Quyển 4 - Chương 10: Lời Thề Ứng Nghiệm (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn 11h khuya, Norihiko và Ryoko rốt cuộc về tới Nagoya.

“Không ngờ đã muộn như vậy.” Odakiri Norihiko đang lái xe nhìn con đường phía trước, nói với Ryoko ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh: ”Vuối cùng cũng đã về tới rồi.”

“Anh Norihiko.” Ryoko cười nói với anh: ”Cám ơn anh.”

Norihiko mỉm cười trả lời: ”Ừ, đúng rồi, em...”

Đúng lúc đó, bi kịch xảy ra. Đột nhiên xe bị nghiêng đi trong chớp mắt, tiếp theo lộn từng vòng quay cuồng trước khi rơi xuống mặt đất.

Sự cố đột ngột phát sinh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Norihiko tử vong tại chỗ, nguyên nhân tử vong là do hộp sọ đã bị đập trúng chỗ trí mạng. Còn Ryoko lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, các bác sĩ đã phải dốc hết sức bên bàn phẫu thuật mới có thể giữ mạng cho cô. Phải qua hết hai tháng, cô mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Yukiko. Lúc đó chị ấy gần như đã khóc cạn nước mắt, đang giúp cha mẹ lo liệu tang sự. Norihiko chết khiến cha mẹ bị đả kích đến gần như ngã quỵ.

Cuối cùng vẫn không điều tra ra nguyên nhân tai nạn. Lý do chủ yếu là vì chiếc xe đã bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng, mà lúc đó Norihiko lái xe tốc độ không nhanh, kỹ thuật lái xe của anh ấy cũng rất tốt, vậy thì tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?

Sau khi chuyện này được giới truyền thông loan tin, một ít phóng viên hiếu kỳ đã đào ra thông tin họ đang trở về từ ngôi nhà xảy ra án mạng Shinozaki, cùng với những truyền thuyết ma quỷ xung quanh ông ấy. Bởi vậy, câu chuyện đó vốn chỉ là truyền thuyết ma quỷ đồn đại ngoài đường phố, bỗng chốc có độ tin cậy cực cao, cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Về sau, câu chuyện đó được biên tập đưa vào trong quyển sách kia, chính là do sự cố này dẫn đến. Cũng bởi vậy, mà chương trình tâm linh Nhật Bản kia mới vào căn nhà đó để làm phóng sự.

Mà giờ phút này, mảnh vỡ búp bê kia đang nằm trong tay Ryoko.

“Cái này...” Ryoko nhặt lên những mảnh vỡ, nói với Tông Viêm Chu: ”Anh biết đây là gì không?”

Tông Viêm Chu có chút ngạc nhiên, hỏi: ”Cô... Chẳng lẽ cô từng nhìn thấy con búp bê này?”

“Ừ. Đã từng thấy. Con búp bê này là tác phẩm lúc sinh thời của cha tôi.”

Nghe thấy câu này, Tông Viêm Chu tức khắc tỉnh táo cả người! Có lẽ cô ấy có phương pháp để tìm ra đường sống!

Cô thu lại những mảnh vỡ kia, nói: ”Tôi nghĩ, cái thứ nhập vào ‘món đồ’ này đã đi rồi. Tạm thời bây giờ anh không cần sợ ‘nó’ nữa.”

“Hả?”

Ryoko tiếp tục nói: ”Năm năm qua, tôi đã dùng rất nhiều thời gian để nghiên cứu tất cả những chuyện có liên quan đến hiện tượng tâm linh.”

Nghe xong những lời này, Tông Viêm Chu tức khắc mừng rỡ! Xem ra cô ấy là “người trong nghề"!

“Anh có nghe được tiếng Nhật không? Tôi là người Nhật Bản.”

“À. Có học qua một chút, nhưng để nghe hiểu thì có chút khó khăn. Không phải cô biết nói tiếng Trung sao?”

“Thật ra tôi nói không tốt lắm.” Ryoko nói: ”Nếu anh biết nói tiếng Nhật thì sẽ tốt hơn. Được rồi, trước mắt anh cứ đi theo tôi. Đúng rồi, có thể trả tôi điện thoại di động trước không?”

“A, được, được.”

Tông Viêm Chu trả điện thoại di động lại cho cô, sau đó cô cất điện thoại cẩn thận đi, nói: ”Đi thôi, trước mắt anh đi theo tôi. Tôi cũng muốn hỏi anh một số chuyện về con búp bê này.”

Trên đường đi, Tông Viêm Chu kể chuyện mình thề thế nào, vì sao lại dẫn đến chuyện gặp quỷ hồn từ đầu đến cuối cho Ryoko nghe. Ryoko phải cố hết sức mới nghe hiểu, có những câu Tông Viêm Chu phải dùng đến tiếng Nhật lõm bõm của nó nhắc lại một lần.

“Anh thề độc, nếu như kết quả kỳ kiểm tra vẽ tranh mà thất bại thì quỷ sẽ đến tìm anh? Anh thật sự thề như vậy sao?” Ryoko dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn nó: ”Người Châu Á chúng ta không phải có câu nói ‘Trên đầu ba tấc có thần linh’ hay sao? Sao có thể tùy tiện thề như vậy!”

“Tôi cũng hối hận muốn chết, thế nhưng mà không có cách nào.” Tông Viêm Chu than thở.

Nó không có nói chuyện về chung cư cho Ryoko. Chuyện này quá mức đáng sợ, đã vượt qua khỏi trình độ tiếp nhận hiện tượng tâm linh của người bình thường. Chỉ sợ cô ấy sẽ không tin, còn mình thì không thể dẫn cô ấy đến chung cư để chứng minh.

Ryoko và Tông Viêm Chu về tới khách sạn của cô. Tông Viêm Chu cũng bội phục lá gan của cô gái này, muộn như vậy mà dám dẫn một người xa lạ không quen biết vào khách sạn.

“Ừm, này, cô Odakiri.” Tông Viêm Chu lo lắng hỏi: ”Cô nói xem, có biện pháp nào để tránh khỏi bị quỷ đuổi giết hay không? Chắc là cô biết mấy thứ đó? Theo như cô nói, búp bê kia là do cha cô làm, như vậy cha cô có nói dùng cách nào để khắc chế búp bê đó không?”

“Tôi không biết. Có điều, sau khi nghe anh kể, tôi đại khái đã có chút ít đầu mối. Chuyện này cũng có điểm chung với nghiên cứu của tôi trong năm năm qua. Tuy không thể đoan chắc chắn 100% có thể cứu anh, nhưng mà có lẽ có cơ hội.”

“Thiệt, thiệt hông?” Tông Viêm Chu lập tức nhìn Ryoko đầy vẻ chờ mong, dù chỉ có 1% thành công, nó cũng nhất định cũng phải biết cách đào tẩu thế nào!

“Tôi đại khái đã hiểu rõ tình huống của cha mình. Cha tôi sở dĩ yêu thích chế tác búp bê, đó là bởi vì từ lâu, ông ấy đã có dục vọng thao túng. Hành động của búp bê hoàn toàn được làm ra theo ý muốn của con người, còn nghệ nhân chế tác búp bê thì giống như là quốc vương vậy, trực tiếp chi phối hành động của bọn chúng.”

“Như vậy à...”

Sau khi vào khách sạn, tiến vào phòng của Ryoko, cô đóng cửa lại, bật đèn lên, đi đến trước bàn, trút những mảnh vỡ búp bê lên mặt bàn.

“Cô nói có cách, là cách gì?” Tông Viêm Chu khẩn trương hỏi.


---------------
Cùng thời gian đó, tại học viện mỹ thuật. Lý Ẩn và Doanh tử Dạ đang đi tới ký túc xá giáo viên, tìm thầy Trang kia.

“Tìm thầy Trang à? Ông ấy ở ký túc xá giáo viên số 3. Chắc là bây giờ ông ấy vẫn còn thức đó.”

Trước mắt chỉ có thể đi tìm thầy Trang kia, thử nhờ ông ấy sửa đổi kết quả thi xem sao! Vì ban ngày ông ấy đi ra ngoài công tác, liên lạc hoài mà không được, nên buổi tối mới đến trường học tìm thử.

Lúc này, Lý Ẩn cầm cuốn sách Tâm linh Nhật Bản kia, nói: ”Sao lại trùng hợp như vậy? Odakiri Yukiko vừa hay cũng có xem qua sự kiện tâm linh này?”

“Hình như cô bé đặc biệt quan tâm đến vụ này.” Doanh Tử Dạ chỉ vào trang sách nói: ”Rõ ràng mấy trang này đã bị lật đến mòn góc, hơn nữa ghi chú cũng nhiều nhất.”

“Hoàn toàn chính xác.” Lý Ẩn gấp cuốn sách lại, nói: ”Đúng rồi, em nói là nhận được điện thoại của người nhà Odakiri Yukiko đúng không? Sao tự nhiên lại đến Trung Quốc tìm cô ấy vậy?”

“Tôi đã gửi một tin nhắn gạt bọn họ, tránh để bọn họ tiếp cận tòa nhà.”

“Ừ, như vậy là tốt rồi.”

Hai người bước đi như bay, rất nhanh đã đến ký túc xá giáo viên số 3.

“Hiện tại chỉ còn một mình Tông Viêm Chu sống thôi.” Lý Ẩn than thở nói: ”Dòng chữ trong phòng ba người kia đều biến mất rồi, Tông Viêm Chu có thể sống qua đêm nay hay không cũng rất khó nói!”

Sau khi đi vào ký túc xá giáo viên, hai người nói mình là anh chị của sinh viên, đến tìm giảng viên Trang Dương khoa hội họa. Bởi vì Lý Ẩn nói có chuyện quan trọng, cho nên vị quản lý ký túc xá liền phá lệ dẫn hai người vào đi tìm thầy Trang.

“Trong điện thoại của Odakiri Yukiko còn có ghi chép gì không?”

“Ừm, không có. Tự anh xem đi.”

Lý Ẩn nhận lấy điện thoại, liếc qua một cái, bỗng nhiên bước chân ngừng hẳn.

Quản lý ký túc xá và Doanh Tử Dạ đều quay đầu, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì, Lý Ẩn đã ngẩng đầu, nói với Doanh Tử Dạ: ”Cô Doanh... Doanh...”


-------------
Ryoko từ trong túi xách lấy ra mấy trang giấy được gấp làm tư, đưa cho Tông Viêm Chu trước mặt, nói: ”Anh xem mấy tờ giấy này sẽ hiểu.”

Tông Viêm Chu nghi hoặc nhận lấy mấy trang giấy đó, mở ra từng tấm từng tấm một.

Tổng cộng bốn tấm. Mỗi một trang giấy, tiêu đề đầu trang đều viết cùng một hàng chữ.

“Học Viện Mỹ Thuật – Sơ yếu lý lịch sinh viên.”

Trên những tấm giấy này, đều có vết máu nhuộm đỏ!

-----------
“Số điện thoại này.” Lý Ẩn chỉ vào số của Ryoko gọi tới trong nhật ký cuộc gọi, kinh ngạc nhìn Doanh Tử Dạ: “Ban sáng tôi có xem điện thoại của An Tử, và cố nhớ thật kỹ số máy lạ đã gọi vào hỏi đường đến nhà của cô bé!”



-----------
Bốn trang giấy này, rõ ràng lúc trước trường học đã gọi điện báo cho Tông Viêm Chu rằng chúng nó đã bị lấy mất, chính là bốn tờ sơ yếu lý lịch của Liễu Nguyên Tân, An Tử, Khang Âm Huyến và Tông Viêm Chu!

Nó ngẩng đầu nhìn lên Ryoko trước mặt, mái tóc dài của cô càng lúc càng mọc dài thêm, đã che phủ hoàn toàn hai mắt. Trên người cô, đã khoác lên một bộ kimono màu đỏ chót! Bàn tay duỗi ra từ trong ống tay áo kimono, trở nên sắc bén như móng vuốt dã thú, xương cốt toàn thân cũng bắt đầu phát ra những âm thanh vặn xoắn nứt gãy, thân thể cũng càng lúc càng cao, cơ hồ muốn chạm đến trần nhà.

Ryoko trong vụ tai nạn xe đó, cũng giống Norihiko tử vong tại chỗ. Nhưng sau khi chết, cô vẫn còn lưu luyến nhân gian, lúc thì ở Nagoya lúc thì ở trong căn nhà ma tại Kamakura kia, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho truyền thuyết ma quỷ ở đây càng ngày càng thêm nghiêm trọng.

Cô nhập vào búp bê mà lúc sinh thời cha mình chế tác, về sống trong nhà Odakiri.
Tất cả cũng vì, dù cho đã biến thành quỷ, thì cô vẫn không chịu vứt bỏ những ám ảnh cố chấp ở trong lòng của mình.

Năm đó cha ruột Ryoko hoàn toàn mắc chứng bệnh hoang tưởng, nên mới nhìn búp bê mà sinh ra ảo giác như người thật. Thực tế ông và vợ đúng là bị lũ cướp sát hại. Norihiko xảy ra tai nạn xe cộ, cũng hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng mà vong linh Ryoko vẫn cứ muốn tồn tại ở thế gian, không muốn rời khỏi, không muốn biến mất.

Thời điểm bốn người Tông Viêm Chu thốt lời thề độc, vong linh Ryoko liền đến Trung Quốc, ứng nghiệm nội dung của lời thề đó đến tìm bọn họ!

Tiếp theo, Ryoko giơ đôi tay khủng bố đó lên, nhắm Tông Viêm Chu trước mặt đánh tới!

Lúc này, tại chung cư, trong căn hộ của Tông Viêm Chu.

Dòng chữ máu trên vách tường, bắt đầu từ từ rút đi, hoàn toàn biến mất.

 ***Hết Quyển 4.***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro