121-150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

121. Tôi vô cùng cảm động, sau đó vờ như không hiểu hắn định nói gì.

122. Có thơ ca làm chứng: Bạn giường tuy rằng quý – Sinh mệnh càng đắt hơn. Đem tự do đánh đổi – Cái trước có thể buông.

(*) Chế từ bài thơ nổi tiếng của nhà thơ cách mạng Hungary Petofi Sandor:

Sinh mệnh tuy rằng quý
Tình ái càng đắt hơn
Đem tự do đánh đổi
Cả hai ta đều buông.

123. Nhưng tôi cũng không thể để Sở Duệ Uyên dăm ngày ba bữa phái thái giám đến nhà tôi gọi vào cung, rồi nửa đêm hoặc sáng sớm hôm sau mới trở về. Cha mẹ và anh tôi tuy nhất thời chưa nghĩ tới phương diện kia, nhưng nếu lâu ngày còn không đoán được ra thì một thừa tướng, một thị lang Lại bộ, một đương gia đích thực của phủ thừa tướng, chẳng hóa ra mù hết cả à.

124. Nói một câu ngoài lề. Mẹ tôi vốn dĩ đã định đem hết chuyện quản lí gia đình giao cho chị dâu, chính mình hưởng phúc thanh nhàn. Ai ngờ trời có sóng gió khó lường, người có họa phúc bất chợt, bà còn chưa bàn giao, người kế nhiệm đã sớm phải lìa đời. Đúng lí mà nói, người cai quản sự tình trong phủ nếu không phải chủ mẫu thì phải là con dâu trưởng, nhưng nhìn anh tôi ôm theo con trai con gái thủ tiết vì vợ 3 năm, hơn nữa còn có dấu hiệu sẽ thủ tiết cả đời, mẹ bèn dời ý đồ sang vợ tương lai của tôi. Tôi phát hiện đại sự không lành, vừa không​ muốn come out vừa không muốn lừa cưới con nhà người ta, bèn nhờ sư huynh của bạn tốt Quan Minh Nguyệt phối cho một phương thuốc. Phương thuốc này sau khi uống vào, trong thời gian ngắn sẽ xuất hiện tình trạng tinh huyết không đủ, thân dưới mềm oặt. Ờ, chính là cái bệnh tục gọi là liệt dương ysl đó đó. Cha mẹ tôi lần lượt gọi bốn năm vị đại phu có tiếng trong kinh thành đến khám, cuối cùng đành chấp nhận sự thật là thằng con thứ nhà mình không có năng lực hành vi, nhất thời gác lại ý định tìm vợ cho tôi, để tôi độc thân đến ngoài 20 tuổi – cái tuổi được người xưa coi là ế chỏng.

125. Làm một dzai ế cao tuổi có bạn giường, tôi mua một gian trà lâu hai tầng có kèm hậu viện ở phố mua bán trong kinh, sau khi tu sửa thì mở một "Trà Kinh Lâu" kiểu như cafe sách kết hợp với co-working space trong thời hiện đại. Tập khách hàng mục tiêu là người có học trong kinh thành, sĩ tử lên kinh ứng thí cùng với các danh sĩ muốn có một chỗ hội họp phong cách. Vì thế ông bố trạng nguyên tài trợ biển tên và đôi câu đối ngay trước cửa, ông anh thám hoa tài trợ đề tự trong các phòng VIP, mà bạn giường hoàng đế thì tài trợ một đống thư tịch hiếm, Trà Kinh Lâu từ lúc khai trương đến nay phất lên như diều gặp gió. Theo lẽ thông thường, người xưa khắt khe chuyện sĩ nông công thương, tôi đường đường một công tử tướng gia lại đi làm thương nhân tầng lớp thấp, bị coi là mất giá. Nhưng xét đến việc tôi trước đây luôn bị coi là tác phẩm thất bại nhất của cha tôi trên phương diện văn hóa, mà chuyến này lại làm một việc kinh doanh khá là phong nhã, vì thế hiện giờ quyền quý trong kinh đều giáo dục con cái: "Hoàn khố nhị công tử nhà tướng gia cũng biết cầu tiến rồi, mày còn không cố gắng học hành?!" Trà Kinh Lâu hoạt động theo hình thức mở cửa 24/7, buổi tối khách hàng có thể đọc sách, hội họp thâu đêm. Mà tôi với tư cách ông chủ thường lấy danh nghĩa lo việc làm ăn để không về nhà, đến chỗ Sở Duệ Uyên ngủ qua đêm.

126. Là một người xuyên không có gia đình tốt đẹp, sự nghiệp thành công, có tiền có cháu (not con), bạn giường tích cực, tôi thỏa mãn không thôi với cuộc sống hiện tại. Đáng tiếc việc không như ý trong đời chiếm tám chín phần mười. Chuyện không như ý của tôi, là bạn giường hoàng đế vô cùng tích cực của tôi, sắp phải kết hôn rồi.

127. Sở Duệ Uyên tháng trước vừa tròn 20 cập quán, muốn tiếp tục làm một thanh niên độc thân hậu cung trống rỗng là không thể được nữa. Xét cho cùng tôi ysl còn có anh tôi chống đỡ, gọi là huynh hữu đệ cung; hắn mà ysl, đợi thằng em thứ nay đã 7 tuổi do tiên hoàng quý phi sinh ra chống đỡ (tiên hoàng chết trên giường, bà tự nguyện bồi táng theo, nên chưa được thăng chức lên hoàng thái phi), đây phải gọi là sớm muộn cũng tèo. Vì thế, sau khi cân bằng triều cục, hắn cùng các đại thần quyết định ngày lành 3 tháng sau sẽ nghênh thú một hậu một phi.

128. Đối với kết quả này, tôi cũng chẳng bất ngờ. Hắn là một hoàng đế thời cổ đại, anh không thể lấy tiêu chuẩn đạo đức hiện đại ra ràng buộc hắn. Cho dù hắn thích hoặc là từng thích anh tôi, lại làm bạn giường với tôi bao lâu nay, khả năng cao là đồng tính luyến, nhưng hắn muốn cưới vợ sinh con, anh cũng không thể bảo hắn là thằng tra gei lừa cưới.

129. Đương nhiên, anh có quyền tự do gọi hắn như thế. Nhưng hắn cũng có quyền lấy tội danh đại bất kính thịt sạch cả nhà anh.

130. Ngày hôn sự được định ra, Sở Duệ Uyên triệu tôi vào cung, tôi đoán là hắn muốn ngả bài. Tuy rằng sắp mất đi một bạn giường hàng to chạy tốt, thể lực trâu bò lại đẹp dzai lai láng, tôi có phần tiếc rẻ, nhưng nghĩ đến việc từ nay anh tôi triệt để an toàn, lại không thấy tiếc gì cho lắm. Huống chi đàn ông 4 chân thì hiếm, chứ đàn ông chân thứ bự kĩ thuật cao nào có khó tìm; tôi đường đường là tướng phủ nhị công tử bản thân có tiền, phụ huynh có thế, tìm một bạn giường đâu có khó. Lại huống chi, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù người khác không rõ chuyện giữa tôi và Sở Duệ Uyên, hai vị nữ chủ nhân đích thực một trưởng một phó trong hậu cung còn không rõ được hay sao? Bất luận làm nam tiểu tứ xen vào vợ chồng đế hậu người ta (tiểu tam là vị phi tử kia), hay là làm nam tiểu tứ xen vào vợ chồng đế hậu người ta sau đó bị hoàng hậu mẫu nghi một nước tìm cách tiêu diệt... gần đây mỗi lần làm với Sở Duệ Uyên mà bất chợt nhớ đến chuyện đó, tôi đều không cứng nổi.

131. Nhưng cuối cùng thì vẫn cứng, vẫn sướng, vẫn bắn, rồi lại cứng... Aiz, năng lực xxx của bạn giường tốt quá cũng phiền thế đấy, khiến người ta có muốn suy tư chuyện đời cũng chẳng lấy đâu ra cơ hội. Nghĩ đến điểm này, thật có chút không nỡ bỏ à nha.

132. Chuyện đã đến nước này, không nỡ hơn nữa cũng phải nỡ. Nhưng cái lời làm shot chia tay, ai đi đường nấy không thể do tôi nói ra, mode "tình thâm bất hối" mà tôi duy trì gần 4 năm nay không thể nào fail được. Vì thế tôi đeo bộ mặt u oán mà nhìn Sở Duệ Uyên, chờ nghe xem hắn nói gì.

133. "Quân An...", Sở Duệ Uyên trầm mặc một hồi, thở một hơi dài, gọi tên tôi. Vừa nghe hắn gọi như thế, tôi liền biết ngay trong lòng hắn có điều khuất tất rồi. Từ dạo tôi nhược quán mở Trà Kinh Lâu, tay này có ngầm tặng tôi một cái tên tự là Mính Chi (*), lúc không có chuyện đàng hoàng cứ Mính Chi thế này, Mính Chi thế kia, nghe mà cáu tiết.

(*) Mính Chi 茗之 lấy từ chữ Bôi mính chi kính trong tiểu thuyết Kính hoa duyên của nhà văn đời Thanh Lí Nhữ Trân, hàm ý mời ai một cách khiêm nhường kính cẩn. "Mính" là búp trà được hái giữa xuân, khi cây vừa kịp đâm chồi.

134. Đương nhiên, cáu mấy cũng không cáu bằng cái tên tự chính thức do bố tôi đặt cho – Tử Hậu. Lúc lấy cái tên này cho tôi trong lòng ông bô nghĩ gì, tôi chịu. Nhưng nếu để người cũng xuyên không nghe được một thằng xuất thân hoàn khố tử đệ tên là "Liễu Tử Hậu", trong lòng họ nghĩ gì, tôi thừa biết. Đụng hàng tên tự với Liễu Tông Nguyên, hốt cả hền.

135. Cho nên người không thân thiết, tôi đều bảo họ gọi là nhị công tử, người thân thiết thì gọi Quân An. Cái chữ "Tử Hậu" nặng quá, gánh lên tôi sợ mình tổn thọ.

136. Quay lại chủ đề chính. Sở Duệ Uyên thấy tôi nhìn hắn lặng yên không đáp, lại thở một hơi dài, ôm tôi vào lòng dịu dàng nói: "Quân An không cần lo lắng, cho dù trẫm có hậu phi, nhưng bọn họ không giống với ngươi... Chúng ta vẫn như bây giờ, không có gì thay đổi." Phí lời, lão tử có chuối bọn họ không có chuối, giống nhau được chắc?! Hiện tại hắn đang độc thân, sau này có gia đình, giống nhau được chắc?! Tôi không sợ hắn đá đứa bạn giường là tôi, mà chỉ sợ hắn không chịu đá bạn giường, bắt tôi phải đối đầu với người phụ nữ quyền lực nhất bản triều. Đã sắp lấy vợ rồi, còn nuôi nam tình nhân ở ngoài, bạn nói xem hắn nghĩ gì? Hoàng đế, cái gì cũng muốn, hay là tùy tính?

137. Từ dạo hắn luyện tốt kĩ thuật trên giường, tôi đã lâu không ngầm gọi hắn là Sở Tra Đế. Nhưng hiện tại, hắn đặc biệt xứng với cái tên này.

138. Tôi trong lòng hốt hoảng, nhưng lại không thể để hắn nhận ra mình nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ, chỉ có thể rầu rầu rĩ rĩ mà rằng: "Bệ hạ có lòng, Quân An vô cùng cảm kích. Nhưng chỉ e thế sự khó lường, cuối cùng bất quá chỉ là một hồi yêu đương vô nghĩa. Quân An lúc đầu nghĩ chỉ cần được ở bên bệ hạ, dù thế nào cũng được, nhưng sợ rằng về lâu về dài, sẽ có ngày lòng sinh oán giận." Nói đến đây, tôi cố ý dừng lại một chút, rồi cười khổ: "Nếu để đến lúc đó đối với bệ hạ yêu hận đan xen, chẳng bằng ngay bây giờ sớm buông tay giải thoát." Tôi uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ của mình, ai dè Sở Tra Đế lại ôm tôi càng chặt, dỗ dành: "Mính Chi yên tâm, trẫm nhất định đối với ngươi trước sau như một." Nói xong, liền đè tôi xuống giường hôn.

139. Nói thực lòng, kĩ thuật hôn của Sở Tra Đế cũng thảm họa như công phu giường chiếu ngày xưa của hắn. Nhưng tôi vốn chả có hứng thú hôn nhau với bạn giường, hắn là người thời cổ lại còn là hoàng đế, số lần chủ động đi hôn người khác khẳng định chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nên số lần tôi bị hắn làm hại cũng không nhiều.

140. Nhưng hôm nay hắn không những chủ động hôn, mà còn hôn rất lâu, làm môi lưỡi tôi đều sưng lên. Xem tình thế liệu chừng không ổn, cứ để hắn hôn như thế, mấy ngày tới tôi khỏi dám ra cửa gặp ai. Tôi bèn đảo khách thành chủ, đưa đầu lưỡi dò vào trong miệng hắn triền miên khuấy lộng. Kết quả Sở Tra Đế được hôn như thế hứng khởi lại dâng trào. Tôi mấy lần muốn ngừng lại, hắn đều đưa tay ấn đầu tôi không cho rút lui, vật dưới thân hắn chưa cần chạm đã cao cao ngẩng đầu, cách lớp quần áo ở trên bụng tôi cọ tới cọ lui. Lại qua một lúc, hắn không dùng phân thân thô cứng cọ lên bụng tôi nữa, mà trực tiếp vừa hôn vừa cởi quần tôi, chọc thẳng vào hậu đình, còn khuấy đảo dữ dội từng cơn. Kết quả hắn ở trong cơ thể tôi luật động hơn hai chục cái, tôi còn chưa bắn ra, hắn đã thưởng cho tôi một trận long tinh. Từ khi chuyện giường chiếu hài hòa đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bắn trước tôi. Trong lòng tôi bất giác ngạc nhiên, hắn lại một chút cũng không để ý. Sở Duệ Uyên bắn tinh xong, cuối cùng cũng chịu buông tha cho cái lưỡi và đôi môi của tôi. Hắn cười nói: "Mính Chi ngọt quá", rồi bế xốc tôi lên ngồi đối mặt trong lòng hắn, dương vật hơi mềm vẫn cắm trong mật huyệt. Đây là tư thế hắn thích nhất gần đây, nhưng với tôi thì không khỏi có hơi vất vả. 3 năm trước, khi hắn còn là vị thành niên, chỗ đó đã khá là hoành tráng, hiện tại trưởng thành, chỗ đó cũng lớn lên, chẳng cần dùng chiêu thức gì cũng đủ khiến tôi cởi giáp xin hàng, huống chi là cái tư thế đem nghiệt căn của hắn nuốt thật sâu. Nhưng chuyện trên giường, lời của tôi chẳng có trọng lượng gì, mà không, bất kể là chuyện gì có liên quan đến hắn, lời của tôi đều chẳng có trọng lượng gì. Vì vậy tôi chỉ có thể ngậm long căn đang từ từ khôi phục độ cứng của hắn trong hậu huyệt, bị hắn ôm vào lòng tiếp tục hôn môi, rồi đợi căn nhục vật hoàn toàn đứng lên lại bị thúc đến lắc lư không ngừng, chưa được mấy chục nhát đã bị hắn làm đến bắn ra. Tôi đạt tới cao trào, Sở Duệ Uyên cũng không ngừng, ngược lại tranh thủ lúc vách thịt trong mật đạo của tôi co thắt để cắm rút mạnh hơn, thẳng đến lúc tôi lên đỉnh lần nữa, hắn cũng ở trong cơ thể tôi bắn lần hai, mới chịu thu hồi động tác. Nhưng môi hắn vẫn bám lấy môi tôi hôn mãi không dừng. Qua một hồi lâu, Sở Duệ Uyên tựa hồ cũng tự mình tìm ra bí quyết, tôi tuy chẳng muốn trao đổi nước bọt với bạn giường, nhưng được một người đẹp đến nao lòng như thế xâm nhập triền miên trong miệng, tự nhiên cũng ý động tình sinh. Vì thế, tôi bị hắn dùng tư thế giao hợp mà ôm hôn, thẳng đến lúc hai người cùng cứng lên, lại bị hắn đẩy ngã xuống giường tiếp tục ra vào không biết thêm bao lâu nữa.

141. Tối hôm đó, tôi cùng Sở Duệ Uyên làm đến sảng khoái lâm li, đợi đến sáng hôm sau mới phát hiện có điều không ổn. Thứ nhất, môi tôi bị hôn đến sưng phù, thứ hai, quan trọng nhất, hạ thân bị làm đến chân mềm nhũn đi không nổi. May mà đại thái giám được lưu lại hầu hạ chờ tôi gắng sức mặc xong quần áo thì đưa thuốc tiêu sưng, bảo rằng Sở Duệ Uyên trước khi lên triều cũng phát hiện môi mình không ổn, bèn gọi ngự y dâng thuốc. Xuyên không đến đây mười mấy năm trời, tôi trước giờ không chịu được việc người khác hầu hạ bên mình, huống chi bây giờ một số chỗ cần bôi thuốc lại nằm ở nơi kín đáo, bèn bảo vị công công này ra cửa đợi, tự mình bôi thuốc cho mình. Thuốc trong cung chuyên dùng cho hoàng đế tất nhiên là hàng hịn nhất, còn chưa đợi Sở Duệ Uyên hạ triều quay lại, môi tôi đã hết sưng, trên người cũng ổn hơn nhiều, bèn nhờ đại thái giám truyền lời cho Sở Tra Đế, bản thân quen đường quen nẻo mà chuồn khỏi cung trở về Trà Kinh Lâu.

142. Chờ đến lúc về nhà ngẫm nghĩ, cứ vậy bịt mắt mà tiếp tục ở cùng Sở Tra Đế xem ra không thể được, nói không chừng có ngày bị người ta trùm bao tải tẩn một trận, rồi buộc vào tảng đá ném xuống sông. Đang xoắn xuýt không biết phải làm gì, thì có thằng bạn thời nhỏ đến quán uống trà. Trông thấy nó, mắt tôi liền sáng rỡ.

143. Thằng bạn này của tôi thuộc vào nhóm bạn ăn chơi nhậu nhẹt. Hắn là con trai út nhà Công bộ Thượng thư, từ nhỏ đã giỏi leo cây trèo tường, bỡn cợt sách vở làm thầy giáo tức điên người, lớn lên rồi thì văn võ không thông, chỉ có thể dựa vào quan hệ của cha hắn để kiếm một chức quan nhàn tản, không đến nỗi mang tiếng ngồi nhà ăn bám. Được cái nhân phẩm hắn cũng không tồi, 4 thứ ăn nhậu, rượu chè, gái gú, cờ bạc chỉ tham dự hai mục đầu, coi như vào loại trong sạch trong đám bạn đàn đúm của tôi. Chỉ tiếc số hắn không tốt, từ trong bụng mẹ đã bị hứa hôn cho con gái nhà Binh bộ Thượng thư giao hảo nhiều đời. Cô nàng này tướng mạo hạng A, đáng tiếc trước khi xuất giá là tiểu thư chua ngoa nổi tiếng kinh thành, xuất giá rồi là sư tử Hà Đông nổi tiếng kinh thành. Kết quả thằng bạn tôi lấy vợ 2 năm từ mỡ màng biến thành gầy nhẳng chưa nói, đám bạn bè lúc trước bị đuổi hết chỉ sót lại cái thằng đã thoát hoàn khố là tôi, đến ngày nghỉ đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũng bị giới hạn phạm vi, ra khỏi giới hạn không khéo về bị ăn đòn. Chỗ làm ăn của tôi bởi vì danh tiếng tốt, may mắn lọt vào danh sách những nơi thằng bạn được phép đi, cho nên thỉnh thoảng lại được nghênh tiếp hắn. Cũng phải nói, thằng bạn này của tôi tuy vừa bất tài vừa sợ vợ, nhưng lại có một năng khiếu đủ đánh bại 95% dân số bản triều. Đó là, hắn đặc biệt hay buôn chuyện. Những chuyện lá cải vỉa hè như con chó cái phủ Thành Quốc Công bị con chó đực nhà Lưu Đại tướng quân rape một lần đã có bầu sinh ra 3 con chó con, hắn ta đều biết. Tôi có lúc cảm thấy Sở Tra Đế không thu hắn làm mật thám, thực sự là lãng phí nhân tài. Cho nên hắn vừa đến, tôi liền biết ngay kênh tin tức đến rồi.

144. Thông thường, thằng bạn tôi đến Trà Kinh Lâu đầu tiên sẽ ngồi ở đại đường gossip với tôi những chuyện sóng gió trong kinh thành gần đây, đợi tất cả bọn thư sinh đang đọc sách uống trà trong đại sảnh đều không nhịn được mà vểnh tai lên, hắn bèn kéo tôi qua gian VVIP ở hậu viện, để lại một đám người hóng chuyện đang vui thì đứt dây đàn, vò đầu bứt tai không ngớt, hại tôi phải phân phó nhân viên giảm giá cho đám người bị hại đó coi như bồi lễ. Nhưng hôm nay, không chờ hắn mở miệng, tôi đã lập tức kéo người vào trà thất cao cấp trong hậu viện. Tôi pha cho hắn một bình ngân châm thượng hảo hạng, rót ra chén, bảo: "Ta nghe chuyện đại hôn của bệ hạ định rồi, muốn hỏi ngươi hoàng hậu nương nương tương lai tính tình thế nào, trong nhà có quan hệ ra sao, nói không chừng sau này có thể nhờ bóng nàng ta mà kiếm được mối làm ăn lớn hơn." Thằng bạn tôi cười hi hí: "Dạ dày ngươi cũng to thật đấy", bèn đem tình hình thê thiếp tương lai của Sở Duệ Uyên kể hết với tôi.

145. Trước nói chuyện vị chuẩn hoàng hậu, đích nữ của nhà An Quốc Công kia, nghe đâu là một tài nữ cầm kì thi họa dạng dạng tinh thông, chỉ hiềm tính cách quá mức trung dung, gặp chuyện gì cũng không muốn ra mặt giải quyết. Mà chuẩn hoàng phi lại là người bên họ ngoại Sở Duệ Uyên, là em họ trong khoảng 5 đời, không xa quá cũng không gần quá, từ nhỏ học một ít công phu quyền cước với phụ huynh, tuy không nổi danh dữ dằn như vợ thằng bạn tôi, nhưng cũng là nhân vật cá tính cương liệt, không dễ trêu vào. Thằng bạn giới thiệu xong tình hình cơ bản, tôi còn chưa kịp than một hậu một phi kết hợp mới khéo làm sao, lâu ngày không toi cũng loạn, thằng bạn đã bắt đầu kể ra quan hệ giữa 2 người.

146. Cũng thật quá trùng hợp, hai người phụ nữ quyền lực nhất đế quốc tương lai hóa ra lại là hàng xóm cách vách, từ nhỏ lớn lên bên nhau, đến sinh nhật cũng là cùng một ngày. Nghe nói hai người họ từ nhỏ đã chạy qua chạy lại cùng ăn cùng ngủ, lúc lớn lên đến lễ nghi, nữ công gia chánh cũng tìm chung một thầy đến dạy. Nếu không phải một người thích cầm kì thi họa, một người thích vung đao múa kiếm, thì xem chừng một ngày 24 tiếng đều dính với nhau. Thằng bạn tôi kể hết một mạch chuyện hai người kia yêu thương gắn bó thế nào, cuối cùng hâm mộ mà đưa ra kết luận: "Có thể cùng lúc lấy về một đôi tỉ muội quan hệ thân thiết, chỉ e là giấc mơ của tuyệt đại bộ phận nam nhân." Tôi không đáp lời. Tôi tỉ mỉ phân tích đủ loại chuyện nghĩa tình giữa hoàng hậu và hoàng phi tương lai, cảm thấy có mùi. Là mùi bách hợp.

147. Đương nhiên, cũng có thể vì tôi mắt gei nhìn đâu cũng thấy gei.

148. Bất luận hoàng hậu hoàng phi tương lai của Sở Tra Đế rộng rãi, hẹp hòi hay bách hợp, thì thời gian 3 tháng cũng nhanh chóng trôi qua. Chớp mắt đã đến đại điển phong hậu. Theo phong tục bản triều, hoàng đế đại hôn xong phải nghỉ lên triều 3 ngày để bồi dưỡng tình cảm với hoàng hậu, mà tối kế tiếp tôi đoán Sở Tra Đế còn phải đi lâm hạnh cô em họ Thục Phi để thể hiện tôn trọng và bình đẳng. Xong 2 lượt làm chú rể, liên tục canh tác 4 đêm, hắn có nhớ đến tôi chắc cũng phải là chuyện 7, 8 ngày nữa. Nào ngờ, chiều ngày thứ năm, hắn đã phái thái giám đến Trà Kinh Lâu triệu kiến tôi.

149. Tôi đoán chuyện chăn gối của hắn chắc là không ổn lắm.

150. Từ lúc hắn bù đầu chuẩn bị đại hôn đến giờ, tích lại đã bảy ngày, thực sự cũng cần tìm bạn giường giải tỏa. Đáng tiếc, ngay lúc này tôi lại đi không nổi. Bởi vì có một cái đuôi nhỏ đang nước mắt lưng tròng, đáng thương không thể tả nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro