Chương 27 : Một Khi Lộc Hàm " Trap".....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày đẹp trời, Lộc Hàm cùng với Chung Đại đi mua sắm chút đồ. Thực ra, bình thường thì cậu rất ít khi ra ngoài. Nhưng hôm nay đột nhiên, nhóc Đại nổi hứng kéo Lộc Hàm bảo muốn đi chơi chung, cậu cũng chiều ý mà thuận theo lòng nhóc.

Hai người đi hết từ trung tâm thương mại này đến trung tâm thương mại khác, khiến cho Lộc Hàm chóng hết cả mặt. Đột nhiên, khi hai người vừa đi lướt qua một tiệm thời trang nữ, Chung Đại liền khựng lại, khiến cho Lộc Hàm cũng dừng lại theo. Nhóc nhìn nhìn một chút, sau đó quay sang bảo với cậu là: "Đợi anh nhé!", rồi chạy nhanh vào trong. Lộc Hàm nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.

Rốt cuộc thì anh ấy vào trong tiệm đồ nữ là gì chứ? Anh ấy là con trai, người yêu anh ấy cũng là con trai. Thế thì mua cho ai mặc? Chẳng lẽ là bạn a?

Cậu nghĩ hoài vẫn chẳng thể tìm được nguyên do chính đáng. Thôi thì, đợi Chung Đại ra thì hỏi.

...

Khoảng mười phút sau đó nhóc mới mua đồ xong, bước đến kéo nhanh Lộc Hàm lên taxi rồi đi về nhà. Hành động của nhóc quá nhanh khiến cậu chẳng thể ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cứ thế làm theo những gì mà nhóc điều khiển.

Về đến nơi, nhóc kéo Lộc Hàm vào trong phòng mình, rồi quay sang chỗ túi đồ vừa mua, tìm kiếm cái gì đó. Sau một hồi lâu, Chung Đại mới lôi ra được một cái túi màu đỏ, ném về phía Lộc Hàm, cười cười bảo:

– Hàm nhi à! Em thay bộ này ra thử cho anh coi!

Lộc Hàm ngơ ngác nhận túi đồ, nhìn vào bên trong, đơ ra một lúc rồi mặt bỗng dưng đỏ ửng lên:

– Chung Đại ca...đây...đây là váy mà a!!!

Quả đúng là như vậy! Bên trong là một chiếc đầm Maxi màu xanh dương với ren họa tiết đơn giản nhưng cực kì dễ thương. Nếu là con gái chắc chắn sẽ rất thích. Nhưng bạn Hàm là con trai a!

Chung Đại thấy dáng vẻ lúng túng của Lộc Hàm lại càng khoái trí, lấy cái váy từ trong túi ra ướm lên thử người cậu, bảo:

– Rất hợp a!!!

– Chung Đại ca...Em là con trai mà!!! – Cậu thật sự bị dọa đến nỗi sắp phát khóc. Nhưng nhìn cũng rất là đáng yêu a. Khiến cho nhóc càng muốn trêu chọc cậu thêm nữa.

Chung Đại với Lộc Hàm sau một hồi vật lộn, cậu vẫn nhất quyết không chịu mặc cái đầm ấy, khiến cho nhóc cũng dần mệt theo. Phải làm cách nào cho bé nai mặc cái đầm này bây giờ a?!

Nghĩ ngợi một hồi, nhóc "a" lên một tiếng, sau đó quay sang nói nhỏ với Lộc Hàm:

– Thế em có muốn biết Thế Huân có yêu mình thực sự không?

Cậu nghe vậy liền bị dụ ngọt, quay sang gật gật đầu. Dù gì Thế Huân cũng là một tổng tài, nhiều lúc cậu cũng thắc mắc có phải anh thật lòng yêu cậu không, hay chỉ là chơi đùa hứng thú nhất thời thôi. Cậu rất rất muốn biết tâm tình của anh a!

Chung Đại thấy mình đang có thế, nên cứ đà đấy mà tiến tới:

– Vậy sao em không thử 'trap' một lần, giả làm con gái, đến cưa Thế Huân. Để xem anh ấy chọn Lộc Hàm con trai hay là chọn người con gái Hàm Hàm a. Thế nào? Có chịu không?

Cậu chẳng nghĩ ngợi gì, gật đầu đồng ý ngay. Chung Đại thấy vậy, hí ha hí hửng lắm, thầm 'yeah' một tiếng trong lòng. Dụ dỗ nai con thành công a!

Rồi nhóc giục cậu nhanh nhanh vào thay bộ đồ ra. Khoảng mười lăm phút sau, Lộc Hàm mới bước ra ngoài, rón ra rón rén, mặt cúi gầm, hình như rất xấu hổ. Vừa trông thấy cậu, nhóc không khỏi ngỡ ngàng, sau đó trầm trồ khen ngợi:

– Lộc Hàm! Em đẹp quá trời a! – Nói rồi nhóc kéo cậu ngồi xuống giường, rồi lôi bộ đồ nghề trang điểm vừa mới mua ra – Bây giờ thì 'make up' nào!

...

Thế Huân chạy về nhà thì chẳng thấy Lộc Hàm đâu, điện thoại thì chẳng nhấc máy, thật đáng lo lắng a. Bình thường Lộc Hàm đi đâu sẽ đều báo trước với anh mà, chẳng lẽ hôm nay cậu quên? Anh đi qua đi lại trong nhà, cảm thấy trong lòng không yên tâm chút nào, đành chạy ra ngoài mà tìm kiếm.

Ngay lúc anh vừa ra đến cổng thì tình cờ va vào một thân mình nhỏ bé, không khỏi giật mình hoảng hốt. Đang định xin lỗi, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đấy, anh bất ngờ không thôi. Thật sự...người con gái này...rất giống với Lộc Hàm!

Đôi mắt nai hiền lành, khuôn mặt trái xoan khả ái, nước da trắng bóc. Chỉ khác là cô có thêm mái tóc nâu dài, và mặc váy thôi. Sao trên đời này lại có hai người giống nhau ý như đúc thế chứ?

Chợt Thế Huân nhớ đến mục đích ban đầu của mình, vội vàng xin lỗi qua loa, sau đó quay người bỏ đi. Đột nhiên, có một bàn tay níu lấy vạt áo anh lại, làm anh tý té ngửa ra phía sau. Thế Huân khó hiểu quay lại nhìn người vừa rồi. Chuẩn bị hỏi tại sao thì cô bé run run nói:

– Anh đi tìm...anh Lộc Hàm phải không ạ? Cho em đi với!!! Em... em cũng muốn kiếm anh ấy a!

Cái gì?! Đến cả giọng nói cũng giống?! Chuyện gì thế này?!

Cũng chẳng biết nên từ chối thế nào, thôi thì anh cứ gật đầu đồng ý cho qua vậy. Và rồi, hai người một cao một thấp cùng song song bước đi. Họ không để ý rằng, từ xa đã luôn có một bóng người đang luôn dõi mắt theo họ.

"Sắp có kịch hay để xem rồi đây!" – Chung Đại cười thầm trong lòng.

...

Đúng như mọi người nghĩ, cô gái vừa rồi chính là bé nai nhỏ của chúng ta "biến hóa" mà thành. Hiện giờ, trong lòng cậu đang rối bời một mớ lòng bong, bên tai văng vẳng tiếng của Chung Đại rằng: "Hãy tìm cách cưa thử Thế Huân! Để xem anh ta phản ứng thế nào!". Mặc dù cậu là nhà văn, hay viết mấy cảnh lãng mạn cùng sến súa nhưng thực sự bây giờ cậu không biết nên làm gì a!!!

Nhưng nhìn Thế Huân bây giờ có vẻ chẳng ngó ngàng tới mình, cậu có chút yên lòng, vì anh có vẻ đang quan tâm tới "Lộc Hàm thật" hơn. Nhưng như thế vẫn chưa thể khẳng định được gì cả, mình phải thử một lần mới được.

Nghĩ rồi cậu làm liền, giả bộ làm một cô gái yếu đuối, té cái"bịch" trên mặt đất, tạo ra tiếng động rõ kêu, khiến cho Thế Huân không khỏi mà quay đầu lại. Thấy vậy, cậu run rẩy cất giọng:

– A...đau quá!!!

Anh vì chút lòng tốt trong người nên đành đến đỡ cô gái xa lạ này đến chỗ ghế đá nhỏ, đặt cô xuống, sau đó vội nói:

– Hay cô cứ ngồi đây đi, tôi chạy đi tìm người giúp cô!

– Khoan đã! Anh...Đừng đi! Tôi sợ...xung quanh đây toàn người lạ! Lỡ có ai...? Thôi! Anh cứ ngồi ở đây một lúc với tôi đi, tý nữa chân tôi đỡ giờ.

Thế Huân đành ngậm ngùi chấp nhận, trong lòng vừa nóng ruột không biết Lộc Hàm đi đâu rồi, vừa bực mình vì cô gái này. Dù cô ấy có giống Lộc Hàm cỡ nào đi chăng nữa nhưng không phải cậu nhất định anh sẽ không để ý đâu.

Hai người cứ ngồi im re không nói năng tiếng nào. Lộc Hàm cảm thấy vô cùng bối rối, sao anh lại đồng ý ngồi lại a? Chẳng lẽ anh thích Hàm Hàm con gái rồi? Không!!! Không thể như thế a! Mình phải thử thêm lần nữa!

Rồi cậu mò mò tay đến nắm lấy bàn tay của anh, khiến cho anh giật nảy mình rụt tay về, trán nhăn lại. Rồi Thế Huân đứng bật dậy, hình như có ý định bỏ đi, Lộc Hàm trong lòng thầm vui mừng, nhưng vẫn còn muốn tiếp tục, liền lao đến ôm phía sau lưng anh, nhẹ nói:

– Em...Em thích anh a!

Thế Huân nghe vậy, chỉ nhẹ quay người lại, đối diện thẳng với cô gái này, hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Xin lỗi cô! Tôi đã có người yêu rồi! Tôi không thể thích cô! Trong lòng tôi chỉ có cậu ấy mà thôi! Một lần nữa thành thật xin lỗi cô!

– Người đó...có phải Lộc Hàm mà anh đang kiếm không?

– Ừm! Cậu ấy là một người rất quan trọng đối với tôi!

Nghe vậy, mắt cậu không khỏi mà ửng đỏ, không phải buồn mà là cảm động. Thật không ngờ anh yêu cậu nhiều đến thế. Rồi cậu lao vào ôm chồm lấy anh. Thế Huân thấy vậy liền hốt hoảng ngăn cản:

– Này...cô...tôi đã nói...

– Em là Lộc Hàm đây!!! Em cũng yêu anh nhiều lắm a!!! – Cậu vui vẻ hô to, vừa khóc vừa cười, mặt biểu hiện rõ sự hạnh phúc.

Anh nghe vậy rất đỗi bất ngờ, ngỡ ngàng nhìn "cô bé" trước mặt mình, không tin mà hỏi:

– Cái gì?! Em là Lộc Hàm?!

– Dạ!!! – Nói rồi cậu gỡ tóc giả xuống, khiến cho anh mắt A miệng chữ O, không thể tin nổi vào mắt mình.

– Sao em lại giả gái chứ a?

Cậu nghe vậy xấu hổ vô cùng, ấp úng kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Sau khi tiếp thu mọi tình tiết cậu vừa nói xong, anh không khỏi bật cười, sau đó cốc nhẹ đầu cậu một cái, mắng yêu:

– Ngốc ạ! Trong lòng anh chỉ có mình em thôi! Tối ngày bám em như thế, làm sao mà để ý người khác cho được chứ! Thôi! Chúng ta đi về nào!

Nói rồi anh đan tay vào lòng bàn tay cậu kéo đi, thế là hai người cùng nhau sánh bước trên con đường hoàng hôn màu hồng. Vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, như thể một đôi vợ chồng hạnh phúc. Khiến ai ai nhìn cũng cảm thấy ngưỡng mộ cùng ghen tỵ.

Tý quên, thánh Chung Đại đứng từ xa quan sát nãy giờ, khóe môi không khỏi giật giật, thầm nghĩ: "Mấy người sến đến nỗi tôi nổi hết cả da gà da vịt rồi này! Thật là!"

Nói vậy chứ, nhóc cũng khoái được như vậy lắm đó nha! Có khi nào...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cảm#ơn