Chưa muộn phải không em..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Chưa muộn phải không em?

Thể loại: T.cảm

Giới thiệu sơ về truyện nhé! ♥

-Chiêu Gia Kiệt : 20t… sinh viên năm II trường Angel… là con trai độc nhất của tập đoàn Chiêu Gia… Tính tình thì lạnh lùng, đôi khi rất nhẫn tâm. Nhưng vẫn yêu thương mọi người.

-Kiều Hắc Bảo : 20t… Bạn thân của Gia Kiệt.. tính tình thì còn lạnh lùng, ít nói hơn cả Gia Kiệt… con trai thứ 2 của tập đoàn Hắc thị - là đối tác của tập đoàn Chiêu Gia.

-Lục Băng Dy : 18t… con nhà nghèo. rất dễ thương nhưng hậu đậu, bướng bỉnh, có đôi mắt to tròn và… rất buồn.

-Hán Tiểu Đan : 19t… con nhà giàu, rất thương Băng Dy… tính tình nông nổi, rất xinh đẹp.

Chương 1:

-Bà ơi!.... giọng hét của 1 con nhỏ vang lên làm 1 bà già trạc 60 đang chuẩn bị lên chiếc Maybach Landaulet đang đậu sẵn phải ngoái nhìn lại.

Nó thở hổn hển khi chạy đến gần bên bà. Nó nói:

-Bà ơi… bà làm rơi sợi dây chuyền này! Hìhì… nó vội lấy tay đặt lên ngực, vừa nói vừa thở trông thật tội nghiệp..

Bà ấy khẽ nhíu mày, rồi lại nở một nụ cười hiền hậu.

-À… cảm ởn cháu nhé… cháu tốt thật. 

-Dạ có gì đâu ạ, thôi bà đi đi, cháu chào bà nhé. 

Bà lão vội nói:

-Nhà cháu ở gần đây à?

-Dạ cũng gần ạ, cháu đang trên đường đi học về. hihi.

-Vậy sao? Ta cảm thấy có cảm tình với cháu quá.. đến nhà ta chơi nhé!

Đôi mắt nó mở to kinh ngạc.

-Dạ thôi bà ạ… cháu phải về để phụ mẹ bán hoa ạ. Thôi cháu chào bà nhé! – Nói xong, nó quay lưng định bước đi.

Bà cụ liền gọi với lại.

-Này… vậy ta về nhà cháu chơi nhé!..

Nó khẽ nhìn chiếc xe Maybach Landaulet đen bóng với vẻ ái ngại.

Bà lão như hiểu ý, liền nói với mấy vệ sĩ đag đứng đó.

-Các anh đi theo sau tôi thôi.. tôi đi bộ.

Và thế là 2 bà cháu nắm tay nhau về nhà của nó.

Trên đường đi…

-Cháu tên là gì vậy?.. bà lão khẽ hỏi.

-Hì hì… tên cháu là Băng Dy ạ… nhà cháu nghèo lắm… bà đến chơi đừng chê nhé bà.

Bà lão mỉm cười. Bà có vẻ hài lòng về con bé. Và đâu ai biết được rằng 1 kế hoạch đã được vẽ lên trong đầu bà: ghép thằg cháu trai của bà với con nhỏ này …

Và rồi hai bà cháu nói với nhau thật là nhiều chuyện trren suốt đoạn đường đi. 

Bỗng nó reo lên:

-Bà ơi đến nhà cháu rồi nè…

Bà lão nhìn theo hướng tay nó chỉ. 1 căn nhà nhỏ nhưng rất dễ thương, được bày bán rất nhiều loại hoa.

mẹ nó nhìn nó có vẻ khó hiểu.

nó hiểu ý. liền trả lời:

-Con mới gặp bà tại tập đoàn Chiêu Thị đó mẹ. Bà bảo muốn đến nhà mình chơi.

Mẹ nó thấy vẻ sang trọng của bà ấy cũng có vẻ ái ngại.. nhưng rồi lại niềm nở ngay.

-Dạ chào bác ạ… mời bác vào trong chơi ạ.

Buổi nói chuyện trôi qua thật vui vẻ… 2 bà cháu nói với nhau thật là nhiều… đến lúc bà lão chuẩn bị về thì…

Xoảng ! Tiếng mẹ nó la to:

-Này. Các ông làm gì vậy hả?

4 người trung niên với gương mặt hung tợn đang ném những chậu hoa nhỏ xuống nền đất. Một tên hất mặt nói:

-2 vợ chồng bà mau trả nợ cho tôi. nếu không thì đừng mong có nhà mà ở nhé.. Tôi gia hạn cho các người 1 tuần. về tụi bay!.. –chúng nó nói xong và bỏ ra về để lại cái ngạc nhiên của bà lão và 1 người mẹ đang gục đầu khóc nức nở.

Băng Dy khẽ thở dài, nhìn mẹ xót xa..

-Có chuyện gì vậy cháu? – Bà lão khẽ hỏi

-Dạ ba của cháu.. lừa đảo vay mượn của người ta để cho người đàn bà khác.. rồi bây giờ bỏ đi mất. Cháu.. cháu không biết phải nói sao nữa. Bà ơi. Cháu buồn lắm. Cháu thương mẹ bao nhiêu thì lại ghét ông ấy đến bấy nhiêu. – Nó nghẹn ngào.

Bà lão có vẻ xúc động. Nhẹ nhàng nói:

-Ta.. muốn nói chuyện với mẹ cháu…

Nó khẽ gật đầu, khó hiểu nhưng rồi nó vội đi dọn dẹp lại những chậu hoa nhỏ bị bon côn đồ lúc nãy ném bừa bãi trên sàn.

Nó hơi thắc mắc. Bà lão vẫn nói đều đều còn mẹ nó thì buồn buồn, suy nghĩ điều gì đó. 

-Bà về cháu nhé! Hôm khác bà sẽ đến chơi. – Bà lão khẽ lay nhẹ vai nó.

-Dạ, cháu chào bà ạ. – Nó khẽ nói.

Bà lão ra về để lại biết bao điều khó hiểu trong lòng Băng Dy. Nó vội vàng chạy đến bên mẹ nó. Thắc mắc:

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Mẹ nó bỗng giật mình nhìn nó. Mẹ nó nức nở:

-Mẹ… mẹ… muốn nói với con một chuyện. Mong là con đồng ý.

Nó lo lắng:

-Mẹ cứ nói đi.

Mẹ nó nhẹ nhàng:

-Con cũng biết ba con như vậy rồi. Bây giờ, mẹ không còn cách nào để kiếm ra tiền nữa. Nên … mẹ… mẹ xin con. Con hãy kết hôn với cháu trai của tập đoàn Chiêu Gia đi. Vì bà ấy nói, cháu trai của bà ấy muốn sang định cư bên Úc. Bà không có cách nào ngăn cậu ấy ngoài cách này. Nếu con đồng ý, bà ấy sẽ giải quyết số nợ và mua cho mẹ 1 căn nhà để sinh sống.- Mẹ nó lại nức nở.

Nó bất ngờ quá.. nó nghĩ rằng chẳng lẽ nó lại là một món hàng như vậy sao? Nhưng nó thương mẹ nó, nó thương cái gia đình nó. Nhưng… nó chỉ mới 18t thôi, chưa 1 lần yêu. Nó bỗng vụt đứng dậy, chạy ra khỏi nhà để lại sau lưng là cái nhìn buồn thảm của mẹ nó.

… Nó cứ chạy, chạy đến khu vườn cách nhà nó cỡ gần 300m. Nó chạy đến bên gốc cây to gần đó mà khóc. Nó nức nở, nghẹn ngào:

-Tại sao lại như vậy chứ? Tôi hận ông, vì ông mà mẹ con tôi phải như thế này. Tôi hận ông vì ..

- Này cô! Có chuyện gì sao? - Một thằng con trai từ đâu đó bước đến lại gần ái ngại.

Nó ngước mặt lên. Khuôn mặt nước mắt đầm đìa. Trông rất đẹp, đôi mắt đượm buồn. Nó nói:

- Không có gì đâu. – nói xong nó bỏ đi luôn để lại khuôn mặt tức giận của chàng trai. Chàg trai vẫn đag suy nghĩ thì bỗng:

- Anh đi đâu vậy? em chờ anh nãy giờ. – 1 cô gái rất xinh đẹp lên tiếng.

Chàng trai giật mình. Quay lại mỉm cười với cô gái. rồi 2 người nắm tay nhau đi.

Nó trở về nhà với gươg mặt buồn. Mẹ nó thấy nó liền chạy tới, lo lắng hỏi:

- Con đi đâu vậy? mẹ lo cho con lắm. Nếu con không muốn thì mẹ không ép đâu con..

Nó khẽ nhìn mẹ nó, đưa bàn tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang vướng trên trán mẹ. Nó thầm nghĩ mẹ nó cũng đã vất vả quá nhiều rồi. Nó thương mẹ. Mẹ nó là người đàn bà vĩ đại nhất trên đời này. Từ năm 10 tuổi, nó và mẹ nó đã phải nương tựa nhau mà sống. Mẹ nó luôn thương yêu, quan tâm nó. Bây giờ, chuyện đã đến nước này. KHông lẽ chỉ có 1 cơ hội duy nhất này để mẹ nó có thể có 1 cuộc sống tốt mà nó lại không làm ư.? Nó gạt nước mắt, mỉm cười với mẹ nó:

- Không. Con đồng ý.

*Tác giả dùng 2 tên: Tập đoàn Chiêu Gia và Chiêu Thị. Đều là 1 nhưng có thể gọi cả 2. Vì Tập đoàn Chiêu Gia và Tập đoàn Hắc Thị là 2 tập đoàn liên doanh với nhau. Nên sẽ có 2 tên gọi. 

Tại Biệt thư Chiêu Thị:

- Sao? Với lý do này, Cháu sẽ từ bỏ ý định sang Úc chứ?- Bà Chủ tịch ( bà lão) nói.

- Bà làm vậy thì được gì chứ? Bà bắt cháu lấy một người chưa từng tiếp xúc và không hề có tình cảm sao? – Gia Kiệt giọng đầy bực bội.

- Ta tin tình cảm sẽ được vun đắp sau khi kết hôn. Ta quyết định rồi. Miễn bàn. -Bà khẽ hắng giọng, nghiêm nghị nhìn Gia Kiệt nói.

- Cháu không đồng ý. Cháu có thể nghe bà bất cứ việc gì nhưng riêng việc này thì không thể. – Gia Kiệt bướng bỉnh trả lời

- Thôi được rồi. Như thế này. Ta cho 2 cháu 1 năm. Nếu giữa cháu và Băng Dy vẫn không có tình cảm. Ta đồng ý cho cháu và Băng Dy li dị, Lúc đó, cháu muốn làm gì tùy ý. Không nói nhiều. Ta đi nghỉ đây. 

- Bà… -Gia Kiệt ngơ ngác.

Gia Kiệt nhìn theo người bà bất lực. Hắn nghĩ nếu như vậy cũng tốt. 1 năm cũng sẽ trôi qua nhanh thôi mà. Còn cô gái tên Băng Dy gì đó, có thể vì tiền mà đến với hắn sao. Hắn khinh bỉ. Hắn khẽ nhếch môi cười rồi lên phòng.

Hôm sau...

Buổi gặp mặt giữa 2 gia đình sẽ vào 7h tối. Chiều, một nhóm vệ sĩ đến nhà nó và chở nó và mẹ nó đi make up. Từ trong phòng thử đồ ra, nó như 1 người khác. Nó mặc chiếc đầm màu hồng nhạt, Tóc thả dài mượt. Nó được trời phú cho mái tóc hoe vàng, rất đẹp. VÀ với Đôi giày búp bê cũng màu hồng nhạt, trông nó thật đáng yêu.

Đôi mắt to tròn, hàng mi dài cong vút. Nhưng lại rất buồn. Mẹ nó cũng buồn buồn nhìn nó, khẽ nói:

-Con gái mẹ đẹp lắm…

Nó không nói gì. Chỉ khẽ cười nhẹ.

Hai mẹ con nó được chở đến một nhà hàng sang trọng. Đến nơi, nó và mẹ nó theo sự chỉ dẫn của vệ sĩ đi vào trong thì đã thấy bà lão cùng một người trạc 40, và một chàg trai mà nó đoán chính là người sẽ kết hôn với nó. Nó bỗng nhớ ra người đó chính là chàg trai hôm nó khóc tại vườn hoa đã đến hỏi chuyện nó.

Nó bước lại gần, khẽ gật đầu chào mọi người. Chỉ có bà lão là vui vẻ cười với nó, nói nó và mẹ nó ngồi xuống đi. Còn 2 người kia dường như không thèm nhìn nó. 

Nó ngồi xuống, nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

Không thấy đáp trả. Hắn khẽ nhìn nó, phớt lờ. Như khinh bỉ.

Nó buồn.

Cuộc nói chuyện trôi qua buồn, vô vị.

Lúc gần xong buổi tiệc. Chủ tịch (bà lão) nói:

- Vệ sĩ sẽ đưa cháu và mẹ cháu về. Ság mai, Gia Kiệt (tên hắn) sẽ đưa cháu đi thử đồ cưới và chọn nhẫn cưới.

- Dạ?Sao cơ ạ? Nhanh vậy sao bà? – Gia Kiệt và nó cùng đồng thanh.

- Ừ. Bà muốn việc gì cũng phải nhanh gọn cháu à.

Nó khẽ “dạ” nhỏ rồi đứng dậy chào ra về.

Người đàn bà trạc 40t lúc nãy chính là mẹ của Gia kiệt. Bà nói nhỏ với Gia Kiệt:

- Con cố lên đi. Cưới con bé đó, con sẽ được kế thừa mà. Sau này, lấy lý do gì đó rồi bỏ nó. Vậy là xong,

Hắn bực mình, đứng lên, quát:

- Mẹ đừng có mở miệng là kế thừa được không? - Nói xong hắn bỏ đi luôn. Ra ngoài tự lái xe về.

Bà Lâm( mẹ hắn) sợ sệt nhìn Bà chủ tịch. Bà ấy khẽ lườm bà Lâm rồi cũng đứng dậy ra về.

Chương 2

9h sáng hôm sau. Một chiếc xe BMW 335i mui trần màu xanh đỗ lại trước nhà nó. Lúc này nó như đã chuẩn bị sẵn.. Nó mặc chiếc đầm màu vàng, bới mái tóc vàng của nó lên cao. Lại một đôi giày búp bê màu vàng mảnh. Trông rất giống một cô tiểu thư zễ thương. Nó chạy ra, Gia Kiệt đứng đó, nhìn nó, có vẻ đăm chiêu và nói:

- Cô chỉ có những bộ đồ trông rẻ tiền như thế này thôi sao?

Băng Dy sững sờ, chợt nó thấy nhói, nó bị xem thường như thế sao. Nó lắc đầu, xua tan đi những điều nó vừa nghĩ rồi nhìn Gia Kiệt mỉm cười.

Gia Kiệt k thèm cười lại với nó, mà đi thẳng vào nhà .

Nó khẽ buồn. Rồi tự gõ vào đầu mình, nói thầm:

-“ Mày ngốc quá! Mày là một con bé tầm thường. Bị cậu ta khinh bỉ cũng đúng thôi mà”.

Những hành động ấy đã lọt vào mắt Gia Kiệt. Gia Kiệt nhìn nó, có vẻ khó hiểu. Nhưng công nhận là nó dễ thương thật.

Hắn vào trong cúi đầu chào mẹ nó, không cười rồi quay ra cổng, đi về phía nó.

Hắn bước tới, mở cửa cho nó lên xe. Không nói gì. Rồi đi vòng qua phía ghế mình.

Suốt đoạn đường đi. 2 đứa không nói với nhau một lời nào. Gia Kiệt thì mang phone, lâu lâu. Băng Dy lại lấm lét lại nhìn qua rồi lại giật mình nhìn ra cửa sổ làm cho hắn suýt phì cười mấy lần.

Hắn cũng phải công nhận con nhỏ này rất đẹp, tướng lại rất chuẩn, mặc áo cưới lại rất đẹp.

Sau khi thử đồ cưới và nhẫn cưới, hắn nói:

- Đi uống nước với tôi.

Nó giật mình, vì từ lúc đi với nhau đến giờ mới nghe Gia Kiệt nói. Nó cười vu vơ.

Nó gọi cho mình ly sinh tố dâu. Gia Kiệt thì café đắng.. Im lặng 1 lúc. Gia Kiệt lên tiếng:

-Này! Cô bị câm à. Sao chẳng nói gì hết vậy?

Nó bỗng cong môi, rồi lại chề môi ra nhìn dễ thương cực kì.

- Anh không nói gì, không hỏi gì thì tôi biết nói gì chứ.

Hắn cười cười đểu nói:

- Hơ.. tưởng cô hiền lắm chứ.. cũng gai góc không vừa.

- Có qua có lại thôi à – Nó trả lời, mắt nhìn xung quanh.

Hắn thấy bực bội vì con nhỏ này. Hắn nói:

- Thôi vào vấn đề chính đây. Thứ nhất, tôi chỉ đồng ý kết hôn với cô vì bà và mẹ tôi chứ tôi không hề có cảm tình với cô. … Thứ hai, tôi chỉ xem cô như một món đồ mà tôi mới vừa mua được. Thứ ba, cô không được xen vào chuyện riêng tư của tôi sau khi kết hôn. Thứ tư, tôi có người yêu, và tôi sẽ không chia tay cô ấy khi kết hôn với cô.

Nó sững sờ nhìn người đối diện mình, nó căm ghét con người đó. Nó cũng khinh bỉ chính bản thân nó, phải rồi, nó đúng là một món hàng mà.. đâu trách hắn được.

Nó khẽ mỉm cười đau đớn, nhẹ nhàng nói:

- Tôi… tôi biết rồi.. tôi mệt. Mình về đi.

Nó vội đứng dậy, quay lưng nhanh để khi giọt nước mắt rơi xuống thì Gia Kiệt sẽ không thấy. Nhưng muộn rồi, Gia Kiệt đã thấy giọt nước mắt của nó. Hắn thầm nghĩ : “ Xin lỗi cô. Tôi không thể thân thiết với cô được. Haizz..”. Hắn cũng cảm thấy có lỗi, tội tội con nhỏ nhưng rồi lại thôi. 

Suốt đoạn đường về, 2 đứa lại không nói lời nào. Chỉ có cái gật đầu chào nhẹ của nó dành cho hắn khi tạm biệt.

Biệt thự Chiêu Gia.

Một cô gái mặc chiếc đầm màu xanh nhạt rất đẹp chạy ùa vào, gọi to:

-Bà! Sao bà lại làm vậy?

Cô gái ấy chính là Giang Ly. Bạn gái của Gia Kiệt. Từ nhỏ, gia đình cô và gia đình Gia Kiệt có mối thân thiết. Vì ba cô và ba Gia Kiệt đều là cổ đông trong công ty. Gia đình 2 bên đều rất thương 2 người. Nhưng riêng với bà của Gia Kiệt. Bà xem Giang Ly như một đứa cháu ruột. Nếu để Giang Ly kết hôn với Gia Kiệt. Cuộc sống của Gia Kiệt sau này bà không dám chắc chắc cháu trai của bà sẽ vui và được hạnh phúc. Vì tính tình Giang Ly rất tiểu thư, nhõng nhẻo và cũng rất kiêu kì, khinh người. Bà vẫn biết Giang Ly với Gia Kiệt đang quen nhau, nhưng bà cũng mượn cơ hội là cuộc hôn nhân này để Gia Kiệt suy nghĩ lại. 

Bà khẽ quay ra cửa, thấy Giang Ly, bà chợt chau mày rồi khẽ cười:

- Có chuyện gì vậy cô cháu gái tiểu thư của bà?

- Sao bà lại chọn 1 cô gái khác cho anh Kiệt? Bà.. bà không thương cháu sao? – Giang Ly nũng nịu, long lanh nước mắt nhìn bà.

- Bà biết, 2 đứa đang quen nhau. Nhưng việc bà đã quyết, bà sẽ không thay đổi đâu.

- Cháu biết tại sao bà làm vậy? Vì bà thương gia đình kia. Đã nghèo rồi mà lại còn đi lừa đảo để giờ mang nợ. Sao bà không cho họ tiền mà lại làm vậy chứ? Cháu không hiểu. – Giang Ly nói.

- Cháu không hiểu được đâu. Chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi. Ta đã quyết rồi. Cháu ở chơi với thằng Kiệt. Ta phải đến công ty. – Bà nghiêm nghị nói.

Giang LY hậm hực nhìn theo bà đang khuất dần sau cửa lớn. Cô dậm chân, nói lớn:

- Con nhỏ đó, chắc chắn là vừa nghèo, vừa xấu. Đúng là đồ lừa đảo. Chắc chắn là gia đình cô ta đã lừa bà nội rồi.. Chắn chắn...

- Có chuyện gì mà em lẩm bẩm một mình vậy ? – Gia Kiệt từ trên lầu bước xuống, mặt còn ngái ngủ hỏi.

- Anh ! Chuyện anh sẽ kết hôn là thật chứ ? Anh đồng ý sao ? Anh định bỏ em sao. Anh...

- Em làm gì mà ồn ào quá vậy ? Anh đồng ý kết hôn vì bà nội hứa sau 1 năm nếu anh muốn, sẽ cho anh ly dị. Lúc đó, anh và em sẽ sang Úc. Em không thích sang Úc sao ? – Gia Kiệt nheo mắt hỏi Giang Ly.

Giang Ly nũng nịu :

- Anh nhớ nha. Khoảng thời gian hai người bên nhau, nhất định không được có bất cứ một chuyện gì, không được yêu cô ta đâu. Cuộc đời anh, chỉ có mình em thôi. Anh biết chưa ?

- Dạ, anh biết rồi. Hì hì. – Gia Kiệt khẽ vuốt má Giang Ly làm cô rất vui và sung sướng. Mọi điều buồn bực lúc nãy tan biến hết...

5h sáng. Nó thức dậy và muốn đi dạo. Nó muốn được hưởng cái không khí buổi sáng ở khu nhà một lần nữa. Vì nó biết hết hôm nay, nó không còn được tự do như trước. Mẹ nó cũng sẽ được chuyển đi, nó buồn, rất buồn. Bỗng nó mỉm cười, nụ cười cay đắng. Nhìn nó thật tội nghiệp. Nó cứ đi, đi mãi, đi với những suy nghĩ của nó…

Đang ngồi trên chiếc ghế đá công viên, nó vẫn đang suy nghĩ cho đến khi thằng bé đứng gần đó khóc lên đòi mẹ thì nó mới chợt tỉnh. Nó xem đồng hồ, 6h05’. Nó giật mình, nó vội vàng chạy băng qua đường..

-kÉ…t…t..!...!

Chiếc xe không đâm trúng nó, nhưng nó lại sợ đến mức khuỵ xuống. Một chàng trai từ trong xe bước ra, trông rất đẹp trai.

- Cô có sao không?

Nó bỗng ngồi khóc nức nở. Chàng trai ngạc nhiên, ái ngại nhìn những người xung quanh. Hắn ngồi xuống bên nó. Hắn nhẹ nhàng:

- Cô làm sao vậy? Tôi… tôi chưa đâm trúng cô mà. Này cô…

- Không… anh không có lỗi gì… híc… híc… huhu… hôm nay tôi… tôi… - Nó nghẹn ngào, không nói nên lời. Chàng trai khó hiểu. Nó nói tiếp:

- Hôm nay tôi phải làm cô dâu, tôi không được tự do nữa.

Chàng trai bỗng cốc vào đầu nó, nhỏ nhẹ:

- Ngốc quá! Không phải ai cũng được làm cô dâu như cô đâu đấy! mà sao giờ này cô còn ở đây. Hay để tôi chở cô về nhé!

- Thật sao?... Mừng quá! cảm ơn anh. Tôi sắp trễ rồi.

Chàng trai đó không ai khác chính là Hắc Bảo (bạn thân của Gia Kiệt). 2 người lên xe và tiếp tục đi, theo sự chỉ dẫn nhà của nó. Hắc Bảo dường như đã biết nó là ai…

Đến trước cổng nhà Gia Kiệt. Nó trông thấy rất nhiều người đứng đó, có cả mẹ cô. Nó bước xuống xe, cúi đầu như tỏ vẻ có lỗi. Gia Kiệt chạy đến bên nó, quát nhỏ:

- Tôi tưởng cô không đến. Làm tôi mừng hụt đấy.

Bỏ lại nó với vẻ ngỡ ngàng. Kiệt lại đến bên Hắc Bảo hỏi:

- Cậu quen cô ta à? Sao tớ không biết đấy.

- Không.. tình cờ gặp trên đường thôi.

Gia Kiệt vẻ như không tin, quay lại lườm nó rồi đi thằng vào nhà.

Sáng nay là lễ kết hôn của nó. Nó được người ta trang điểm lên rất đẹp. Nó mặc chiếc đầm cưới màu trắng, ở trên là kim sa làm lộ rõ làn da trắng nõn của nó. Và có một điều đẹp hơn hết – đó là đôi mắt to buồn.

Mọi người đều đã đến đông đủ, gần đến lúc nó ra làm lễ. Nó buồn, nó sợ. Nó sợ vì không biết phải chung sống với một gía đình này như thế nào. Nhất là mẹ hắn và hắn….

Trông 2 đứa rất đẹp đôi, ai cũng nói vậy, nghe mọi người nói như vậy, hắn chỉ nhếch môi cười. Hôn lễ diễn ra cả hai buổi. Đến chiều, 2 đứa được dọn ra nhà riêng cách biệt thự Chiêu Gia khoảng 10km. Ai cũng vui vẻ vì nghĩ hôm nay là lễ kết hôn của chúng nó và đêm tân hôn- đêm hạnh phúc của tụi nó. 

Đến 6h tối, Gia Kiệt đến bên nó, lạnh lùng nói:

- Cô cứ ở nhà ăn cơm đi, tôi đi chơi với bạn, đừng đợi tôi. Có thể tôi sẽ không về đâu.

Nó ngỡ ngàng, cay đắng quá. Nó gượng nói:

- Umm… tôi… biết rồi.

Hắn nhìn nó một lát rồi đi luôn. Không nói nhưng nó cũng biết hắn đi chơi với ai. Vì lúc nãy nó có nghe Gia Kiệt nói chuyện điện thoại với một ai đó và nó biết là con gái và họ hẹn nhau. Nó thấy buồn, nó đi tắm, rồi cứ ra ghế sofa ngồi, nó không bật đèn, vì nó sợ mọi vật thấy nó đang khóc… Nó khóc, khóc thật nhiều và thiếp đi lúc nào không hay.

1h sáng, nó chợt tỉnh, xem điện thoại, nó thấy đã 1h sáng rồi, nó nhếch môi cười. Đêm tân hôn của nó trôi qua, nó hạnh phúc, hạnh phúc quá… Nó nghĩ trong cay đắng.

-Cạch….

Nó giật mình nhìn ra cửa, Gia Kiệt bước vào, người nồng nặc mùi rượu. Gia Kiệt bật đèn, bước đến bên nó, thấy nước mắt nó, liền quát lên:

- Cô khóc sao? Cô cưới tôi là niềm hạnh phúc của cả gia đình cô đấy. Một món hàng rẻ tiền như cô, thì ở trong cái nhà này, làm con hầu cho tôi thôi, hiểu chứ. Ngày mai, Giang Ly sẽ đến ở với tôi, cô đừng có mà bép xép với bà nội.

Nó nhếch môi, không nói gì, đi vào tolet để lấy nước ấm ra cho Gia Kiệt rửa mặt. Lúc đi ra, nó vào phòng, thấy Gia Kiệt đã nằm trên giường, nó vắt khăn, lau mặt nhẹ nhàng cho Gia Kiệt. Nước mắt nỏng hổi của nó chợt rơi trên má. Nó giật mình đứng dậy, thì bị Gia Kiệt kéo xuống, nằm đè lên người nó. Gia Kiệt hôn ngấu nghiến đôi môi của nó. Và rồi…. Đêm tân hôn diễn ra trong nước mắt..của nó.

Sánghôm sau, Gia Kiệt thấy khát nước, nhức đầu liên ngồi dậy định đi uống nước thì bỗng giật mình vì thấy mình không mặc gì. Gia Kiệt nhìn xuống ra giường, vết trinh nguyên của con gái còn đó, bàn tay của Gia Kiệt bị cắn vẫn còn ửng đỏ, hắn nhấc lên thì thấy chiếc bông tai của Băng Dy. Gia Kiệt chợt cảm thấy có lỗi.

Sau khi Vệ sinh cá nhân xong, hắn xuống bếp thì thấy Băng Dy đang ngồi trên bàn với thức ắn sáng như chờ hắn. Hắn ngồi xuống, không nói gì, cả Băng Dy cũng vậy. Ăn xong, hắn chợt nói:

- Tôi… tôi xin lỗi chuyện đêm qua… tôi.. cứ tưởng, nhầm cô là bạn gái tôi, Giang Ly.

Nó lại sững sờ, xót xa, đau đớn. Vụt đứng dậy chạy vào phòng khoá cửa lại. Nó khóc, khóc thật nhiều. Xót xa quá, ân ái xong, lại bị một sự thật phủ phàng như vậy. Thà như hắn đừng nói gì…. Thì có lẽ nó sẽ cố gắng không buồn, không đau nữa. 

Gia Kiệt xót xa nhìn nó, hắn thấy có lỗi nhưng hắn không biết làm gì hơn. Dù gì mọi chuyện cũng lỡ rồi. Hắn chỉ còn biết bất lực nhìn về cửa phòng cô rồi thở dài đi vào phòng hắn.

Nó nghe tiếng dép của hắn đi ngang qua cửa phòng nó. Nó không màng, và gục đầu xuống gối…

2 tiếng sau, nghe tiếng chuông, chờ hoài không thấy Gia Kiệt ra mở cửa, chuông cửa vẫn cứ reo. Nó vội lau mặt chạy ra mở cửa thì thấy một cô gái xinh đẹp đứng đó. Cô ta hất hàm:

- Hi! Vào nhé! Tôi có chuyện muốn nói đấy.

Khi 2 người ngồi xuống. Cô ta nhìn Băng Dy và nói:

- Từ hôm nay, tôi đến đây ở đấy. Vì vậy từ nay, cô cũng hãy làm con hầu trong cái nhà này. Dù gì, số tiền mà cô có được từ cuộc hôn nhân này, cũng gấp ngàn lần tiền lương mà một người ôsin được chủ trả. Đừng có mà bép xép hay xỏ xiên gì đến chuyện chúng tôi. Cô nhớ đó.

Hắn từ trong phòng bước ra. Hắn đến bên Giang Ly nhẹ nhàng:

- Em đến hồi nào vậy?

Cô ta đứng zậy, ôm cổ Gia Kiệt rồi hôn nhẹ vào trán của hắn. Nói ỏng ẹo:

- Mới thôi. Mình đi ăn đi anh.

Hắn quay sang nói với Băng Dy:

- Cô ở nhà nhé!...

Nói rồi 2 người liền đi ngay. Cô ta không quên gửi cho Băng Dy một cái lườm sắt lẻm.

- Lại khóc rồi… Mày yếu đuối quá Dy ạ.. người ta yêu nhau, thì như vậy thôi. Họ có tiền… 

Nó nhìn xa xăm… Có tiếng chuông cửa. Nó vội chạy ra mở thì thấy Hắc Bảo. Nó giật mình vì quên lau nước mắt trên má. Nó ngại ngùng quẹt đi rồi mời Hắc Bảo vào nhà.

Hắc Bảo thấy tội tội nó, không nói thì hắn cũng biết chuyện gì. Vì Hắc Bảo quá hiểu Gia Kiệt mà. Hắn hỏi:

- Gia Kiệt đi rồi hả Dy?

- Dạ. ảnh mới đi.. với… với… - Cô ngập ngừng vì lỡ miệng.

- Giang Ly.- Hắn tiếp lời cô, mỉm cười:

- Thôi! Em đi ăn với anh nhé! – Hắc Bảo niềm nở.

- Dạ… - Nó ngại ngùng

- Không sao đâu. Có gì mà phải ngại. Anh là bạn của Gia Kiệt mà. – Hắc Bảo cười trìu mến với nó và nói.

- Nó khẽ “dạ” nhỏ rồi mỉm cười. Chợt thấy vui vui.

Tối đó vì đi xem phim với Hắc Bảo nên 10h nó mới về. Nó vào nhà thì chợt thấy Giang Ly chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh đứng đó chờ sẵn. Nó chợt thấy khó chịu. Cô ta nói:

- Cô đi đâu giờ này mới về vậy hả? Nhìn cô như vầy, tiền nhà họ Chiêu cho cô chắc chỉ đủ trả nợ nên…đừng có nói thiếu tiền nên… nên…

- Bốp… - 1 cái tát in lên mặt cô ta.. Cô ta tức giận đỏ mặt lên quát:

- Anh Kiệt, anh ra xem con nhỏ này nó dám tát em nè. Huhu…

Gia Kiệt nghe thấy, vội chạy ra. Đến bên cô ta, vuốt nhẹ má thử xem có sao không rồi quắc mắt nhìn nó:

- Cô đang làm cái gì vậy hả.. hả?

- Tôi không làm gì sai đâu? Anh hỏi bạn gái anh đi. Cô ta xúc phạm tôi đấy. Cô ta có học không vậy?

- Bốp… - Lần này là cái tát của Gia Kiệt dành cho Băng Dy. Cô té xuống đất, tay cô va phải thành ghế, chảy máu. Cô ngỡ ngàng, đau đớn. Cô vụt chạy vào phòng, khóc nức nở.

……………………………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro