CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trử San San buổi chiều bề bộn nhiều việc, bản kế hoạch này trước kia muốn hoàn thành chính là không có vấn đề gì, nhưng bởi vì cấp trên đột nhiên thay đổi ý tưởng, làm cho bọn họ vất vả một tháng thành phẩm nhất thời đồng loạt thành giấy bỏ đi. 

Đương nhiên, cũng không nội dung cơ bản của kế hoạch không dùng được, chẳng qua bởi vì ý tưởng thay đổi một chút, nguyên bản số liệu, báo biểu, biểu đồ, lời lẽ thuyết minh đều phải làm lại một lần nữa. 

Tóm lại, cấp trên muốn có thành quả, phía dưới muốn chết cũng phải làm cho kỳ được . 

Bởi vậy, khi đến 6h, cô vẫn còn đang ngồi trong văn phòng liều mạng đẩy nhanh tốc độ, hoàn toàn đã quên cùng Sài Thiếu Phong có hẹn gặp. 

“Tít — tít — tít –” 

Trên bàn điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhanh tay tiếp, khẩu khí có chút mệt mỏi cùng không kiên nhẫn. 

“Alô?” 

“Trử San San?” 

“Là tôi, xin hỏi ai vậy?” 

“Sài Thiếu Phong.” 

Cô ngẩn ngơ, tiếp theo nhịn không được theo chỗ ngồi nhảy dựng lên.“Trời ơi, tôi quên mất.” 

Cô bật thốt lên nói. 

Điện thoại đầu này Sài Thiếu Phong nhịn không được lộ ra một tia cười khổ, nguyên lai anh dễ dàng như vậy bị bỏ quên. 

Trong cuộc đời này lần đầu tiên anh bỏ qua công việc, lòng tràn đầy chờ mong cùng một nữ nhân hẹn gặp mặt, kết quả là cô lại quên . Xem ra cô trước đây nói đều là thật sự, cô đối với anh một chút hứng thú cũng không có. Châm chọc là, những lời này nguyên bản là anh nói với cô, kết quả hiện tại lại biến thành như vậy, báo ứng không thể tới nhanh như vậy chứ ? 

“Anh hiện tại đang ở đâu? Không phải là đến trước cửa công ty tôi rồi chứ?” Cô hỏi. 

“Đúng.” Đối với anh mà nói thời gian chính là tiền tài, anh không thích muộn. 

“Anh sao không gọi điện thoại trước?” Cô oán giận nói. 

“Tôi không có số điện thoại của em.” 

“Không có? Vậy anh hiện tại đang làm gì? Truyền âm ngàn dặm sao?” 

Sài Thiếu Phong sửng sốt một chút, nhịn không được khóe miệng cong lên.“Là tôi gọi điện thoại về công ty rồi đồng thời từ bàn chỉ dẫn tìm ra số của em.” 

“Anh có nói giỡn không vậy?” 

“Không có.” 

“Anh làm sao có thể ngay cả điện thoại công ty tôi cũng không biết a? Vậy anh bình thường như thế nào cùng công ty tôi liên lạc ?” 

“Thư ký.” 

Trời đất quỷ thần ơi – 

Trử San San thật là không biết nên nói gì, nhưng là khắc sâu cảm nhận được anh thật sự là một nhân vật lão bản cấp đại, mà cô thế nhưng lại làm cho một đại nhân vật như vậy leo cây chờ dưới lầu? 

Cô nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay. 

6h15p. 

Trời ạ, a, anh ta ngay cả gọi điện thoại cũng cảm thấy lãng phí thời gian , mà cô thế nhưng lại làm cho anh đợi mười lăm phút? 

Anh có phải đang tức giận đến hộc máu không vậy? Như thế này cô mà đi xuống, liệu có bị anh ta nhất thời giận quá hoá liều mà bóp chết không? Rất có khả năng. Cho nên, cô vì sinh mệnh quý giá mà suy nghĩ, cô vẫn là đừng đi xuống thì tốt hơn. 

“Thực xin lỗi, tôi bây giờ có việc cần tăng ca, cho nên…… Ách, ăn cơm bồi tội liền miễn có được không? Tôi đã biết thành ý của anh, thật sự không tức giận , cho nên –” 

“Em vẫn chưa ăn tối, không phải sao?” Anh đột nhiên đánh gãy lời cô nói. 

“Tôi làm xong sau sẽ đi ăn.” 

“Ý tứ chính là em sẽ không phải tăng ca thêm quá muộn? Tôi sẽ ở đây em.” 

Trử San San đột nhiên trừng lớn hai mắt. 

“Không phải ý tứ này.” Cô vội vàng giải thích nói.“Ý của tôi là, khi nào đói tôi sẽ tạm thời gác lại công việc để đi ăn, sau đó vẫn phải làm xong việc mới được về, đêm nay đại khái sẽ phải làm thêm vài tiếng nữa.” Cô bất đắc dĩ thở dài. 

“Là như thế sao?” Điện thoại kia đầu trầm tĩnh trong chốc lát, truyền đến thanh âm của anh. 

“Đúng vậy.” Ngữ khí của cô tràn ngập bất đắc dĩ.“Thật sự ngại quá, anh lại phải phí công đi một chuyến, thực xin lỗi.” Cho nên mau chóng ngắt điện thoại đi, mau chóng ngắt điện thoại đi. 

“Em có muốn ăn cơm cá kho không?” Anh đột nhiên hỏi. 

“A?” Cô nhất thời không kịp phản ứng lại. 

“Tôi biết có chỗ bán cơm cá kho ngon lắm, lại có thể đóng bao mang bên ngoài, em ở đây chờ một chút, tạm thời đừng ăn bữa tối, đợt lát nữa tôi sẽ đến.” Anh nói. 

“Chờ một chút, không cần phiền toái như vậy.” Cô vội vàng kêu lên. 

“Không phiền toái, bởi vì tôi cũng muốn ăn cơm.” 

“Nhưng là –” 

“Tôi sẽ gọi điện thoại lại cho em.” Nói xong, anh cắt đứt điện thoại. 

Trử San San cảm thấy quả thực rung động , cả người ngây ra như phỗng. 

Hiện tại là như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào ? Vị Sài đại tổng giám đốc kia rốt cuộc là bị cái gì kích thích, ăn nhầm phải thuốc gì rồi, vì sao trở nên kỳ quái như vậy, lại nói muốn đi mua đồ ăn giúp cô? 

Là muốn nói giỡn với cô sao? 

Nhưng nghe anh nói sẽ mua hai túi cơm đến cùng ăn, vậy…… 

Rốt cuộc cô nên nghĩ như thế nào ? Bởi vì hành vi này không giống như anh muốn chuộc lỗi, căn bản chính là rất ân cần nha? 

Anh sẽ không thật sự đối cô có ý tứ, muốn theo đuổi cô đi? 

Tim đập không tự chủ được nhanh một ít, Trử San San lập tức lắc lắc đầu, muốn chính mình đừng miên man suy nghĩ, miễn làm trò cười. Lấy điều kiện của anh, ít nhất có ba ngàn người đẹp mặc anh lựa chọn, cô dựa vào cái gì mà trúng tuyển? 

Nhưng là nói đi nói lại, điều kiện của cô cũng không kém nha, người bộ dạng mĩ [ người khác nói ], cá tính hảo [ người khác nói ], không có ham mê gì thái quá [xem tivi đương nhiên không tính ], có công việc cùng thu nhập ổn định, trọng yếu nhất là cô không chỉ có thân thể thuần khiết, tình cảm cũng thuần khiết, lần duy nhất yêu thời trung học không tính, cô đã mười năm nay không có bạn trai. Những người tuyệt vời như cô hiện nay còn mấy ai đâu? 

Cho nên, nếu anh thật sự thích cô, coi như là anh ta cũng thật tinh mắt . 

Bất quá nếu ảo tưởng của cô trở thành sự thật, anh thật sự thích cô, muốn theo đuổi cô, liệu cô có nhận lời không? 

Trử San San vừa nghĩ vấn đề này vừa làm việc, bất tri bất giác đã qua một giờ, khó trách cảm giác bụng càng ngày càng đói. 

Kỳ quái , tên kia rốt cuộc đi thế nào mua đồ ăn nha? Anh ta sẽ không trêu đùa cô chứ, căn bản là không đi mua bữa tối, kết quả là cô ngu ngốc lại coi là thật sao , một người ở bên cạnh si ngốc chờ đi? 

Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cô lấy ra danh thiếp buổi sang anh đưa, do dự một chút, rốt cục vẫn là điện thoại cho anh. 

“Uy.” Điện thoại được chuyển, đầu kia truyền đến thanh âm cũng không giống anh ta . 

“Xin hỏi, đây là di động của Sài Thiếu Phong sao?” Cô chần chờ hỏi. 

“Tiểu thư, ngươi quen biết chủ nhân của số di động này sao?” Người ở đầu dây bên kia có chút sốt ruột miệng nhanh chóng hỏi. 

“Vâng.” Cô có chút nghi hoặc, không hiểu đối phương sao lại hỏi cô như vậy. Sài đại tổng giám đốc đâu? Điện thoại của hắn vì sao lại ở trên tay người khác? 

“Thật tốt quá, hắn xảy ra tai nạn xe, chúng ta –” 

“Cái gì?” Trử San San đột nhiên kêu to ra tiếng, bị kinh hách đến.“Anh ta hiện tại ở đâu? Bị thương có nghiêm trọng không? Đưa đến bệnh viện nào? Vì sao lại phát sinh loại sự tình này……” 

“Tiểu thư, cô trước đừng hoảng hốt, bình tĩnh một chút.” Đối phương trấn an nói. 

Muốn cô làm sao bình tĩnh? Trử San San thiếu chút nữa hướng đối phương điên cuồng hét lên. Vừa nghĩ đến anh là vì đi mua đồ ăn cho cô mới có thể phát sinh tai nạn xe , cô cũng sắp muốn điên mất rồi. 

Cô không nên lấy lý do tăng ca làm cớ lỡ hẹn , nếu cô ngoan ngoãn cùng anh ta đi ăn cơm cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này . 

Tai nạn xe. 

Làm sao bây giờ? Làm sao có thể phát sinh loại sự tình này, làm sao bây giờ? Nếu anh có gì không hay xảy ra, cô phải làm sao đây? Làm sao bây giờ , ô……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro