301-340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


301. Tôi hình như đã 5, 6 năm nay không ngầm gọi hắn là Sở Tra Đế rồi. Cmn.

302. Nhưng đêm đó, Sở Tra Đế không thể tìm lại tự tôn đàn ông trên thân xác tôi. Bởi vì, trên đường vào cung, giữa vòng vây bảo vệ của gần chục Cấm vệ quân, tôi thế mà bị người ta bắt đi mất.

303. Giữa thanh thiên bạch nhật, lồng lộng càn khôn, ngay dưới chân thiên tử bắt cóc đối tượng hẹn chịch của hoàng đế. Thật ngầu vl. Tiếp đó, kẻ ngầu vl nọ sau khi dẫn theo nhân mã trốn vào một tiểu lâu thì liền bóc mặt nạ xuống. Tôi nhìn qua, té ra chính là kẻ bị tình nghi làm mất tôn nghiêm của Sở Tra Đế đêm qua, Độc Cô Yến.

304. Theo lẽ thường, khi kẻ bắt cóc cho bạn thấy mặt, là đã quyết định làm thịt con tin. Tuy Độc Cô Yến đẹp dzai lồng lộn, nhưng cũng chưa đủ để tôi phải hiến mạng cho y. Tôi có chút căng thẳng chất vấn: "Ngươi... Ngươi định làm gì?"

305. Tên bắt cóc đẹp dzai lồng lộn có xu hướng làm thịt con tin nhìn tôi một lúc lâu, bất ngờ nở nụ cười: "Ca, ngươi không nhận ra ta sao? Đến Sở Duệ Uyên còn phát hiện ta là ai rồi."

306. Trên đời này, người gọi tôi là Quân An, Hậu Chi (Tử Hậu + Mính Chi), hiền đệ, nhị công tử..., vân vân các thể loại tên gọi vô cùng nhiều, nhưng gọi tôi là "ca" thì chỉ có một. Tôi cố gắng nhìn kĩ khuôn mặt của Độc Cô Yến, thực sự nhận ra vài nét quen thuộc: "Mộc Thụy Lâm?! Ngươi sao lại... Ngươi sao lại biến thành Độc Cô Yến thế này?"

307. Đứa trẻ năm đó ở cùng tôi tại Trà Kinh Lâu hơn nửa năm, sau đó được chú của y đón về Nam cương rồi bặt tin tức, giờ đang nhìn tôi cười càng rạng rỡ: "Biết ngay là ca ca vẫn nhớ ta mà." Y thoắt cái nhào vào lòng tôi hệt như hồi còn bé, chậm rãi kể những chuyện đã xảy ra trong 6 năm nay. Hóa ra gia đình y ở Nam cương không phải Mộc thị thế gia, mà chính là hoàng tộc Độc Cô của nước láng giềng. Năm đó sau khi thám tử nước láng giềng nghe được tin tức thủ hạ của Sở Duệ Uyên đang tìm người và bẩm báo về, Độc Cô gia sợ triều đình bên này lấy đứa trẻ ra uy hiếp, bèn giao cho nhà họ Mộc đứng ra nhận. Về chuyện của phụ thân y, ngoại trừ việc không phải Mộc gia tam công tử mà là Độc Cô gia tam hoàng tử, thì những chuyện khác đều là có thật. Y niên thiếu gian khổ, lại không có thế lực chống lưng để tranh đoạt hoàng vị, nên năm đó được đón về đối xử hết sức tử tế, mấy năm nay sống cũng không đến nỗi nào. Hiện tại tân đế vừa kế vị là người bác khá thân thiết với y, y chủ động xin đi sứ đến kinh thành để thăm tôi, tân đế chấp thuận, còn ban cho y các loại dược vật để nhuộm tóc, tránh cho khi đến kinh thành vì mái tóc bạc mà bị người ta chỉ trỏ. Nghe y nói vậy, tôi mới thấy yên tâm, năm đó dáng vẻ y quyến luyến không rời như thể bị tôi vứt bỏ, nếu lại phải sống những tháng ngày không vui vẻ, tôi thực sự là có tội với y.

308. Chờ niềm vui gặp lại cố nhân qua đi, tôi mới chợt nhớ đến chuyện y đang phạm tội bắt cóc, bèn nén giận bảo: "Ngươi muốn gặp ta, mấy ngày nay cứ tùy ý đến phủ thừa tướng là được, việc gì phải làm cái chuyện bịt mặt cướp đường? Ngươi tấn công cấm vệ quân của thiên tử bản triều, giờ làm sao giải quyết hậu quả." Độc Cô Yến dụi đầu vào lòng tôi mạnh hơn, cười lạnh: "Ca mà thực sự tiến cung hôm nay, chỉ e rằng đến tận khi ta rời kinh cũng không gặp được." Độc Cô Yến bỗng dưng biến thành Mộc Thụy Lâm, kì thực đầu óc tôi vẫn còn đang rối mù. Nghe y nói vậy, tôi càng rối, trả lời theo bản năng: "Sao thế được? Hay là ngươi để ta đi trước đã, chờ mai ở trong cung về lại tới tìm ngươi; chứ để quan binh tìm đến đây thì phiền phức lắm."

309. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi. Tôi còn chưa dứt lời, một thủ hạ của Độc Cô Yến đã tiến vào phòng bẩm báo: "Điện hạ, Thừa Hoà Đế đã dẫn quân bao vây chỗ này, đòi ngài dẫn Liễu công tử ra gặp hắn. Ngài định thế nào?" Tôi vừa định khuyên y tìm xem có cửa sau hay mật đạo gì đó trốn đi, để tôi ở lại giải quyết với Sở Duệ Uyên, thì Độc Cô Yến đã tách khỏi lòng tôi, ngồi thẳng dậy, hừ lạnh một tiếng: "Ra thì ra, hắn cho rằng ta sợ hắn?!" Nói xong, bất ngờ nghiến răng tự cắn lưỡi mình, nghiến đến rách thịt chảy máu ròng ròng. Tôi đang định hỏi y định làm gì, đã bị y giữ lấy đầu hôn xuống.

310. Tuy Độc Cô Yến đẹp dzai đến long trời lở đất, nhưng thứ nhất là thời điểm không thích hợp, thứ hai, tôi coi y như đệ đệ của mình nên về mặt tâm lí bị cảm giác loạn luân. Vì thế, tôi theo phản xạ mà giãy giụa. Nhưng hiển nhiên, mấy năm nay của y cũng không trải qua vô ích, dễ dàng áp chế sự phản kháng của tôi, hôn càng sâu, càng dữ dội. Tôi chỉ cảm thấy trong miệng mình bị nhiễm đầy vị máu của y, hơn nữa còn có một cảm giác kì quái không thể nói rõ, cứ thế chịu đựng chán chê mới chờ được đến lúc y ngừng lại.

311. "Ngươi làm cái gì vậy?!" – Tôi đẩy y ra, có chút xấu hổ. Y mủm mỉm cười, vui vẻ mà rằng: "Hạ tình cổ cho ngươi."

312. Excuse me?!

313. Đương nhiên, đã có những chuyện như chuyện xuyên việt thời không của chính tôi, thêm một chuyện tình cổ gì đó cũng chẳng phải là khó tin phi khoa học. Nhưng vấn đề là, Độc Cô Yến hạ tình cổ cho tôi để làm cái mie gì?! Thứ này không phải để dùng cho mấy kẻ tình chàng ý thiếp sao?! Anh nuôi với em nuôi, không thấy lãng phí à?!

314. "Ta hình như không nghe rõ, đệ nói lại một lần xem?" Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai. "Ca, ta thích ngươi, muốn cùng ngươi ở bên nhau trọn đời trọn kiếp." – Đối tượng bị hỏi trả lời rành rọt – "Mỗi nam nhân trong Độc Cô hoàng tộc bọn ta đều có một tình cổ để chia sẻ cùng thê tử, ta vừa hạ cho ngươi."

315. Đã nghe rõ ràng, mà tôi vẫn cứ ngỡ mình nghe lầm. Sau đó, đối tượng bị tôi nghe nhầm tiếp tục hào hứng tiếp thị món tình cổ của y: "Ta với ngươi từ nay về sau chỉ có thể yêu lẫn nhau. Nếu thích người khác, chỉ cần nhìn thấy kẻ đó sẽ bị đau tim, yêu càng sâu đau càng dữ dội, nếu tình sâu đến mức không thể từ bỏ thì chỉ sợ sẽ đau đến chết đi." Độc Cô Yến ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt hơi đần ra của tôi, tiếp tục nói: "Hơn nữa hai người được gieo loại tình cổ này, từ nay về sau sẽ đồng sinh cộng tử. Nếu một trong hai người chết đi, người còn lại, cũng không sống được."

316. Tôi nghĩ vẻ mặt của tôi lúc này, không phải là đần ra nữa. Mà là tao đệch cả mười tám đời tổ tông nhà mày!!!

317. Kết quả tôi chưa kịp phát rồ, đã có người phát rồ trước cả tôi. Chính là Sở Duệ Uyên mới dẫn quân vượt qua vòng vây canh gác, vừa vào đến cửa.

318. Sở Duệ Uyên và Độc Cô Yến choảng nhau một trận, bản triều CEO từ nhỏ đã văn võ song toàn nhanh chóng giành thắng lợi, cho người đem Độc Cô Yến giải về thiên lao, sau đó nhìn về phía tôi.

319. Nhìn thấy Sở Duệ Uyên, tim tôi thực sự có hơi khó chịu, xem ra tôi vẫn có chút tình cảm nhất định với hắn or mặt của hắn or máy to chạy tốt của hắn. Nhưng so với mode thâm tình 10 năm không đổi của tôi, thì một chút khó chịu này thực sự cách xa quá quá nhèo. Tôi lập tức phản ứng nhanh, cúi gập người, ôm ngực, cắn môi, làm ra bộ đau đến không kêu được thành tiếng.

320. "Mính Chi..." Sở Duệ Uyên cuống quýt gọi, nhưng nhìn dáng vẻ không ngừng thở gấp không thốt được ra lời của tôi, liền nện lên tường "uỳnh" một tiếng, bỏ lại một câu "Chờ ta tìm cách giải cổ", rồi quay lưng bỏ đi.

Hôm trước có nàng comment là thụ thực ra cũng yêu công, chẳng qua đang dối lòng, thụ bị ngược ngầm... Giờ thì rõ rồi nhé, nó chỉ là NHAN KHỐNG thôi, 100% NHAN KHỐNG =]]]]]

Cho nên muốn thử lòng đứa nào, đi kiếm tình cổ về đây =]]]]]

321. Sau đó Sở Duệ Uyên bèn phái người đưa tôi vào ở gian phụ trong tẩm cung của hắn. Tôi ở trong cung trải qua 10 ngày rảnh rỗi đến phát rồ, trừ việc chọc ghẹo tiểu hoàng tử đến tìm tôi chơi, thì là diễn mấy màn tim đau như dao cắt trước mặt papa của tiểu hoàng tử. Mỗi lần như thế, papa của tiểu hoàng tử đều mặt mũi trắng bệch, vội vã rời đi, cứ như thể người đau tim không phải tôi mà là hắn vậy.

322. Lại qua 3 ngày nữa, tôi nghe được từ thái giám truyền lời, Độc Cô Yến nói rằng tình cổ này chỉ có một loại thuốc gọi là "phá duyên" mới giải được, nhưng viên "phá duyên" cuối cùng trên đời 5 năm trước đã bị tân đế nước láng giềng xài mất. Tình cổ giữa tôi và Độc Cô Yến, không có thuốc giải.

323. Cho đến tận 10 ngày sau đó, Sở Duệ Uyên vẫn không chịu thả Độc Cô Yến ra khỏi thiên lao, mà cũng không chịu để tôi xuất cung. Tôi thực sự là bí bách khó chịu, lại lo lắng cho nhóc trẩu tre Độc Cô Yến, bèn nhờ thái giám truyền lời với Sở Duệ Uyên rằng tôi muốn vào thiên lao khuyên thằng nhóc, xem có còn biện pháp nào không.

324. Sở Duệ Uyên cho phép. Tôi nhờ thế mà vào được thiên lao gặp Độc Cô Yến đã bị đánh đến sắp không ra hồn người. Tôi vừa thương xót thằng nhóc trẻ trâu chỉ vì một phút bốc đồng mà mang hoạ, vừa kinh sợ thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn của CEO bản triều. Chờ đến lúc cho mọi người lui ra hết, tôi nhẹ giọng khuyên bảo: "Ngươi việc gì phải khổ thế này..." Độc Cô Yến ho mấy tiếng, giọng khàn khàn: "Tình cổ này thực sự không giải được... Mà kể cả giải được, ta cũng không cho hắn biết. Ca... Ta dù không thể làm người ngươi yêu nhất, cũng phải cùng ngươi sống chết có nhau..."

325. Cho nên mới nói, thanh thiếu niên muốn phát triển lành mạnh không thể chỉ nhìn vào thân thể, mà còn phải chú ý tâm hồn. Tôi cho rằng Sở Duệ Uyên lúc đầu định cướp rể trong đám cưới anh tôi, sau đó nhận tôi làm thế thân là đã đủ vặn vẹo lắm rồi; ai ngờ 10 năm sau, còn gặp phải một case méo mó hơn thế nữa.

326. Nói chung là trung nhị có quyền/ có cổ trong tay, bố thằng nào ngăn nổi.

327. Tôi lại rủ rỉ với Độc Cô Yến nửa ngày, vẫn không moi ra được cách giải cổ (xem ra là không có thật), cũng không thể hiểu nổi y năm đó mới 12 tuổi, ở với tôi có nửa năm, làm thế nào lại tình sâu ý nặng với tôi đến thế; đành kéo cờ trắng ra khỏi thiên lao. Tuy nhiên, sau khi trở lại tôi bảo thái giám truyền lời cho Sở Duệ Uyên, nhóc con đồng ý giải tình cổ, điều kiện là triều đình bên này phải thả hắn bình yên về Nam cương.

328. Dù sao tôi nhìn thấy Sở Duệ Uyên cũng không đau tim cho lắm, giả vờ là tình cổ được giải rồi, hắn cũng sẽ không nhận ra.

329. CEO bản triều quả nhiên đồng ý.

330. Cân nhắc đến việc tình cổ có skill đoạt mạng "đồng sinh cộng tử", tôi lại "truyền lời" cho Sở Duệ Uyên rằng Độc Cô Yến muốn hắn phải lấy liệt tổ liệt tông ra thề, đảm bảo cho Độc Cô Yến bình an về nước, nếu không hắn sẽ bị mất đi thứ quý giá nhất trên đời, bản thân cũng không được chết tử tế.

Còn 1 chap nữa là hết chính văn quyển 1, sau đó sẽ là phiên ngoại phần của bạn Uyên ~\(≧▽≦)/~

331. CEO bản triều cũng đáp ứng, còn đích thân xuống tận thiên lao chỉ tay lên trời mà thề trước mặt Độc Cô Yến đang ngơ ngác chả hiểu gì.

332. Sau đó tình cổ trên người tôi liền "được giải", sau đó nữa Độc Cô Yến được mười mấy mật thám tinh nhuệ của Sở Duệ Uyên bảo vệ (hay còn gọi là áp giải) về nước.

333. Lúc Độc Cô Yến lên đường, tôi đến gặp y một chút, vẻ mặt của y từ ngơ ngơ ngác ngác trở thành muôn phần kinh ngạc. Tôi nghĩ, y hẳn đã đoán được tôi hóa ra không hề thâm tình với Sở Duệ Uyên như biểu hiện bề ngoài. Nhưng lần này, coi như y đã khôn ra, chỉ nói với tôi một câu: "Ta vẫn còn quá yếu, hãy chờ ta thêm 5 năm nữa", rồi rời đi.

334. Độc Cô Yến đi rồi, Sở Duệ Uyên vẫn không chịu thả tôi về tướng phủ, mỗi ngày hạ triều, xử lí xong chính sự, không phải ôm tôi nói chuyện câu được câu chăng y như ngày trước, thì là chịch chịch chịch cùng tôi. Cứ như thể đủ loại sóng gió trong suốt hơn 2 tháng qua kể từ vụ án hoàng tử trúng độc đến nay đều chưa từng xảy ra. Có lúc tôi cảm thấy, kì thực nói về diễn xuất, hắn chưa chắc đã thua tôi.

335. Ừm, hắn vẫn thua tôi một chút. Tôi không những có thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn có thể vờ như tình cổ đang nhâm nhẩm đau trong tim mình không hề tồn tại.

336. Tôi và Sở Duệ Uyên lại khôi phục quan hệ bạn giường, cứ thế một shot lại một shot qua tám chín ngày. Đến một buổi sáng khi chuẩn bị lên triều, hắn bỗng dưng nở nụ cười, trông vừa âm hiểm vừa đắc ý. Tôi lấy làm thắc mắc, không nhịn được bèn hỏi hắn cười cái gì.

337. "Ta thề sẽ đưa Độc Cô Yến bình an về đến Nam cương, chứ chưa hề hứa sẽ không lấy mạng y trong lãnh thổ nước y... Tính thời gian, y chỉ sợ đã sắp vào đến biên giới Nam cương, ám vệ ta phái đi, hẳn cũng sắp động thủ rồi." Sở Duệ Uyên nói xong, nhìn tôi cười: "Thật sự để y có thêm 5 năm nữa, không biết sẽ trở thành mối họa lớn đến mức nào."

338. Excuse me?!

339. Tôi chưa kịp nói gì, thì tim bất chợt đau thắt dữ dội. Tưởng chừng như có hàng ngàn cây kim đồng thời đâm thẳng vào tim, lại tưởng chừng như có người mổ phanh lồng ngực, nắm lấy quả tim mình mà giày xéo. Một tiếng cũng không thể thốt ra lời, tôi cứ thế ngã sấp xuống trước mặt Sở Duệ Uyên.

340. Trước khi tất cả ý thức mất đi, trong lòng tôi chỉ còn lại một ý nghĩ: Cái tên "Tử Hậu" mà cha tôi đặt cho, quả nhiên là làm tôi tổn thọ.

Hoàn chính văn

Lời tác giả: Cho nên, đây kì thực là một câu chuyện trùng sinh. Ngày mai đến phiên ngoại từ góc nhìn của CEO, ngày kia sẽ bắt đầu kiếp thứ hai. Mọi người có 1 ngày để quyết định lựa chọn: 1. Im lặng xuống xe, 2. Thiến tác giả rồi xuống xe, 3. Im lặng đi tiếp, 4. Thiến tác giả rồi đi tiếp. Xin các quý cô hết sức giữ gìn trật tự trên xe, hành khách thiến lẫn nhau không nằm trong phạm vi trách nhiệm của nhà xe.

Lời dịch giả: Ờm thì đến lúc này, các cô đã theo dõi xong câu chuyện về một (ngụy) tra công với một (ngụy) tiện thụ rồi đó... Tra công tiện thụ ở bên nhau không thể có hạnh phúc chân chính, cho nên BE là tất yếu rồi *co giò chạy*┏(; ̄▽ ̄)┛

Gần đây công khống đảng đấu tranh hết sức sôi nổi; chủ nhà cũng hiểu rằng công là bên phải lao động vất vả trong môi trường độc hại dễ bị hao mòn, nên khuyến cáo các đồng chí thuộc đảng này nên xuống xe từ đây để đảm bảo sức khỏe.

Còn nếu ai có thể chịu được công bị (thầm lặng) ngược (tâm) lên ruộng xuống bờ, thì xin mời đến với phần 2: trung khuyển đế vương công và nhan khống ngụy tra thụ =))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro