Chương 4: Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đi học, tôi cùng Hương đến trường. Nhìn sắc mặt nó vẫn còn hơi mệt, có lẽ nó vẫn còn nghĩ về chuyện này.

Đến cổng trường, tôi nhìn thấy Minh Nhật đang đợi ai đó. Thấy chúng tôi hắn bước đến nhưng Hương kéo tôi đi qua. Tôi nhìn Hương khó hiểu, một lúc sau Hương mới lên tiếng.

" Hôm đó, hắn đã nói cho mình toàn bộ chuyện này." Ngày đi chơi, hắn bị bạn bè chuốc rượu, rồi bị bỏ thuốc. Hôm đó Hương cũng say, chỉ là tình cờ thế nào lại vào lộn phòng mới xảy ra chuyện này. Ngay sau đó, khi gặp tôi, hắn đã nói dối vì chuyện này đối với hắn rất ngượng.

Nhiều đêm, hắn suy nghĩ về chuyện mình có một đứa con mà cũng không thể ngủ được nhưng chính hắn cũng không biết làm gì. Mẹ Hương đến gặp hắn nói chuyện nhưng chính hắn cũng không thể hiểu bản thân mình phải làm gì với chuyện này.

Sau khi biết đứa bé đã mất, hắn lại cảm thấy hối hận, hằng ngày đều nghĩ về đứa bé mà có chút động lòng. Rồi hắn quyết định sẽ đi nói rõ với Hương về chuyện này. Hắn đã thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nói ra.

Nhưng Hương thì không thấy vậy. Nó cảm thấy chuyện này rất khó để chấp nhận. Hiện tại đầu nó đang rối tung vì chuyện này. Không biết là làm vậy liệu có đúng không.

Đầu năm học cũng không có gì mới, chỉ là năm nay chúng tôi đã học lớp 11, chương trình học cũng khó và dày hơn năm lớp 10. Chỗ ngồi vẫn như năm ngoái, bạn bè đứa nào vẫn như cũ duy chỉ có bọn con trai bây giờ đã cao hơn hẳn năm trước.

Năm nay, chúng tôi sẽ được cắm trại. Trường chúng tôi cứ 3 năm sẽ cắm trại một lần.

Lớp tôi háo hức lên danh sách mua đồ. Xong xuôi, lớp tôi nhất trí sẽ đi chặt tre để tránh lãng phí. Cô cũng đồng ý và cô yêu cầu cần một người đi cùng để theo sát chúng tôi. Chúng tôi nhất trí sẽ nhờ em họ Minh.

Ngày chủ nhật, chúng tôi đi chặt tre theo đúng kế hoạch. Theo phân công thì nhón chặt tre gồm 10 người. Chúng tôi đến nhà của em họ Minh, nhà nó ở nông thôn nên rất nhiều tre. Sau khi nói chuyện với chú thím nó, Minh liền kéo thằng em đi chặt cùng với chúng tôi.

Em họ Minh mới lớp 10 nhưng lại rất cao to, hơn tôi đến nửa cái đầu. Nó chặt tre cũng rất thành thạo. Thỉnh thoảng nó lại nhắc nhở chúng tôi cẩn thận vì chặt tre hay có những cái cành tre nhỏ rất nhọn, dễ bị thương trông rất là người lớn..

Lúc đi qua một cái cây vừa chặt xuống, tôi nhìn thấy một cái cành tre nhỏ, rất nhọn đang chỏng lên trời. Tôi chạy đến chỗ em họ Minh nhờ đến chặt cái cành nhỏ đó, nó bảo lát nữa sẽ quay lại.

Tôi đành quay lại ngồi chờ thì nhìn thấy Dũng đang chuẩn bị đứng lên cái thân cây tre, tôi không nghĩ được gì liền chạy tới đẩy Dũng ra khỏi. Sau đó, tôi không cẩn thận mà ngã xuống, chân đạp vào cái cành tre nhỏ đó. Nó đâm xuyên qua giày tôi đâm vào chân.

Sau hai giây bất ngờ, em họ Minh đã nhanh chóng dìu tôi vào trong bóng cây rồi cởi áo khoác ngoài băng tạm thời cho tôi. Tôi đau quá, nước mắt chảy ra.

Nhìn thấy bàn chân chảy máu của mình, tôi lại càng muốn khóc to hơn nhưng không hiểu sao nuốt hết vào trong, không thét ra câu nào nhưng nước mắt thì vẫn cứ chảy.

Một lúc sau, tôi vào viện. Các y tá nhanh chóng đưa tôi vào phòng rồi băng bó vết thương. Bác sĩ nhìn tôi hơi lo lắng hỏi có muốn tiêm thuốc mê không. Tôi lắc đầu bảo bác rút nhanh rồi bó lại chứ đau gần chết rồi.

Người tôi run lên, cái cành tre đâm sâu quá. Máu chảy ra cũng nhiều hơn vừa nãy nữa.

Sau khi băng bó cầm máu lại xong, tôi được bác sĩ chuyển đến phòng bệnh. Ba tôi cũng đã đến, trên tay còn cầm ít đồ ăn. Ba hỏi bác sĩ về tình trạng của tôi, bác bảo phải ở lại khoảng một tuần mới xuất viện được, rồi ba theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện cho tôi.

Tôi mở túi đồ ăn ra, có ít bánh kẹo. Tôi chợt thấy bịch kẹo gừng. Ba tôi chưa bao giờ ăn kẹo này, tôi giống ba nên cũng không bao giờ ăn mấy loại này. Chẳng lẽ ba lại mua nhầm?

Ba đi vào, tôi còn đang ăn kẹo. Ba liền đi tới lục lục trong túi kẹo. Tôi đưa gói kẹo gừng cho ba. Ba hơi ấp úng giải thích cho tôi " Là một đồng nghiệp nhờ ba mua."

Tôi liếc mắt nhìn ba " Con có hỏi gì đâu.", ba đúng là đang làm chuyện mờ ám mà.

Ba cười trừ một cái rồi bảo công ty có việc nên đi trước, trưa ba sẽ vào. Tôi vẫy tay chào ba rồi lại ăn kẹo tiếp. Ăn nhiều quá, đau răng lại thôi, nằm xuống lại.

Cái phòng bệnh gì mà trống trải ghê, chẳng có ai. Cũng đâu phải phòng dịch vụ gì đâu mà không có ai? Chợt tôi thấy một người đứng ngoài cứ lấp ló. Tôi gọi lớn " Ai ngoài đấy ạ?"

Bà ta, "mẹ" của tôi bước vào. Tôi nằm xuống, trùm hết chăn lại. Bà ta đặt giỏ trái cây xuống, rồi nói với tôi " Con à, cố gắng ăn cho khỏe nhé. Mẹ về đây." nói xong bà ta đi ra. Tôi xác định là bà ta không còn ở lại mới mở chăn ra ngồi dậy.

Nhìn giỏ trái cây ở bên cạnh, còn có một cái bì trắng ghi "Chúc con nhanh khỏe." tôi chán nản nằm xuống lại.

Được một lúc thì bác sĩ vào tiêm cho tôi. Cô y tá này tiêm rất có tâm nhé, đâm vào mấy lỗ rồi mà không tìm được mạch. Tay tôi thấy mạch rõ vậy mà. Ngán ngẩm, tôi xoay mặt đi chỗ khác. Cuối cùng cũng tiêm xong, cô y tá rút ống tiêm ra đặt một cái bông nhỏ vào tay tôi rồi bảo tôi kẹp tay lại.

11h, ba đến phòng bệnh cầm theo một hộp cơm. Trong đó có 2 món mặn và một món canh. Tôi nhìn ba, ba lại cười trừ bảo tôi ăn đi. Ba đi làm như vậy thì lấy đâu ra thời gian nấu cơm cho tôi? Hay là mua ngoài quán? Nhưng mà ngoài quán bán cơm ngon vầy sao? Lúc tôi đang ăn thì ba bảo ba ra ngoài ăn. Ba còn dặn dò tôi " Ăn xong thì để cái hộp lại, chiều ba sẽ cầm về làm cơm đem lên cho con." Tôi gật đầu ý bảo ba cứ đi ăn trưa đi. Còn lại tôi một mình, ăn xong lại nằm. Nhất định là sau đợt này tôi sẽ béo lên mất.

Cửa phòng mở ra, Dũng, Phúc, Thảo và Minh đi vào. Con Thảo nhanh chân chạy đến trước giường tôi ngồi bên cạnh rồi hỏi thăm tôi. Tôi bảo không sao, chỉ là không đi được, ngồi một chỗ rất buồn.

Dũng đứng bên cạnh liền đưa cho tôi một cái túi, tôi mở ra. Oaaaaa, rất là nhiều truyện nha. " Nếu không phải cậu thì người nằm trong viện giờ là tớ rồi. Cảm ơn câu." Nói xong còn cúi người xuống cảm ơn tôi.

Tôi liền đỡ Dũng dậy, xì một cái " Ơn nghĩa gì. Chúng ta không phải ban bè sao? Đóng phim hay sao mà trịnh trọng quá vậy chứ?"

Con Minh phì cười khiến cho không khí trong phòng cũng đỡ ngột ngạt. Phúc nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng " Bài học trên lớp bọn tớ đã chép đầy đủ rồi. Cậu xem có chỗ nào không hiểu không?"

Tôi nhận lấy quyển vở Toán từ Phúc, nhìn bài hôm nay. Chả hiểu gì chỉ thấy trong vở một hàng chữ đẹp bay lượn, nắn nót. Không thấy tôi trả lời, Phúc hỏi lại " Không có sao?"

"Ngại quá, cả bài này tớ đều không hiểu" tôi ngại ngùng nói nhỏ. Phúc lấy trong balo ra một quyển vở nháp rồi ngồi xuống chỉ cho tôi tường tận.

Khoảnh khắc cậu ấy ngồi xuống, gần tôi như vậy, tự nhiên tim tôi đập liên hồi. Tôi dùng một quyển vở quạt lấy quạt để.

" Cậu làm gì vậy?"

" Tự nhiên tớ thấy nóng quá. Cậu thấy vậy không?"

Phúc nhíu mày khó hiểu " À không nóng. Cậu có thể cởi bớt áo khoác ngoài mà."

Tôi như mộng tỉnh " Ừ ha, hahahaha vậy mà mình không biết."

Rồi Phúc lại ngồi xuống giảng bài tiếp cho tôi. Lông mày dài này, mũi cao này, cả đôi môi này nữa. Thật là đẹp trai quá đi.

" Cậu đang nghĩ gì vậy?'

Tôi ngớ người " À, bài này khó quá, tớ vẫn chưa hiểu."

" Thôi được rồi, nghe kĩ lại này. Cái này.... Cái này..." Phúc vẫn tiếp tục kiên trì.

Sau khi Phúc giảng cho tôi xong, tôi quay đầu lại nhìn quanh phòng, Minh, Thảo và Dũng đã đi đâu rồi.

"Mấy đứa này, đi đâu rồi không biết." tôi tặc lưỡi lấy điện thoại ra gọi cho Minh. Vừa bắt điện thoại Minh đã hét lên " Thế nào? Ở riêng hai người có vui không?" giọng nó to đến nỗi vượt ra ngoài loa.

Tôi bịt chặt lấy loa ngoài, liếc về phía Phúc, cậu ấy vẫn đang thu dọn sách vở. Ra là ba đứa kia đã về trước rồi. Phúc cũng chào tôi rồi đi về.

" Thật là ngại quá ngại quá mà. Con nhỏ này, muốn hại mình đây mà." Lấy cái gối úp vào mặt, tôi quả thực không còn lỗ nào chui nữa mà.

���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro