Quyển 1 - Chương 4: Nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ẩn nhớ rõ, trước khi xuất phát, Hạ Uyên đặc biệt tặng hắn một lời khuyên
“Bắt đầu từ lần chỉ thị thứ tư, thường thì  nguy hiểm sẽ không nhìn thấy được. Muốn sống sót, phải cẩn thận quan sát, tìm kiếm ra quy luật trong đó, ngay cả một điểm bất thường nhỏ bé nhất cũng không được bỏ sót. Đã lâu không có người nào qua được bốn lần chỉ thị, cho nên tôi hy vọng cậu có thể sống sót.”

Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh một điểm
“Đừng tin tưởng bất kỳ lời nói của người nào. Thậm chí ngay cả bản thân cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì, con mắt cậu cũng có thể gạt cậu, có thể rõ ràng là cậu đang đi trên vách đá giữa sườn núi, nhưng thực tế cậu lại cảm thấy mình giống như là đang đi trên mặt đất bằng phẳng vậy.”

Lý Ẩn nhớ kỹ những lời này, một khắc cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Mà lời mời của trưởng thôn rõ ràng là một điểm “bất thường” vô cùng lớn.

“Lão là trưởng thôn này, họ Trương.” Lão trưởng thôn được cô gái trẻ tuổi dìu lấy, dẫn nhóm bốn người Lý Ẩn đi về phía nhà của lão.

“Trưởng thôn Trương.” Diệp Khả Hân đặt nghi vấn trước tiên: ”Vì sao... lão đồng ý để cho chúng tôi tạm trú vậy?”

“Ha ha.” Vị trưởng thôn kia vậy mà lại cười thần bí:” Lão và mấy tên cổ hủ chưa khai hóa kia không giống nhau. Thôn U Thủy không thể mãi cứ cô lập lạc hậu bên trong ngọn núi này. Không cần lo lắng. Các người muốn ở bao lâu cũng được.”

Cô gái đang dìu lão vội nói: ”Ông à, chuyện này... có được không? Ngày mai là ngày giỗ của Băng Nhi, vào lúc này...”

Ngày giỗ của Băng Nhi?

Tim Lý Ẩn giật thót một cái.

Ngày mai... theo như chỉ thị thì cũng là ngày chính thức bắt đầu ở lại U Thủy thôn. Băng Nhi kia có phải chính là “Lý Băng” vừa được nhắc đến không?

Lại còn đúng ngay ngày giỗ... Nếu nói chuyện này là trùng hợp, có bị đánh chết hắn cũng không tin.

Nhà của trưởng thôn cũng coi như khí thế, mà nó lại còn có chút phong cách phương tây, nhà cao ba tầng, ngoại thất tòa nhà đều làm từ bê tông cốt thép, không giống với những căn nhà khác đa phần đều là làm từ gạch đá vôi vữa.
Dù sao cũng không phải là lúc khách sáo, nhóm Lý Ẩn cũng liền bước vào nhà trưởng thôn.

Đương nhiên thôn trưởng cũng rất thận trọng, dẫn bọn họ đến phòng của mình, sau khi ngồi xuống, đợi cho cô cháu gái đi khỏi, đóng chặt cửa lại, tiếp theo mới hỏi: ”Bây giờ có thể nói cho lão biết tên các cậu được không?”

Dù sao cũng là những người không rõ lai lịch, trưởng thôn cũng muốn tìm hiểu rõ ràng một chút.

Lý Ẩn trả lời: ”Tôi tên Lý Ẩn, còn đây là Tần Thủ Thiên, La Hằng Viêm, Diệp Khả Hân...”

Ngay lúc đó, cửa bỗng nhiên mở ra, một thanh niên trẻ tuổi tóc húi cua đi vào, lạnh lùng quét mắt qua nhóm người Lý Ẩn, rồi hướng về phía trưởng thôn nói: ”Ông ngoại, cháu nghe người trong thôn nói, ông dẫn theo mấy người không rõ lai lịch muốn để bọn họ ở lại đây, chuyện này là thật sao?”

“A Vũ! Sao lại không biết lễ phép!” Trưởng thôn Trương lập tức tức giận nói: ”Lão mời ai tới, còn phải đợi mày duyệt sao!”

Thanh niên tên A Vũ kia không hề nhượng bộ chút nào: ”Ông ngoại muốn mời ai là tự do của ông, nhưng cháu thật không chịu được khi nhìn thấy một đám người không đàng hoàng chạy vào trong thôn!”

Tức khắc, La Hằng Viêm tính tình khá nóng nảy đã tức giận trong lòng, lập tức đứng thẳng người lên: ”Này, cậu nói ai là người không đàng hoàng hả!”

Lý Ẩn cũng lập tức đứng lên, thấp giọng nói: ”Cậu có lầm hay không! Bây giờ là lúc để so đo mấy chuyện này sao?” Tiếp theo làm ra một khuôn mặt tươi cười nói: ”Anh này, chúng tôi chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống nông thôn, tuyệt đối không có ác ý, ở đây một tháng, chúng tôi lập tức đi ngay.”

“Một tháng?” Thanh niên tên A Vũ vô cùng giận dữ: ”Muốn ở lâu như vậy hả? Cút cho tôi! Nói cho mà biết, chuyện ma quỷ gì đó đều do những người yếu bóng vía nói, Lý Băng tự sát, cảnh sát đã kết án rồi! Ba cái chuyện ma quỷ kia toàn là nói xằng nói bậy!”

Tự sát?

Chuyện này khiến cho Lý Ẩn có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên, chuyện này vẫn làm cho người ta có cảm giác khẩn trương như trước. Ai đã từng xem qua chuyện ma, thì việc người sau khi tự sát biến thành quỷ cũng là một tình tiết rất phổ biến.

A Vũ trợn mắt nhìn hắn, nhưng điều này lại khiến cho Lý Ẩn càng thêm quả quyết. "Chuyện ma quỷ” không phải là nói xằng nói bậy.

“Được rồi, A Vũ!” Trưởng thôn Trương dùng quải trượng đập mạnh xuống đất, nói: ”Mày trở về phòng cho lão! Mấy người anh Lý chính là khách của lão, làm sao mày có thể vô lễ với khách như vậy chứ!”

“Hừ!” A Vũ căn bản không hề để ý đến, nói: ”Ông ngoại, ông để bọn họ ở lại một tháng thật ư? Ông biết lai lịch của bọn họ sao?”

Trưởng thôn Trương liền giơ quải trượng lên, đánh về hướng A Vũ! Cậu ta hoàn toàn không có chuẩn bị, bả vai bị đánh trúng một cái thật mạnh!

“Cút về phòng cho lão!” Trưởng thôn Trương vừa tức giận, vừa bắt đầu ho khan.

Lý Ẩn thấy rất khó hiểu. Vì mấy người không hề quen biết như bọn họ mà đi đánh cháu của mình? Ông trưởng thôn này rốt cuộc có tính toán gì? Mức độ “bất thường” càng lúc càng mãnh liệt rồi.

Còn A Vũ kia thì trừng mắt nhìn nhóm người Lý Ẩn, nói: ”Để coi các người đắc ý đến khi nào!” Sau đó chạy vọt ra khỏi phòng, hậu quả là đụng mạnh vào một người phụ nữ trung niên!

“A Vũ! Con làm cái gì vậy!” Người phụ nữ trung niên ôm lấy cái trán, nói: ”Nhắm mắt nhắm mũi mà chạy vậy à!”

“Mẹ! Mẹ đi hỏi ông ngoại đi!” Sau đó, A Vũ liền xông ra ngoài, người phụ nữ trung niên cũng lập tức đuổi theo.

“Để các cậu chê cười rồi” Trưởng thôn lập tức đóng cửa lại, nói: ”Các cậu không cần để ý, còn việc lưu trú, cứ ở lại đây là được.”

Lý Ẩn cảm giác được, dường như trưởng thôn Trương mời họ đến đây có dụng ý gì đó.

Là dụng ý gì đây?

Gia đình trưởng thôn tổng cộng có bốn người, bản thân ông ta, con gái Trương Anh Lan, cũng chính là người phụ nữ trung niên lúc nãy, cùng với cháu trai Trương Hồng Vũ, cháu gái Trương Tố Nguyệt, cũng chính là cô gái trẻ tuổi kia. Còn con rể của thôn trưởng thì đã qua đời ba năm trước đây.

Nhìn thái độ của A Vũ, Lý Ẩn cho rằng, mọi người cùng ngồi ăn cơm chung thật sự không thích hợp, cho nên đề nghị bữa tối hôm nay bọn họ tự giải quyết, không cần làm phiền trưởng thôn. Dù sao để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, họ đã đem theo một lượng lớn thực phẩm.

Điều làm Lý Ẩn bất ngờ chính là trưởng thôn cũng không nài nỉ, nghe hắn nói như vậy liền đồng ý.


-----------
Đêm khuya.

Dòng nước xiết từ trên thác nước chảy xuống, A Tú men theo dòng nước, đi về phía con thác.

“Chị Băng Nhi...” Giờ phút này, khắp gương mặt cô đều là nước mắt.

Cùng thời gian đó, tại một nơi gần nhà thôn trưởng, chính là nhà của người đàn ông trung niên lúc ban sáng gây khó dễ bọn Lý Ẩn. Y tên là Diêm Hạo Thiên, trong thôn là một người rất ngay thẳng và rộng rãi, cũng được vài cô để ý. Nhưng trước mắt vẫn sống độc thân một mình.

“Trưởng thôn đang suy tính gì đó...”
Lúc này sắp 0h rồi, thế nhưng Diêm Hạo Thiên vẫn còn trằn trọc khó ngủ.

Theo lý thì đã sắp đến mùa hè, nhưng sao y lại cảm thấy toàn thân lạnh cóng, cho nên đã đắp thêm một cái chăn. Nhưng dù là vậy, y vẫn cảm thấy rét đến phát run.

Đột nhiên, y cảm thấy trong chăn ươn ướt. Lúc đầu cũng không quá để ý, nhưng càng về sau, cảm giác toàn bộ cái chăn giống như bị ngâm trong nước vậy!

Diêm Hạo Thiên lập tức ngồi dậy lật chăn lên, nguyên cái giường không biết từ khi nào đã bị thấm nước ướt hết cả.
Hắn lập tức ngồi dậy, thời điểm hai chân chạm đến sàn nhà... cũng là ngập trong nước!

“Quái... chuyện gì vậy?” Y đứng dậy có chút ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Trong phòng rất tối, bởi vì không thắp đèn, y không có cách nào phân định rõ phương hướng, chỉ có thể lần mò đi về phía trước. Bởi vì sinh hoạt ở đây đã lâu, đã quá quen thuộc rồi, cho nên cũng không có đụng vào những đồ dùng trong nhà.

Lần mò đến tủ đồ, phát hiện đầu tủ cũng đều là nước. Kéo ngăn tủ ra, lấy một cái đèn dầu và một hộp diêm. Sau khi thắp đèn lên, y thoáng an tâm.

Thời điểm hiện tại đã qua 0h, bước qua ngày 7/6.

Diêm Hạo Thiên ra khỏi phòng ngủ, đi ra bên ngoài xem xét, phát hiện mặt đất ngập nước rất nặng.

“Trời mưa lớn lắm ư?” Thế nhưng ngoài cửa sổ rõ ràng trăng đang treo trên cao, làm gì có chút dấu hiệu nào đã có một trận mưa?

Rất nhanh y cảm giác được, là nước từ trên trần nhà nhỏ xuống. Diêm Hạo Thiên nâng ngọn đèn dầu lên, xem xét trên trần nhà, quả nhiên là có nước.

Nhưng ngay vào lúc y nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức bị doạ đến hồn phi phách tán!

Sao... sao có thể?
Trên trần nhà sạch sẽ có một loạt dấu chân! Là những dấu chân do nước tạo thành!
Những dấu chân đó, rõ ràng có thể nhìn thấy năm ngón chân, thử hỏi người mà có khả năng chổng ngược đi bộ trên trần nhà sao?

Diêm Hạo Thiên cố trấn tĩnh, cắn chặt môi, nhìn theo những dấu chân đó trên trần nhà, rõ ràng nó dẫn đến phòng bếp.
Tuy vô cùng sợ hãi, nhưng Diêm Hạo Thiên vẫn muốn đi xem. Có lẽ, có thể tìm được nguyên nhân hợp lý giải thích hiện tượng quái quỷ này.

Y run run, từ từ đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp cũng không rộng lắm, hoàn toàn có thể nhìn thấy không sót thứ gì, căn bản không có chỗ để người ta ẩn nấp.

Ngoại trừ... cái tủ chén.
Mà dấu chân trên trần nhà, rõ ràng kéo dài đến phía trên đầu tủ chén, rồi di chuyển đến chỗ vách tường mà cái tủ chén dựa vào!

“Không, không thể có chuyện này.”
Diêm Hạo Thiên giơ ngọn đèn dầu lên cao, từ từ đi về phía tủ chén. Mỗi một bước đều cẩn trọng như bước trên mặt băng mỏng.

Rốt cục cũng tới lúc đi đến trước tủ chén, y dùng tay trái, nắm lấy cửa tủ, hít sâu một hơi.

“Sẽ không đâu... Không liên quan đến tôi... Lý Băng, là cô tự sát, không phải tôi hại cô, cô, cô đừng tới tìm tôi...”

Sau đó, y giật mạnh cánh cửa tủ chén, hoàn toàn mở ra!
Ánh đèn dầu chiếu rọi, lọt vào trong mắt y chính là ---
Những chồng chén đĩa và muỗng đũa được sắp xếp gọn gàng.
Tất cả đều rất bình thường.

“Phù ---“

Giờ phút này toàn thân Diêm Hạo Thiên giống như thoát lực, nhưng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Quả nhiên, chỉ là mình hù mình thôi.

Vậy những dấu chân trên trần nhà là sal? Chẳng lẽ có người đùa dai? Trong thôn đâu có người nào từng bất hoà với mình. Còn nữa, nếu chỉ có những vệt nước đọng hình bàn chân kia, thì làm sao có thể ngập nặng như vậy chứ? Mặc kệ, phải múc nước đổ ra ngoài trước đã, bằng không làm sao ngủ tiếp được.

Vì vậy, y liền đóng cửa tủ chén lại, quyết định lấy cái chậu rửa mặt đi tát nước trước đã. Trong nháy mắt khi cánh cửa tủ chén sắp đóng lại...

Một bàn tay không chút huyết sắc, rõ ràng từ trong tủ chén thò ra ngoài, giữ chặt cánh cửa!

Diêm Hạo Thiên còn chưa kịp có phản ứng, lại có một cánh tay thò ra, nhanh chóng chụp lấy cổ y. Cùng lúc cánh cửa tủ chén bật ra, thân thể Diêm Hạo Thiên cứ như vậy bị lôi vào bên trong tủ chén!
Cánh cửa tủ chén nặng nề đóng lại, một hồi lâu, cũng không thấy có phản ứng gì. Còn những giọt nước kia, tức thì giống như bị hút đi, thấm vào mặt đất, biến mất.

Một trận gió thổi tới, cánh cửa tủ chén lần nữa bị thổi bung ra, bên trong vẫn chỉ là những chồng chén đĩa và muỗng đũa được sắp xếp gọn gàng như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro