Chúc em vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em là tuyết đầu mùaTuyết đầu mùa vui vẻ

Bay đi nhé!

Chúc em vui vẻ, tình yêu đầu của tôi


Ngày mùa đông của những năm đã cũ...

"Chắc cũng đã lâu lắm rồi từ lần cuối mình gặp nhau, tôi chỉ muốn hỏi em rằng liệu có bao giờ em nghĩ về tôi trong giấc mơ của mình hay chưa? Tôi - một thằng con trai mãi mãi cũng không thể trưởng thành bằng em được, câu nói đó của em làm tim tôi đau lắm cô gái à! Tôi thật sử đổ em rồi..."

- Ê đồ ngốc, sao còn ngồi đó làm gì? Lại mà chụp hình với lớp nè.​

- Ờ chờ chút nha, để tui viết xong cái này đã.​

Thiên hí hoáy thêm vài chữ vào cuốn sổ nhỏ cách điệu chữ "Xin chào" rồi cất ngay vào cặp, cậu sợ có ai đó nhìn thấy, nhất là để cô ấy thấy thì chết cậu mất thôi. Lại nói về Thiên, cậu học trò cuối cấp, vì vẻ ngoài khá là dễ thương của mình mà cậu gặp phải không ít rắc rối. Nhớ hôm nhập học, là học sinh chuyển trường đã khổ rồi vậy mà Thiên còn bị một cô gái trêu chọc - không lầm đâu, là bị con gái trêu đó. Đến tận bây giờ mà cậu còn nhớ từng chi tiết của ngày hôm đó và người xưa cũng hay bảo: "Ghét của nào trời cho của đó" quả là đúng đắn.

Nhi - cô nàng lớp trưởng chuẩn "lưu manh giả danh tri thức" của lớp 12A, học siêu giỏi, nói chuyện siêu bựa, quậy siêu đỉnh nhưng không hiểu sao có thể là học sinh gương mẫu của nhà trường. Nói đi cũng phải nói lại, Nhi dù gì cũng là một đứa bạn tốt, sẵn sàng bao che cho cả lớp trong mấy lần cả bọn vì học hành căng quá mà cúp tiết đi chơi. Nói Thiên ghét Nhi cũng không sai mà thật ra nó chả đúng, đằng nào cũng học chung với nhau những hai năm, lại còn là bạn cùng bàn nữa mà.

- Nghĩ cái gì đấy Thiên Thiên? - Nhi vẫy vẫy tay, làm điệu bộ yêu mến gọi cậu​

Thiên chỉ hừ một cái rồi cũng tự động đi lại đám Nhi, trong lớp giờ đã quá quen cái cảnh tượng Nhi trêu Thiên như tên lưu manh chọc con gái nhà lành, vậy mà sắp hết được nhìn nữa rồi. Nhi bất chợt thấy lòng buồn man mác, có ai hiểu đâu, con người mạnh mẽ như cô thật ra sống tình cảm lắm.

Thiên thấy biểu cảm của Nhi có hơi khác lạ, liền đoán ra ngay cái cô nàng này lại đang tưởng tượng mấy cảnh chia ly lâm li bi đát rồi. Ai kêu hai người ngồi kế nhau lâu quá mà giờ người hiểu Nhi nhất ngoài ba mẹ ra chắc chỉ còn mình Thiên thôi. Thiên cười ranh mãnh, đi từ từ ra sau lưng cô bạn cùng bàn, rồi ngay lập tức cù cô nàng, làm Nhi cười lăn ra đất và cả lớp lại có dịp ồ lên thích thú...

- Haizz mới đó mà đã sáu năm rồi, em thấy không, bây giờ mọi người vẫn tốt lắm? - chàng trai nhỏ nhắn năm nào giờ đã trông trưởng thành hơn hẳn.​

Một mùa đông không có cô ấy là một mùa đông lạnh....

Nhi vui vẻ khoe với Thiên học bổng du học Pháp của mình, cô luyên thuyên kể về giấc mơ thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, về cuộc sống ngập tràn màu sắc nơi kinh đô thời trang, và về cả chàng trai trong mộng của mình. Thiên bất chợt thấy tim mình nhoi nhói, cậu mỉa mai chính mình, chiếc nhẫn tỏ tình cũng lặng lẽ cất vào túi. Cậu nhận ra mình không thể để mất cô bạn này vào ngày tốt nghiệp đó, lúc thấy Nhi cười rạng rỡ đọc lời tri ân trên sân khấu trường, bất giác Thiên thấy Nhi sao lộng lẫy quá, sao chói chang quá và cậu muốn tia sáng này chỉ là của riêng mình thôi.

Nhưng Thiên nào biết, chàng trai Nhi thương chính là cậu, chỉ là cô không thể nào chủ động nói ra được, Nhi cũng là con gái mà, cô muốn được cậu tỏ tình cơ nhưng hình như cậu không hiểu tâm tình của Nhi rồi. Không sao, từ từ rồi Thiên cũng nhận ra thôi vì từ trước tới giờ cậu luôn hiểu Nhi muốn gì mà, không phải sao?

- Tôi đúng là ngốc thật em nhỉ! Thì ra người không biết gì cả là tôi, luôn tự cho mình hiểu em nhất vậy mà không hiểu được tình cảm của em. - Thiên cười trong nước mắt, anh nhớ về mùa đông trước ngày Nhi lên máy bay.​

Cô chọn cho mình bộ đầm đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng, đeo đôi hoa tai anh tặng. Im lặng ở sân bay, Nhi nhìn đồng hồ, thở dài rồi lại nhìn thời gian trôi chầm chậm. Cô muốn khóc lắm, mà hình như nước mắt đã sớm bốc hơi trong cái lạnh này rồi. Chỉ một tiếng nữa thôi, Nhi sẽ rời khỏi thành phố này, rời khỏi Thiên, rời khỏi mối tình đầu thời thanh xuân còn chưa kịp thành hình này. Nhi buồn không? Có chứ. Nhi tiếc không? Có chứ. Nhưng cô biết làm gì hơn bây giờ khi mới hôm qua thôi, cô thấy anh ôm một cô gái khác.

Buồn cười thật nhỉ. Thì ra Nhi biết ghen đó, thì ra Nhi hèn nhát lắm, ngay cả ghen mà cô cũng không dám. Nhi bắt đầu thấy chán bản thân rồi đây, cô lớp trưởng "đầu đội trời, chân đạp đất" đâu rồi ta. Chỉ nói có một câu, ba từ, chín chữ mà cũng không mở miệng ra được thì còn mong cái gì nữa đây...

Sân bay, 9h30'

Tin tức khẩn cấp

Thiên hớt hải chạy vào sân bay, mắt dáo dác tìm hình bóng cô gái cậu đem lòng yêu, nhưng hình như cậu trễ rồi, Nhi chắc đã lên máy bay rồi. Cậu ghét bản thân mình, hôm qua cậu đã thấy Nhi, là Thiên cố tình làm vậy vì cậu hi vọng Nhi sẽ chạy tới, dù là tát cậu một cái cũng được. Chỉ cần Nhi chạy đến thì Thiên sẽ lập tức ôm chầm lấy cô mà tỏ tình ngay tại chỗ. Nhưng... muộn rồi...

"Chuyến bay gặp trục trặc, cơ trưởng không điều khiển được, toàn bộ máy bay rơi xuống biển, hành khách đang gặp nguy hiểm,..."

Đây là sao, những thông tin rời rạc này là sao, chuyến bay gần nhất là của Nhi mà, không lẽ cô ấy có chuyện. Thiên gào lên, cậu chạy như bay đến phòng điều khiển, mọi thứ rối bời, trước mắt tối sầm lại... Không! Nhi ơi, tôi yêu em!

Thiên tỉnh dậy, cậu nghe y tá nói cậu được đưa vào viện cùng các nạn nhân của chuyến bay định mệnh kia. Thiên hỏi ngay có nạn nhân nào tên Nhi không? Y tá liền chỉ cậu đến phòng cấp cứu, Thiên nhìn thấy Nhi rồi, cô đang thoi thóp trong đám dây nhợ cấp cứu. Cô gái ấy vẫn cứ luôn xinh đẹp và toả sáng như thế.

- Nhi ơi, Thiên đây, tỉnh lại đi! Tôi yêu em, tỉnh dậy đi Nhi. - Thiên gào khóc tên Nhi lớn lắm​- Đừng... khóc. Nhi cũng yêu Thiên... Thiên Thiên... ngốc, cười...lên đi. - Nhi nặng nhọc nói, cô vươn tay chạm nhẹ gò má Thiên, cuối cùng Nhi cũng đợi được lời tỏ tình của anh rồi.​- Đừng xa Thiên.​- Suỵt! Đừng nói gì hết. Nhi không muốn thấy ai khóc... vì mình...nữa. Hãy nói...hãy nói..."Chúc em vui vẻ" với... Nhi, như vậy... Nhi mới yên... yên tâm nhắm mắt.​

Cô mỉm cười thật tươi, Nhi chưa bao giờ là cô gái bi quan cả. Cô luôn là nguồn sáng lạc quan cho cả lớp, cho đến tận lúc này vẫn vậy, vẫn là nụ cười đó, vẫn là ánh mắt đó và cũng vẫn là câu nói lần đầu hai người gặp nhau:

"Chúc cậu vui vẻ nhé, bạn mới!"​

Đứng trước mộ cô, Thiên khẽ bật cười, đặt bó hoa ly trắng, lấy tay lau nhẹ tấm ảnh nhỏ. Cô gái đó vẫn cứ mãi mãi xinh đẹp ở cái tuổi 18 như thế. Thiên chưa từng được nắm tay Nhi dạo phố vào mùa đông, chưa từng được cùng cô ngắm tuyết đầu mùa. Anh còn nhớ rất rõ, Nhi rất thích tuyết đầu mùa vì cô ấy từng nói rằng tuyết đầu mùa giống như nước mắt của bầu trời vậy, nhưng đó là giọt nước mắt hạnh phúc...

Mùa đông này, Thiên một mình dạo phố, cũng hệt như mùa đông của năm năm trước thôi. Anh chả thiết tha gì mùa đông cả nếu như Nhi không thích thì có lẽ anh cũng không bắt đầu cái hứng thú trông đợi bông tuyết đầu tiên đáp xuống đất rồi...

"Tuyết đầu mùa rơi em nói tôi là hạnh phúc, mùa đông có em là mùa đông ấm áp.

Tuyết đầu mùa có em, tuyết đầu mùa vui vẻ. Gửi lại em câu nói "Xin chào""

- Nè mày đọc chưa? Tiểu thuyết mới của Thi Nhiên đó, nghe đâu là ảnh viết tặng bạn gái á, cô gái đó hạnh phúc thật mày ha!​

Thiên nghe được một cô gái nói chuyện điện thoại với bạn mình, anh không ngờ sách anh lại được ủng hộ như vậy. Thiên cầm cuốn sổ có bìa màu đen với dòng chữ trắng bạc "Xin chào", lật lại những trang đầu tiên viết vào năm 12, anh cười chua xót: "Nhi à, làm bạn gái anh chắc không hạnh phúc đâu ha..." Nhà sách bên kia đường, ngay dãy kệ đầu tiên, người ta thấy những cuốn tiểu thuyết với cái tựa bắt mắt nhưng mấy ai hiểu đó là một câu chuyện buồn, rất buồn...

Chúc em vui vẻ - Thi Nhiên-End-​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman