Phần 9 - Phú Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều Chủ Nhật tôi từ Sài Gòn bay ra Phú Quốc, do cũng muộn nên tôi hẹn thằng bạn hôm sau anh em mới gặp nhau, tôi về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi tối còn vào vai giám đốc lên trao quà.

Hội nghị khách hàng đợt này tổ chức ở một khách sạn cao cấp trên đảo Phú Quốc, thằng em Vũ book cho quả phòng khá là Vip, phòng view biển đẹp tuyệt vời, nhưng tiếc là đi có mỗi một mình...Phòng này thuộc trong khách sạn mà hôm nay sẽ tổ chức sự kiện, tất cả quan khách cũng ở luôn trong khách sạn này.

Tối, tôi ăn mặc chỉnh tề đến ngồi đúng vị trí mà ban tổ chức đã sắp đặt, người ta không ghi rõ tên mà chỉ ghi là đại diện tập đoàn thôi, khách mời tham gia đến từ khắp các tỉnh thành phía Bắc, nhưng chủ yếu là chị em phụ nữ, sự kiện của bên bảo hiểm mà.

Ban đầu lúc nào cũng có trống hội chào mừng, rồi giới thiệu các kiểu, một vài tiết mục ca nhạc, sau đó là đến tri ân các chi nhánh, đại lý xuất sắc...Nói chung là vừa tổ chức vừa kết hợp ăn tiệc để mọi người giao lưu. Tôi thì không để ý mọi thứ lắm, chỉ đợi đến lúc nghe xướng tên đúng vị trí của mình là tôi bước lên sân khấu trao hoa tặng quà cho các chị em, lán lại chụp vài kiểu ảnh là tôi xuống, mà lúc chụp ảnh tôi cố tình đứng khuất phía sau để khỏi lọt vào trong khung ảnh hoặc có trong ảnh cũng không để ai nhận ra mình, chứ người nào mà biết tôi lại đặt câu hỏi " chả hiểu cái thằng cha này nó lại làm gì ở đây?" thì ngại lắm...

Chắc cũng phải 9 rưỡi gần 10h đêm mới xong chương trình, lúc chị em lên quẩy tưng bừng trên sân khấu thì tôi thấy các khách mời bắt đầu lác đác ra về. Dù sao mình cũng là người lịch sự, tôi không về sớm mà lán ở lại gần hết chương trình, lúc ra về thì đột nhiên nghe như có tiếng ai gọi mình:

-Anh Tuấn...anh Tuấn...

Tôi dừng bước , quay lại xem có phải người ta gọi mình không thì thấy có một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, thì ra là người quen:

-Ô...em...bất ngờ quá nhỉ.

Đó là Mai Lan các bác ạ, tôi không ngờ lại gặp Mai Lan ở đây, em đi thật nhanh về phía tôi, vui mừng đưa tay ra để bắt, tôi cũng đưa tay ra để nắm lấy tay Mai Lan, bắt tay không phải kiểu đối tác bắt tay nhau đâu các bác ạ, mà bắt tay theo kiểu như là nắm tay, vui mừng quá, bất ngờ quá khi mà ở một nơi xa lạ không thể ngờ tới lại có thể gặp người quen.

-Lúc anh lên sân khấu em đã ngờ ngợ, em quan sát anh suốt mãi mới dám gọi thử, sợ nhầm...Không ngờ anh mình lại là sếp to như thế này

-Sếp nào em..?

-Em nghe rõ người ta giới thiệu anh là giám đốc mà...Sao trước đây anh bảo anh làm bên Xây dựng nhỉ? Em có nghe nói anh làm bên Bảo hiểm đâu?

Tôi và Mai Lan cứ thế nắm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện, cứ như là thân thiết từ lâu lắm rồi.

-Không phải đâu..anh là giám đốc bất đắc dĩ đấy, có thời gian anh kể cho, mà em vào đây lâu chưa?

-Em vào từ chiều hôm qua, ngày hôm nay vừa tham gia Team building mệt hết cả người , nhưng mà vui lắm anh ạ...

-Em đi cùng với ai? Anh Kha có đi cùng không?

-Không....em với các chị em mỗi đứa một nơi, ông Kha nhà em thì liên quan gì mà đi...

Rồi Mai Lan bảo tôi :

-Anh em mình ra ngoài kia uống cà phê đi..- Em chỉ ra mấy chỗ nhà hàng bên bờ biển – Lâu lắm rồi không gặp để em hỏi thăm tình hình con bạn em tí.

Tôi và Mai Lan ngồi ở một quán cà phê bên bờ biển, trăng thanh gió mát, nghe tiếng sóng biển rì rào, khung cảnh thật lãng mạn, tôi kể cho Mai Lan nghe tại sao tôi lại trở thành Giám đốc bất đắc dĩ, đương nhiên không kể hết mọi thứ, tôi còn nói với cô nàng :

-Lan này..

-Dạ...

-Chuyện bất ngờ hôm nay em gặp anh ở đây, đừng kể cho Phương nhé, cũng đừng đăng ảnh có mặt anh lên facebook đấy

-Sao hả anh ?

-À...thì việc anh ra đây là giúp cậu Vũ, chứ kế hoạch của anh ở Sài gòn mà, bà xã không hiểu lại bảo lấy lí do công tác để trốn đi chơi, hơn nữa nhiều người biết lại ảnh hưởng đến Vũ nữa..

-Vâng..em hiểu, coi như em chưa gặp anh ở Phú Quốc là được chứ gì? Ô kê chưa?

-Ô kê...cảm ơn em....

Tôi thấy Mai Lan cười, điệu bộ vừa trêu đùa tôi vừa hỏi :

-Chứ không phải anh sợ Phương biết anh trốn đi chơi với em nào hả ?

Nhìn Mai Lan lúc ấy mà trong đầu óc tôi tự dưng lại tưởng tượng ra nhiều thứ suy nghĩ đen tối, có lẽ tại khung cảnh quá lãng mạn, tôi và Mai Lan giống như một đôi vợ chồng đang trong kỳ nghỉ dưỡng, tôi trả lời :

-Làm gì có em nào đâu em thấy đấy, may gặp được em Mai Lan ở đây chứ không chẳng biết đi chơi đâu làm gì, buồn thúi ruột.

-Thế bây giờ có em Mai Lan ở đây rồi hết buồn chưa???

Câu trả lời của em làm tôi thấy yên tâm hẳn, nhưng ngay sau đó ngay lập tức lại hoang mang khi Mai Lan chợt nhớ ra điều gì đó :

-Mà cánh đàn ông các anh thì hay thế lắm...Em là em biết hết, anh còn có tội lớn lắm nhá...

-Tội gì?

-Tội to....rất to...em biết nhưng chưa kể với ai đâu...để xem thế nào đã...

Giọng nói của Mai Lan đầy ẩn ý khiến tôi chột dạ, hay là Mai Lan đã biết vụ tôi và Vy đi Hà Giang 5 ngày nhỉ? Có thể lắm, nghe lời cô nàng nói thì khả năng cao là đang nắm giữ 1 bí mật nào đó của tôi...Tôi đánh trống lảng :

-Bao giờ em về?

-Trưa thứ 3 em về, ngày mai bọn em đi tuor đảo

-Thế à, đi tuor đảo nhớ chụp nhiều ảnh vào đấy nhé, người đẹp như em mà ra đấy chụp ảnh thì chắc là hết xảy, toàn siêu phẩm...

-Hihi, tiếc là không được anh Tuấn chụp ảnh cho, hay là anh đi cùng bọn em cho vui đi ...- Mai Lan rủ

-Tiếc quá, mai anh lại hẹn với bạn rồi, nếu không anh sẽ tình nguyện đi theo làm phó nháy cho em cả ngày...

-Hihi...-Mai Lan sướng cười

-Nhưng mà tối mai, anh sẽ mời em...

-Tối mai anh mời em hả? đi ăn? Hay đi chơi? – Mai Lan hào hứng

-Cả hai, em muốn gì anh cũng chiều hết

-Thật nha...Anh nói rồi đó nha....

-Thật , anh hứa, anh đảm bảo...Vì em là Hoàng hôn mà – Tôi lại trêu

Mai Lan ngẩn người, gương mặt xinh đẹp thể hiện sự khó hiểu dễ thương:

-Sao em lại là Hoàng Hôn?

-Vì...muốn thấy Hoàng hôn đẹp...thì phải chiều mới có...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chungcư