Quyển 4 - Chương 4: Tới Tìm Các Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya.

Trên chiếc máy bay thương mại bay từ thành phố Nagoya, Nhật Bản đến thành phố K, Trung Quốc có hơn ba trăm hành khách. Phần lớn mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp. Odakiri Ryoko lúc này lại vô cùng tỉnh táo.

"Đây là lần đầu tiên mình đến Trung Quốc."

Cô nhớ hôm đó, sau khi chị hai Yukiko đến Trung Quốc du học, bỗng một ngày lại chuyển ra khỏi ký túc xá trường, đồng thời cũng ít liên lạc với gia đình hơn trước. Cho đến mấy tháng trước, chị hai đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Gọi điện đến trường đại học mà chị ấy đang học, mới phát hiện đã mấy tháng chị ấy không đến trường rồi.

Nhà Odakiri ngay lập tức cuống cuồng lo lắng, cho nên mọi người trong nhà quyết định để cô con gái thứ ba là Ryoko đến Trung Quốc tìm cách liên lạc với Yukiko, nếu thực sự tìm không thấy, thì tìm cách liên hệ với đại sứ quán.

Yukiko và Ryoko có cha là quan chức cấp cao trong bộ giáo dục, cùng với người của đại sứ quán cũng có chút giao tình. Có điều nhà Odakiri đều biết rõ cá tính của Yukiko quả thực tương đối đặc biệt, trước đây cũng đã có tiền lệ. Lúc đó không biết con bé nảy sinh hứng thú với chuyện gì, mà đột nhiên "mất tích" một hơi mấy tháng liền. Chỉ là ở nước ngoài thì đây là lần đầu tiên.

Cha mẹ dặn dò Ryoko, nếu xác định Yukiko gặp nguy hiểm, thì lập tức liên lạc với người của đại sứ quán. Đương nhiên, cha mẹ cũng chỉ dặn hờ vậy thôi, bởi vì bọn họ rất tin tưởng Yukiko không gặp bất trắc gì.

Nhưng mà mẹ rõ ràng vẫn rất lo lắng. Ryoko không thể không cảm thán, nếu như mình đột nhiên mất tích, mẹ có lo lắng như vậy không?

Sau cái chết của anh trai Norihiko, mẹ đặt tất cả kỳ vọng vào chị Yukiko. Biểu hiện bề ngoài đây là một gia đình rất hòa thuận hạnh phúc, sống trong một căn nhà ở khu cao cấp mà người bình thường làm việc cả đời cũng chưa chắc mua được. Có thể rất nhiều người mơ ước được như vậy, nhưng đây lại không phải là cuộc sống mà Ryoko muốn theo đuổi.

Yukiko rất ưu tú, không hề kém Norihiko chút nào. Cha mẹ còn cố ý sắp xếp cho chị ấy sang Trung Quốc du học, hy vọng sau khi chị ấy về nước sẽ kế thừa sự nghiệp của cha mẹ, bước vào giới chính trị. Còn Ryoko lại rất bình thường, không có năng lực tùy cơ ứng biến như anh cả Norihiko, cũng không có tài sắc song toàn như chị hai Yukiko.

Chắc cha mẹ chỉ mong tương lai có thể tìm một nhà môn đăng hộ đối, gả mình đi cho xong nợ không chừng? Cho nên từ nhỏ mới bồi dưỡng cho cô toàn những kỹ năng nữ công gia chánh, trồng hoa cắm bông. Định hướng cuộc đời cô sớm đã được quyết định rồi. Cô không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Thật sự chị hai đã xảy ra chuyện gì?

Tính từ chỗ ngồi của Ryoko, đi tiếp khoảng mười hàng ghế, trên một chiếc ghế trống có đặt một con búp bê chế tác tinh xảo. Đó là một con búp bê trong bộ kimono màu hồng. Bỗng nhiên, trên trán búp bê đó nứt ra một khe nhỏ, từ bên trong khe nứt đó, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi tuôn ra!

Đúng lúc này, có một tiếp viên hàng không đang đi tới, che khuất con búp bê kia. Sau khi tiếp viên đi qua hẳn, con búp bê kia đã biến mất vô ảnh vô tung.



-------------
Ngày 6/11, thứ bảy.

Lúc này, trên hành lang phòng giáo vụ của học viện mỹ thuật.

Bảo vệ đang chậm rãi đi tuần tra trên hành lang, thỉnh thoảng ngáp dài. Dụi dụi đôi mắt, y chợt thấy ở phía trước có một thân ảnh màu đen chui vào trong phòng hồ sơ!

Bảo vệ lập tức cảnh giác, vội vàng bước từng bước lớn chạy vào trong phòng hồ sơ.

Phòng hồ sơ của trường học rất lớn, tương đương với một cái thư viện nhỏ, lưu trữ hồ sơ của tất cả sinh viên trong những năm qua, cùng một số văn kiện trọng yếu của nhà trường.

Bảo vệ lau mồ hôi rịn ra trên trán, cầm đèn pin, đi giữa những hàng kệ hồ sơ.
"Quan lão gia phù hộ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, một mình tôi nuôi cả nhà không dễ dàng đâu!" Cảnh vệ này ngày thường toàn là rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước, hôm nay nhìn thấy cái bóng kia phất pha phất phới, quả thực không giống nhân loại chút nào, bởi vậy y vô cùng khẩn trương.

Đột nhiên, y nghe thấy rất nhiều tiếng đồ vật rơi xuống đất. Tiếp theo, y lại nghe thấy tiếng lật hồ sơ soàn soạt vô cùng gấp gáp.

"Ai! Ai đó?!" Giọng quát không phải nhỏ, nhưng rõ ràng là không đủ khí thế. Bảo vệ nép người sát giá hồ sơ, từng bước một tiến tới.

Ăn trộm tư liệu ư? Lỡ nó có súng thì sao đây? Dù sao cũng chỉ là ở trường học kiếm miếng cơm, không đến mức phải liều cái mạng già chứ hả?

Lại đi qua thêm một cái giá hồ sơ, tiếng động càng lúc càng rõ ràng. Bảo vệ đưa mắt nhìn về phía trước.

Cái y nhìn thấy chính là...


-------------
Cùng lúc này, An Tử lại đi đến khu cư xá hôm trước.

Cô rất lo lắng cho Hạ Tiểu Mỹ, lẽ nào bạn ấy đã gặp chuyện gì sao? Tuy không biết có thể tìm thấy cô bạn không, thế nhưng An Tử chưa gặp được bạn thì thật sự không thể an tâm.

Vừa lúc đó, điện thoại của An Tử reo lên. Trên màn hình là một dãy số lạ. Cô liền nhận điện thoại, hỏi: "Alo, là ai đó?"

"Đường Viêm Bắc 387, hẻm số 9, nhà số 908, đi như thế nào? Bây giờ tôi đang ở đường Diệp Thiên, không biết đi thế nào mới đến được đó."

Giọng nói này là của một người phụ nữ, chỉ là chất giọng quá lạnh lẽo, khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.

An Tử cau mày, hỏi: "Cô là ai? Sao lại có địa chỉ nhà tôi?"

"Không phiền cô nữa, tôi tìm được đường Viêm Bắc rồi, hẹn gặp lại!"

Sau đó thì điện thoại bị ngắt. An Tử cảm thấy thật khó hiểu.

Đúng lúc này...

"Á, chính là cô, đừng nhúc nhích!"

An Tử sợ hãi thét lên một tiếng, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ nhảy ra từ trong phòng bảo an, nhào tới giữ chặt An Tử, nói: "Cô rốt cuộc lại tới! Ha ha! 1000 tệ vào tay mình rồi!"

"Chú..." An Tử đã sợ đến hồn phi phách tán, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt lại gặp phải bọn buôn người?

Y lập tức khống chế An Tử dẫn vào trong phòng bảo an, nhanh chóng rút điện thoại ra, mấy ngón tay linh hoạt nhấn bàn phím, chỉ nháy mắt đã nối thông điện thoại.

"Chào anh Lý, tìm được người anh cần rồi!" Bảo vệ cười hì hì nói: "Đã hứa rồi nha, một người 1000 tệ, đừng có quỵt đó!"

Sau khi cúp điện thoại, An Tử kinh hoảng hỏi: "Chú... Chú muốn gì? Tôi..."

"Khẩn trương như vậy làm gì?" Bảo vệ bắt tréo hai chân lên bàn, thoải mái hút một điếu thuốc. Dù sao cửa phòng bảo an cũng đã khóa, một con ranh thế này làm sao trốn thoát được. Không ngờ nhanh như vậy đã có 1000 rồi...

1000 tệ... Chẳng lẽ tên bảo vệ này lại là lưu manh? Sao gần trường học mà có một khu cư xá xô bồ quản lý yếu kém như thế này, thực là không thể tưởng tượng được. Cũng phải thôi, đa số ở đây toàn là những căn hộ cho thuê giá rẻ, chắc là Tiểu Mỹ vì tiền nhà và gần trường nên mới chọn thuê ở khu này. Nhưng mà, trị an lại không được bảo đảm!

Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một thanh niên tuấn tú, dáng người cao ráo rắn rỏi. Bảo vệ vừa nhìn thấy thanh niên kia, lập tức mở cửa, vẻ mặt tươi cười nói: "Chào anh Lý, anh xem, cô gái này chính là một trong mấy sinh viên ngày hôm đó."

Lý Ẩn lập tức nhìn về phía An Tử, liền gật đầu, nói: "Tốt, cám ơn bác. Đây là 1000 tệ, bác cầm lấy."

Lý Ẩn không tiếc chút tiền này, bỏ ra 1000 tệ có thể cứu một mạng người, cái giá này coi như là rẻ rồi. Hắn không giống với đa số người máu lạnh trong xã hội ngày nay thờ ơ lạnh nhạt với sự bất hạnh của người khác, mà lại luôn quan tâm đến tánh mạng của người khác dù đó là ai.

"Anh... Anh là ai?" An Tử lúc này càng thêm hoảng sợ, nhưng mà Lý Ẩn lập tức hỏi cô: "Em đã thề cái gì?"

"Hả?"

Lý Ẩn dắt cô ra khỏi phòng bảo an, tiếp tục truy vấn: "Nói cho tôi biết, ngày 3/11, hôm đó em thề cái gì?"

Thề?

"Nói mau! Nếu không em rất nguy hiểm!"

48h đồng hồ đã trôi qua, cửa chính chung cư lúc nào cũng có người giám thị, nói cách khác, cô bé còn sống chỉ có một cách giải thích.

Cô bé đã thề.

Nói cách khác, hiện tại cho dù cô bé có muốn vô chung cư cũng không được nữa. Bây giờ nhất định phải biết rõ nội dung và thời gian cụ thể mà cô bé đã thề, vậy mới có kế sách ứng phó.

"Tôi không biết! Anh thả tôi ra!" An Tử có vẻ muốn thét to lên có người sàm sỡ rồi. Lý Ẩn lập tức nói: "Có phải em đã từng tiến vào một tòa nhà? Trong người có phải tự nhiên xuất hiện một cái chìa khóa? Ngực tự nhiên cảm thấy nóng rát đau đớn, giống như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong?"

An Tử đột nhiên ngây ngẩn cả người. Anh ta nói hoàn toàn chính xác!

"Anh... Làm sao anh biết?"

"Chiếc chìa khóa đó có ở đây không?"

"Để ở... Để ở nhà tôi... Nhưng mà rốt cục có chuyện gì mới được?"

"Em đã thề đúng không? Nội dung lời thề có liên quan gì đến quỷ thần không? Đại loại như phạm phải lời thề sẽ bị trời đánh, hoặc là chết không chỗ chôn gì đó?"

Thề? Quỷ thần? An Tử ngạc nhiên vô cùng. Sao mấy chuyện này anh ta cũng biết?

"Tôi... Đúng là tôi, đã từng thề..."

"Nội dung là gì? Có nhớ rõ thời gian thề hay không? Em nhất định phải giữ đúng lời thề, nếu không..."

"Anh rốt cục là ai? Có thể giải thích một lần cho tôi rõ ràng đầu đuôi không? Tôi có bạn học sống trong khu này, cho nên..."

"Bạn học?"

"Tôi là sinh viên học viện mỹ thuật, bạn ấy..."

"Em, bạn học của em là Hạ Tiểu Mỹ à?"


--------------
Sau đó, trong quán trà gần trường học.

"Xong rồi, các em tin chưa?"

Lý Ẩn từ trong ổ đĩa DVD, lấy ra chiếc đĩa mà Hạ Uyên trước đây đã làm, để phòng trường hợp chủ hộ mới không tin tưởng lời họ nói, cho nên cố ý ghi lại đủ loại hình ảnh kinh dị.

"Mấy hình ảnh vừa rồi, là thiệt hả?" Khang Âm Huyến toàn thân sợ run, vừa rồi An Tử gọi điện thoại cho mình nói có chuyện gấp mau đến gặp bạn ấy, nhưng thật không ngờ...

"Các em sao lại thề như vậy?" Lý Ẩn nhìn bốn đứa, có cảm giác ngán ngẫm. Chẳng lẽ mấy đứa này không biết cái gì gọi là trên đầu ba thước có thần linh sao? Con người đối với những gì mình không biết tốt hơn hết nên kính sợ một chút.

Vả lại, Lý Ẩn bây giờ đã là một người duy tâm rồi. Giống như trong mấy bộ phim kinh dị vậy, mấy nhân vật chính không tin vào quỷ thần đều bị đẩy vào hoàn cảnh chết không chỗ chôn. Không tin có quỷ, đợi đến lúc quỷ thực sự xuất hiện, có kêu cha gọi mẹ cũng không kịp nữa.

Liễu Nguyên Tân bộ dáng rất lo lắng bất an, còn phản ứng của Tông Viêm Chu thì vẫn rất bình thản.

"Mục đích của anh là gì?" Khang Âm Huyến đẩy mắt kính: "Chắc lại là thủ đoạn tuyên truyền của tà giáo đúng không? Anh nghĩ tụi tôi dễ dàng bị lừa như vậy hả?"

"Tôi biết các em sẽ nói như vậy." Lý Ẩn lại cảm thán phán thêm một câu trong bụng: không tin quỷ thần hại chết bản thân...

Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Tông Viêm Chu reo lên. Nó vội vàng nhận cuộc gọi, âm thanh chủ nhiệm khoa truyền tới: "Là sinh viên năm hai khoa hội họa Tông Viêm Chu đúng không?"

"Dạ, đúng là em."

"Vừa rồi nhà trường đã xảy ra một vụ mất trộm. Một nhân viên bảo vệ hình như do quá kinh hãi nên đã hôn mê trong phòng hồ sơ, tư liệu bị xới tung hết lên, hơn nữa, dưới đất và trên kệ hồ sơ khắp nơi đều có vết máu."

"Sao ạ?"

"Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi. Thông báo cho em biết là vì hồ sơ bị mất là của chính em và các bạn cùng lớp với em, tổng cộng có bốn sinh viên bị mất hồ sơ."

Tông Viêm Chu bất chợt cảm thấy toàn thân rét buốt.
Khắp nơi đều là vết máu...
Bảo vệ bị kinh hãi hôn mê...
Hồ sơ sinh viên bị mất trộm...

"Nếu như không vượt qua đợt kiểm tra, thì để quỷ đến tìm em ạ!"

Lúc đó quả thực đã nói như vậy. Mà điểm thi đã có, bốn đứa tụi nó toàn quân tử trận, không đứa nào đạt tiêu chuẩn hết.

Còn trong hồ sơ sinh viên, đứa nào trong bọn cũng đều khai địa chỉ gia đình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro