CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sài Thiếu Phong cầm di động, ngồi ở trên giường bệnh ngây ngô cười, anh hoàn toàn không có cách nào khống chế chính mình không giơ lên khóe miệng, cảm giác chính là…… Nói như thế nào đây? Vui vẻ giống muốn nhảy cẫng lên nha. 

Cô thế nhưng đã vì anh mà chuẩn bị tốt! Hơn nữa vừa nhận được điện thoại của anh, không nói hai lời liền lập tức tới rồi. 

Cho dù là bạn gái danh chính ngôn thuận, thậm chí là lão bà, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm được như vậy? 

Cô vì sao lại đối tốt với anh như vậy? Chẳng lẽ cô đối với anh kỳ thật cũng là có ý tứ ? 

Hồi tưởng lại những chuyện từ khi hai người bọn họ gặp nhau đến nay, cô đều là chủ động tới gần anh, cho đến khi anh không chịu nổi sự phiền nhiễu này cự tuyệt cô rồi cường hôn cô, lúc đó cô mới thẹn quá thành giận từ đấy về sau biến mất trước mặt anh. 

Cho nên, nếu anh không ngăn cản cô, cô chắc là sẽ vẫn tiêp tục quấn quít lấy anh đúng không? 

Cô quấn quít lấy anh nhất định có lý do, mà lý do kia trừ bỏ thích anh ra thì còn có thể là cái gì? Mà lý do này cũng đã giải thích cô vì sao lại đối tốt với anh như vậy , không phải sao? 

Hảo vui vẻ, anh đã lâu không có cảm giác khoái trá như vậy, cho dù cùng kình địch đối chiến, chiến thắng hơn mười triệu bản hợp đồng kinh doanh, cũng không có như vậy vui vẻ khoái trá. 

Cô thích anh. Ha ha a…… 

“Anh sao lại nhìn em như vậy? Trên mặt em có gì sao?” Ngồi trên tắc xi, Trử San San nghi hoặc mở miệng hỏi Sài Thiếu Phong. 

Cô tổng cảm thấy từ lúc cô đến giúp anh thu dọn đồ đạc, thay anh làm thủ tục xuất viện, giúp anh đi ra cửa lên taxi, dọc trên đường đi cô luôn cảm giác được ánh mắt anh nhìn cô một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…… Không biết có mấy lần, cũng không biết anh rốt cuộc đang nhìn gì. 

Là nhìn thấy cái mụn nhỏ sáng nay mới mọc ở bên cạnh mũi cô sao? 

Nhưng buổi sáng cô rõ ràng đã dùng phấn trang điểm che đi rồi mà? Chẳng lẽ trải qua lâu như vậy thời gian, đã lộ ra rồi sao? 

“Không có.” Anh trả lời. 

“Không có sao anh vẫn cứ nhìn em như vậy?” Cô lộ ra hoài nghi biểu tình. 

“Tối nay sẽ nói với em.” 

“Chuyện gì không thể hiện tại nói, phải chờ tới tối mới nói được?” Anh càng nói như vậy, cô càng tò mò. 

“Vậy thì sau khi xuống xe, anh sẽ nói cho em.” 

Sau khi xuống xe? Trử San San trực giác ngắm đằng trước lái xe tắc xi liếc mắt một cái, chẳng lẽ cùng lái xe có liên quan? Anh không muốn nói xấu lái xe sao? 

Không đúng, không đúng. Ánh mắt kỳ quái của anh bắt đầu có từ trong phòng bệnh, hẳn là không liên quan đến bác lái xe. Vậy thì chắc chắn là không muốn cho người khác nghe được, vậy thì anh có chuyện gì mà không thể để cho người khác nghe chứ. 

Nhẫn nại nhẫn nại nhẫn nại, rốt cục cũng đợi đến lúc xe dừng tại dưới lầu nhà anh. 

“Nói mau.” Cô vừa đóng cửa xe liền khẩn cấp thúc giục anh. 

“Trước lên lầu nói sau.” 

“Thật sự là……” Trử San San vốn định oán giận , nhưng nghĩ đến anh đang là bệnh nhân liền nhịn xuống .“Được rồi, trước đi lên nói sau.” 

Cô gật đầu đồng ý, mang theo những vật dụng cá nhân của anh đi qua đại sảnh tráng lệ, sau đó lên thang máy đến trước cửa nhà anh. 

Thiết bị mở khoá bằng vân tay công nhận làm cho cô được mở mắt nha, bởi vì loại thiết bị xa hoa này cô mới chỉ xem qua tivi. 

Về phần nhà anh, trên cơ bản chính là một gian nhà tràn ngập cảm giác hiện đại tối tân cùng các vật dụng thiết bị công nghệ cao, những thứ này cô cũng chỉ mới xem qua trên tivi, bất quá cô cũng không thích lắm, bởi vì cảm giác quá mức lãnh cảm cứng rắn, thiếu không khí ấm áp.

“Làm sao vậy?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi cô. 

“Cái gì làm sao vậy?” Cô bị hỏi ngẩn ra. 

“Mặt của em đang nhăn lại.” 

“Nha.” Cô thả lỏng hai đôi lông mày đang nhăn ra. 

“Nha là cái ý tứ gì?” Anh lại hỏi cô. 

Cô lắc đầu, cảm thấy đây là nhà anh chỉ cần chủ nhân thích thì tốt rồi, cô đây là lần đầu tiên đến, cũng có thể là lần cuối cùng đến dựa vào cái gì phát biểu cao kiến. 

“Có việc gì em cứ nói ra không quan hệ.” 

“Người cần nói ra suy nghĩ của mình hẳn là anh chứ? Nói nhanh chút đi.” Trử San San nhìn anh 

“Em trước ngồi xuống.” Anh vẻ mặt đứng đắn nói. 

Cô liếc nhìn anh một cái, nhịn không được hoài nghi rốt cuộc là chuyện gì, làm chi có bộ dáng thật sự nghiêm túc như vậy? 

Bất quá cô hay là nên tìm vị trí ngồi xuống. 

“Muốn uống cà phê không?” Anh hỏi cô. 

“Không cần.” Cô đều bị anh làm cho tò mò chết đi được, thế nào còn có tâm tình uống cà phê nha?“Anh rốt cuộc có nói hay không nha? Không nói cũng không việc gì, em sẽ rời đi.” Nhìn tình trạng của anh tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều lắm, muốn chiếu cố chính mình chắc là không có vấn đề gì, nhiều nhất cô có thể giúp anh mang ba bữa cơm hàng ngày đến là được. 

“Anh nói.” Vừa nghe cô nói muốn đi, Sài Thiếu Phong lập tức gật đầu nói. 

Chính là anh chưa từng nói qua loại chuyện này, cho nên có chút khẩn trương. 

Hít sâu một chút, anh tự nói với chính mình, chính là “Anh thích em, em có nguyện ý làm bạn gái anh không” Chỉ là một câu ngắn ngủi, hẳn là sẽ không quá khó khăn mới đúng. Huống hồ anh đã biết cô tuyệt đối sẽ không cự tuyệt anh, cho nên – 

“Khụ!” Anh không tự chủ được thanh hạ yết hầu.“Anh…… Khụ! Anh…… Tây……” 

“Anh tây cái gì? Anh muốn ăn dưa hấu sao?” Trử San San mê hoặc nhìn anh hỏi. 

“Không phải.” Sài Thiếu Phong trừng mắt nói,“Em có thể im lặng nghe anh nói cho hết lời được không?” 

Trử San San nhún vai lè lưỡi, lộ ra vẻ mặt không nói thì thôi. 

“Anh, khụ! Anh…… Tây, hỉ…… Hỉ……” Đáng giận! Anh nói nhăng cái gì vậy nha? Những lời này căn bản là không khó như vậy chứ? Sài Thiếu Phong, ngươi không được vô dụng như vậy, ngươi ở trên thương trường uốn ba tấc lưỡi thế nào? Khí thế đâu? Tự tin đâu? Chỉ cần một hơi nói ra là được, ngươi đang sợ cái gì?

“Anh hỉ…… Hỉ……” 

“Anh là không phải đang lo lắng vấn đề tắm rửa chứ?” Trử San San bừng tỉnh đại ngộ hỏi anh,“Nhưng là chuyện này en thật sự không có biện pháp hỗ trợ nha, anh chẳng lẽ không có thân cận bằng hữu nào có thể giúp việc này sao?” 

Sài thiếu Phong bị tức đến điên rồi, không chỉ là tức cô, càng là tức chính mình. 

“Làm ơn ngồi yên nghe anh nói hết được không?” Anh nghiến răng nghiến lợi giảng thanh nói. 

“Vậy anh liền nói cho hết nha, không cần lắp bắp như vậy.” Trử San San liếc trắng mắt, cảm thấy chính mình rất vô tội . 

Sài Thiếu Phong nhịn không được trừng mắt nhìn cô. 

Trử San San cũng không khách khí trừng mắt nhìn lại, nghĩ rằng nếu là muốn đọ mắt to mắt bé với cô, cô tuyệt đối sẽ không thua anh. 

Dùng sức hít một hơi, lại dùng lực thở ra . Sài Thiếu Phong điều chỉnh tâm tình, quyết định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói đi ra. 

“Anh……” 

Cố lên , cô lên. 

“Anh thích…… e…… eeee……” 

Có tiến bộ , thử lại một lần, lần này nhất định phải thành công. 

“Anh — Anh thích em, em có nguyện ý làm bạn gái anh không?” 

Anh rốt cục thành công nói ra , nhưng là nữ nhân vật chính lại bị dọa ngây người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro