Chương 18 : Em là Của Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng vì cái tên mà tưởng nó hường phấn. Ừ thì Fic hường phấn nhưng chap này không hường phấn đâu! Nhìn cái hình chắc mọi người cũng biết rồi! *lật cái bàn*(╯-_-)╯╧╧

Thi hành các quyết định cảnh cáo:

– Không coi khi đang ăn (hoặc uống).

– Không coi bên cửa sổ.

– Không coi khi tắt đèn.

– Không coi trong nhà vệ sinh (cái này là khinh tác giả a! =)))))

– Không coi khi có người bên cạnh.

– Không coi khi có cái bàn bên cạnh.

– Cầm chắc máy tính, điện thoại khi coi.

– Không dành cho những người yếu tim, có thai, trẻ em,...

– Chuẩn bị thuốc trợ tim trước khi coi.

– Cấm ám sát tác giả sau khi đọc xong chap.

Tạm thời như vậy đi! Vậy nha! Đi đây! Enjoy nha các readers! (¯¯3¯¯)

...

Lộc Hàm dạo này không hiểu sao càng ngày càng cảm thấy chán ghét Thế Huân. Cậu cảm thấy anh thật là nhàm chán, chẳng còn tí gì là thú vị cả. Đối với một nhà văn như cậu thì đòi hỏi rất cao về mặt này. Cậu không thích cái tính suốt ngày càm ràm của anh, thật là nhàm chán làm sao. Sau lâu ngày sống chung với anh, cậu chẳng còn cảm thấy tí nào là hứng thú với anh nữa. Ừ thì anh là tổng tài, nhà giàu nhưng cậu chẳng hiểu sao chẳng thích nổi anh nữa.

Rồi một ngày cậu quyết định chấm dứt với anh, vừa để mình không phải mệt mỏi, vừa để anh không sống trong cái ảo tưởng giả tạo, thế sẽ tốt hơn cho cả hai.

– Mình chia tay đi! – Lộc Hàm lạnh lùng nói.

– Tại sao? – Thế Huân bi thương nhìn cậu, nhưng chẳng thể lay chuyển được Lộc Hàm. Cậu vẫn cứ xếp đồ vào trong chiếc vali nhỏ. Hai người cứ thế im lặng cho đến khi Lộc Hàm kéo khóa hành lí rồi đứng dậy, cất tiếng:

– Tôi chán anh. Đơn giản vậy thôi! – Nói rồi cậu kéo vali đóng cửa cái rầm, để lại Thế Huân bơ vơ một mình.

Anh cứ cúi gằm đầu cả buổi, đứng như trời trồng ở trong phòng, trên mặt chẳng có chút biểu cảm gì. Cứ nghĩ rằng anh sẽ khóc...nhưng có ai ngờ, trên môi anh lại nhếch lên tạo thành một hình vòng cung như trăng khuyết. Đó là một nụ cười...tuy vậy chẳng phải là một nụ cười bình thường.

...

Sau khi chia tay với Thế Huân, Lộc Hàm dọn ra ngoài ở, cậu không muốn tý nào dính dán tới anh nữa, sẽ rất là mệt mỏi, những câu nài nỉ rồi này nọ, nghe đến phát ngán. Đồng thời, cậu cũng nghĩ kí hợp đồng với nhà xuất bản Overdose luôn, đã cắt đứt thì phải cắt đứt cho triệt để. Đó là phong cách của cậu.

Tiếp đó, cậu quen được một chàng trai cực kì thú vị và vui tính. Anh ấy tên là Khánh Minh, làm giáo viên thể dục của trường đại học X, rất thích đọc sách. Vì hai người có cùng chung sợ thích nên nói chuyện rất hợp gu. Đồng thời, Khánh Minh luôn đem lại rất nhiều điều bất ngờ cho cậu, nhiều câu chuyện cực kì vui khiến cho cậu cười cực kì thoải mái. Và không hiểu từ bao giờ cậu lại bắt đầu có cảm tình với người này.

Một hôm, cậu quyết định lấy hết can đảm để tỏ tình với hắn. Hắn vừa nghe có chút bất ngờ, sau đó lao đến ôm cậu vào lòng, vui sướng nói:

– Anh cũng yêu em! Yêu em nhiều lắm!

Rồi hai người trở thành một cặp, ngày ngày ríu rít với nhau như những gì cậu đã từng với Thế Huân. Hai người dọn về ở chung, cùng sinh hoạt với nhau. Cậu thật sự rất hạnh phúc...Cho đến một hôm...

Lộc Hàm còn nhớ đó là một ngày đông giá rét, tuyết rơi dày đặc. Lộc Hàm vội vã chạy về nhà để tránh cái lạnh. Bước đến cổng khu chung cư (đây là khu chung cư khác nha, không phải chung cư EXO đâu), cậu liền trông thấy một đám đông chỉ trỏ lên trên trời. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu lần mắt theo những cái chỉ tay đó...Và mọi người biết cậu nhìn thấy gì không?

Đơn giản và nhẹ nhàng lắm...đó là chiếc đầu của Khánh Minh được treo lủng lẳng qua của sổ phòng cậu, máu vì thế mà nhuốm đỏ cả mảng tường chung cư. Phía bên dưới là thân người của hắn đã được chặt làm bảy khúc, mỗi khúc để được thả đầy những gián rết trông cực kì ghê rợn. Chúng chui nhóc, rỉa cắn từng bộ phận cơ thể hắn. Nhìn cảnh này khiến dạ dày cậu liền khó chịu, không khỏi mà buồn nôn.

Mặc dù run sợ nhưng cậu vẫn lặng lẽ tiến đến chỗ cái xác, chợt phát hiện ra trên nền tuyết của cái xác đó có một dòng chữ màu đỏ máu, dòng chữ đó như một lời cảnh cáo đối với ai đó: "EM LÀ CỦA ANH".

Là ai? Ai mà lại độc ác thế này?

Ngày hôm đó, không gian hoà lẫn tiếng khóc thê lương của Lộc Hàm cùng với tiếng còi xe cảnh sát, thực sự rất thê lương.

...

Sau vụ việc này, Lộc Hàm chuyển ra khỏi khu chung cư hạng ba đó, cậu rất sợ, cậu không muốn ở lại cái nơi chết tróc đó chút nào.

Mặc dù cảnh sát đã điều tra rất kĩ càng nhưng lại chẳng thể tìm được chút manh mối của thủ phạm. Chuyện gì thế này?

Hôm đó Lộc Hàm đã rất giận dữ, vừa khóc vừa chửi mắng mấy tên cảnh sát vô dụng.

Tại sao lại đối xử với tôi như thế chứ?

Rồi trong lúc cậu đang mất bình tĩnh chợt có một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu. Đó là một viên cảnh sát trẻ tuổi, y nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu, an ủi cậu:

– Không sao đâu! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Ngày hôm đó, viên cảnh sát này đã động viên cậu, giúp cậu lấy lại tinh thần, y còn cho cậu chỗ ở nhờ tối hôm đó.

Từ đấy trở đi, ngày nào y cũng tới thăm cậu, tìm chỗ ở cho cậu, giúp đỡ cậu rất nhiều. Dần hai người chợt nảy sinh tình cảm. Tất nhiên chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cuối cùng cậu cũng hoàn toàn thuộc về y, kể cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng hai người vui vẻ bên nhau chưa bao lâu, thì án mạng lại xảy ra.

Hôm đó Lộc Hàm trở về nhà với tâm trạng phi thường vui vẻ, cậu vừa xuất bản một tác phẩm mới, muốn trở về khoe y ngay mới được. Nhưng khi cửa căn hộ vừa bật mở, đập vào mắt cậu là cảnh tượng cực kì hãi hùng. Đó là nhìn ảnh viên cảnh sát kia cùng hành ngàn vết bắn đạn trên người, xung không biết bao nhiêu con chuột đang gặm nhấm cơ thế y, mắt y bị móc ra, vứt ở phía góc nhà. Và một lần nữa, bên cạnh cái xác lại là dòng chữ bằng máu ấy: "EM LÀ CỦA ANH".

Lộc Hàm nhìn thấy dòng chữ đó lại cảm thấy rùng mình. Rốt cuộc lai mà lại dã man như thế chứ.

...

Những ngày sau đó, mọi chuyện lại trở lại quỹ đạo, cậu cũng đã bình tâm trở lại. Cứ nghĩ cuộc sống đã bình ổn...Cho đến một hôm... Khi đó cậu đang đọc sách bên cửa sổ, chợt nhận ra có gì chắn mất ánh sáng của mình. Cậu khó chịu đưa mắt ra phía cánh cửa bên cạnh, chợt liền trông thấy một khuôn mặt bê bết máu, mắt mở trừng trừng nhìn cậu, tóc tai xõa xượi, miệng bị rạch đến ngoác mang tai, tạo thành một nụ cười cực kì ghê rợn.

Cậu giật mình hoảng sợ lùi về phía sau, nheo mắt nhìn kĩ cái đầu đó, chợt nhận ra đó là Thanh Thanh, người đàn chị cậu mới gặp vào mấy hôm trước. Lúc đó hai người vẫn còn trò chuyện rất vui vẻ...Sao giờ cô đã ra đông nỗi này rối?

Nước mắt cậu chợt rơi xuống...Không phải nước mắt đau khổ mà là nước mắt của sự hoảng loạn. Lại là dòng chữ đó: "EM LÀ CỦA ANH."

...

Dần Lộc Hàm nhận ra rằng những người gần gũi với mình điều chết rất bi thảm. Người bị chém ngàn mảnh, người bị treo cổ ...Thậm chí có lần cậu đang ngồi ung dung viết tiểu thuyết, chợt nhận thấy dưới chân có cái gì đó nhơn nhớp, cậu theo phản xạ mà cúi xuống xem đó là cái gì, liền nhìn thấy một mảng màu đỏ máu cùng với những bộ phận cơ thể của một con người. Nhìn khuôn mặt đã bị rạch nát, cậu không thể đoán ra đây là ai. Nhưng đến khi nhìn thấy bộ đồng phục cấp ba quen thuộc. Cậu mới nhớ ra rằng cô bé hàng xóm cũng mặc bộ đồng phục này. Bên cạnh cái xác có một mẩu giấy nhỏ, đương nhiên lại là dòng chữ: "EM LÀ CỦA ANH".

...

Hiện giờ Lộc Hàm không thể chịu nổi nữa rồi! Cậu không muốn đem lại cái chết cho bất cứ một ai nữa. Thà bây giờ...Cậu chết đi cho xong! Sẽ không còn ai bị tổn thương hay bị chém giết.

Cậu đứng trên thành cầu, dang tay ra, thả lỏng cả thân mình là rơi xuống. Chớt có một vòng tay ấm áp giữ chặt cả thân thể cậu, ngăn cản cậu khỏi hành động tự sát. Người ấy kéo cậu đến khu vực an toàn, sau đó lớn tiếng mắng cậu:

– Ngu ngốc! Em biết em đang làm gì không hả?

Là Thế Huân!

Vừa trông thấy anh Lộc Hàm không khỏi vui mừng, ôm nhào lấy anh, khóc lớn, kể hết đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe:

– Em sợ lắm! Mọi người xung quanh em đều chết rồi! Thật đáng sợ! Em...em...

– Không sao! Không sao nữa rồi! – Anh nhẹ nhàng an ủi cậu – Đã có anh ở đây rồi!

– Anh...anh sẽ không chết chứ?! – Cậu đưa ánh mắt ậc nước nhìn anh.

– Sẽ không!!!

Hai người cứ thế ôm nhau ở cây cầu đó, cho đến khi Lộc Hàm mệt mỏi thiết đi, anh mới bết thốc cậu lên, hôn nhẹ lên trán cậu, rồi cười nói:

– Bắt được em rồi!...EM LÀ CỦA ANH!

.

.

.

.

.

.

.

Thế Huân lật đổ cả cái bàn, khiến cho cái laptop cũng vì thế mà bay lăn lóc. Anh giận dữ cất tiếng:

– LỘC HÀM!!! EM RA ĐÂY CHO ANH!

– Dạ! – Lộc Hàm từ phía bếp chạy ra, ngây ngô nhìn anh hỏi – Có chuyện gì vậy anh?!

– Còn có chuyện gì nữa?! Sao trên diễn đàn của em lại có câu chuyện này? Hả?!? Em trả lời đi – Anh chỉ tay vào cái laptop đập đá đáng thương trên sàn nhà. Lộc Hàm theo đó tiến đến nhìn, sau đó bật cười đáp lại anh:

– À! Câu chuyện này là do một độc giả yêu cầu. Cô bé muốn em viết thể loại đam mỹ kinh dị, nên em cũng chiều cô bé luôn!!! – Chợt nhận ra vẻ mặt tối đen như mực của Thế Huân, cậu liền phòng thủ lùi lại mấy bước, run rẩy giải thích – Này! Cái này em rút kinh nghiệm rồi nhé! Em...em không viết anh là kẻ phụ tình nữa mà...Em mới là kẻ phụ tình mà! Anh giận cái gì chứ!?

Thế Huân trừng mắt nhìn Lộc Hàm, từ từ tiến đến phía cậu, lớn tiếng mà cảnh cáo:

– Còn không không biết lỗi à? Em được lắm!!!! Phải "phạt" thôi!!!!

Nói rồi như hổ đói lao về phía Lộc Hàm, đè cậu ra nên nhà.

– Á!!! Này...anh làm gì vậy!? Bỏ ra...Không được lột đồ em!!! Bỏ ra!!!...Á...Cứu tôi với...Giết người...Ưm...

Chuyện sau đó mọi người tự tưởng tượng nhá!

...

Màn Troll kinh dị đầy "thú" vị. Tặng cho mọi người đó!

(づ ̄ ³ ̄)づ~♥

Tiết mục "Thách bé ngủ ngon" thế nào hả các readers, có được không? <(¯¯︶¯¯)>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn