52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng của Mika thực loạn.

Suy nghĩ giống như là bị một đoạn dây cuốn lấy, không biết từ khi nào bắt đầu, mà anh càng bực bội thì đoạn dây kia lại càng buộc chặt hơn, đến cuối cùng ngay cả hô hấp cũng đã trở nên áp lực.

Ngày mai là ngày công bố danh sách học viên được tiến vào trận chung kết. Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút dự cảm. Anh chưa từng nghĩ rằng một ngày này lại đến nhanh như vậy.

- Last day, Mika.

Người kia ôm gối và chăn đứng ở cửa nói, trên mặt cũng bắt đầu hiện buồn bã, ngay cả giọng nói nghe tới đều phá lệ trầm thấp, phảng phất như mất đi một ít sức lực.

Mika biết.

Cậu đang khổ sở, sợ hãi cũng thực không nỡ.

Đầu tóc của Tăng Hàm Giang ở phía dưới ánh đèn trở nên mềm mại hơn, đôi mắt to tròn vào giờ phút này thoạt nhìn ướt dầm dề, như con nai con vô tội lại yếu ớt.

Mika không biết có thể nói câu gì để an ủi Tăng Hàm Giang, hết thảy ngôn ngữ tại cái hiện thực tàn nhẫn ngay trước mắt đều trở nên vừa tái nhợt lại vô lực.

Anh cũng sợ, sợ rằng người kia rõ ràng thực lực phi thường xuất sắc, ở trong mắt của anh luôn là sáng lấp lánh sẽ không thể không rời đi, sợ người kia sẽ không có được một sân khấu hoàn chỉnh để được phô bày thực lực, sợ những ngày còn lại ở trong Doanh sẽ không còn được nghe thấy giọng nói của cậu nữa.

Ngôn ngữ vô lực, vậy chỉ có thể chạm vào.

Nỗi lòng của anh, da thịt của anh, tất cả đều độ cho em.

Thông qua dịu dàng tiếp xúc mà truyền lại cảm tình mãnh liệt nhất của anh dành cho em.

Không phải sợ, anh ở đây.

Đừng không nỡ, anh vẫn sẽ luôn ở đây.

Mika quay đầu nhìn vào người con trai ở bên cạnh mình, Tăng Hàm Giang đối với máy quay nhún vai, biểu tình vẫn là như cũ đáng thương lại đáng yêu đến như vậy.

Anh giơ tay đi xoa lưng của cậu.

Cảm nhận nhiệt lượng của cơ thể cậu, đáy lòng cũng thêm chút ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro