Quyển 1 - Chương 6: Đại Tiệc Máu Tanh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong thôn trang nhỏ này làm gì có cảnh sát? Có chuyện lớn xảy ra, cũng chỉ có thôn trưởng đến xử lý thôi, mà trong thôn làm gì có nhà nào không biết nhà nào? Những chuyện như trộm cướp, mưu sát cho đến giờ cũng chưa từng phát sinh, cho nên Diêm Hạo Thiên mất tích đã trở thành đại sự trong thôn.

Sự mất tích của Diêm Hạo Thiên rõ ràng là chuyện lớn. Người trong thôn đã tự lập vài nhóm, tỏa ra các nơi tìm kiếm y. Dù sao Diêm Hạo Thiên cũng là một người không tệ, mọi người đều hy vọng y sẽ không gặp chuyện bất trắc gì. Thời điểm phát hiện y mất tích, trong thôn đã rất xôn xao.

“Chính Lý Băng báo thù, là cô ấy báo thù đó!” Lúc đó, La Hằng Viêm đang đi theo bên cạnh Trương thôn trưởng, sau khi vào nhà Diêm Hạo Thiên xem xét, cũng biết Diêm Hạo Thiên là người đàn ông trung niên hôm qua. Nhưng lúc bọn họ ra khỏi nhà Diêm Hạo Thiên, một phụ nữ da ngăm đen đột nhiên hoảng sợ thét lên những lời này.

Cũng không phải lần đầu tiên được nghe cái tên Lý Băng này, La Hằng Viêm đoán rằng, chỉ thị lần này hơn phân nửa là có liên quan đến cô ta. Vì vậy, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: ”Ý cô là gì? Lý Băng rốt cuộc là ai?”

Cô gái nước da ngăm đen đó ước chừng chưa đến hai mươi tuổi, vóc dáng rất cao. Cô vừa muốn nói gì đó, thì từ sau lưng cô một người đàn ông cao lớn thô kệch vội vàng ngăn cản không cho nói tiếp, quát bảo ngừng lại: ”A Cầm, con không được nói xằng bậy! Không thể có chuyện đó! Các vị, mọi người không cần để ý...”

“Ai mà biết được?” Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng truyền đến, La Hằng Viêm lập tức nhìn về hướng phát ra tiếng nói, thì ra lại là cô gái gánh thùng nước mà bọn hắn gặp được ngày hôm qua.

“A Tú, cô...” Người đàn ông cao lớn thô kệch kia vội nói: ”Cô, cô đang nói gì đấy...”

“Những năm gần đây, không phải trong thôn đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái sao hả? Ha ha, mấy người đều có tật giật mình nhỉ, không ai dám nói gì. Thế nhưng tôi lại biết rất rõ. Đây là do chị Băng Nhi nguyền rủa các người đó!!!”

Vào lúc này thôn dân đã tụ tập gần như toàn bộ lại đây, mọi người nhìn thấy ánh mắt của A Tú, nhất thời cũng không dám lên tiếng, mỗi một người, sắc mặt đều có vẻ sợ hãi, cảm thấy bất an.

La Hằng Viêm bắt đầu cảm thấy trong chuyện này quả thực có bí ẩn gì đó. Tuy có thể liên quan đến chuyện ma quỷ, nhưng chi tiết cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm. Có đúng là... cô gái tên Lý Băng đó, oan hồn bất tán?

“Hừ! A Tú, cô đừng dùng lời nói ma quỷ mê hoặc mọi người!” Đúng lúc này, một nữ nhân tóc ngắn đeo kính, cùng một người đàn ông mập mạp đi tới.

Gã đàn ông mập mạp hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, nói: ”Cô đừng quên, Lý Băng tự sát! Không liên quan đến chúng tôi!”

“Tự sát? Tống Thiên, anh nói mà không biết xấu hổ! Lúc trước, anh đối xử thế nào với chị Băng Nhi giờ quên rồi sao?” A Tú hung dữ nhìn qua gã, nói: ”Chị Băng Nhi và chúng ta cùng nhau trưởng thành, vậy mà, sau khi chuyện đó xảy ra, tất cả các người đều đối xử với chị ấy như ôn thần. Xa lánh miệt thị, thậm chí còn ném đá vào chị ấy! Chính mắt tôi đã nhiều lần nhìn thấy!”

“Cô...” gã đàn ông mập mạp Tống Thiên bị cô mắng một trận, tức khí nói: ”Chuyện đó thì sao nào! Ả là do mẹ mình gian dâm sinh ra! Chúng ta chấp nhận đứa con hoang này ở lại trong thôn đã là ân huệ lớn lao với ả ta rồi, ả làm gì có tư cách trách móc người khác chứ?”

“Anh có gan thì nhắc lại hai chữ đó một lần nữa!” Vào lúc này A Tú rất tức giận, thậm chí muốn xông lên, nhưng mà cô gái tóc ngắn đeo kính bên cạnh Tống Thiên còn nhanh hơn, một bước tiến lên phía trước, tát vào mặt cô ấy một bạt tai!

“Cô thử đụng đến anh ấy xem! Ở trước mặt bà dám đánh đàn ông của bà, cô nghĩ bà đây là không khí hả?”

“Chị... Cát Linh...” A Tú nhất thời kinh ngạc, ôm lấy bên mặt bị tát, nhìn bộ dáng hung dữ của ả đàn bà trước mặt, đột nhiên cô lao vào nữ nhân tóc ngắn đeo kính này, tiếp theo túm chặt lấy tóc của ả, hét: ”Chị cũng là đồng loã! Cái chết của chị Băng Nhi chị cũng có phần!! Tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu!!!”

Cho dù mọi người đã chạy tới kéo A Tú ra, thế nhưng khí lực của cô ấy quá lớn, khiến cho ả tóc ngắn đeo kính một phen đầu bù tóc rối, thậm chí còn bị cào vào mặt. La Hằng Viêm đứng một bên xem mà mở rộng tầm mắt, ấn tượng đầu tiên khi gặp cô bé này vào ngày hôm qua chính là một cô thôn nữ hiền lành chất phác, không ngờ rằng cô ta lại bạo lực như vậy! Không lẽ dạo gần đây người nông thôn cũng đã bắt đầu bị nhiễm thói bạo lực rồi?

Nhưng rốt cuộc cũng xem như biết được đầu đuôi câu chuyện của Lý Băng. Tóm tắt lại, cô và những người trẻ tuổi trong thôn cùng nhau trưởng thành, đặc biệt thân với A Tú nhất. Rồi một hôm chuyện mẹ cô thông gian sinh ra cô bị vỡ lỡ, đối với người dân nông thôn bảo thủ mà nói, dĩ nhiên là bài xích cô rồi. Đoán chừng bọn họ đã có hành vi lăng nhục cô ghê gớm, đến nỗi cô không chịu thể chịu đựng, cho nên mới chọn cách chết đi để thoát nhục.

Thế nhưng, nếu thực sự là oan hồn cô ta báo oán, mình và bọn Lý Ẩn hoàn toàn không có oán cừu với cô ta, thì không có lý do gì cô ta lại tổn thương bọn họ đúng không? Nhưng tòa nhà kia không bao giờ lại chỉ thị bọn họ đến một nơi không chút nguy hiểm nào, nếu đã yêu cầu bọn họ ở lại một tháng, thì một tháng này tuyệt đối không thể không phát sinh bất cứ nguy hiểm gì.

Tiếp theo, từ chỗ thôn trưởng dò hỏi thêm, hắn càng biết rõ câu chuyện hơn một chút. Cha mẹ Lý Băng đều là người trong thôn, cô ta và những đứa nhỏ khác cùng nhau trưởng thành, nhân phẩm rất tốt, tính cách vô cùng hoạt bát vui vẻ. Trong đó, A Tú là chị em tốt nhất của cô ta, có thể nói không khác gì ruột thịt. Trong số những đứa trẻ đó, trạc tuổi Lý Băng có mấy người, chính là Hồng Vũ và Tố Nguyệt nhà trưởng thôn, Lương Nhân Bân, vợ chồng Tống Thiên – Cát Linh vừa rồi, còn có cô gái nước da ngăm đen Thiết Cầm, người đàn ông cao lớn thô kệch kia là cha cô ta Thiết Mục, là thợ đá ở trong thôn.

Vào một buổi tối năm năm trước, mẹ của Lý Băng say rượu lỡ miệng, thì ra, Lý Băng là do bà ta thông dâm với một người từ bên ngoài thôn đến sinh ra. Bà ta đã từng cẩn thận tính toán, đứa nhỏ nhất định là con của người đàn ông đó.

Chuyện này khiến cho cha của Lý Băng vô cùng tức giận, đánh vợ mình gần như sắp chết. Sau đó, ông ta nổi giận đùng đùng bỏ đi khỏi thôn, nói muốn đi tìm tên gian phu kia, đến nay vẫn chưa trở về. Còn mẹ con Lý Băng, đương nhiên là bị người trong thôn khinh bỉ, kết quả mẹ Lý Băng u uất lâu ngày sinh bệnh mà chết. Lúc đó chỉ có A Tú đến giúp Lý Băng tiến hành hành tang sự cho mẹ cô ta.

Những ngày tiếp theo đối với Lý Băng quả thực không khác gì địa ngục. Người trong thôn nhìn cô ta cũng như nhìn rác rưởi. Tất cả mọi người cảm thấy cô ta rất dơ bẩn, vừa nhìn thấy cô thì lập tức tránh đi, còn không thì lại lăng nhục cô ta.

Sau cùng, cuộc sống giày vò như vậy kéo dài đại khái khoảng một năm, một hôm, Lý Băng nhảy xuống thác nước tự sát. Bởi vì chuyện này mà A Tú khóc hết mấy ngày, cuối cùng cũng là một tay cô lo tang sự cho Lý Băng.

Sau khi quay lại nhà trưởng thôn, La Hằng Viêm đem chuyện mắt thấy tai nghe, thuật lại toàn bộ cho Lý Ẩn vừa mới thức dậy và Tần Thủ Thiên nghe.
Đầu tiên Lý Ẩn kiểm tra xem cửa đã khóa chặt chưa, sau đó hạ thấp giọng, nhìn La Hằng Viêm và Tần Thủ Thiên: ”Tình huống sơ bộ tôi đã rõ. Không thể ở tiếp chỗ này được nữa.”

“Hả?” La Hằng Viêm còn đang ngỡ ngàng khó hiểu, Tần Thủ Thiên đã nhanh chóng hiểu ý.

“Trương Hồng Vũ và Trương Tố Nguyệt... Còn có mẹ của hai người đó Trương Anh Lan, lúc trước chắc hẳn cũng từng mạt sát Lý Băng phải không?"

“Ừ... Chuyện này có thể...”

“Nếu như Lý Băng thật sự trở thành oan hồn trở về báo thù, như vậy, trong ngôi nhà này có ba người có thể là đối tượng báo thù của cô ta. Chúng ta ở lại đây, không phải sẽ gặp tai họa sao?” Cách nói của Lý Ẩn quả thực rất có lý. Nhưng... bây giờ trú ở đâu mới tốt đây?

“A Tú...” Lý Ẩn không chút đắn đo nói: ”Nhà A Tú, tôi cho đó là nơi an toàn nhất, bởi vì theo lý mà nói, xác suất Lý Băng tìm cô ấy trả thù chính là bằng không.”

“Hả?” La Hằng Viêm ngẩn cả người, lập tức nói: ”Nhưng, nhưng mà... cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, sống một thân một mình, ba gã đàn ông chúng ta mà đến đó ở...”

“Sống chết trước mắt, sao lại còn để ý mấy chuyện này?” Tần Thủ Thiên đẩy mắt kính trên sống mũi, nói: ”Cậu nghĩ được chỗ nào an toàn hơn nhà A Tú không?”

Quả thực đúng là như vậy... Trong thôn U Thủy nếu nói có một nơi chốn tuyệt đối an toàn, thì đó nhất định chính là trong nhà A Tú.

“Nhưng... Chẳng lẽ chúng ta bức ép người ta cho ở?”

“Thử thương lượng với cô ấy xem,” Tần Thủ Thiên lúc này cũng rất rầu rĩ: ”Ngày hôm qua cô ấy cũng khá nhiệt tình với chúng ta, có lẽ sẽ đồng ý đó. Chẳng qua quan niệm người nông thôn còn khá bảo thủ, không thân không thích, cho chúng ta ở lại, khó tránh bị người khác đàm tếu.” Cũng không còn cách nào khác. Vì vậy, Lý Ẩn đích thân ra mặt đi tìm A Tú.

-------------
Mặt khác, trong khu rừng bên ngoài thôn...

“Cô muốn chết à!” Cát Linh đẩy cô gái có nước da ngăm đen tên Thiết Cầm ngã nhào trên mặt đất, mắng: ”Cái gì mà Lý Băng đến trả thù hả? Cô sợ chuyện ma quỷ đồn chưa đủ nhiều à!”

“Nhưng... Nhưng mà...” Thiết Cầm run rẩy toàn thân: ”Mấy người quên rồi sao? Chú Hạo Thiên một mực chẳng thèm quan tâm đến chuyện ma quỷ, còn nói, nếu có quỷ, thì cứ đến tìm chú ấy trước đi! Chính chú ấy đã nói vậy một tuần trước đó thôi!”

“Vậy thì đã làm sao? Trên đời làm gì có quỷ!”

“Nhưng... Nhưng mà... thật sự ghê rợn quá, con rể nhà trưởng thôn... tự nhiên chết không rõ nguyên do, tất cả mọi người dù không ai nói ra, nhưng đều chột dạ trong lòng còn gì... Hơn nữa, mỗi lần những chuyện không may xảy ra đều trong vòng một tháng kể từ ngày giỗ của Lý Băng, chuyện này... chuyện này cũng quá ma quái...”

“Chết đi!” Cát Linh tức giận đá cô gái: ”Nói ít mấy câu cô sẽ chết à! Quỷ? Quỷ ở đâu, Lý Băng, có gan thì bây giờ đến dọa tôi đi này! Ha ha, không dám hả, cô không... Cô...”

Cát Linh nói được một nửa lại không thể nói được nữa.
Bởi vì...
Chị ta nhìn thấy rõ ràng, Thiết Cầm té ngã trên mặt đất, bên trong cái miệng đang mở lớn, rõ ràng nhìn thấy có một gương mặt trắng toát, đầu bù tóc rối!

“Cô...” Bỗng nhiên Cát Linh dùng tay kéo Thiết Cầm lại, nói: ”Miệng... Há miệng lớn ra xem!”

“Chị Linh, chị, chị muốn làm gì...”

“Há miệng lớn ra, lớn nữa!”

Lúc này đã không còn nhìn thấy gương mặt kia nữa. Trong miệng Thiết Cầm, thoạt trông rất bình thường. Nhưng mà Cát Linh lại không tin thứ mình nhìn thấy lúc nãy là ảo giác, bởi vì nó rất rõ ràng!

Chị ta mở to đôi mắt, nhìn vào cổ họng Thiết Cầm, giống như muốn đem cả mặt của mình chui vào trong miệng Thiết Cầm luôn vậy.

Nhưng mà, như cũ vẫn không thấy gì.
Cát Linh lập tức không ngừng thối lui về sau, hoảng sợ nhìn Thiết Cầm. Dần dần... chị ta bắt đầu thấy có gì đó không đúng.

“Cô.. trên người cô sao lại có nhiều nước vậy!!!”

“Hả?” Thiết Cầm nhìn kỹ lại, quả thực trên người mình không ngừng tuôn ra nước, quần áo thấm đầy nước, dính sát vào thân thể.

Chứng kiến một màn tiếp theo Cát Linh không khỏi trừng mắt gai người. Y phục dính sát vào thân thể Thiết Cầm mà ngay phần ngực, chị ta rõ ràng nhìn thấy... bên trên lớp áo hiện ra thật rõ nét, một khuôn mặt người!

“Aaa!!!” Cát Linh tức khắc hoảng sợ dùng tay ôm mặt, ngay sau đó lại lập tức nhặt lên một hòn đá trên mặt đất, chạy đến chỗ Thiết Cầm đang ngã, nhắm ngay ngực cô ấy cũng chính là cái khuôn mặt người đó, hung hăng đập mạnh xuống! Mà hòn đá kia vừa vặn có một cạnh bén nhọn, cái cạnh bén nhọn đó điên cuồng đâm vào ngực Thiết Cầm. Thiết Cầm vội vã muốn ngăn cản Cát Linh, nhưng mà Cát Linh đã mất đi lý trí, khí lực mạnh kinh người, liên tục đập xuống hai ba nhát, ngực của Thiết Cầm đã máu thịt bầy nhầy!

Cũng không biết là đập được bao lâu, chị ta bỗng nhiên ý thức được, nhìn lại gương mặt Thiết Cầm. Giờ phút này... cô gái đã hoàn toàn không còn chút huyết sắc nào, vốn nước da ngăm đen cũng đã trở nên vô cùng tái nhợt, lượng lớn máu tươi trào ra từ trong miệng.

Chị ta lột hết quần áo Thiết Cầm, lộ ra ngực của cô gái. Lúc này... trước mắt chỉ có thể thấy vết thương do chính tay mình tạo ra, làm gì nhìn thấy khuôn mặt của ai đâu chứ?

“Quỷ... là quỷ...” Chị ta lập tức vứt bỏ hòn đá trên tay, toàn thân co rúm lại không ngừng lê lết thân thể lui về phía sau, tự nhủ: ”Không, không phải tôi... Lý, Lý Băng, không liên quan đến tôi, cô tự sát mà, tôi, tôi chỉ từng mắng cô, từng đánh cô, nhưng, nhưng tôi không có giết cô... Không phải lỗi của tôi, cô đừng tới tìm tôi, đừng tới...” Lập tức, cô ta chống tay chồm người dậy, đôi chân bỏ chạy nhanh như gió.


-------------
“Được thôi, các anh ở bao lâu cũng được.” Câu trả lời của A Tú khiến cho bọn Lý Ẩn rất bất ngờ.

“Thật sự... Có thể?” Lý Ẩn hỏi lại một câu: ”Tất cả bốn người chúng tôi...”

“Có thể.” A Tú cười rất chân thành nói: ”Các anh là phóng viên đúng không? Chỉ cần các anh đưa tin cái chết của chị Băng Nhi ra ngoài, vạch trần tội ác trong thôn, ở bao lâu cũng không thành vấn đề nhe.”

Tự nhiên lại bị biến thành ký giả... Lý Ẩn nghĩ thầm, chẳng lẽ nhìn mặt mình giống paparazzi lắm sao?

Nhà của A Tú không lớn lắm, để năm người cùng ở thì hơi chật chội một chút, chẳng qua dù sao buổi tối cũng chỉ có hai người ngủ, hai người còn lại phụ trách canh gác. Như vậy coi như cũng được rồi.

“Tốt quá, chúng tôi đi thu dọn hành lý đây, thật sự đã làm phiền cô rồi.” Lý Ẩn liên tục cảm tạ A Tú: ”Chúng tôi nhất định sẽ trả tiền thuê nhà, yên tâm đi, sẽ không để cô thiệt thòi đâu.”

Sau khi Lý Ẩn rời đi, A Tú khép cổng lại, cài then cửa. Sau đó, đi vào bên trong phòng bếp. Phòng bếp nhà cô khá lớn, có một cái lu nước rất to để trong đó. A Tú đi đến trước lu nước, mở nắp lu lên, nhìn vào bên trong.

Một thân xác đàn ông đang ngâm trong lu nước, sắc mặt trắng hơn cả tờ giấy.
Người đàn ông này... chính là người đang mất tích - Diêm Hạo Thiên!

“Chú Hạo Thiên, tôi không có quên lúc trước chú đối xử với chị Băng Nhi như nào đâu. Chú làm như mình hay lắm, giống như ông tám suốt ngày đi khắp nơi kể chuyện chị Băng Nhi thế này thế kia. Cho nên...”

A Tú lấy ra một cây kéo, nắm chặt lấy tóc của Diêm Hạo Thiên, lôi đầu y lên khỏi mặt nước, sau đó, cạy miệng y ra. Tiếp theo... Thọc cây kéo vào trong miệng y, cứ thế mà cắt phăng đầu lưỡi y!

“Chị Băng Nhi, chị yên tâm đi.” Trên gương mặt xinh đẹp của A Tú vậy mà lại toát lên vẻ tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi: ”Chị cứ việc đem hết cả đám bọn họ đến chỗ em đi, em sẽ cẩn thận chăm sóc cả lũ cho."

Tiếp theo, cô trở ra ngoài phòng, mở khoá ngăn tủ rồi kéo ra, cầm lên một cái chai nhỏ, thả miếng đầu lưỡi vào đó.
Trong ngăn tủ đó, vẫn còn rất nhiều đầu lưỡi được chứa trong những cái chai tương tự như vậy!

Cô đóng ngăn tủ lại, vặn khoá, chợt nghe trong phòng bếp lại truyền tới tiếng nước chảy róc rách thật lớn. Cô vội vàng chạy trở lại phòng bếp, thì thấy...

Trong lu nước, không còn là Diêm Hạo Thiên nữa, mà lại chính là người mới vừa bị Cát Linh giết chết – Thiết Cầm!
A Tú cười lạnh, lần nữa cầm lên cây kéo sắc nhọn hướng về nhà bếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro