Quyển 4 - Chương 2: Ngôi Nhà Ma Nhật Bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Ngày hôm sau, học viện mỹ thuật thành phố.

Môn đầu tiên hôm nay là lịch sử mỹ thuật phương Tây, Liễu Nguyên Tân mỗi lần lên lớp môn này đều giống nhau, lúc nào cũng cắm đầu xem PSP trong tay mình. Lúc này nó đang xem chương trình tâm linh Nhật Bản mới download hôm qua.

Chương trình tâm linh Nhật Bản đêm khuya này dạo gần đây khá nổi tiếng, cho nên lượng download cũng tăng vọt, vừa hay nó lại tìm được một trang web cho download bản có phụ đề.

Trên màn hình, một ngôi nhà bình thường chìm trong bóng đêm, ngôi nhà này có hai tầng lầu, đã rất cũ kỹ, tường ngoài có rất nhiều chỗ đã nứt toác ra.

“Chào buổi tối, quý vị khán giả.” Người dẫn chương trình là một cô gái Nhật Bản tướng mạo ngọt ngào xinh đẹp, mặc một bộ kimono: ”Ngôi nhà Shinozaki nổi tiếng của thành phố Kamakura đây rồi!!”

Thám hiểm ngôi nhà ma, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị rồi, Liễu Nguyên Tân đang hồi hộp theo dõi chương trình, chợt nghe bên cạnh truyền đến giọng nói: ”Hả? Là chương trình Nhật Bản?”

“A~ đây là chương trình tâm linh Nhật Bản ư?”

Nó nhìn sang bên cạnh, thì ra là Khang Âm Huyến!

“Âm Huyến? Sao cậu lại ngồi cạnh tớ thế?”

“Không được sao?”

“Không... Được, được mà...”

Sau đó nó lại tiếp tục nhìn vào màn hình, nữ MC mặc kimono tiếp tục nói: ”Shinozaki sống ở đây vào năm Showa 60 (năm 1985), chính tại nơi này, vợ chồng Shinozaki đã bị bọn tội phạm đột nhập sát hại, chỉ duy nhất một bé gái sơ sinh may mắn sống sót. Từ đó về sau, rất nhiều hàng xóm xung quanh chính mắt nhìn thấy quỷ xuất hiện sau cửa sổ, ban đêm lại có tiếng khóc ai oán, làm cho những hộ gia đình gần đó không một ai dám ở lại, là ngôi nhà ma cực kỳ nổi tiếng ở Kamakura.”

Đúng vào lúc này, trên màn hình chạy ra một hàng chữ, là chữ Nhật Bản, đã được nhóm phụ đề biên dịch bên dưới, ý là 'Khán giả hãy chú ý quan sát cửa sổ', Liễu Nguyên Tân lập tức nhìn qua, Khang Âm Huyến bên cạnh cũng ngó sang.

Cửa sổ lầu hai bên trái của ngôi nhà ma đằng sau lưng người đẹp MC mặc kimono, giờ phút này tối tăm đen kịt, gần như chẳng thấy gì. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, một điểm trắng rõ ràng xuất hiện ở trên cửa sổ!

Cái điểm trắng đó... quả là cực kỳ giống mặt người!

“Nhất định là kỹ xảo máy tính tạo ra...” Khang Âm Huyến khinh thường nói: ”Loại chương trình này vì muốn hấp dẫn khán giả chắc chắn phải dùng đến thủ đoạn, dù sao người xem cũng đâu có đi khám phá coi đó là ngôi nhà ma thực hay nhà ma giả.”

“Đừng nói toẹt ra.” Liễu Nguyên Tân cười nói: ”Làm mất hết cảm giác thần bí.”

Người đẹp MC mặc kimono tiếp tục nói: ”Nào, tổ quay phim hãy dẫn các khán giả của chúng ta tiến vào ngôi nhà ma này xem thế nào nha.”

Tiếp theo, màn hình chuyển sang quang cảnh cửa ra vào.

Cửa chính lộ ra những dấu vết loang lổ rỉ sét, mắc đầy mạng nhện, trong sân vườn mọc đầy cỏ dại cao đến đầu gối. Cửa không khóa, đẩy nhẹ một cái là có thể đi vào rồi.

“A, Risa thấy sợ quá!” Người đẹp MC mặc kimono tên là Risa Itabashi, hình như cô đã dẫn chương trình này được một thời gian rồi. Tiến vào ngôi nhà ma, tuy ngoài miệng thì kêu sợ, nhưng trong giọng nói lại chẳng có chút hương vị “sợ’ nào cả.

Bên trong là các gian phòng hết sức bình thường, sàn nhà bằng gỗ đã hư hỏng khá nhiều, bên ngoài gian phòng đều là cửa kéo. Hành lang uốn lượn vô cùng âm u và tĩnh mịch, nữ MC cầm microphone nhắm một phòng trong số đó đi tới.

Mặc dù biết điểm trắng trên cửa sổ lúc nãy quá nửa là do tổ hậu cần chế tác, trong lòng Liễu Nguyên Tân vẫn có chút hồi hộp. Đây là thể loại phim phóng sự, hoàn toàn không giống với phim kinh dị bình thường!

Khi cánh cửa kéo mở ra, bên trong là một gian phòng trải chiếu rơm Tatami, một cái bàn đặt tại trung tâm căn phòng, ở góc phòng có mấy con búp bê rất cũ kỹ.

MC Risa chậm rãi đi về phía những con búp bê, nói: ”Quý vị khán giả, đây có lẽ là phòng khách của ông Shinozaki trước lúc qua đời. Gian phòng khá nhỏ, cũng không có bài trí những vật gia dụng gì khác. Những con búp bê này... nghe nói khi ông Shinozaki còn sống là nghệ nhân chế tác búp bê, xem ra đây chính là tác phẩm của ông.”

Trong góc tổng cộng có 3 búp bê. Ống kính chuyển sang chiếu cận cảnh mấy con búp bê đó.

“Đây là...” Sự chú ý của Khang Âm Huyến cũng đặt hết vào màn hình.

Ba con búp bê này đều bị khoét mất đôi mắt! Trống rỗng đối diện với máy quay, nhìn có chút kinh dị. Gương mặt búp bê rất trắng, hơn nữa đều là búp bê nữ.
Nữ MC Risa không biết có phải là gan quá lớn hay không, vậy mà dám cầm búp bê lên và bắt đầu vuốt ve, thậm chí còn lấy con búp bê làm đủ các điệu bộ.

“Con gái Nhật Bản quả nhiên rất dạn nha, chẳng lẽ cô ấy không sợ chút nào ư?”

“Có lẽ ngôi nhà ma này căn bản chỉ là bịa đặt!” Khang Âm Huyến lập tức nói: ”Đương nhiên con búp bê này chỉ là đạo cụ mà thôi. Nếu thực sự hù dọa người bản địa, hơn nữa chuyện ma quái sớm đã bắt đầu từ năm Showa 60, e là chính quyền địa phương sớm đã dỡ bỏ ngôi nhà này rồi!”

Chắc là vậy, bất quá Liễu Nguyên Tân lại cảm thấy nếu đây là ngôi nhà ma thực sự, thì lúc này mới tới đoạn kích thích nè!

Đúng vào lúc này, Risa buông búp bê xuống, nhìn đồng hồ một cái, nói: ”Quý vị khán giả, thời điểm tiếng khóc ai oán phát ra mỗi ngày cũng sắp đến rồi.”

Nghe đến đó, Liễu Nguyên Tân bắt đầu cảm thấy khẩn trương hơn. Bỗng nhiên một cánh tay chụp lên bờ vai của nó!

Nó hoảng sợ kêu lên một tiếng, quay phắt lại nhìn, thì ra là An Tử!

“Á! An... Tử! Cậu đừng dọa tớ được không. Muốn đứng tim rồi nè!”

“Tiểu Mỹ vẫn chưa đến trường, điện thoại của bạn ấy vẫn không liên lạc được, bạn ấy có gọi cho các cậu không?”

“Không có.” Liễu Nguyên Tân nghĩ nghĩ, nói: ”Chắc bạn ấy đang bận chuyện gì đó? Xong việc rồi sẽ gọi cho cậu thôi.”

“Tớ cứ cảm thấy lo lo, bạn ấy dạo này rất quái, rất nhiều biểu hiện khác thường.”

Hiện tại Hạ Tiểu Mỹ đang ở trong đại sảnh chung cư. Lý Ẩn đề nghị cử ra một nhóm người thay phiên nhau đợi ở đại sảnh, có khả năng chủ hộ mới nảy sinh hiếu kỳ sẽ quay lại đây. Khi họ quay lại, thì lập tức nói cho họ biết sự tình của tòa nhà này. Hạ Tiểu Mỹ xung phong nhận việc.

“Không phải em còn phải đi học sao?” Lý Ẩn lúc đó còn nói: ”Trốn học không tốt lắm đâu?”

“Không sao mà, chúng ta ưu tiên cứu người trước!” Hạ Tiểu Mỹ rất nhiệt tình nhận lấy nhiệm vụ này, gương mặt vô cùng nhiệt huyết, cho nên Lý Ẩn đồng ý. Nhưng cô đâu có biết, nếu cô đến trường thì có thể lập tức tìm được bốn “chủ hộ mới” rồi.

Buổi chiều, là môn của thầy Trang. Lúc ông ấy vừa tiến vào, liền tuyên bố một tin tức khiến tất cả mọi người có mặt xém chút ngất xỉu: ”Buổi kiểm tra vẽ tranh đã được chuyển qua ngày mai! Những người tôi nêu tên sau đây, sau khi tan học không được về, ở lại trong phòng mỹ thuật, tôi sẽ đích thân phụ đạo!”

Lời này vừa nói ra, phía dưới lập tức huyên náo, âm thanh kháng nghị liên tiếp vang lên. Nhưng thầy Trang vẫn cứng rắn tiếp tục nói: ”Tôi đã quyết định, sẽ không thay đổi! Sau đây bắt đầu đọc tên: Tông Viêm Chu, An Tử, Khang Âm Huyến, Liễu Nguyên Tân!”

Những người bị gọi tên đều bốn mắt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ phiền phức rồi đây! Thành tích môn này của bốn người đều bết bát. Vậy mà ngày mai còn kiểm tra?

Sau khi kết thúc tiết học, thầy Trang liền dời mắt khóa chặt bốn người, bọn nó một đứa cũng không thể chuồn ra, đành phải ngoan ngoãn ở lại.

“Biết vì sao tôi lại chỉ yêu cầu bốn trò ở lại không?”

Phòng mỹ thuật to lớn trống trãi, bốn người đều mang vẻ mặt đau khổ, Liễu Nguyên Tân là người đầu tiên lên tiếng: ”Dạ... dạ biết.”

“À, trò nói xem.”

“Bởi vì chúng em vẽ... vẽ hơi kém...”

“Các trò vẽ không phải kém, mà căn bản là vô hồn!” Thầy Trang đem một xấp giấy vẽ ra, nói: ”Đây là bài tập các trò đã nộp! Ngoại trừ Tông Viêm Chu vẽ còn có thể coi là có chút căn bản, những trò khác thực tình ta nghi ngờ có phải các trò đi cửa sau mới vào được học viện mỹ thuật thành phố này không đấy!”

An Tử nhận lấy tờ giấy, nhìn bức họa mà chính tay mình vẽ, tường tận xem xét, cảm thấy quả thực mình vẽ không phải quá tốt, nhưng không đến mức tệ như ổng nói mà?

Còn Liễu Nguyên Tân và Khang Âm Huyến rõ ràng cũng không đồng tình với nhận xét của thầy Trang, nhưng mà... có thể phản bác sao?

Tông Viêm Chu thì ngược lại, sau khi nó nhận lấy bức họa, nói: ”Em quả thực học nghệ chưa tinh, hy vọng thầy chỉ bảo thêm!”

“Tốt! Đây chính là thái độ tôi muốn!” Thầy Trang rất hài lòng với thái độ tự kiểm điểm của Tông Viêm Chu, tiếp tục nói: ”An Tử, trò nói xem, tác phẩm của trò, vấn đề nằm chỗ nào?”

“Ừm. Tác phẩm của em... chắc là bước lên màu ạ.”

“Lên màu đúng là kém đến mức không thể cứu chữa! Nhưng quan trọng nhất là cảnh vật trò vẽ căn bản là cảnh chết, không hề có sinh khí! Rõ ràng đây là tác phẩm vẽ vội vàng cho có!”

“Á... Nhưng mà em...”

“Còn trò nữa, Khang Âm Huyến! Tác phẩm của trò, lên màu thì cũng chấp nhận được, nhưng mà cảnh vật căn bản không nắm bắt được cảm giác về khoảng cách! Nhất là những chỗ tỉ mỉ chi tiết!”

Cứ thao thao bất tuyệt như vậy ước chừng nửa giờ, bức họa trong tay bốn người đã sắp sửa trở thành nỗi sỉ nhục của cả học viện mỹ thuật thành phố rồi. Trong lòng Liễu Nguyên Tân đã xuất hiện không biết bao nhiêu từ hay ý đẹp nguyền rủa thầy Trang rồi.

“Cho nên!” Thầy Trang vỗ mạnh xuống bục giảng: ”Với trình độ này của các trò mà muốn vượt qua đợt kiểm tra ngày mai là chuyện hoang đường! Bây giờ, tôi sẽ ở đây vẽ cho các trò xem một bức tranh! Cho các trò mở mắt, nhìn xem cái gì mới thực sự là mỹ thuật hội họa!”

Điều này làm cho cả bốn hoàn toàn kinh ngạc, nhưng cả bọn cũng lập tức ý thức được một chuyện, chỉ sợ phải đợi ở đây đến rất muộn.

Ai mà biết bức họa này sẽ vẽ trong bao lâu chứ? Hơn nữa bởi vì là vẽ mẫu cho bọn họ xem, tất nhiên sẽ càng vẽ cẩn thận, vẽ xong khẳng định còn muốn bọn họ phát biểu cảm tưởng đủ loại. Nhưng mà không có cách nào, chỉ biết nhìn thầy từ từ vẽ thôi.

Thầy Trang mở tủ học cụ trong phòng mỹ thuật, lấy ra các dụng cụ vẽ tranh để ở trên bục giảng, sau đó lắp bàn vẽ, lấy ra thuốc màu và bảng pha màu, xắn tay áo lên, bắt đầu vẽ tranh.

Bốn người chỉ đành bất đắc dĩ nhìn không chớp mắt. Cả đám biết rõ, thầy Trang vẽ xong nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, nếu bây giờ mà nhìn không kỹ càng thì lát nữa thảm cho mà xem!

Bất quá bốn người đều không thể không bội phục trình độ vẽ tranh rất cao của thầy Trang. Nghe nói ông ấy lúc còn trẻ từng có cuộc triễn lãm tranh cá nhân, học viện mỹ thuật phải chi ra số tiền lớn mới mời được ông ấy về làm cố vấn mỹ thuật đấy.

Nhìn lúc ông ấy từ tốn phác họa những đường cọ, Liễu Nguyên Tân làm thế nào cũng không thể tập trung. Trong lòng nó vẫn còn nghĩ đến chương trình tâm linh kia.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, đến lúc thầy Trang lão sư bắt đầu chuẩn bị, sắc trời đã muộn.

“Dạ... thầy ơi!” Liễu Nguyên Tân hỏi: ”Chúng em... đi ăn cơm trước đi được không ạ? Thầy cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”

“Gấp cái gì! Người trẻ tuổi ăn cơm trễ chút có làm sao! Tiếp tục xem! Chờ tôi vẽ xong mới đi ăn!”

Liễu Nguyên Tân vội nói: ”Dạ... Chúng em gọi người ta giao đến được không ạ? Vừa ăn vừa xem.”

“Được rồi, tùy trò.”

Như được đại xá, Liễu Nguyên Tân lập tức gọi điện thoại. Mọi người không gọi gì nhiều, lúc này ai cũng không có tâm trạng ăn cơm. Nghĩ đến ngày mai phải kiểm tra, hơn nữa còn là môn của ông thầy nghiêm khắc này...

Thời điểm người ta giao thức ăn đến, bức tranh chỉ mới lên màu được một nửa. Có thể thấy thầy Trang vẽ cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không rời mắt khỏi bức tranh sơn dầu.

Rốt cuộc vẽ một hơi cho đến khi hoàn thành mới thôi, cả đám không khỏi tán thưởng bản lĩnh của thầy Trang, cảnh vật bức tranh rất bình thường, nhưng cảm giác lại vô cùng sống động, sắc điệu, bối cảnh và các chi tiết đều được xử lý hoàn hảo, Tông Viêm Chu nhìn đến không rời mắt.

Tiếp theo, thầy Trang nói: ”Các trò đánh giá bức tranh một lượt xem nào. Hãy nói ra cảm thụ chân thật trong lòng, đừng có nịnh đầm đấy.”

Tông Viêm Chu lập tức nói: ”Thầy, bức họa này phần nền xử lý hoàn hảo nhất. Bởi vì...” Trong lúc Tông Viêm Chu nói, Liễu Nguyên Tân lại sắp ngủ gật rồi. Thế nhưng lại không thể úp mặt xuống bàn, trong lòng khẩn cầu sớm kết thúc giùm cái!

Khoảng một giờ trôi qua, thầy Trang rốt cuộc nói: ”Những gì tôi nói hôm nay các trò phải nhớ kỹ. Phải giống như tôi vậy, trước khi vẽ tranh thì mỗi chi tiết đều phải ghi nhớ trong đầu. Nhớ kỹ, yêu cầu của tôi vẫn nghiêm khắc như trước, ngày mai kiểm tra, không đạt được một nửa tiêu chuẩn của bức tranh này, vậy là 0 điểm! Điểm giữa kỳ bằng 0 cũng chưa tính là rớt! Bởi nếu như vậy, các trò buộc phải đạt điểm tối đa trong kỳ thi cuối kỳ, tôi cũng sẽ cho các trò qua môn này.”

Tiếp theo, giọng nói của ông ấy dịu xuống: ”Các trò có lòng tin vượt qua đợt kiểm tra ngày mai không?”

“Có!”

Bốn người lúc này cho dù không có lòng tin thì cũng phải nói có thôi.

“Vậy sao? Nếu như không vượt qua được thì sao nào?”

Liễu Nguyên Tân lúc này nôn ra về lắm rồi. Trễ thế này mà còn hỏi sao với trăng gì nữa? Không phải nếu trượt thì không được học phần sao?

Nó cắn răng, đột nhiên lấy PSP trong người ra, chỉ vào chương trình tâm linh đang chiếu trên màn hình, nói: ”Thầy, thầy thấy không? Đây là ngôi nhà ma nổi tiếng ở thành phố Kamakura, Nhật Bản. Em thề với thầy, ngày mai nếu bọn em không vượt qua đợt kiểm tra này, thì để con quỷ ở trong đó đến Trung Quốc tìm chúng em đi! Được không thầy?”

Tiếp theo nó quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với ba đứa bạn, ý là mau mau phụ họa với nó, nếu không ai biết sẽ bị bắt ở lại đây tới bao giờ nữa!

Ba người kia vì vậy mà đều hưởng ứng, An Tử nói: ”Dạ, nếu chúng em không vượt qua đợt kiểm tra này, thì để con quỷ này tới tìm chúng em đi ạ!”

Khang Âm Huyến đẩy mắt kính nói: ”Em cũng thề với thầy, ngày mai nhất định vượt qua đợt kiểm tra, nếu không con quỷ này sẽ đến nhà tìm em.”

Tông Viêm Chu cảm giác nói thế này quá nhảm nhí, nhưng thấy mấy đứa bạn nói như vậy, nó cũng nhẹ gật đầu: ”Thầy, em cũng thề, không vượt qua đợt kiểm tra, thì để quỷ đến nhà tìm em!”

Thầy Trang nhất thời giật mình, lập tức nói: ”Xem ra rất có lòng tin nha, đến quỷ thần cũng đem ra thề. Tốt, nhìn thấy các trò có lòng tin như vậy, hôm nay dừng ở đây thôi. Nhớ kỹ lời thề của các trò, ngày mai nhất định phải vượt qua cho tôi!”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro