Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Dương được bạn cùng trường mời về biểu diễn ở buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Khi đó đã cách lễ tốt nghiệp ở Sáng tạo doanh hơn ba năm, ba năm thời gian mang đến cho anh biến hóa không lớn, lúc anh an tĩnh đứng ở nơi đó, cả người đều như là làn mây ngâm mình ở phía dưới đáy biển, uất thiếp, lại lỗi thời thâm trầm.

Nói thay đổi thì cũng là có.

Vu Dương chỉnh lại chiếc đàn ghi-ta của mình, cho dù có cúi người thì vẫn có thể nhìn thấy tấm lưng xinh đẹp đó của anh.

Kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức ở tháng 5, tháng 5 Trung Quốc đại địa, rất nhiều nơi đã vào hạ, nhưng Thiên Tân vẫn cứ là mùa xuân, làn gió thổi đến vẫn còn chất chứa vài tia lạnh buốt khiến cho người ta run rẩy.

Vu Dương đã hát xong một bài, là bài mà anh tự sáng tác. Chính mình viết lời, chính mình soạn nhạc. Phía dưới sân khấu là các bạn học nhỏ đang không ngừng reo hò, liên tục mà gọi tên anh: "Vu Dương! Vu Dương!"

Anh bị sự nhiệt tình này của bọn họ làm cho cảm động, thay đổi dương cầm lại hát thêm một bài nữa.

Người sáng tác có thể được mấy lần được người khác nhớ kỹ và ủng hộ kia chứ?

Vu Dương không biết, đời người khổ sở vài chục năm, Vu Dương còn không thể nghĩ được xa đến như vậy, anh bây giờ chỉ cảm thấy may mắn, vì ở dưới đài còn có những người trẻ tuổi này nhớ rõ anh, còn nhớ rõ ba năm trước đây ở trên đảo Hải Hoa, anh vừa đàn vừa hát bài 《 Thiếu niên 》.

Anh khi đó cũng không biết sầu, đầy cõi lòng u sầu mà hát cho xong bài, khiến cho vài người nghe xong nước mắt đầy mặt. Xuống sân khấu, Vu Dương lại tự nhận mình là một "Con quỷ thích gây sự", là người làm cho cả thầy giáo và bạn bè đều sẽ đau đầu về cái "Vấn đề thiếu niên" này của anh.

Nhưng mà hôm nay, lúc anh lại hát lên bài hát này, phảng phất giống như ngày xuân của đảo Hải Hoa kia lại ngược dòng mà trở về.

Anh bị loại chua xót khó có thể gọi tên nào đó đâm vào trong lòng, ở trên đài nhiệt tình tăng vọt, kêu "Lại hát thêm một bài nữa đi", Vu Dương cố gắng thu thập lại cảm xúc của mình, thể hiện ra hình ảnh dịu dàng của mình như mọi khi mà lễ phép lịch sự từ chối bọn họ.

Anh ở trong lòng thậm chí tự cười nhạo mình, lòng nói anh mới sẽ không học theo cái tên ngu ngốc kia, ở lúc người xem kêu "one more, one more", thì sẽ hận không thể đem toàn bộ thiệt tình đều mang ra tới cho người khác xem.

Vì thế ở bên trong cái mát lạnh của gió xuân, Vu Dương liều mạng chớp mắt vài cái, bạn học nữ ở bên cạnh thấy được, quan tâm hỏi anh làm sao vậy.

Vu Dương lắc đầu, cùng bạn học nữ giải thích lí do mà hốc mắt của mình đỏ lên: "Gió quá lớn."

Mấy năm nay kỳ thật anh đã nghe qua rất nhiều tin tức của người kia.

Ba năm trước đây anh tận mắt chứng kiến hắn xuất đạo, hai năm qua, vẫn luôn đi theo đoàn đội chạy ngược chạy xuôi.

Vu Dương nhớ tới gần nhất một lần ở trên TV nhìn đến hắn, tiếng Trung nói được đã so với lúc trước tốt hơn rất nhiều rồi.

____________

Đáy lòng và tâm trí của anh đã xoay chuyển được một vòng, thoáng nhìn qua bạn học nữ ở bên cạnh vậy mà còn chưa đi. Vu Dương mang điểm nghi hoặc, lại thoáng cúi người, kiên nhẫn hỏi bạn ấy còn có chuyện gì.

"Bọn em đều biết học trưởng gần đây rất bận, có rất nhiều show và phỏng vấn đang chờ anh tham gia," bạn gái nhỏ ấp úng nửa ngày mới dám nói tiếp, "Xin hỏi anh bây giờ là chuẩn bị lên máy bay đi luôn sao?"

Cô nhìn vào cánh tay trái của Vu Dương đang cầm theo đàn ghi-ta rõ ràng chuẩn bị rời khỏi, Vu Dương suy nghĩ trong chốc lát, sau đỏ bỏ đàn ghi-ta xuống: "Thật ra cũng không phải là quá gấp đâu."

Bạn gái kia vui sướng mà nhảy dựng lên, một chút tâm sự cũng giấu không được, hành động này khiến cho Vu Dương lại nghĩ tới cái tên ngốc ở trên đảo Hải Hoa hễ cứ vui sướng là lại nhảy cẫng lên.

Mùa xuân quả nhiên làm người không có đầu óc.

Vu Dương ngồi trước vòi nước ở trong khuôn viên trường suy nghĩ, anh vậy mà đã đồng ý với bạn gái đó cho mọi người một buổi phỏng vấn rồi.

Rõ ràng buổi chiều hai giờ là phải lên máy bay để quay về kia mà.

_________________

Phỏng vấn cũng không đến mức buồn tẻ, bởi vì mọi người ở đây, đưa ra vấn đề đều thực hợp với gu của anh. Vu Dương nhưng thật ra rất bất ngờ, không nghĩ tới rằng cho dù thời đại có chút khác biệt, nhưng vẫn có một đám người thực sự nghiêm túc cẩn thận mà nghe xong mỗi một bài hát của anh, hơn nữa bây giờ còn đang nghiêm túc mà cùng anh giao lưu cái nhìn về âm nhạc nữa.

Cuối cùng vẫn là bạn gái nhỏ kia hỏi: "Học trưởng, những bài hát của anh em đều nghe qua rất nhiều lần rồi, bao gồm cả tác phẩm hợp tác với Lý Lạc Nhĩ lão sư nữa," bạn ấy cắn môi, châm chước nên như thế nào mở miệng, "Nhưng mà trong số đó em thật sự rất thích bài hát 《 Thời khắc chia ly 》của anh. Xin hỏi ở lúc anh hát bài hát này, anh đang nghĩ về ai vậy ạ?"

Vu Dương không nhịn được mà bật cười: "Sao em lại biết là anh đang nghĩ về ai đó chứ không phải là thứ gì đó hay một điều gì đó?"

Cô gái nhỏ vừa trẻ con vừa cố chấp, lập tức lên tiếng khẳng định: "Em chính là biết!"

Vu Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà là lại cầm lên cây đàn ghi-ta. Mọi người vừa thấy cái hành động này của anh quả thực rất vui mừng. Chờ anh chầm chậm chuẩn bị, lại nín thở chờ đợi, sợ rằng phát ra dù chỉ là một chút âm thanh cũng sẽ quấy nhiễu đến anh.

Anh bởi vì phần thiện ý yên tĩnh ở nơi đây mà mỉm cười: "Anh lại hát cho các em nghe một lần đi."

"Hàm ý của sự dịu dàng, những hồi ức mười năm hai mươi năm, chờ đợi ước hẹn của cậu, cho dù ở nơi đâu cũng sẽ đúng hẹn ước......"

Anh nghĩ đến Santa, rất nhiều rất nhiều Santa.

Tiếng Trung tên đầy đủ của người kia là Vũ Dã Tán Đa, anh thích cố ý trêu hắn, gọi hắn là "Santata".

Anh nhớ tới Santa khóc thút thít, Santa lúc vui vẻ sẽ xoay quanh anh, Santa gác tay ở trên vai anh, Santa mặc đồ của anh, Santa ở trong bóng tối dạy nhảy cho anh......

Vu Dương quả thực cảm thấy ý nghĩ của mình không có nguyên do mà bị lấy đi mất, mùa xuân của ba năm trước đây rõ ràng là rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức mỗi một hồi gió xuân thổi đến đều như đang nhắc nhở anh nhớ kỹ Santa.

Anh không biết Santa bây giờ đang ở đâu, hạn định đoàn đã kết thúc được một năm, công tác ở Trung Quốc cơ bản là đã xong, hắn lúc này đại khái là đã trở về quê nhà Nhật Bản của mình rồi đi.

Mà bên kia đại dương bây giờ Nagoya đang là mùa hè, gió xuân thổi tới trên người của anh, lại đi mấy chục vòng cũng không thể thổi đến được chỗ của Santa.

"Vĩnh viễn không quên đi cũng không thể quên những nét mặt tươi cười."

Vu Dương hát xong cất đàn ghi-ta đi, đơn phương kết thúc phỏng vấn, như cũ là bộ dáng khéo léo cẩn thận kia: "Xin lỗi ~ nhưng bây giờ anh phải ra sân bay rồi."

Nhưng khi anh đi ngang qua giàn hoa tử đằng ở trước mặt, bên trên bậc thang rõ ràng có một người đang ôm chân khóc.

Vu Dương hoảng hốt, ở trong lòng thầm nói "Triệu chứng dị ứng ngày xuân" của mình càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi sao? Bây giờ còn xuất hiện cả ảo giác nữa?

Anh nhìn xuống đôi vai đang không ngừng run rẩy của người kia, rốt cuộc vẫn là đi qua ngồi xuống.

"Santata." Vu Dương mở miệng nói.

Người kia bị làm cho hoảng sợ mà ngưng khóc.

Vu Dương đối với loại hiệu quả này cực kỳ vừa lòng: "Đừng khóc."

Santa đeo kính râm, còn mang khẩu trang, áo hoodie to rộng đem bả vai của hắn che lấp đến kín mít, thậm chí cả ngón tay cũng đều thu gọn ở bên trong tay áo, có như thế thì hắn mới không bị người khác nhận ra ở tại lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này.

Santa lên tiếng, nói chuyện còn mang theo nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào: "U Dương, sao cậu lại biết là tôi?"

Tên ngốc này, Vu Dương nhẹ nhàng gõ vào cái trán của hắn: "Lúc debut hơn một ngàn chữ tiếng Trung khi nêu lên cảm nghĩ đều nói được rành mạch, sao tên của tôi đến bây giờ vẫn còn không có phát âm chuẩn kia chứ?"

Anh rũ mắt nhìn vào Santa, hắn ôm hai chân, mắt cá chân lộ ra một đoạn nhỏ.

Santa đem đầu gác ở khuỷu tay anh, lại kêu một tiếng: " U Dương."

Vu Dương buông tiếng thở dài tỏ vẻ thỏa hiệp, anh biết, anh đều biết, tựa như anh sẽ gọi Santa là Santata như vậy, toàn thế giới chắc chắn không còn có người thứ hai sẽ cố chấp mà gọi anh U Dương.

Santa ghé vào bả vai của anh, uất ức mà lên án một vòng, nói Vu Dương vì sao lại không để ý tới hắn, vì sao không tới thăm hắn, vì sao lần biểu diễn của anh ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này hắn đều phải thông qua AK mới biết được.

Vu Dương vội vã kêu oan: "Trời đất chứng giám! Cậu nhắn tin tôi đều trả lời hết cả kia mà."

Santa bất mãn nói: "Nhưng mà cậu lại không chịu đi gặp tôi!"

Vu Dương không còn lời gì để nói, anh có thể nói cái gì đây? Tình cảm này của anh vừa thấy mặt liền sẽ không thể giấu được. Mà Santa lại giống như là ánh mặt trời rạng rỡ, anh không thể quấy rầy tương lai tươi sáng ở trước mắt của Santa được.

"Nhưng mà," Santa sụt sịt nói "Bây giờ tôi đã tự do rồi, rất là tự do!" Hắn vươn hai tay, sau đó kéo Vu Dương ôm vào lòng, "Tôi bây giờ so với lúc trước thì đã tự do hơn rất nhiều rồi, fans của tôi cũng đều đặc biệt đặc biệt yêu tôi!"

Hắn nâng mặt lên nhìn vào Vu Dương, sau đó hắn thấy Vu Dương giơ tay lau sạch đi nước mắt của hắn.

Santa không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào anh mà nói: "Sắp tới tôi phải về Nagoya, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hoặc là mấy năm chẳng hạn? Cũng không xác định nữa."

Vu Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó buộc chặt.

Anh nghĩ hẳn là do Santa ôm anh chặt quá, trái tim đều sắp bị bóp nghẹt đến nơi rồi.

Ngày xuân quả nhiên là ngắn ngủi nhanh đi.

Không phải là anh đã sớm biết rõ cái sự thật này hay sao?

Vu Dương nghĩ anh và Santa đáng ra không nên quá thân thiết với nhau mới phải, có như thế thì thời niên thiếu của anh sẽ chỉ dừng lại tại mùa xuân của đảo Hải Hoa năm đó mà thôi.

Không lâu sau bên tai lại truyền đến tiếng bật cười của Santa: "Là trở về Nagoya thăm người nhà mà thôi!"

"Cho nên U Dương," Santa đột nhiên nghiêm túc mà nhìn anh, "Cậu muốn đi cùng với tôi không?"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro