Chương 4: Sao lại cứ không theo kịch bản thế ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để thể hiện mức độ chính nhân quân tử của mình, Tô Mạn Linh ngay lập tức nhấc máy lên mách bố mẹ. Trong lúc cô đang thêm mắm dặm muối cho câu truyện càng trở nên sinh động, tăng sức gợi hình gợi cảm thì Tống Dực im lặng ngồi một bên load lại não.

" Được rồi" Tô Mạn Linh cúp máy, nhếch miệng " Hai thằng đấy ăn cám chắc ".

Tống Dực ở một một bên giật giật khóe miệng. Chiêu mượn dao giết người này....Haha, đủ ác !

" E hèm, bà bây giờ cũng là đại tiểu thư của một trong những gia tộc top đầu rồi, học cách quản miệng lưỡi của mình đi." Trước kia làm diễn viên cũng không biết là đã gặp biết bao nhiêu rắc rối vì cái tật mồm nhanh hơn não ấy. Con người này, không biết tiết chế gì hết .

Tô Mạn Linh cười nhẹ " Đói quá, đi đâu ăn đi "

Tống Dực phát cáu, sao cái tật đấy vẫn không bỏ được thế ? Đm, cứ cái gì không muốn nghe thì xem lời người khác như gió thoảng qua tai luôn.

Nghĩ thế nhưng Tống Dực vẫn đùng đùng lên tầng sửa soạn đồ. 10 phút sau bước xuống liền khôi phục phong thái của một ảnh đế nên có.

Hai người lên xe, đi đến Swazzkis - nhà hàng tư nhân hạng nhất Đế Đô.

" Mạn Linh, nếu có ngày tìm ra thì bà định xử lí chân tướng ngày đó như thế nào ?" Tống Dực thu lại vẻ cười cợt.

Vẻ mặt Tô Mạn Linh nghiêm túc lại, không còn thấy nụ cười mỉm nhẹ ôn hòa nữa mà chỉ thấy sự lạnh lẽo từ tận cốt tủy-đây mới chính là con người thật của cô " Nếu chết đi thì dễ dàng quá nhỉ ? Có lẽ để qua mặt được hệ thống an ninh và vệ sĩ thì chắc phải lên kế hoạch lâu lắm, tôi đâu thể đáp trả một cách hời hợt được "

Tống Dực bật cười " Ác thật đấy! Tô Mạn Linh, đừng làm tôi sợ nha."

Tô Mạn Linh hờ hững liếc mắt " Thế mà tôi cứ nghĩ chúng ta là cùng một loại người chứ"

Tống Dực không nói gì, cười như có như không rồi tập trung lái xe.

Trước kia Phương Phương cũng sống trong một gia đình khá giả, có lẽ cô sẽ có một tương lai tươi sáng như bao người khác nếu gia đình ấy không trọng nam khinh nữ. Lúc nhỏ thì bị đối xử bất công với em trai, đến khi cô đủ 15 tuổi thì lấy cớ đi du học để đuổi cô ra khỏi nhà, để một cô bé 15 tuổi tự sinh tự diệt. Ở nơi đất khách quê người ấy, Phương Phương đã phải  lăn lộn ở tận tầng đáy xã hội, học cách sinh tồn trong cái xã hội tàn nhẫn ấy. Cô điên cuồng tiếp thu các kiến thức, tìm đủ mọi cách để kiếm tiền đi học, kể cả những việc phạm pháp. Cô cứ nghĩ phải phấn đấu để có thật nhiều tiền giống như bố mẹ cô, khi ấy thì sẽ không phải khổ sở hèn nhát vì đồng tiền nữa cho đến khi cô gặp Tống Dực trong một lần tham gia đua xe cá cược.... Tống Dực là con trai của một đại gia tộc - Tống gia nhưng lại chọn con đường nghệ sĩ. Mãi sau cô mới biết: vì danh tiếng, mối quan hệ, chiêu trò trong giới giải trí cùng với kĩ năng diễn xuất để khiến anh em hắn mất cảnh giác mà bây giờ cái ghế chủ tịch Tống gia nằm trong tay hắn. Nhờ quen biết Tống Dực, cô cũng nhận ra rằng so với thiên hạ, gia đình trước kia của cô chỉ là một hạt cát vô danh. Lúc bấy giờ, giới giải trí là con đường nhanh nhất để kiếm tiền , Phương Phương từng bước đi lên trở thành một cây đại thụ của nền điện ảnh Hoa Hạ. Bước lên vị trí ấy cũng đủ chứng minh cô không phải là một người đơn giản. Đúng vậy, Phương Phương và Tống Dực là cùng một loại người - không từ thủ đoạn.

" Đến rồi !" Tống Dực dừng xe, ga lăng bước xuống mở cửa xe cho Tô Mạn Linh, cô cũng rất tự nhiên bước xuống.

----------------

Sau bữa ăn, Tô Mạn Linh bảo Tống Dực về trước để mình gọi bố mẹ đến đón. Hôm nay họ sẽ từ nước ngoài về, cô phải tranh thủ thời gian trên xe để thêm mắm dặm muối tăng thêm tội cho 2 tên kia mới được.

Cô đang định gọi điện cho bố mẹ nhưng.... Ôi mẹ nó! Điện thoại cô đâu ? Chắc chắn lúc nãy chém gió hăng quá nên quên xừ ở bàn ăn rồi. Thế là đại tiểu thư Tô gia lại lạch bạch chạy vào tìm điện thoại.

Cô nhớ rõ ràng là ở phòng này mà nhỉ ? Nhưng sao lại có người đang ở bên trong vậy ? Ôiii mặc kệ đấy, trên bàn kia rõ ràng là điện thoại cô mà.

Tô Mạn Linh liền đi vào phòng lấy điện thoại, tiện thể liếc qua gương mặt của bóng lưng vừa nãy ( không phải vì cô mê trai đâu, chỉ là đôi mắt xinh đẹp này biết chỗ nào tốt cho mắt để nhìn thôi ) Và ôi vãi l** ! Đẹp xỉu ngang xỉu dọc. Đường nét trên mặt rất hài hòa mà không làm mất đi vẻ nam tính, từng trải của chủ nhân nó. Mái tóc đen vuốt ngược lên có vài sợi rơi xuống vầng trán. Làn da đã trắng lại còn mướt đến mức con gái còn phải ghen tị nhưng tất nhiên là không bằng Tô Mạn Linh cô. Bộ vest đen cùng với áo khoác dạ dáng dài cũng màu đen làm nổi bật thân hình cao ráo. Chẹp, người này cũng phải hơn 1m8 í nhờ.

" Có chuyện gì sao ? " Anh đẹp trai hỏi, kèm theo một nụ cười mỉm nhẹ.

Tô Mạn Linh nhận ra mình vừa thất thố bèn cười gượng " À, tôi để quên điện thoại nên quay lại lấy " Cô đang có một trận chiến cực gắt trong đầu. Trái tim gào thét đòi xin số làm quen, đâu phải dễ mà gặp được cực phẩm như thế chứ! Nhưng lí trí lại đòi giữ giá, tìm cách khác để người ta chủ động xin số cơ. Nhưng cô xinh đẹp như hoa thế này, chắc hắn không từ chối đâu nhỉ, bản cô nương cũng là một cực phẩm đấy biết không hả ! Đang phân vân không biết làm thế nào thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi.

" Vậy , tôi đi trước đây " Tô Mạn Linh tiếc nuối nói xong liền quay người chạy ra ngoài.

" Tôi biết cô là Phương Phương " Một giọng trầm ấm vang lên

Tô Mạn Linh khựng lại, quay người, cười nhẹ " Có lẽ anh nhầm tôi với ai rồi "

Mẹ kiếp, sao tên đẹp mã này lại biết được cô là Phương Phương ? Không thể nào có chuyện vô lí như thế được ! Đến cô còn cảm thấy khó tin cơ mà !!!

Người đàn ông tiếp tục " Phương Phương và Tống Dực là vạn thân là chuyện không hề mới trong giới giải trí. Ngay sau cái chết của cô bạn thân mà lại đi ăn với đại tiểu thư Tô gia ở Swazzkis không phải là đáng nghi ngờ sao. Nhưng tất cả sẽ chỉ là sự nghi ngờ nếu hai người không bất cẩn đến mức nghĩ rằng căn phòng này hoàn toàn cách âm "

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Lin <p/s> :con gái tui đen lắmmmmmm :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro