỉ khi tiếp xúc, run rẩy trong vòng tay hắn.

"Tiểu Trác, em đang động dục. Đây là lần đầu tiên em động dục phải không?" Vòng tay quấn quanh eo, hắn áp trán mình vào trán người kia, gầm gừ khi hỏi, "Để ta chịch em, tiểu Trác."

Y chết cứng trong vòng tay hắn như một con nai bị một một con hổ vồ lấy, cơ bắp cứng đờ và hơi thở gấp gáp. Nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi, giống như một kẻ điên dai dẳng đang truy đuổi con mồi: "Để ta giúp em, hmm? Tiểu Trác ? Hãy để ta chịch em nhé."

Hắn thật sự đáng khinh phải không? Cho đối phương sự lựa chọn nhưng sự thật là cho dù thế nào đi nữa thì hắn cũng chich đối phương mà thôi. Hắn đã nâng niu chăm sóc đóa hoa này từ rất lâu. Tuyệt đối hắn sẽ không để bảo bối quý giá mà hắn dùng máu thịt nuôi dưỡng dùng cả tính mạng bảo hộ rơi vào tay người khác. Của hắn, của hắn, của một mình hắn mà thôi. Những suy nghĩ đen tối tràn ngập khắp trong trí não của Triệu Viễn Chu, thôi thúc hắn chiếm lấy đối phương ngay lập tức.

"Mở miệng ra," hắn nói, và Trác Dực Thần hoàn hảo của hắn bắt buộc, hé đôi môi hồng hào, "Thè lưỡi ra."

Sự kích thích dồn dập chạy dọc theo dương vật của hắn.

Y sẽ để hắn làm bất cứ điều gì nếu hắn thúc ép đủ, hắn nhận ra điều đó với niềm vui sướng đến phát bệnh.

Đứa trẻ luôn nhìn hắn với đôi mắt thuần khiết trong vắt, đôi má đỏ bừng và cái miệng ngọt ngào hé mở và Triệu Viễn Chu luôn đóng vai, giả vờ như không để ý đến những biểu cảm ghét bỏ mà y ném vào mặt hắn.

Hắn hôn đối phương một cách điên cuồng, mạnh bạo, và gặm cắn đôi môi mà hắn thèm thuồng. Trác Dực Thần như bông hoa lần đầu nở, để Triệu Viễn Chu cúi đầu xuống, để tay lang thang khắp cơ thể đỏ bừng. Hắn mút lấy đôi môi ngon lành đó một cách khẩn thiết đến phát sốt, nếm thử hương vị mà hắn tham luyến từ lâu. Y rên rỉ trong nụ hôn của họ, đẩy hắn ra và đỏ mặt trước sợi dây nước bọt nối giữa họ. Nó khiến Triệu Viễn Chu gầm gừ trong lồng ngực, cau mày vì mất đi sự thân mật và sự không vâng lời của đối phương.

Hắn vuốt ve cổ Trác Dực Thần, để lưỡi lướt qua làn da, đã nghiện mùi hương và vị Omega của hắn, "Tiểu Cửu sẽ lo lắng đấy."

Trác Dực Thần cứng đờ.

Triệu Viễn Chu nhếch mép. (Thứ súc sinh!!!!)

"Tiểu Cửu vẫn chưa phân hóa phải không?" - hắn kiểm soát cổ Omega, áp sát và ép đối phương vào cái bẫy mà hắn đặt ra, "Kì động dục của Omega có thể kéo dài vài ngày, vài tuần nếu là lần đầu tiên. Tiểu Cửu sẽ phải dành nhiều thời gian đến đây để chăm sóc cho em"

Hắn đẩy Trác Dực Thần lên giường và Omega choáng váng đến mức không nói nên lời. Nghiêng người, hơi thở của họ hòa vào nhau, "Ta có thể chăm sóc em thật tốt, đệ đệ của chúng ta sẽ không phải lo lắng về điều này."

Trác Dực Thần nức nở.

Tú cầu vị hoa cỏ trộn với mùi rượu thơm phức lan tỏa trong không khí, càng làm cho hai thân ảnh không ngừng quấn lấy nhau chặt hơn. Mùi rượu tiến vào khoang mũi, làm cho Trác Dực Thần say đến mơ màng. Triệu Viễn Chu vùi đầu vào trong cổ đối phương, tham lam hít thở hương vị ngọt ngào của Omega không ngừng tỏa ra để quyến rũ hắn, hai đầu núm vú vì bị cọ xát mà cường ngạnh sưng to, cứng lên, sau lớp y phục.

Làn gió thoang thoảng nhè nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi hương thơm phát ra từ trong căn nhà nhỏ, bên trong tiếng thở dốc ám muội không ngừng vang lên, y phục bị cởi ra vương vãi rơi xuống đất, ở trên giường là tấm lưng rộng lớn của một người nam nhân, bắp tay cường tráng chống hai bên thái dương của một thiếu niên đang mở to mắt nhìn người phía trên, sườn thắt lưng rắn rỏi lồ lộ từng múi cơ đâu vào đấy.

Dễ dàng một cách đáng sợ để luồn vào giữa hai đùi của sinh vật nhỏ bé, lột bỏ từng lớp y phục ướt sũng. Chỉ cần nhìn thấy hoa huyệt ướt át, hồng hào và trinh nguyên cũng đủ khiến dương vật hắn căng cứng. Trác Dực Thần khép hai chân lại vì xấu hổ, hét lên khi Triệu Viễn Chu thô bạo đẩy đùi y ra, cắn một phát vào cổ như một lời cảnh cáo. Hắn liếm một bên núm vú xinh xắn, cắn và chơi đùa bằng lưỡi cho đến khi đỏ tấy và sưng húp và dùng một tay chơi đùa với bên còn lại khiến đối phương đổ sụp xuống giường, vừa rên rỉ vừa ngoan ngoãn.

" Ưm..." luồn ngón tay vào trong mái tóc dài nhưng mềm mại của người nam nhân, cơn khoái cảm cùng cảm giác kì lạ liên tục dội thẳng vào ngực, làm cho y rên rỉ đứt quãng.

Thật đáng yêu một cách kỳ lạ khi từng đốt ngón tay trắng trẻo mang theo một chút ửng hồng bấu lấy hắn. Điều đó khiến trái tim hắn dịu lại, hắn hôn chậm rãi lên đôi môi đỏ mọng.

"Dang chân của em ra." Sự khàn khàn trong giọng nói của chính mình làm hắn ngạc nhiên. Hắn thủ thỉ với Trác Dực Thần và y ngoan ngoãn làm theo, dang rộng hai chân về phía hắn . Chết tiệt, đó là cảnh tượng đẹp nhất và dâm đãng nhất mà hắn từng thấy.

Đầu lưỡi của hắn liếm láp xung quanh đầu ngực, lại hút vào trong miệng nghe rõ tiếng ám muội. Bàn tay hắn bắt lấy dương vật nóng rực đã cứng lên tuốt lộng một hồi, trên dưới đều được thỏa mãn, Trác Dực Thần co đầu ngón chân, mày nhíu chặt lại thở ồ ồ dồn hết lực bắn ra một lượng tinh dịch trắng đục. Bởi vì chưa bao giờ tự mình an ủi nên mùi hương có chút nồng đậm, nhưng bởi vì có mùi tin tức tố làm dịu bớt đi nên mùi tanh cũng không còn cảm giác khó chịu nữa. Hai núm vú bị dày vò mà sưng lên đến đáng thương, vật bên dưới vừa mới bắn ra lại không hề cảm thấy thoải mái.

Triệu Viễn Chu nâng eo của y lên, kê bằng chiếc gối nhỏ. Eo được kê cao, nơi phía dưới đều phơi bày ra ngoài, đập thẳng vào đôi mắt đục ngầu của đối phương. Đôi chân thon dài trắng muốt bị tách ra, y kêu lên một tiếng đầy xấu hổ thế nhưng lí trí lại rất thích hành động đó. Hoa huyệt vì kì phát tình mà tự động mở rộng, dâm thủy dính dính đầy ướt át bao quanh lấy hoa huyệt đỏ au mê người, bên trong vách tường co lại mở ra lộ rõ những mảng thịt mềm mại, hắn ấn ngón tay vào nơi chật hẹp đó, rên rỉ trước hơi ấm ấm áp đang chào đón. Trác Dực Thần thở hổn hển, co giật khi tiếp xúc và Triệu Viễn Chu phải vuốt ve má y để xoa dịu, đưa ngón tay hắn vào sâu hơn. Hắn ngân nga đầy cảm kích khi ngón tay đã đưa vào hết, " Tiểu Trác của ta."

" Ưm...a" y giật giật vừa khó chịu vừa cảm thấy nhột nhột, hoa huyệt hết mở rồi lại co muốn nuốt lấy đầu ngón tay của đối phương.

Nếp gấp đã được dâm thủy làm cho mềm, đồng nghĩa với việc hắn không cần phải làm hành động mở rộng quá khó khăn nữa, hắn đâm thêm một ngón tay vào một chút thì lúc này đây, vách thịt non mềm như đã chờ sẵn, cắn nuốt lấy ngón tay hắn đẩy sâu vào bên trong hơn.

Trác Dực Thần nức nở,"Làm ơn."

Hắn phớt lờ y, dùng ngón tay cái vuốt ve phần hông trắng trẻo. Dù có là kẻ sa đọa đến mấy, hắn vẫn biết mình phải làm từng bước một, việc chăm sóc một Omega lần đầu động dục là điều bắt buộc.

"Tiểu Trác ngoan nào. Sẽ rất đau nếu ta không chuẩn bị cho em." -hắn trượt một ngón tay khác vào. Đến ngón tay thứ tư, Triệu Viễn Chu buộc phải dồn toàn bộ trọng lượng của mình vào Omega, giữ y lại. Omega quằn quại trong vòng tay hắn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ khi cầu xin, tất cả đều khiến hắn phấn khích và phát điên . Tiếng nhóp nhép ướt át của dâm thủy theo ngón tay của hắn mà chảy ra ngoài làm chất bôi trơn. Trác Dực Thần thở dốc nghiêng đầu sang một bên đón nhận luồng khoái cảm xông vào, mồ hôi trên trán úa ra chảy xuống thái dương, cắn chặt môi ngăn không bật ra tiếng rên rỉ, nhưng vì quá thoải mái nên chẳng thể kiềm chế được bao lâu đã giơ tay đầu hàng.

"Làm ơn, như thế vẫn chưa đủ, làm ơn, làm ơn, Triệu Viễn Chu." Nghe thấy tiếng rên rỉ không hề khống chế của người dưới thân như được tiếp thêm sức mạnh, hắn cúi đầu xuống cắn lấy bắp đùi non mềm trắng trẻo của y, ngón tay nom theo từng động tác càng đẩy sâu hơn. Bắp đùi nhỏ bị liếm lại cắn, bàn chân của Trác Dực Thần đạp nhẹ lên bả vai của người nam nhân, bắp đùi lộ đầy dấu răng cùng nước miếng, hắn rất thích nơi này, hắn chẳng keo kiệt cắn sang bắp đùi bên kia.

Bị sự kích thích chi phối, y lại bắn ra lần thứ hai.

Vị đại yêu ngàn tuổi quả nhiên là cáo già trong chuyện giường chiếu, hắn chưa đâm vào đã làm đối phương bắn hai lần liên tiếp.

" Ưm...a, Viễn Chu... đau...a" Bị cắn đến nước mắt sinh lý chảy ra, Trác Dực Thần nức nở cầu xin.
Hai tiếng 'Viễn Chu' mềm mại vang lên thành công làm cho dương vật của Triệu Viễn Chu sưng to đến lộ cả mạch máu, hắn chưa bao giờ biết được tên của bản thân lại dễ nghe như vậy, có thể làm hắn cứng suýt bắn ra.

Tiếng thở dốc phát ra từ trong mũi, Triệu Viễn Chu kiềm chế lắm mới không một đường làm chết người dưới thân, hắn cất lên chất giọng trầm khàn " Đau hay là thích, hửm?"- Sau tiếng hửm là một cái mút mạnh lên cặp đùi nõn nà, chỗ bị mút hiện lên vết đỏ tươi li ti. Hắn trườn người lên hôn lên vùng bụng có cơ của y, đầu lưỡi vói vào sâu trong lỗ rốn nhỏ rồi liếm nhẹ. Hành động nhột nhột này làm y vặn vẹo thắt lưng, bờ mông tròn trịa hết nâng lên lại hạ xuống đón nhận theo cái đâm của hắn.

Chạm lên điểm sưng lên sâu trong cơ thể, y sựng người lại nín thở, cắn môi nhìn Triệu Viễn Chu cũng đang quan sát mình.

" Hửm? Chỗ này sao? "

Hỏi mà giống như không hỏi, ngón tay đã men theo đó chạm liên tục vào chỗ kia.
Y vặn vẹo liên tục vì thoải mái, cơ thể như có một luồng khí nóng thổi đầy vậy. Sống hai mươi lăm năm, đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình mất khống chế như vậy, không quan tâm đến chuyện gì cả, trong đầu chỉ có hai chữ 'thoải mái' liên tục xuất hiện. Bị đụng chạm đến chỗ nhạy cảm bên trong vách thịt, đầu óc Trác Dực Thần gần như lâng lâng đang ở trên không, cả người nhẹ tênh mặc kệ những ngón tay đang đâm vào trong hoa huyệt của mình.

Trác Dực Thần đang siết chặt các ngón tay đến mức hắn biết rằng nếu đâm vào lúc này, Omega sẽ bị kéo căng đến giới hạn. Hắn gần như có thể tưởng tượng ra điều đó, lỗ nhỏ hồng hào quấn chặt lấy dương vật hắn― gầm gừ, trượt ngón tay ra, hắn rút dương vật ra, đặt nó áp vào lỗ nhỏ đang rĩ nước, "Đây có phải là điều em muốn không? Em muốn dương vật của ta chịch em?" - Khi không nhận được câu trả lời, hắn vòng tay quấn quanh chiếc cổ thanh tú. Trác Dực Thần thở hổn hển, đưa tay ra nắm lấy tay Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu nhe răng và nguy hiểm khi hắn dồn lực mạnh hơn vào tay mình, "Trả lời Alpha của em đi, Trác Dực Thần."

Omega tội nghiệp của hắn nghẹn ngào, buộc phải kêu lên những lời, "Vâng, vâng, vâng, xin huynh―" Một cú thúc toàn lực, đẩy toàn bộ dương vật vào trong cái lỗ còn trinh nguyên. Trác Dực Thần hét lên một tiếng, cau chặt mày vì đau, hàm răng trắng đều cắn trụ lên bả vai rắn rỏi của đối phương để giảm bớt sự đau đớn giằng xé tận tim can. Vách thịt bị căng ra như muốn rách đến nơi, cũng may có chất dịch tiết ra nhiều nên mới không bị thương. Trong giây lát, Triệu Viễn Chu nghĩ y sẽ đẩy hắn ra, bắt đầu khóc và la hét. Nhưng Trác Dực Thần đã trở nên mềm nhũn, nước dãi chảy ra từ miệng và Triệu Viễn Chu bật cười.

Hắn đẩy hông, rít lên vì hơi nóng ấm áp đang siết chặt hắn. Chết tiệt, Trác Dực Thần thật hoàn hảo. Tốt hơn bất kỳ người nam nhân hay nữ nhân nào hắn từng ngủ cùng, không ai có thể khiến hắn cảm thấy rã rời, ham muốn mãnh liệt đến vậy. Hắn cảm thấy nghiện cái cách những vách tường đó siết chặt , như thể không biết nên ôm hay đẩy hắn ra.

Buông tay ra khỏi cổ, hắn đặt một tay lên vai và dùng tay kia nắm lấy cái hông đáng yêu đó. Hắn liếm môi và rút dương vật ra, rên rỉ trước cảm giác nó tạo ra rồi đâm trở lại. Omega bé nhỏ của hắn rên rỉ, phát ra những tiếng kêu nhỏ khi Triệu Viễn Chu đâm mạnh vào trong. Hắn di chuyển đều đặn, âm thanh hông họ va vào nhau tục tĩu đến mức khiến Trác Dực Thần đỏ mặt xấu hổ. Mỗi một lần đâm vào, quy đầu đều chạm vào tử cung bên trong, y vừa đau vừa sướng bấu chặt lấy hắn. Y có thể cảm giác được dường như thứ bên trong y đã bị đâm đến hỏng.

Tử cung của Omega rất nhỏ, hầu như là không phát hiện ra nếu như không bị chạm vào. Thế nhưng, một khi có một vật thể xâm nhập vào đụng đến nơi đó, nó sẽ tự động mở ra tiếp nhận vật lạ xâm phạm, đặc biệt là Omega trong thời điểm động dục còn dễ dàng bị đâm cho đến khi tử cung mở rộng hơn.

Kì động dục là thời kì Omega dễ thụ thai nhất, không biết quan hệ như thế nào chỉ cần có một con tinh trùng chui vào là một mình nó cũng có thể tự kết thành tổ, làm ổ trong buồng trứng của Omega.

Cả cơ thể , mùi hương thơm ngọt của Trác Dực Thần đều hòa vào làm một cùng với Triệu Viễn Chu. Để mặc hắn đỉnh lộng như thế nào, chỉ cần có thể nếm được cảm giác dục tiên dục tử thì dù đau một chút cũng có thể chịu đựng được.

" Viễn Chu...a...Nhẹ một chút, đừng nhanh ưm... quá, chịu...không được"

Được ôm lên đùi ngồi, bị đâm xuyên chính diện, từng cái đẩy hông của đối phương khiến y như muốn chết. Cả người hứng chịu sự nóng rực, sự khô nóng mà hắn mang lại khiến y bật ra tiếng thở dốc không khống chế được. Hắn ôm lấy bờ mông trắng muốt nâng lên, xoay quanh một lúc lại thả xuống. Mỗi một cử động đó càng làm cho vật dưới thân đâm càng sâu hơn, như muốn chọc thủng cả tử cung của Omega. Bị đùa giỡn đến xụi lơ, ngoài việc dựa vào vai người nọ ra, y không thể cử động nổi.

"Em có cảm thấy điều đó không?" hắn thì thầm, "Ta đang lấp đầy em. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho em nếu em để người khác đụng vào mình." - hắn đưa ra một lực đẩy đặc biệt gay gắt khiến Trác Dực Thần phải run rẩy, "Của ta, tất cả là của ta. Em là của ta phải không?"

" KHÔNG ." Trác Dực Thần rên rỉ.

"KHÔNG?" hắn ậm ừ, " Vậy thì tệ quá, tiểu Trác "

Và Triệu Viễn Chu, đúng là một tên khốn nạn, cúi xuống và cắn mạnh vào tuyến thể, gắn kết chúng mãi mãi với nhau. Trác Dực Thần hét lên, siết chặt lấy hắn và Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng liếm vào tuyến thể rướm máu để đối phương bình tĩnh lại. Lợi dụng việc Omega thích được vuốt ve và liếm. Trác Dực Thần cố gắng đẩy hắn ra nhưng Triệu Viễn Chu không hề nao núng, chỉ chịch ngày càng nhanh hơn, mạnh bạo hơn, điên cuồng hơn. Một lúc sau, Trác Dực Thần khóc lóc thảm thương trong vòng tay hắn khi y xuất tinh lần nữa, bởi vì bắn quá nhiều tinh dịch đã trở nên trong suốt. Phớt lờ những lời thút thít của người mình yêu, hắn đặt người ấy vào lòng, tấm lưng nhợt nhạt hướng về phía hắn. Nhìn xuống, hắn chạm nhẹ vào cái lỗ từng có màu hồng giờ là màu đỏ, tìm hiểu xem nó đã bị kéo căng đến giới hạn như thế nào để đưa dương vật hắn vào trong. Trác Dực Thần gục đầu vào vai hắn, để lộ chiếc cổ bị cắn và kêu lên một tiếng the thé.

"Tiểu Trác " hắn gầm gừ, mỉm cười hài lòng trước cách Trác Dực Thần dang đôi chân xinh xắn cho mình: "Chúng ta sinh con đi, Hm? Ta sẽ chăm sóc cả hai, em sẽ không bao giờ phải lo lắng về kì động dục nữa."

Trác Dực Thần điên cuồng vùng vẫy trong vòng tay của hắn, cuồng loạn và đầy kháng cự nhưng Triệu Viễn Chu đã giữ chặt y, đẩy dương vật vào và hoàn toàn quyết tâm thực hiện yêu sách của mình. Hắn không phải kẻ ngu, chỉ bằng một phép thuật thì hoàn toàn có thể xóa bỏ liên kết giữa họ nhưng nếu hắn đặt một đứa trẻ vào bụng thì Trác Dực Thần sẽ không thể bỏ chạy. Họ sẽ buột chặt vào nhau vĩnh viễn.

"Không- ta không thể- không muốn - không muốn-kh.."

"Em có thể và em sẽ làm được." Cái nắm tay của hắn mang tính trừng phạt và hắn rên rỉ trong cổ họng khi hắn cảm thấy nút thắt của mình đang hình thành ở gốc dương vật-nó phình lên tạo thành kết bắn thẳng vào bên trong vách tràng non mềm đầy mê người. Hoa huyệt bị rót đầy tinh dịch đến căng trướng, bởi vì có gốc kết được thắt nên tinh dịch không thể nào chảy ra ngoài, mà nó ràng buộc cả vật thể to lớn gắn kết chặt chẽ trong hoa huyệt, không thể nào rút ra được trong một khoảng thời gian. Việc nhét dương vật vào trong trở nên khó khăn hơn, cuối cùng thậm chí còn khó di chuyển. Trác Dực Thần khóc lóc van xin hắn đừng, đau quá, đau quá .Triệu Viễn Chu thấy lòng mình mềm nhũn, rướn người lên liếm giọt nước mắt. Hắn an ủi đối phương, mũi hắn cọ vào cổ Trác Dực Thần.

Nhấp mạnh hông khi Trác Dực Thần nấc lên trong vòng tay của hắn, hắn búng một bên núm vú khi nói, "Suỵt, em đã làm rất tốt. Em đã có được nút thắt đầu tiên, giờ hãy nghỉ ngơi đi, Alpha của em sẽ chăm sóc cho em." -hắn hôn lên đỉnh đầu Trác Dực Thần, để hơi ấm ấm áp và mùi rượu ru y vào giấc ngủ.
-----------
Omega sau đêm đầu tiên được biết đến là những sinh vật mỏng manh và dễ vỡ nhất. Nhưng không gì có thể chuẩn bị cho hắn trước tiếng hét mà Trác Dực Thần phát ra ngay khi tỉnh dậy. Nó khiến Triệu Viễn Chu nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy người mình yêu thương lo lắng xem có chuyện gì. Chớp mắt cho qua cơn buồn ngủ, hắn nhận thấy nút thắt của mình đã xẹp xuống, màu trắng làm ố ga giường.

"Tiểu Trác, tiểu Trác, bình tĩnh, bình tĩnh nào." - Trác Dực Thần cuồng loạn, móng tay để lại những vết xước đỏ giận dữ trên cánh tay của Triệu Viễn Chu nhưng hắn không để ý đến chúng, nhất là khi có thể có điều gì đó không ổn với Omega của hắn. Hắn ôm lấy Omega hỗn độn trong tay, tỏa ra mùi hương giúp y bình tĩnh lại.

Trác Dực Thần nức nở trong vòng tay hắn, co giật không ngừng: "Cứu-Cứu đệ với, caca."
Triệu Viễn Chu tĩnh lặng.
Trác Dực Thần lại hét lên, lần này to hơn và với một tiếng kêu đau đớn, giống như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự an ủi từ người thân. Nó khiến hắn cảm thấy bất lực. Và bây giờ chính sự bất lực đó khiến đôi tay hắn run rẩy, như cá mắc cạn. Điều đó khiến hắn rối bời, hắn không biết cách an ủi Omega bé nhỏ trong vòng tay mình. Tuy nhiên, Triệu Viễn Chu vẫn cố gắng.

Hắn thủ thỉ với Trác Dực Thần, đu đưa y qua lại, ôm chặt y trong vòng tay. Nó khiến Omega thoát khỏi trạng thái xuất thần, những tiếng nức nở giờ trở thành những tiếng sụt sịt nhỏ và khiến Triệu Viễn Chu bắt đầu ngân nga một bài hát mà hắn nhớ rằng hắn đã từng nghe đâu đó trong thời gian hàng vạn năm. Và trong phút chốc, những giọt nước mắt Trác Dực Thần rơi xuống cánh tay hắn.

"Bình tĩnh, hãy thở cùng ta." - Triệu Viễn Chu xoay một lọn tóc mềm mại, ngắm nhìn khuôn mặt đối phương trong vòng tay. Trác Dực Thần nhìn lại, mắt mở to, đờ đẫn và thở dốc.
-------
Lần tiếp theo khi tỉnh dậy, hắn thấy Omega đang vồ lấy dương vật của mình, rên rỉ và rên rỉ. Họ đã làm việc đó được vài ngày và Triệu Viễn Chu thừa nhận rằng không dễ dàng gì để vừa đút no được Omega của mình vừa giữ cho đối phương được ăn uống đầy đủ. Mỗi lần Omega của hắn thức tỉnh, hắn phải giữ y lại và thúc dương vật vào, khiến bảo bối xinh đẹp của hắn phải đón nhận nút thắt mới. Một vòng tuần hoàn luẩn quẩn. Và mỗi lần như vậy, Trác Dực Thần sẽ rít lên hoặc khóc lóc, cào cấu hoặc cọ xát vào người hắn . Nó thực sự rất đáng yêu, và hắn không ngại bị đánh thức, thậm chí hắn còn có được một Omega xinh đẹp nhất đang nhìn dương vật của mình như thể nó là viên ngọc quý nhất thế giới.

Chết tiệt, hắn cứng.

Tay hắn tìm đến những lọn tóc mượt mà đó, nắm chặt nó nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của Trác Dực Thần. À, Omega của hắn đã mất tỉnh táo. Hắn đã từng nghe nói về nó nhưng chưa bao giờ được trực tiếp trải nghiệm vì do tất cả các đối tượng cùng hắn trải qua kì động dục- hắn đều không quan tâm đối phương sau đó.🙂

Hắn thở dài, chuẩn bị tinh thần cho vài ngày dài. Hắn sẽ phải cực kỳ yêu thương và tử tế, kiên nhẫn trong lời nói và bình tĩnh trong cách cư xử. Nếu đây là ai khác ngoài Trác Dực Thần, hắn ấy sẽ chỉ đứng dậy và ra khỏi cửa, cuốn theo chiều gió. Ném một vài câu tàn nhẫn vào mặt nạn nhân bất hạnh.

Nhưng đây là Omega của hắn, là của hắn, là của hắn, là của hắn, là của hắn, tất cả là của hắn.
Thế nên hắn lẩm bẩm, "Tiểu Trác, em có ổn không?"

Khi không nhận được câu trả lời, hắn ta kéo y xuống sàn. Lấy một chiếc gối, hắn đặt nó dưới đầu gối của y. Có điều gì đó nham hiểm đang diễn ra trong đầu khi hắn nhìn Trác Dực Thần ngơ ngẩn quỳ dưới sàn, nghiêng đầu nhìn về phía hắn một cách ngoan ngoãn, để hắn xử lý y theo bất kỳ cách nào hắn muốn.

Hắn lười biếng xoa dương vật của mình lên đôi môi hồng hào, bôi tinh dịch lên khắp nơi như bôi son, "Mở miệng ra."

Hắn ngửi thấy mùi dịch trơn trượt tiết ra từ lỗ nhỏ khi hắn từ từ đưa dương vật của mình vào trong, sững sờ trước cách miệng nhỏ nuốt dương vật to lớn. Như thế này, Triệu Viễn Chu cảm thấy như ác ma nhốt một nhân loại thuần khiết ương ngạnh vào giữa đùi, buộc sinh vật tội nghiệp phải chấp nhận mình. Hắn nhẹ nhàng giữ lấy quai hàm Trác Dực Thần, dùng ngón cái xoa xoa quai hàm đầy trìu mến. Mắt Trác Dực Thần nhắm lại, hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay hắn và miệng cũng từ từ thả lỏng. Triệu Viễn Chu không bận tâm, hài lòng khi thấy y như thế này trước mặt mình: ngoan ngoãn và đáng yêu.

Những ngón tay hắn lần theo đường nét của đôi mắt to mà hắn đã từng gọi một cách chân thành là 'mắt hồ ly'. Không thể cưỡng lại, hắn vẽ ngón tay lên đôi má mềm mại và chiếc mũi nhỏ nhắn nhưng xinh xắn. Mỗi nơi hắn chạm vào, hắn đều khắc sâu vào trí nhớ, từng đường nét , từng nốt ruồi.

Trác Dực Thần xinh đẹp như thế này, quỳ gối trong ánh sáng buổi sớm xuyên qua khung cửa và Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng cảm nhận được sự bình yên trong lòng đã lâu rồi không có.
Họ nằm trên giường, quấn lấy nhau khi hơi nóng cuối cùng trôi đi và Trác Dực Thần luôn là hơi ấm bên cạnh hắn. Đôi môi y áp vào môi hắn là một liều thuốc xoa dịu ngọn lửa đang cháy bỏng chôn vùi trong hắn, những cái chạm của y khiến hắn bình yên hơn bất cứ điều gì khác.

Có lẽ đây chính là cảm giác của hạnh phúc. Có lẽ Thiên Đạo đã ban cho hắn một phước lành, một người chỉ dành riêng cho hắn.
----------
Trong năm ngày, Trác Dực Thần vừa dậy lại bị chịch đến xỉu, nó cứ lặp đi lặp lại, y bị kì phát tình hại đến mức gầy đi một vòng, trong bụng không có gì ngoài tinh dịch của Triệu Viễn Chu.

Sáng ngày thứ bảy, y mơ màng tỉnh dậy. Nhìn thấy bản thân bị một nam nhân ôm trong lòng ngủ cả đêm, cắn răng tự tát lên mặt mình vài cái cho tỉnh táo. Y khó khăn lắm mới thoát khỏi người hắn, vội vàng mặc lại y phục và tiến hành cuộc chạy trốn sau khi ăn trái cấm. Tuy rằng cả người mỏi nhừ, đau nhức nhưng nó không làm cho sự sợ hãi trong lòng giảm bớt.

Y và Triệu Viễn Chu... Bọn họ...vậy mà lại có thể làm ra chuyện kia...?

Bởi vì quá mức hoang mang lẫn không thể tin được, cho nên y chỉ có thể nghĩ đến việc chạy trốn, y không dám đối mặt. Quá mức xấu hổ!

Chờ người đã chạy ra khỏi phòng rồi, hắn lúc này mới ngồi dậy, đôi mắt hắn sáng quắc chẳng có dấu hiệu nào là vừa mới tỉnh ngủ cả, hắn nhìn thấy quá trình y run rẩy mặc y phục, nhìn thấy y như kẻ trộm lén chạy ra ngoài. Hắn không ngăn cản, bởi vì hắn biết y cần thời gian chấp nhận.

Sự cố của kì phát tình phần lớn là do hắn, nếu không phải tại hắn đi vào thì bọn họ sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng hắn không hối hận.

Hắn vuốt mặt nhẹ nhàng nhếch mép. Trong năm ngày nay, hắn liên tục bơm hạt giống của bản thân vào người y. Chỉ cần chờ thêm một chút...khi hạt giống nảy mầm...y vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi hắn.
-----------
Hơn 6k từ. Tui định triển fic ABO này thành hệ liệt dài. Mấy bồ có hứng thú hông. Cho tui xin ý kiến với 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro