Quyển 2 - Chương 4: "Nó" Ở Nơi Nào? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Lập tức kiểm tra tất cả vật gia dụng trong nhà!” Doanh Tử Dạ quyết định thật nhanh, cô không tiếp tục để đầu óc mình tập trung vào những mảnh thạch cao vỡ nát này nữa, mà lập tức gọi bọn người Hạ Uyên đi kiểm tra những vật dụng đã đánh dấu. Cô cũng dùng bluetooth truyền hình ảnh đã chụp trong di động của mình cho ba người họ, yêu cầu bọn họ cẩn thận kiểm tra đối chiếu. Ảnh chụp và thực thể dù chỉ khác nhau một điểm rất nhỏ thôi, thì đó vẫn là khác biệt.

Tuy Hạ Uyên mới là lầu trưởng, nhưng Doanh Tử Dạ từ đầu đến giờ vẫn giữ được sự bình tĩnh hiếm có khiến cho ba người bội phục khí thế đó không thôi, lập tức dựa theo sự sắp xếp của cô mà hành động. Dù sao nếu có thể tiếp tục sống, ai lại đi so đo mình bị ai chỉ huy!

Odakiri Yukiko kiểm tra những bức họa trước nhất. Những bức họa trong tòa biệt thự này đa số được treo trên vách tường ở tầng một, ước chừng có hơn mười bức, đều là tranh phương Tây. Những bức họa này đa số vẽ phong cảnh, phòng ốc, hoa quả các loại..., chỉ có hai bức là vẽ chân dung. Nhưng Odakiri Yukiko lại không đi kiểm tra hai bức họa chân dung trước, theo quan điểm của cô, quỷ hóa thân thành nhân vật trong tranh chính là khả năng thấp nhất.

Còn bản thân Doanh Tử Dạ lại chăm chú tìm kiếm những điểm thay đổi nhỏ nhất trong phòng khách bất luận đó có thể chỉ là gió thổi cỏ lay.

“Mày ở nơi nào?” Cô rất rõ ràng, nếu không nhanh chóng tìm ra thì cô có thể sẽ là người đầu tiên mất mạng! Đúng lúc này, cô bỗng nhiên đưa mắt về phía những mảnh vụn thạch cao trên mặt đất!

“Chẳng lẽ...” Cô lập tức ngồi xổm xuống, bắt đầu gom mấy mảnh vỡ thạch cao lại. Tuy rất khó phân biệt nhưng cô vẫn cố gắng dựa vào hình ảnh trong điện thoại di động thử so sánh lại.

“Khối này đúng... Cánh tay phụ nữ đúng rồi... Cái mảnh này đúng...” Doanh Tử Dạ lúc này đang lo lắng cái mình e sợ rất có khả năng xảy ra. Nếu đó là sự thật, như vậy có lẽ sẽ tìm ra được hóa thân của con quỷ kia. Trên thực tế, cô cho rằng những bức tượng thạch cao này bị nghiền nát không chỉ đơn giản là để khiến cho nhóm mình lâm vào sợ hãi như vậy.

Mà cô cảnh giác nhất chính là Hạ Uyên. Một khi y phát hiện ý đồ của cô, hậu quả thật khó lường. Cho nên tuy cô đang xới tung đám vụn thạch cao lên, nhưng ngoài miệng thì lại nói: ”Không được rồi, phải nghĩ biện pháp ghép thạch cao lại! Không ghép thì sẽ không cách nào biết được mấy bức tượng thạch cao này có phải là do quỷ hóa thân hay không...”

Cuối cùng, ba người kia trở về đều nói, không gì dị thường cả. Tất cả vật dụng bài trí trong nhà đều vẫn giống như trước.

Thật vậy sao? Không, có lẽ là nó ẩn giấu rất kỹ thôi...

Không thành công rồi! Bận rộn liên tục hai ba giờ đồng hồ, trời cũng sắp sáng, thế nhưng mà vẫn không có cách nào ghép những mảnh vỡ thạch cao này lại với nhau.

Doanh Tử Dạ không thể chứng minh giả thiết của mình là là đúng. Nhưng nếu như giả thiết đó đúng, thì tuyệt đối không thể vứt bỏ những mảnh thạch cao này.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng vẫn như trước, không có bất kỳ tiến triển nào. Cuối cùng, Doanh Tử Dạ tự mình đi khắp nơi trong biệt thự, bắt đầu kiểm tra xem có thứ gì xảy ra biến hóa không.

Lại trôi qua một giờ...
Vẫn không có tiến triển.

Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?

Cảm giác buồn ngủ bắt đầu kéo tới. Nếu như mọi thứ cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả rất khó lường.

Nhìn những bức tượng thạch cao bị nghiền nát, cô cũng đã cảm thấy bó tay đành đứng dậy.

Sau khi hừng đông, bốn người tùy tiện ăn một chút điểm tâm, coi như qua bữa. Tối qua bốn người đều nằm ở phòng khách, Doanh Tử Dạ từ đầu đến cuối đâu dám chợp mắt, rất rõ ràng, một khi cô ngủ thì nhiều khả năng sẽ không tỉnh lại nữa.

“Kế tiếp nên làm gì đây?” Hạ Uyên lúc này thoạt nhìn không có chủ ý, nhìn về phía Doanh Tử Dạ: ”Cô Doanh, cô còn biện pháp gì không?”

“Tóm lại chúng ta phải tập trung cùng một chỗ, dù có ra sao cũng đừng tách ra.” Doanh Tử Dạ đưa ra lý do rất đơn giản: ”Kỳ thật tình cảnh hiện tại của chúng ta và bối cảnh trong kiểu tiểu thuyết ngôi làng bị cô lập giữa cơn bão rất giống nhau. Nội dung cốt truyện có thể khác, nhưng các tác giả vẫn hay dùng chung một kiểu dẫn dắt, tất cả mọi người sẽ lần lượt bị giết sau khi có người đầu tiên chết. Và đều giống nhau ở chỗ mạnh ai nấy lo phần mình, không chịu tụ lại với nhau."

“Nhưng mà...” Hạ Uyên dừng một chút, nói tiếp: ”Kẻ địch của chúng ta không phải là người đâu, mà là... quỷ...”

“Anh Hạ Uyên. Không biết anh có phát hiện không. Thật ra chỉ thị lần này có điểm này có lợi đối với chúng ta.” Người lên tiếng là Odakiri Yukiko: ”Đương nhiên, lợi và hại cùng tồn tại. Chỉ là nếu chúng ta tập trung lại một chỗ, điểm có lợi này sẽ càng nổi bật. Tất nhiên tôi cũng mới chợt nghĩ ra chuyện này thôi.”

“Điểm có lợi? Đường Văn Sơn tỏ vẻ rất khó hiểu: ”Có ý gì? Ở cái chỗ quỷ này, chúng ta còn có lợi?”


-------------
“Cậu nói bọn Doanh Tử Dạ ở trong ngôi nhà ma còn có điểm có lợi?” Lúc này tại chung cư, trong căn hộ 404 của Lý Ẩn. Vợ chồng Hoa Liên Thành, Y Hàm đang ngồi cùng với hắn. Từ lúc bọn Doanh Tử Dạ lên đường chấp hành chỉ thị đến đây, Lý Ẩn lại nói, đối với bọn họ thì chỉ thị lần này có một điểm có lợi.

“Đó là điểm nào?” Y Hàm lập tức nhanh miệng hỏi: ”Rốt cuộc là điểm nào có lợi chứ?”

“Phải tìm ra hóa thân của quỷ – chính là điểm này.” Lý Ẩn nói đến đây ngừng lại, nhìn về phía hai người, thấy bộ dạng bọn họ vẫn còn chưa hiểu, đành phải nói rõ hơn một chút: ”Nếu đã yêu cầu “tìm ra” hóa thân của quỷ, như vậy cũng tức là khi bốn người tập trung một chỗ, quỷ sẽ không có khả năng hiện thân. Nếu không, cả bốn người sẽ lập tức biết rõ quỷ hóa thân thành cái gì.”

Thì ra là vậy!

Lý Ẩn tiếp tục giải thích: ”Nhất là Hạ Uyên. Đây là lần thứ sáu y chấp hành chỉ thị. Cho nên một khi y biết quỷ hóa thân thành cái gì, đương nhiên sẽ lập tức trốn về chung cư. Bởi vậy ở kề bên người Hạ Uyên là an toàn nhất đó. Bình thường nếu như quỷ 'thần không biết, quỷ không hay' lại đột nhiên hiện ra nguyên hình giết chết bọn họ, e là bọn họ còn không kịp phản ứng nữa. Nhưng mà đồng thời có đến bốn người thì lại khác rồi. Nói cách khác, thời điểm bốn người tụ lại với nhau, khả năng quỷ xuất hiện gần như bằng không.”

Lại còn có chỗ tốt như vậy!

“Nhưng mà...” Y Hàm vẫn không hiểu: ”Đối với Doanh Tử Dạ thì đây là lần đầu chấp hành chỉ thị, đơn giản một chút cũng có thể hiểu được. Nhưng đối với đám Hạ Uyên... sao lại có thể đơn giản quá mức như vậy?”

“Sai.” Lý Ẩn lắc đầu, tiếp tục phân tích: ”Đối với Hạ Uyên mà nói, độ khó là lớn nhất, lý do chính là vì...”

“Bởi vì một khi anh ta phát hiện ra hóa thân của quỷ, có thể lập tức bỏ mạng!”


-------------
Bên trong ngôi nhà ma, Doanh Tử Dạ nói toạc ra huyền cơ: ”Anh Hạ. Lần chấp hành chỉ thị này anh là người có lợi nhất, nhưng đó cũng chính là điểm bất lợi nhất. Đầu tiên, một khi anh tìm ra quỷ, ngay lập tức có thể trốn về chung cư, như vậy anh sẽ là người tích cực tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự, thì anh càng có nguy cơ chạm trán quỷ. Còn nữa, cũng bởi vì anh rất dễ dàng trốn về chung cư, nên khi quỷ tấn công anh, tuyệt đối sẽ không để anh có thời gian kịp phản ứng. Có lẽ anh còn chưa ý thức được bản thân bị quỷ tấn công, anh đã chết ngắc rồi không chừng.”

Hạ Uyên nghe vậy cũng nhẹ gật đầu. Doanh Tử Dạ lý giải quả thực rất logic.

“Bốn người cùng nhau đi tìm kiếm sẽ có hiệu quả nhất.”

“Nhưng mà...” Đường Văn Sơn nghi hoặc hỏi: ”Lúc nào cũng ở chung một chỗ? Vậy tắm rửa thay đồ thì làm thế nào?”

“Đầu óc anh có vấn đề hử?” Odakiri Yukiko khinh thường nói: ”So với tánh mạng, tắm rửa quan trọng hơn à? Hơn nữa trong phim ma, phụ nữ một mình đi tắm bị quỷ tấn công chính là tình tiết phổ thông nhất trên màn ảnh đó. Tôi cũng nghĩ như thế. Bốn người mọi lúc đều tập trung lại một chỗ, hiệu quả tốt nhất.”

Vậy tắm rửa thay đồ có thể miễn, khỏi tính. Tắm rửa có thể thay bằng rửa tay chân mặt mũi, quần áo à, chịu bẩn một chút cũng không sao. Đối với phụ nữ mà nói chỉ cần không phải đồ lót, thì đứng trước mặt đàn ông thay đồ cũng có thể chấp nhận được...

Thế nhưng mà vấn đề đi toilet phải giải quyết thế nào?

Làm sao bốn người tập trung cùng một chỗ đi toilet được?

Tuy tánh mạng rất trọng yếu, nhưng ở trước mặt người khác phái đi toilet... Odakiri Yukiko tự vấn dù thế nào thì cô cũng tuyệt đối không làm được.

“Lúc đi toilet, đương nhiên phải tách ra.” Khi Doanh Tử Dạ nói ra những lời này, Odakiri Yukiko rõ ràng thấy hai người đàn ông đối diện dường như có vẻ thất vọng thì phải...

Doanh Tử Dạ đã có tính toán của riêng mình. Trước đó cô đã đi kiểm tra WC, đồng thời cũng chụp ảnh lại. Khi sử dụng toilet, cùng lắm chỉ có thể ở chung với người cùng giới. Nhưng như vậy có nghĩa là mức độ nguy hiểm so với khi bốn người tập trung cùng nhau sẽ cao hơn không ít. Cho nên WC là nơi có độ nguy hiểm cực cao! Bởi vậy cô đã cố gắng ở trong WC chụp nhiều ảnh nhất có thể.

Bốn người cũng không thể cứ mắt to nhìn mắt nhỏ ngồi ở phòng khách, như vậy không phải cách. Nhất định phải đi tìm kiếm những nơi quỷ có khả năng đang ẩn nấp. Vì vậy bốn người đi chung với nhau, tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự.

Tòa biệt thự tương đối lớn, tầng một tầng hai có không ít gian phòng. Sau khi tìm kiếm mấy giờ đồng hồ, Doanh Tử Dạ trong đầu không ngừng tính toán những vật dụng khả nghi trong nhà.

Đầu tiên chính là tấm gương. Tính luôn trong WC, số gương trong tòa biệt thự này tổng cộng có hơn 20 tấm. Mà đối với những tấm gương thì chụp ảnh không có ý nghĩa, bởi vì tấm gương có khác thường hay không chỉ cần nhìn ảnh phản chiếu trong đó và thực tế có khác nhau không là được. Doanh Tử Dạ đứng trước mỗi tấm gương cẩn thận nhìn thật kỹ, rồi mới rời đi.

Còn một nơi xem ra cũng rất khả nghi... tủ quần áo. Là thứ lúc nào cũng đóng kín, nó rất dễ làm cho người ta nghi ngờ và để ý. Biệt thự này có tổng cộng 12 cái tủ quần áo, trong mỗi cái tủ đều treo rất nhiều y phục. Tất cả y phục đều là đồ nữ. Chẳng lẽ lần này lại là một nữ quỷ?

Lúc mở ra một cái tủ quần áo, Tử Dạ phát hiện một bộ y phục màu đen. Sở dĩ cô chú ý đến bộ đồ đó, là vì trước đó cô chỉ nhìn thấy toàn y phục màu sắc rực rỡ, gần như không có cái nào đơn sắc. Thời điểm cô lấy bộ y phục màu đen kia ra, đột nhiên thấy đầu lông mày Hạ Uyên nhíu một cái.

Mặc dù chỉ là một chút mất tự nhiên, nhưng lại khiến cho Tử Dạ chú ý. Cô vẫn chưa tin hoàn toàn rằng, Hạ Uyên nói hôm qua y đến nơi không hề phát hiện điều gì.

Y phục... chẳng lẽ y biết bộ đồ màu đen này có ý nghĩa sâu xa nào đó? Không đúng, nếu như vậy thì ngày hôm qua y nhất định sẽ đi tìm những bộ y phục màu đen.

Chỉ thị không có đề cập đến bất cứ manh mối nào có liên quan đến đồ đen. Vậy thì tại sao y lại đặc biệt quan tâm bộ đồ này? Là vì màu đen tượng trưng cho bí ẩn sao? Cũng là một cách giải thích. Nhưng Hạ Uyên là người đã trải qua năm lần chỉ thị rồi, sẽ không ngạc nhiên đến mức đó chứ hả?

Y phục màu đen...

Đột nhiên Doanh Tử Dạ nghĩ đến việc ở bên ngoài biệt thự thì có thể nhìn thấy phía sau cửa sổ. Hạ Uyên chắc hẳn đã nhìn thấy thứ gì đó qua cửa sổ? Ví dụ như ai đó mặc đồ đen...

Doanh Tử Dạ vân vê bộ đồ trên tay, nhìn về phía Hạ Uyên, phản ứng của y lại chẳng còn kỳ quái nữa. Doanh Tử Dạ lập tức đem bộ trang phục trên tay treo trở vào bên trong tủ quần áo.

Sau khi đóng tủ quần áo lại, cô lấy ra băng keo trong, dùng băng keo niêm phong tủ quần áo. Nếu có “thứ gì” từ trong tủ quần áo đi ra thì sẽ làm rách niêm phong.

Cô còn cố ý lưu lại trên băng keo một đường kẻ bút lông rất nhỏ, như vậy một khi vị trí băng keo bị thay đổi, cũng sẽ bị phát hiện.

Sau khi cất đi cây bút, cô đã xác định... nhất định phải luôn chú ý đến Hạ Uyên.

Trên thực tế cô đề nghị mọi người tập trung  một chỗ, cũng vì muốn thuận tiện giám sát Hạ Uyên. Rất có thể y đã phát hiện gì đó nhưng không nói ra. Tỷ như manh mối về bộ đồ này, đừng hy vọng Hạ Uyên sẽ cất lời. Bởi vì y thầm nghĩ tự mình phải cứu lấy bản thân mình, còn những người khác có lẽ y chỉ xem như vật hy sinh thôi. Bộ y phục màu đen kia chắc chắn có vấn đề. Chẳng lẽ hóa thân của quỷ lại là bộ đồ sao?

Đi vào một gian phòng, hình như là một thư phòng. Bên trong đặt hai giá sách, trên giá sách đa số là tiểu thuyết.

“Phải chú ý đến cái giá sách này một chút.” Doanh Tử Dạ đột nhiên nói với ba người kia: ”Có chút vấn đề.”

“Vấn đề?” Odakiri Yukiko nhìn lại, Doanh Tử Dạ chỉ vào hàng đầu tiên của giá sách.

Hàng đầu tiên của giá sách, từ trái sang phải, tên sách là [_Các bạn u buồn_], [_Mọi người đều hạnh phúc_], [_Ác ma đều từ địa ngục kéo đến_], [_Có lẽ bạn sẽ tin tưởng tôi_], [_Tim vỡ khi thần chết giáng xuống_], [_Vô số oan hồn đang ở sau lưng bạn_], [_Hy vọng bạn sẽ ở lại đây mãi_].

“Mấy tựa sách này hình như có chút quái dị.” Đường Văn Sơn chau mày nhìn mấy cuốn sách, toàn bộ đều chưa nghe qua, tên sách cuốn nào cuốn nấy đều rất quái.

“Vẫn chưa phát hiện sao?” Doanh Tử Dạ nói: ”Theo thứ tự từ trái sang phải, cuốn đầu tiên đọc chữ đầu tiên, cứ mỗi quyển tiếp theo lại đọc nhảy một chữ. Sau đó đọc liền lại thử xem...”

 
CÁC NGƯỜI ĐỀU SẼ CHẾT Ở ĐÂY!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro