chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Skip to content

◈Dimsum Cacao◈

Sống bên nhau tới cuối đời ( ̄ˇ ̄)

MENU

Chủng chủng điền. dưỡng dưỡng nhi – Chương 46

03/07/2016 ~ SỦI CẢO CA CAO

17 Votes

Tác giả: Lạc Tân

Edit+Beta: Sủi Cảo Cacao

Mình ngâm dấm chương này suốt một tuần =v= Lý do?

1. Chương này dài và khó edit.

2. Nó chán =v=

☆ Chương thứ bốn mươi sáu

Cảnh Hành đem tình huống đại khái kể ra một lần, nói đơn giản về trách nhiệm nhận thầu. Hắn chia núi hoang ra làm những khu vực khác nhau, khu vực gieo trồng tách biệt với khu chăn nuôi gia cầm, gia súc. Hắn tính thuê người đến quản lý những khu vực này, không giống với việc thuê công nhân đơn giản bình thường mà là thành lập nên mối quan hệ hợp tác đầu tư. Tôi bỏ tiền thì anh bỏ sức, tiền lời sẽ dựa theo tỉ lệ định trước mà chia cho cả hai bên. Cứ quản lý một khu vực thì tiền lời đó sẽ gộp chung với lương của người phụ trách luôn. Bởi vì từng có người đi trước nên Cảnh Hành cũng không cần phải nói nhiều, những người kia hiểu được rất nhanh.

Trước đó Cảnh Hành đã điều tra kỹ càng, làm cách nào để một hộ gia đình có đủ điều kiện để quản lý rừng trái cây, đất trồng rau và gia cầm gia súc số lượng lớn. Đầu tiên, hắn tìm tới hỏi ý kiến những lão nông có kinh nghiệm trồng trọt, như là ông Khương hay ông bác này nọ; thứ hai, hắn đi trao đổi kinh nghiệm ở những vùng nông nghiệp lớn đang phát triển; thứ ba là đi tìm Trần Hướng Đông, anh ta là cán bộ xã thường xuyên đi khảo sát những nơi kia, đại khái cũng có hiểu biết chút đỉnh với mấy tình huống đó. Tổng hợp thông tin thu được từ cả ba phương pháp trên, tính toán lại chi phí thêm một lần nữa, cuối cùng cũng cho ra kết quả như bây giờ.

Bọn họ lúc trước cũng có học hành đàng hoàng, cảm thấy khả thi nên mới đến đây xin việc, bây giờ nghe Cảnh Hành nói như thế thì không khỏi xôn xao thảo luận.

Nhị Pháo Tử là người đầu tiên không nhịn được thốt ra, “Vậy thì vài năm sau bọn tôi cũng coi như là một nửa ông chủ rồi?”

Sau bảy năm thì có được sáu mươi phần trăm cổ phần công ty, vậy chẳng phải sau hai mươi mấy năm thì phân nửa tiền lời đều thuộc về gã sao? Dù sao ngọn núi này cũng được Cảnh Hành bao thầu suốt ba mươi năm mà. Chuyện này tốt tới mức không tưởng, tuy nói giai đoạn đầu phải làm việc không công nhưng nếu làm được thì sẽ phát tài đó. Ai cũng biết cuối năm trước Cảnh Hành bán rau củ quả kiếm được mấy vạn tệ, vì thế nên mọi người đều rất tin rằng sau này sẽ có lợi nhuận.

Bọn họ đều là những người ra ngoài làm thuê kiếm sống, biết rõ cho dù ông chủ có xem trọng họ thì cũng không có khả năng nhường lại một phần lợi nhuận lớn đến thế, cái đó là tự tay cắt thịt của chính mình á. Tiền thuê nhân viên còn khó kiếm, có thể bỏ tiền ra cho người khác sao?

Cảnh Hành gật đầu cười, “Có thể nói là vậy, bởi anh không chỉ phải lao động mà còn phải tự mình quản lý. Tuy là tôi lấy ít lợi nhuận hơn nhưng vẫn có quyền tuyệt đối can thiệp vào mọi việc, lớn là chuyện tiêu thụ sản phẩm, nhỏ thì là việc trồng cây gì nuôi con gì, phương pháp mật độ gieo trồng, hay là phải dùng loại phân bón thế nào. Còn có việc thuê nhân viên sau này của các anh tôi đều sẽ để mắt tới. Lấy việc đảm bảo chất lượng sản phẩm mà tiến hành tự quản lý khu vực riêng, thúc đẩy mọi người làm việc theo phương hướng sản xuất đồng bộ đã được đề ra.”

Mọi người không khỏi tiếp tục bàn luận, một người phụ nữ trung niên gầy gò lanh lẹ lên tiếng ngay lúc này, “Cái kia, lỡ như cậu nghĩ sai, dẫn đến hậu quả là thất thu thì phải làm sao?”

Những người kia cười cười, “Thím Tôn, Cảnh Hành là sinh viên thành phố có nhiều kiến thức, thế nào mà tính sai được.”

Là người phụ nữ duy nhất ở đây, thím Tôn ngồi giữa một đám đàn ông cũng không tỏ vẻ sợ hãi, còn lớn tiếng chất vấn, “Mao chủ tịch còn phạm sai lầm, cớ gì Cảnh Hành không có sai sót? Huống chi chuyện làm nông không phải đọc qua mấy cuốn sách là biết được hết, phải xét trên thực tiễn có hiểu không hả?”

Thím Tôn là một người phụ nữ góa chồng mà Cảnh Hành rất khâm phục. Trước kia chồng bà cùng với hai vợ chồng bác cả đều mất mạng trong một vụ tai nạn xe cộ. Từ đó về sau, thím Tôn không chỉ lo cho hai đứa con của mình mà cũng nuôi nấng chăm sóc cô con gái duy nhất của nhà bác cả, bên trên còn có hai cụ già. Ba đứa nhỏ đều được cho đi học, cô con gái của bác cả đã vào trung học, hiện đang theo học ở trường cấp ba trong huyện, thành tích rất tốt, hàng năm đều đứng nhất kỳ thi. Thím Tôn muốn bồi dưỡng cho nó lên đại học, không thể phí phạm một tài năng như vậy được, vậy nên đến bây giờ bà đã kiếm tiền đến mờ mắt rồi, chỉ cần thấy có công việc liền muốn nhận ngay.

“Thím nói đến chuyện này cũng rất tốt. Mặc kệ là ai, đã sai thì phải chấp nhận bị phạt. Ai quản lý mà để xảy ra vấn đề thì sẽ phải gánh chịu tổn thất từ bộ phận mình quản. Vì thế cho nên tiền hoa hồng mỗi năm đều sẽ trích ra một phần ghi vào sổ, để phòng hờ sang năm lỗ vốn. Phương thức thực hiện hình phạt như thế nào thì ở trong hợp đồng sẽ ghi chú rõ ràng. Mọi người cứ yên tâm, tôi biết làm nông nghiệp không phải chuyện đùa, ngày trôi qua ngày mà không có gì thay đổi thì không được, mọi việc đều phải theo tuần tự mà phát triển dần. Nếu có ai không đồng ý với phương pháp này thì trước tiên chúng ta sẽ thử nghiệm theo quy mô nhỏ trong vòng một năm, nếu không có vấn đề gì thì sẽ vận dụng trong quy mô mở rộng.”

Thím Tôn rất chi là hài lòng, bà sợ nhất là gặp phải người thích khoa tay múa chân ra lệnh, đến lúc đó thì không lấy được tiền mà còn làm cho mình tức giận không đáng.

Có người mở đầu, những người kia cũng can đảm hơn, liên tục đặt câu hỏi, tại sao đến việc sau này bọn họ thuê ai Cảnh Hành cũng muốn quản lý?

Cảnh Hành nhân cơ hội nói ra ý tưởng về trang viên. Sau này trang viên không chỉ lấy việc sản xuất nông sản làm tiền đề phát triển, phát triển du lịch cũng cực kỳ quan trọng. Đến lúc đó thì sẽ có du khách đi dạo khắp nơi trong trang viên, nếu bọn họ thuê phải những người có vấn đề về nhân phẩm, làm ra chuyện gì xấu với mấy cô gái hoặc là chặn đường cướp bóc, thế thì chẳng phải đã phá hủy hoàn toàn thanh danh của thôn Thọ Hà hay sao?

Điều Cảnh Hành lo lắng không phải là không có lý, thường thường vẫn có các tin tin tức đại loại như là nữ sinh đại học bị công nhân xây dựng hãm hiếp trong trường này nọ, làm cho người ngoài nảy sinh thành kiến với những người đi làm thuê. Về việc kia, một trong những nguyên nhân chính là do lai lịch của công nhân không được quản lý viên của công trường tìm hiểu rõ ràng, quản lý cũng không thường đi giám sát, dẫn đến chuyện phân công làm việc hỗn độn, gặp chuyện không may cũng là đương nhiên.

Bình thường bọn họ thuê người làm việc cũng giống như thế, không cần biết lai lịch của đối phương thế nào, chỉ cần có khả năng làm tốt công việc là xong. Vì thế nên hắn phải quản lý mọi việc theo khuôn khổ nhất định, là nhân viên làm việc trong trang viên thì đều phải được điều tra lai lịch và nhân phẩm, phải ghi chép rõ ràng, nhất quyết không được cho người nào có vấn đề lọt vào đây. Một khu du lịch địa phương thì mức độ an toàn có thể sánh được với vẻ đẹp thiên nhiên còn quan trọng hơn những chuyện khác, hắn phải đề phòng ngay cả khi chưa có gì xảy ra.

Đây không phải lần đầu tiên mọi người nghe thấy ý tưởng về trang viên trong tương lai của Cảnh Hành, thế nhưng mỗi lần nghe đều vô cùng hứng thú, sôi nổi ép Cảnh Hành phải kể rõ thêm lần nữa.

Cảnh Hành không chỉ nói một lần, nhưng mỗi lần đều càng nói càng hào hứng, không có chút chán chường nào khi cứ phải lặp đi lặp lại một lời như thế. Bởi vì đây là lúc có thể bắt tay vào xây dựng trang viên trong mơ, thế nên trong lúc giới thiệu hắn cũng không quên nhấn mạnh ý tưởng của bản thân: hòa mình vào thiên nhiên, mọi thứ đều phải giữ được sắc xanh tự nhiên. Cảnh Hành còn khuyên rằng, nếu ai vì lợi ích kinh tế mà sử dụng phân hóa học tức là đã vi phạm nguyên tắc này, hắn chắc chắn sẽ nghiêm khắc trừng phạt. Không chỉ có bọn họ bị sa thải, không thể làm việc trong trang viên nữa, mà những người họ hàng làm chung cũng sẽ bị liên lụy theo.

Nhị Pháo Tử cực kỳ cảm động, “Mặc dù tôi không có học hành nhiều nhưng cũng hiểu được chuyện đó. Lúc làm công trong thành phố, mỗi lần về quê thì ông chủ đều nhờ tôi lấy mấy món thổ sản trong thôn đem lên cho ông ta, mỗi lần như thế đều trả cho tôi rất nhiều tiền. Ông chủ của tôi là tên keo kiệt có tiếng, hào phóng như thế còn không phải là do nhìn trúng mấy thứ thực phẩm sạch sẽ của chúng ta hay sao? Còn chưa nói, chúng ta nuôi gà trong thôn, gần một năm mới có thịt ăn, ở thành phố thì chỉ cần hai tháng đã cho xuất chuồng, thịt rất bở. Đi mua đồ ăn trên đường thì có khi không cẩn thận mua trúng dưa chuột để qua năm vẫn không hư.”

Mọi người gật đầu đồng ý, bọn họ đều đi làm ở bên ngoài, tuy nói là vì nghèo nên không quan tâm lắm đến chuyện ăn uống, nhưng vẫn âm thầm đánh giá sự khác biệt của thức ăn, ai cũng nói đồ ăn ở thành phố không ngon bằng trong thôn.

Cảnh Hành nhân lúc này mà nói thêm, “Chính là thế đó, đấy là ưu thế của chúng ta, nếu cái ưu thế này mất đi thì chúng ta sẽ không còn lợi nhuận gì cả. Thôn này sông nước núi non trong lành xinh đẹp, người dân hiếu khách hiền lành, không lý gì lại nghèo đến mức khi xa xứ kiếm tiền lại bị người ta xem thường.”

Mã Nhị Hồ vỗ vỗ đùi, “Ai ôi, chú nói lên tiếng lòng tôi rồi. Tôi ở trong thành phố kiếm cũng không ít tiền, không sợ bị người ta chê cười. Tôi đi dán gạch men sứ cho người ta, một ngày có khi kiếm được ba bốn trăm, tính ra một tháng cũng có khoảng năm sáu ngàn như chơi, nhiều lúc được hơn một vạn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có tiền hơn mấy thành phần tri thức tốt nghiệp đại học nhiều lắm.Thế nhưng lúc vào Kenny cơ ngồi ăn thì sao? Vì có xuất thân nghèo nàn mà tôi bị người ta ghét bỏ. Tôi thì nai lưng ra làm việc, cẩn thận từng li từng tí, mấy người có học kia chỉ biết tụ tập thành bè lũ nói xấu, còn xì xào sau lưng nói tôi vừa bẩn vừa nghèo mà còn ăn sang, khéo ăn một bữa là tiêu hết một tháng tiền. Đệt, làm như tôi không biết tiền lương của bọn họ còn chẳng mua được cái máy chụp hình, trong khi tôi đã có một cái từ lâu.”

Tất cả mọi người cười vang, nói Mã Nhị Hồ đúng là người giàu có, bắt hắn ta đãi cơm. Mã Nhị Hồ cũng không phải là người nhỏ nhen, mời bọn họ đến nhà hắn nhậu một bữa.

Có người lại nghi ngờ, “Kenny cơ? Mã Nhị Hồ, đó là chỗ nào thế?”

“Là cái nhãn hiệu có ông già ria mép á, trong đó bán gà rán.”

Cả nhà cười lăn ra, “Mã Nhị Hồ, chẳng trách cậu bị người ta cười, chỗ đó kêu là KFC.”

Mã Nhị Hồ gãi gãi đầu, “Thì sao, tôi nói chứ sao mà nhớ kỹ nó đến thế, miếng gà bé tí xíu, mắc như ăn cắp vậy, thế mà cũng dụ được quá trời người ăn, làm cho tôi đi ngang qua cũng bị dụ vào.”

“Mã Nhị Hồ, chú ở thành phố làm ăn có tiền như vậy còn về đây trồng trọt hả?”

Mã Nhị Hồ trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng, “Nói vô nghĩa gì thế, thành phố dù có tốt cũng đâu bằng thôn ta được. Huống chi tiền kia chỉ được nhìn chứ chẳng tận hưởng được gì, sinh hoạt cá nhân mỗi tháng tôi đều phải tiết kiệm hết cỡ, trả tiền thuê phòng, còn cả tiền học phí này nọ của đám nhỏ, tiền lương thật sự là không đủ xài.”

Đối với những lời Mã Nhị Hồ vừa nói, những người từng làm công bên ngoài đều cực kỳ thấu hiểu. Không phải là không kiếm được nhiều tiền, chỉ là bọn họ không muốn ở bên ngoài phiêu bạt, cảm thấy ở những nơi đó có cảm giác xa lạ không như nhà mình, giống như bị bài xích vậy. Tuy rằng chốn thành thị phồn hoa đẹp đẽ là thế, bọn họ vẫn mong muốn có thể quay về thôn nhỏ nghèo khổ này ở với người thân.

Người tới đây đều mang theo tâm tư như thế, cho nên đều cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của Cảnh Hành, sau khi hỏi vài vấn đề nho nhỏ thì ai cũng cân nhắc tới việc ở nhà làm nông. Bọn họ xuất thân từ nhà nông, không lạ gì với việc trồng trọt chăn nuôi, nhưng lĩnh vực mỗi người am hiểu cũng không giống nhau. Cảnh Hành để cho bọn họ về nhà suy nghĩ rõ ràng, xem rốt cuộc họ muốn làm công việc gì, về sau lại đến nói với hắn. Hợp đồng cũng đã làm xong, Cảnh Hành cho mấy người đó đem về xem xét kỹ, có chỗ nào không hiểu hay có ý kiến gì khác thì cứ đến tìm hắn nói chuyện.

Trước đó Cảnh Hành cũng có nói rõ ràng, ký hợp đồng xong không có nghĩa là bọn họ sẽ vĩnh viễn quản lý và làm việc ở chỗ đó. Trong điều kiện không có thiên tai mà sản lượng không đạt định mức hai năm liên tục thì Cảnh Hành có quyền cắt đứt sự hợp tác của hai bên. Đó cũng là phương pháp tạo áp lực cho nhân viên, không chỉ vậy, không phải là một người sẽ phụ trách một loại cây nông nghiệp hay một loài động vật, mà là quản lý một khu vực. Ví dụ như nơi nuôi gà có ít nhất ba sân. Cứ như thế thì vô hình chung sẽ tạo nên sự cạnh tranh. Tiết tấu của cuộc sống trong thôn rất chậm rãi, ai cũng dễ dàng thỏa mãn với thực tại, vì thế cho nên phải có chút tính chất thi thố để khích lệ mọi người.

Hơn nữa làm thế cũng là vì đề phòng nuôi trồng mật độ cao dễ xảy ra vấn đề. Cây ăn quả và rau củ cũng thế, năng lực của một người thậm chí là một gia đình đều có hạn, lúc mới đầu không có kinh nghiệm gì, công việc lại rất nhiều, khó mà làm việc chu đáo được.

“Bận bịu xong rồi hả? Công việc thế nào?” Má Khương thấy Cảnh Hành đi vào liền nhanh chóng chạy đến.

Cảnh Hành cười nói: “Tất cả mọi người đều rất hài lòng, con đưa hợp đồng cho bọn họ về nhà tự xem rồi.”

Má Khương vừa vui vừa lo, “Ầy, làm được thì tốt, lỡ mà làm không được…”

“Dì, dì lo lắng nhiều như thế làm chi. Cho dù không thành công thì cũng coi như bọn họ đã phí sức rồi. Không lẽ con bỏ tiền ra rồi, tổn thất này nọ con còn phải gánh một mình sao?” Cảnh Hành chia hoa hồng như thế thì sẽ có hai kết quả, một là người hợp tác với hắn dám phiêu lưu dám chịu trách nhiệm, không thì là người thất bại trong việc nuôi trồng, tốn nhiều công sức nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Má Khương liếc hắn một cái, “Dì đâu có lo cái đó, con lời được nhiều thế còn muốn gì nữa chứ? Trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy, mấy nơi tốt đều là người ta tự chiếm được, làm hư thì bỏ chạy. Dì đang nói con đầu tư một khoản tiền lớn như thế, lỡ như… Hình như còn có một triệu của A Dương nữa.”

Tiêu Dương vừa lúc từ trong phòng đi ra nghe được, “Dì, dì lại xem con là người ngoài rồi. Con đây cũng muốn kiếm tiền nên mới đầu tư vào. Huống chi rau củ lần này bán rất tốt, có thạc sỹ nông nghiệp Khương Cao Chí với đầu óc kinh doanh của Cảnh Hành ở đây, con tin rằng chẳng bao sau tiền sẽ vào túi con, đến lúc đó sẽ mua một đống vàng về cho dì làm ghế dựa.”

Má Khương cười đến run người, “Cái thằng nhỏ này đúng là nịnh hót. Dì không mong chi hết, chỉ hy vọng các con khỏe mạnh, hai đứa bình an sống qua ngày, nuôi Cảnh Thần khôn lớn thì bà già như dì sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.”

Tiêu Dương và Cảnh Hành bất đắc dĩ nhìn nhau cười, nếu má Khương biết bọn họ không phải một đôi, cha của Thần Thần là một người khác thì sẽ tức giận đến cỡ nào.

================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mạng lại hỏng, ài, lưu lượng mạng trên điện thoại a…

╭(╯3╰)╮

Editor nói ra suy nghĩ: Chủng điền văn và những chương chỉ toàn chuyện ngoài lề =v=

Chương 47

Advertisements

Report this ad

Report this ad

Share this:

TwitterFacebookGoogle

POSTED IN ĐAM MỸẤM ÁPCHỦNG ĐIỀN VĂNGƯƠNG VỠ LẠI LÀNHĐAM MỸ

Điều hướng bài viết

< PREVIOUSTập đoản văn vạn ngôn – Chương 1

NEXT >Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 47

6 thoughts on “Chủng chủng điền. dưỡng dưỡng nhi – Chương 46”

Pingback: Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 45 – ◈Dimsum Cacao◈

nibom18

03/07/2016 LÚC 11:47 CHIỀU

0

0

Rate This

Tui cũng đồng ý, anh công đâu rồi???

Liked by 1 person

Phản hồi

Sủi Cảo Ca Cao

04/07/2016 LÚC 12:13 SÁNG

0

0

Rate This

Lại mất tích rồi :v

Số lượt thích

Phản hồi

nibom18

04/07/2016 LÚC 12:19 SÁNG

0

0

Rate This

Hiếm khi thấy công nhà nào ít đất diễn đến thế này.

Số lượt thích

Sủi Cảo Ca Cao

04/07/2016 LÚC 2:43 CHIỀU

0

0

Rate This

Tác giả có vẻ rất rành kinh doanh, tớ chỉ thích những chương có anh công thôi TvT

Liked by 1 person

nibom18

04/07/2016 LÚC 3:35 CHIỀU

0

0

Rate This

Tui cũng thế, đọc không hiểu, kinh doanh không thú vị chi hết.

Số lượt thích

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

PHẢN HỒI

TÊN *

THƯ ĐIỆN TỬ *

TRANG WEB

 Notify me of new comments via email.

Những điều cần biết ʕ•̀ω•́ʔ

Nhà này chỉ đăng BL tự sáng tác, của một tác giả duy nhất. Kèm theo là edit đam mỹ không chuyên, cũng chỉ có một editor duy nhất là tui. Không ngôn tình, không bách hợp, không teenfic. Gia chủ là tui nè =))) làm quen kết bạn nha _(:3 」∠ )_ Ảnh bìa minh họa toàn bộ không biết nguồn, nếu ai biết artist là ai hãy nói với tui nha .

Chủ nhà (❁´▽'❁)

Cung Sư tử. Là một thanh niên lười chính hiệu. Tự nhận bản thân là ôn nhu tổng công :3 Thích nhất là tổ hợp ôn nhu công và nhân thê thụ >.<

Chọt vô đi (❁´▽'❁)

Tạo email rồi chọt tớ nào ~(‾▿‾~)

Join 181 other followers

Dấu chân lữ khách 오◇오

128,418 đạp

CP lòng yêm 오◇오

EMO SHOW

(๑・ิε・ิ๑) ﺏ_ﺏ (愛´∀`愛) (●´∀`●) ◈▽◈ 오 ◇오 ㆁ◇ㆁ ╰∅-∅╯ →_→ ←_← ∩__∩ ≧﹏ ≦ ﹋o﹋ X﹏X = ̄ω ̄= o(╯□╰)o ╮ (╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ @( ̄- ̄)@ (⊙o⊙) ⊙﹏⊙ ⊙▽⊙ (*¯︶¯*) (~_~メ) ㄟ (≧◇≦)ㄏ Σ( ° △ °|||)︴ (・へ・) ╮ (╯◇╰)╭ (≧▽≦)/~┴┴ (づ ‾‾ ³ ‾‾ ) づ (❁´▽'❁) (▰˘◡˘▰) ≖‿≖ (҂'з´) (◣_◢)凸 ╰ ( ̄▽ ̄)╭ ╰_╯ ( ̄ˇ ̄) ಥ_ಥ (─‿‿─) ( ̄▿ ̄) (ノ*゜▽゜*) (,,•﹏•,,) U。・ェ・。U (´ω`★) ~(‾▿‾~) (。◝‿◜。) (╬ Ò ‸ Ó) (/ •ิ_•ิ) ( ー̀εー́ ) є (・Θ・。)э (┳◇┳) (シ_ _)シ (´・_・') (╯‵□′)╯︵┻━┻ (ง ˙ω˙)ว ( ^^) _旦~~ (ง •̀_•́)ง (╬ ̄皿 ̄)凸 ╭∩╮ O| ̄|_ ( 。•_• 。) ●▽● ◑▂◑ ╯︿╰ ︶ ︿︶ ╯﹏╰  ̄ω ̄ (¬ ¬) (º﹃º ) ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ ¯ _(ツ)_/¯ (◡ ‿ ◡ ✿) (• ε •) ( ゚∀゚)☞ ☼_☼ ఠ_ఠ ლ(ఠ益ఠლ) Σ(゚Д゚ ) ∑(っ°Д°;)っ ԅ( ˘ω˘ ԅ) ԅ(¯ ﹃¯ԅ) (*´﹃`*) ( ³ω³ ).。O (∩´﹏'∩) (灬 ºωº灬)♡ (눈_눈) ٩(๛ ˘ ³˘)۶ (¯―¯٥) ヾ( ・'⌓ ´・)ノ゙ ( ̄_ ̄|||) (つд⊂) ┭┮﹏┭┮ (*  ̄ー ̄) φ(≥ω≤*)φ ( ̄ヘ ̄٥#) =口= =皿= ლ(´ڡ'ლ) (#‵′) 凸 ఠ_ృ (*'н´*) (´◦ω◦`) (・ ~・') 〣( ºΔº )〣 (〃▽〃) ( ✧Д✧) (๑´ㅂ'๑) (๑ˇεˇ๑) (=°v°=) (●´⌓'●) (థฺˇ౪ˇథ) ( ๑‾̀◡‾́)σ» ಠ╭╮ಠ (¬‿¬) ʕ •ᴥ•ʔ (๑•̀ㅁ•́๑)✧ (๑´ڡ'๑) (๑•̀ ㅂ•́) ﻭ✧ ʕ•̀ω•́ʔ✧ ʕ•ﭦ•ʔ (・ิω・ิ) ٩(๑´3`๑)۶ (●'ڡ´*) (*˘︶˘*).。.:*♡ (ӦvӦ。) (´-﹏-';) (ㆀ ˘・з・˘) (・o・) (。ŏ﹏ŏ) (๑´•.̫ • '๑) ( ・ั﹏・ั) ٩(๑´0'๑)۶ (・ัω・ั) (´;ω;`) ٩(๑'^´๑)۶(๑•́ ₃ •̀๑) ( *︾▽︾) o(丌◡丌)o (;´༎ຶД༎ຶ') L( ̄言  ̄╬)」 (o ̄_ ̄o) (o⊙ェ⊙)」 ︶ε︶ ლ (ↀѡↀლ) (。•̀ᴗ-)✧

Ngày yêm post bài :3

Tháng Bảy 2016HBTNSBC« Th6 Th8 » 12345678910111213141516171819202122232425262728293031

Há cảo mới ra lò

Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 85Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 84Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 83Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 82Chủng chủng điền, dưỡng dưỡng nhi – Chương 81

Cần tìm kiếm?

Tìm kiếm cho:

Advertisements

Report this ad

TẠO MỘT WEBSITE MIỄN PHÍ HOẶC 1 BLOG VỚI WORDPRESS.COM.

Privacy & Cookies: This site uses cookies. By continuing to use this website, you agree to their use. 
To find out more, including how to control cookies, see here: Cookie Policy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro