18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Tiên y nộ mã đạp bình xuyên phong tư ngạo cốt tẫn chiết yêu (6)

Vở kịch kết thúc, mọi người lên xuống sân khấu, phải hai ngày sau chúng tôi mới gặp lại Thời Vũ.

"Tài sản đã trở về với chủ nhân ban đầu của nó. Cảm ơn ngươi đã đồng hành cùng ta trong một chuyến đi khác đến Kim Tiên. Bây giờ là lúc để nói lời tạm biệt." Thời Vũ ném Bạch Trạch Lệnh thật xa cho Triệu Viễn Chu.

Bạch Cửu nhanh chóng dùng ánh mắt và tay nhanh chóng chặn hắn lại, bắt Bạch Trạch Lệnh tận tường xem xét.

Triệu Viễn Chu bất lực xua tay, đáng thương nhìn Trác Dực Thần, "Vậy để Tiểu Cửu cầm giúp ta, ta không sao." Hắn lại chớp mắt nhìn Bạch Cửu, "Tiểu Cửu, Thời tiên sinh còn ở đây, phải có lễ phép ngươi có nên nói với Thời công tử không?

Bạch Cửu trợn to hai mắt nhìn Triệu Viễn Chu, vẻ mặt không thể tin nổi, "Ngươi, ngươi, ta không cần ngươi dạy ta, ta đã sống hơn trăm năm rồi."

"Thời ca, ngày mai gặp lại."

"Thời  thiếu gia, thứ cho không thể tiễn xa đưocj."

"Thứ cho không thể tiễn xa được?"

Triệu Viễn Chu bịt tai lại, dựa sát vào Trác Dực Thần: "Tiểu Cửu, giọng ngươi to quá."

Thời Vũ cúi đầu, mỉm cười, sờ sờ đầu Bạch Cửu, "Ta hiện tại không phải Kim Tiên, hiện tại không còn gì để tiếc nuối, với sức mạnh vực sâu trong người ta có thể làm được gì?"

Triệu Viễn Chu trầm mặc một lát, "Thay vì hoàn toàn khống chế, để cho nó phát huy tác dụng thực sự có lẽ sẽ hữu ích hơn." Hắn dẫn một tia ý thức đến Diệp thành để báo tình hình tai hoạ cho hắn.

“Giang sơn không thay đổi, nhưng lòng người dễ thay đổi, cho nên ngươi sẽ không sợ xảy ra chuyện gì.” Trác Dực Thần nhìn bóng dáng đang biến mất của Thời Vũ từ xa.

"Lòng người dễ thay đổi, nhưng cũng là vật vĩnh cửu trên đời. Núi biển biến mất, giang sơn đổi chủ, nhưng có một số chúng sinh sẽ luôn đứng trước hàng triệu người." Triệu Viễn Chu mỉm cười giơ tay nâng chén đối với Thái Hư, tất cả ảo tưởng của thần linh đều ở trong lòng hắn, nhưng luôn có một số khuyết điểm, thà trả lại phàm trần cho người và yêu quái trong thiên hạ.

Bạch Cửu nắm lấy tay áo Triệu Viễn Chu, "Vậy ngươi có thể cho ta một ít yêu lực của ngươi để ta sử dụng không."

Triệu Viễn Chu gõ đầu Bạch Cửu nói: "Ngươi không được, tính tình ngươi không thể làm gì sai."

Giống như cái kết của vô số câu chuyện, lần đầu gặp mặt, đoàn tụ, ly biệt, trên đời khó gặp nhưng đâu đâu cũng gặp nhau. Sức mạnh từ Thái Hư ôm lấy phàm trần, và câu chuyện tưởng chừng thăng trầm lại yên bình đến không ngờ, Kim Tiên thịnh vượng khắp nơi, Thời Vũ biết rằng hắn không thích nơi này, hắn là một người sành sỏi, một kẻ ngu ngốc, lại là một kẻ kiêu ngạo, Thời Vũ không muốn trở thành một người như vậy.

Ta đang loay hoay tìm kiếm thành mà không có giải pháp, nhưng ta không biết rằng câu trả lời đã tồn tại, thời gian sẽ xóa mờ dấu vết lịch sử và bình minh của cuộc kháng chiến cuối cùng sẽ đến.

Tuổi trẻ như cành non, gian sơn hồ biển, sông núi cát đá, tùy ý sinh trưởng, vùng vẫy, hủy diệt và tái sinh.

Nước gọi cây chết, hiếm khi đón xuân, Ứng Long cảm nhận được hơi thở của Triệu Viễn Chu, ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn một đoạn cây chết trong sân: “Ta bị con chim nhỏ của ngươi đuổi ra ngoài tìm đến nhà bố mẹ đẻ để phàn nàn à?”

Triệu Viễn Chu bay xuống bên cạnh Ứng Long, "Ta tới từ biệt, ngươi có muốn ở lại Kim Tiên mãi mãi không?"

Ứng Long đứng dậy, mặt đối mặt với Triệu Viễn Chu, nhếch khóe miệng lên, "Đương nhiên là không thể sống thiếu cô ấy. Đây là quê hương của cô ấy, cũng giống như Thái Hư, lần này ngươi không còn đứng ở bên cạnh nữa. May mắn thay, ngươi đã gặp được một người muốn ở bên ngươi đến hết cuộc đời."

"Không có gì gọi là cuộc đời nếu ngươi sống quá lâu."

"Ngươi đã nói, sự lựa chọn của trái tim là không thể lay chuyển."

"Ta có thích hắn không?"

"Ngươi có thích hắn?"

Triệu Viễn Chu nhìn đàn chim bay trong rừng, cúi đầu cười nói: “Tuổi trẻ luôn rực rỡ, cảm giác hồi hộp lần đầu gặp gỡ là cảm động nhất.”

Ứng Long âm thầm mắng Triệu  Chu là Kẻ đố kỵ, hắn im lặng nhìn Triệu Viễn Chu hồi lâu, sau đó ngắt lời: “Ngươi muốn nói gì?”

"Ta yêu hắn, hắn đã đi rồi."

Ứng Long cười khúc khích, quỳ xuống, nhẹ nhàng nói với cây gỗ khô: "Khanh khanh, Bạch Trạch đã tìm được tình yêu, Kỳ Lân và Tai Ách song hành cùng nhau, khi nào ngươi mới đến gặp ta? Ngươi không thể quay lại, ta xin lỗi khanh khanh."

Một ngọn lửa kỳ lạ đã thiêu rụi tiểu thụ yêu, phải mất bảy bốn mươi chín ngày mưa mới dập tắt được, mưa ở Ứng Long liên tục chín ngày, thế giới ngập lụt, gây ra vô số thương vong và sinh kế của người dân. Ứng Long dừng lại, Ứng Long nhìn thấy, người yêu bị lửa thiêu bốn mươi ngày, mất đi tình yêu mãi mãi, chỉ còn lại một thân cây khô héo không dấu vết tình yêu.

Ứng Long ngơ ngác nhìn đống gỗ chết, vì ngọn lửa, sự cô đơn đã là dấu ấn trường thọ của Ứng Long, nhưng nó không phải của Triệu Viễn Chu, cũng không phải của Thái Hư Đại Yêu, “Ta sẽ luôn tận hưởng sự cô đơn, và ta chỉ chúc chư vị luôn vui vẻ."

Bên ngoài thành Kim Tiên, Bạch Cửu đang kéo Lý Chủy để nói lời tạm biệt. Lý Chủy mỉm cười và chia sẻ kinh nghiệm của mình với Bạch Cửu. Văn Tiêu mỉm cười và ngăn cản Trác Dực Thần kéo Bạch Cửu đi.

Triệu Viễn Chu đột nhiên xuất hiện, từ phía sau ôm Trác Dực Thần: "Ngươi đang đợi ta à?"

Trác Dực Thần thở dài: "Ngươi đi tìm Ứng Long đi. Tiểu Cửu gần như bắt chước Lý Chủy rồi."

"Thật sao? Tại sao ta lại cảm thấy bản thân hắn khá tệ, không cần phải học theo Lý Chủy."

"Triệu Viễn Chu!"

Triệu Viễn Chu vô thức bảo vệ ngực, lùi về phía sau, Trác Dực Thần nhìn thấy hành động của Triệu Viễn Chu không khỏi bật cười.

"Ngươi là thần thú, còn sợ ta đánh ngươi? Chẳng phải lần nào ngươi cũng giả vờ đau đớn và nói dối ta sao?"

Triệu Viễn Chu vội vàng cầu xin sự thương xót, thầm nghĩ: Đây chỉ là dỗ dành ngươi mà thôi.

Bạch Cửu bỗng nhiên đi ra, "Kim Tiên Khúc La, Vân Mộng Lâm Mịch, tại sao lại là Vân Mộng Thành?"

"Thành Vân Mộng xảy ra chuyện gì?" Trác Dực Thần nghiêng đầu hỏi Triệu Viễn Chu.

"Vân Mộng Thành là lũ yêu quái thành, trong thành gần như tất cả sinh vật sống đều là yêu quái, cái này Bạch Trạch Lệnh có lẽ không dễ dàng có được."



____________
03/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro