Quyển 1 [Thôn U Thủy] - Chương 1: Chung Cư Ma Quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ẩn giật mình mở mắt.
Tim hắn như có lửa thiêu đốt, đau đớn không thôi.
Lại xuất hiện rồi sao?
Lần này là đến lượt mình?

Lý Ẩn chống tay ngồi dậy, bật công tắc đèn ở đầu giường. Lúc này, trái tim đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng đã thuyên giảm chút ít.

Hắn xuống giường, xỏ đôi dép vào, đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách bên ngoài, bật đèn lên.

Hắn thấy thứ đó.

Trên vách tường trắng tinh của phòng khách đột ngột xuất hiện một hàng chữ được viết bằng máu tươi! Tình cảnh này vô cùng rùng rợn, người bình thường nhìn thấy lúc nửa đêm sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.

Nhưng Lý Ẩn lại không có phản ứng gì.

"Lại đến lượt mình rồi..."

Hắn cẩn thận nhìn hàng chữ trước mặt.

"Ngày 7/6/2010 --- ngày 7/7/2010, đến thôn U Thủy ở ngoại ô thành phố X, đồng thời ở lại đây hết một tháng."

Hàng chữ máu quỷ dị sau khi Lý Ẩn xem xong, bỗng nhiên mờ đi. Máu giống như bị bức tường hút hết vào trong, dần dần biến mất.

Thôn U Thủy...

Lý Ẩn nhớ kỹ cái tên này.

Dù vẫn còn rất buồn ngủ, thế nhưng không thể ngủ tiếp được nữa. Hắn quyết định mở đèn phòng khách lên, pha một ly trà, uống. Hắn không có thói quen hút thuốc lá, cho nên cũng chỉ có thể uống trà thôi. Tuy cà phê có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng Lý Ẩn cảm thấy thời điểm thưởng thức hương trà bốc lên, tâm tình sẽ nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nhìn nước trà trong ly phản chiếu gương mặt mình, Lý Ẩn siết chặc ly trà.

Chuyển đến chung cư này sống đã gần một năm rồi.

Tuy thời gian một năm cũng không quá dài, nhưng Lý Ẩn lại thấy phảng phất như đã trải qua rất lâu.

---------------
Ngày hôm sau, thời điểm mặt trời vừa mới mọc, Lý Ẩn nằm gục trên bàn trà ở phòng khách bừng tỉnh dậy.

Trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ phong phanh, đắp một cái chăn lông, cứ như vậy ngủ một giấc, cũng không biết có bị cảm hay không.

Nước trà còn dư trong ly trên bàn cũng đã lạnh ngắt hết rồi. Hắn lướt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã 6h sáng.

Lý Ẩn dụi mắt, nhanh chóng đi rửa mặt, quần áo chỉnh tề. Tiếp theo tự nấu cho mình bữa sáng, chiên một quả trứng, rồi kẹp trứng vào giữa hai lát bánh mì mua hôm qua, thêm chút sốt mayonnaise, coi như xong điểm tâm hôm nay.

Lý Ẩn kỳ thật rất giỏi nấu nướng, chủ yếu là vì sống độc thân quá lâu, cho nên đành phải tự học nấu ăn, qua thời gian dài hiển nhiên đã trở thành một tay đầu bếp giỏi.

Cắn một miếng bánh mì sandwich tự mình làm, lại lấy một ly sữa trong lò vi sóng ra, Lý Ẩn lật lịch bàn, sắp xếp công việc tháng sau, cũng chính là tháng 6.

Hắn là một tiểu thuyết gia online, hơn nữa còn rất nổi tiếng trên mạng, mới ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết, cho nên mỗi ngày chỉ cần ở nhà siêng năng gõ bàn phím, thu tiền nhuận bút là sống khỏe.

"Không thành vấn đề." Hắn nhai một miếng sandwich trong miệng: "Tháng 6 chỉ cần đem theo laptop, đúng hạn cập nhật chương mới là được rồi. Ừm... chỉ là không biết cụ thể lúc đó sẽ phát sinh tình huống gì."

Tiếp theo, hắn bỏ lịch bàn xuống, nhai nuốt hết bánh mì và trứng trong miệng, hai bàn tay nắm chặt lại.
Tuyệt đối phải sống sót... Sống sót về đến đây!

Sau khi chuẩn bị xong, hắn đi ra khỏi nhà, nhưng không thèm khóa cửa lại.
Căn hộ của hắn chính là phòng 404 tầng bốn. Là một số phòng xui xẻo, nhưng cái này cũng không phải do Lý Ẩn chọn.

Đi xuống tầng một chung cư. Tầng một không có căn hộ nào, mà là một đại sảnh giống như trong khách sạn. Đại sảnh đặt rất nhiều bàn ghế sofa, để mọi người ngồi nghỉ ngơi.

Một trong những cái bàn đó có ba người đang ngồi. Ba người đó nhìn thấy Lý Ẩn đi về phía này, nhanh chóng đứng lên.

Bọn họ theo thứ tự là một thanh niên cao kều mặc âu phục đeo mắt kính, kế bên là một thằng nhóc đội nón khá điển trai, kế tiếp là một cô gái có khuôn mặt vô cùng đáng yêu xinh đẹp, mặc bộ âu phục màu xanh lá.

"Mọi người... vách tường nhà mọi người đều xuất hiện dòng chữ máu đúng không?" Lý Ẩn trầm ngâm một lát rồi hỏi.

Ba người không hẹn cùng gật đầu. Bọn họ cũng là chủ hộ trong tòa chung cư này.

"Thì ra là thế, như vậy lần này ít nhất có bốn người đồng hành." Lý Ẩn nhẹ thở ra, cũng ngồi xuống với bọn họ.

Thần sắc bốn người đều rất nghiêm trọng. "Lý Ẩn..." Cô gái xinh đẹp áo xanh sắc mặt vô cùng lo lắng nói: "Thật sự... không có chuyện gì chứ? Lần này sao lại báo cho chúng ta tận trước một tháng? Hơn nữa còn là đến một cái thôn hẻo lánh xa xôi ở ngoại thành?"

"Đúng vậy!" Thanh niên đeo kính mặc âu phục cũng nói theo: "Tôi đã kiểm tra bản đồ, ngoại ô thành phố X là dựa lưng vào núi cao, vô cùng hoang vu vắng vẻ, cơ sở hạ tầng cái gì cũng không có, hoàn toàn là một thôn trang miền núi lạc hậu."

"Trung Quốc có rất nhiều vùng nông thôn." Lý Ẩn rất bình tĩnh nói: "Những thôn trang hoàn toàn tách biệt với thành phố và lạc hậu kiểu thế này, số lượng tuyệt đối không ít. Đừng suy nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên."

"Nhưng mà... tôi vẫn cảm thấy..." Thanh niên đeo kính mặc âu phục kia vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng thằng nhóc đội nón đã cản hắn lại.

Một lần nữa không khí lại lâm vào trầm mặc.

Qua hồi lâu, cũng không có thêm ai khác xuất hiện, đoán chừng lần này chỉ bốn người họ là có vách tường trong nhà xuất hiện dòng chữ máu mà thôi.

"Đã 7h." Lý Ẩn nhìn đồng hồ nói: "Ba người các cậu đi làm trước đi, tôi sẽ tiếp tục đợi ở đây, nếu có thêm thành viên mới, tôi sẽ gọi điện báo cho các cậu."

Lý Ẩn rất bình tĩnh và cơ trí, vẫn luôn khiến bọn họ an tâm. Vì vậy, ba người liền lập tức đứng dậy đi ra khỏi chung cư.

Vừa rồi, Lý Ẩn đã dùng điện thoại di động lên mạng, thế nhưng vẫn tra không ra thôn U Thủy là chỗ nào. Bất quá nếu dòng chữ máu đã nói là ở ngoại ô thành phố X, thì cuối cùng cũng sẽ tìm thấy thôi.

Nếu như dựa vào những manh mối này mà không tìm thấy, thì chỉ dẫn của dòng chữ máu sẽ không chỉ có bấy nhiêu, mà sẽ có thêm địa chỉ cụ thể hơn.

Tới ngày 7/6, bọn họ nhất định phải đến được thôn U Thuỷ. Đồng thời trước ngày 7/7, tuyệt đối không thể rời khỏi nơi đó.
Tuyệt đối không thể...

Thời gian như thoi đưa, đã đến ngày 6/6.
Bây giờ là buổi trưa 2h30'.

Trên con dốc nơi sườn núi, Lý Ẩn cùng ba người kia, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Ngọn núi này, tên là núi Hắc Ô, mà thôn U Thuỷ - qua nhiều lần thăm hỏi - đã được xác định là nằm ở phía tây ngọn núi này. Thế núi hiểm yếu, giao thông vô cùng bất tiện, thôn trang cơ hồ tách biệt với thế giới bên ngoài, cuộc sống tự cung tự cấp, điện nước không có, tình cảnh có thể nói là hết sức khó khăn.

Thanh niên đeo mắt kính mặc âu phục tên là Tần Thủ Thiên, cậu ta là phóng viên một tờ báo nhỏ, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài săn tin, cho nên lúc này cũng không tính là quá mệt mỏi. Nhưng hai người kia, thằng nhóc đội nón La Hằng Viêm và cô nàng xinh đẹp mặc âu phục màu xanh lá Diệp Khả Hân, đều là giới trí thức hằng ngày làm việc trong văn phòng. Mới đi được vài km đường núi, giầy bắt đầu mòn, bọn họ đều đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nhưng mà không ai dám nghỉ ngơi. Nhất định phải tranh thủ trước khi trời tối đến được thôn U Thuỷ.

Lý Ẩn cầm la bàn và bản đồ trong tay, nhìn hắn không có vẻ gì là mệt mỏi.

"Lý...Lý Ẩn." La Hằng Viêm thở không ra hơi hỏi: "Còn, còn bao lâu mới tới vậy? Tôi, chân của tôi muốn đứt hết ra rồi..."

"Cậu muốn dừng chân nghỉ ngơi thì cứ việc." Lý Ẩn xem la bàn, đầu không hề quay lại: "Chỉ cần cậu không sợ chết, tôi cũng không tiếc bỏ cậu lại đâu."

"Sao... sao có thể như vậy!" La Hằng Viêm hiểu rất rõ tính cách Lý Ẩn. Không... thật ra, ai cũng sẽ làm như vậy thôi.

Người sống trong toà chung cư đó, cuối cùng đều sẽ trở nên coi thường tánh mạng người khác. La Hằng Viêm đến ở trong chung cư đó cũng mới được nửa năm mà thôi.

Lại vượt qua một đỉnh núi, Lý Ẩn tinh thần phấn chấn, nhìn xuống chân núi, hô: "Nhìn đi! Đến rồi!"

Đó quả nhiên là một thôn trang rất lớn. Tuy thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng mà nhà cửa quả thật không tồi tàn giống như tưởng tượng. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên một mảnh đất rộng lớn có mấy trăm mái nhà, trong số đó còn có nhà lầu hai tầng. Giữa những ngôi nhà là những thửa ruộng, còn có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang cần cù canh tác trên đó.

Đến được đây, cũng không phải vấn đề quá khó khăn.
Kế tiếp, bốn người đều hưng phấn tiến về phía chân núi.
Nếu đã đến được thôn U Thuỷ... thì cũng coi như đã hoàn thành một nửa chỉ thị của dòng chữ máu rồi.
Không ai có thể làm trái chỉ thị của dòng chữ máu kia.

Đã xuống tới chân núi, đột nhiên Lý Ẩn nhìn thấy một thôn nữ xinh xắn gánh hai thùng nước đi qua, vì vậy lập tức gọi cô lại.

"Cô gì ơi..." Lý Ẩn bước lên hỏi: "Đây là ... là thôn U Thuỷ đúng không?"

Thôn nữ kia thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn, rất dễ thương. "Đúng, đúng vậy. Mọi người..." Thôn nữ kia nhìn Lý Ẩn, khó hiểu hỏi: "Xin hỏi... Anh là...?"

"Chúng tôi là khách du lịch đến từ thành phố K, đã vượt qua một đoạn đường núi rất dài, nên muốn vào thôn nghỉ chân một chút."

Thôn nữ lập tức hưng phấn nói:" Thật hiếm thấy! Lại có người thành phố đến chỗ này! Tôi tên là A Tú, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh đến tiệm cơm của chú Vương, mùi vị thức ăn ở tiệm chú Vương vô cùng tuyệt vời, tất cả đều dùng nước giếng nấu đó!".

Nước giếng... thôn này, thật là chưa có nước máy sao?
Hơn nữa, lúc nãy từ trên cao nhìn xuống cũng không thấy cái cột điện nào. Xem ra cái thôn này quả thật rất lạc hậu.

Thôn nữ tên là A Tú rất nhiệt tình, bọn Lý Ẩn nhanh chóng đi theo cô.

Ngay lúc này, trong lúc vô tình ánh mắt Lý Ẩn dừng lại tại thùng nước phía sau lưng A Tú. Nước trong thùng thoạt nhìn rất trong, không biết là nước giếng hay là nước suối.

Chợt Lý Ẩn giống như bị điện giật bắn lên!

Dưới đáy thùng nước, bất thình lình, nổi lên một đôi mắt trắng dã, đôi mắt không tròng trên gương mặt người phụ nữ!
Gương mặt nổi lên quá đột ngột, làm cho người ta không kịp phản ứng!

Lý Ẩn lập tức lùi vài bước, trái tim đập loạn không ngừng. Sau đó lại đi tới nhìn về phía thùng nước. Vẫn là một thùng nước trong như cũ mà thôi, chẳng có chỗ nào khác lạ.

Nhưng Lý Ẩn vô cùng rõ ràng, cái thứ hắn nhìn thấy vừa rồi, tuyệt đối không phải do hoa mắt!

"Cô A... A Tú..." Lý Ẩn mạnh mẽ kiềm chế sự sợ hãi trong lòng: "Tôi, có lẽ chúng tôi không làm phiền cô nữa! Thấy cô gánh nước chắc là cũng đang rất bận nhỉ!".

Hắn không đợi A Tú đáp lại, lập tức nhanh chóng quay đầu, sải bước đi về phía ba người đồng hành, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ một cái.
Ba người lập tức hiểu ý, liền vội vàng đi theo Lý Ẩn rời xa A Tú.

A Tú thì ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không biết đã đắc tội mấy người này chỗ nào.

Đi lại trong thôn, mấy gương mặt lạ hoắc của bọn họ khiến cho rất nhiều người chú ý. Người trong thôn đều nghi hoặc dòm bọn họ, núi Hắc Ô này cũng không phải là danh lam thắng cảnh hay di tích cổ gì, tại sao lại có du khách đến đây chứ?

Diệp Khả Hân đè giọng hỏi Lý Ẩn: "Anh Lý... Lý Ẩn, vừa rồi anh đã, nhìn thấy, 'thứ đó' rồi hả?"

Lý Ẩn im lặng, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Tuy đã biết trước, vào thôn U Thuỷ, tuyệt đối không có chuyện bình an vô sự mà vượt qua một tháng. Nhưng không ngờ mới chỉ bước tới mép thôn, vẫn còn giữa ban ngày, đã...

Lý Ẩn nhìn bầu trời trên đầu, chỉ cảm thấy thái dương tựa hồ cũng đang dần dần bị đám mây che khuất.

Lần này bốn người họ có thể còn ai sống đến ngày 7/7, trở về cái chung cư ở thành phố K đây?

Một năm rồi... Chuyện như vậy, Lý Ẩn đã trải qua nhiều lần.

Nhiều lần, hắn đã suýt chết.

Suýt chết trong tay "những thứ đó".

"Những thứ đó" từ đâu đến, tại sao lại xuất hiện, không ai biết được, không chỗ nào không có, ở bất cứ địa điểm nào, vào bất cứ thời gian nào, đều có thể đưa người ta vào chỗ chết.

Mà nơi duy nhất ở cái thế giới này, có thể trốn tránh "những thứ đó" lại chính là trong căn hộ của toà chung cư kia tại thành phố K. Chỉ có ở nơi đó, bọn họ mới có thể chắc chắn mình tuyệt đối an toàn.
Vậy đó, nếu đã trở thành chủ hộ trong toà nhà, thì sẽ tuyệt đối không cách nào thoát khỏi quy luật này.

[Beta ngày 23/7/2023.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi