Chương 5-1: Tiểu Đội Băng Thương trên đường thành lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Gia Nặc là một gã kỹ tính, hỏi đi hỏi lại tính nghiêm trọng của sự tình, nhưng anh ta cũng là một kẻ quả quyết, sau khi rõ mức độ nghiêm trọng, lập tức xuất phát đi tìm đám chiến hữu, cuối cùng chỉ mang đến chín người.

Cộng thêm a Nặc, a Thanh, Tô Doanh và tôi, tổng cộng mười ba người, thật khéo, vừa vặn là tên của Mười Ba, ngẫm lại Mười Ba thế nhưng là cường giả đỉnh cấp dị vật tương lai, con số này cũng tính là may mắn đi?

Đối với chuyện vận khí, tôi vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất đau đầu, không biết làm sao mới có thể thay đổi vận xui của Cương gia.

Ôn Gia Nặc nói với chín người: "Đây là phó đội trưởng trong đội chúng ta, Cương Thư Vũ, mặc dù nói là đội phó, nhưng mọi người hẳn là rõ nên nghe theo ai chứ?"

Những quân nhân đã được căn dặn trước, không có một chút dáng vẻ kinh ngạc, càng không có ai tỏ ra không phục, không hổ là đã được huấn luyện, có thể nhặt được nhóm người này coi như là may mắn hiếm có của tôi.

Trần Ngạn Thanh hình như muốn đánh vỡ bầu khí nghiêm túc này, vội vàng bắt chuyện: "Nào nào nào, báo tên cho phó đội trưởng của chúng ta trước đã, anh Bành anh đến trước đi."

Tôi bổ sung: "Thuận tiện nói luôn dị năng của mình là cái gì."

Những quân nhân đã được huấn luyện từng người một báo tên lên.

Một quân nhân tuổi thoạt nhìn khá lớn hô lên trước: "Bành Vĩ Kiệt, dị năng là dùng tay chạm vào đồ vật là có thể chấn động nó."

Tôi nhìn anh ta, hơi lớn tuổi, mặt đầy râu ria không cạo nên trông khá già, nhưng hẳn là chưa đến bốn mươi, trẻ hơn chú Trịnh, nhưng đây cũng không quan trọng, đằng nào thì ăn nhiều kết tinh, người ta sẽ càng ngày càng trẻ, tuổi tác căn bản chỉ để tham khảo.

Dị năng của Bành Vĩ Kiệt này trái lại rất thú vị, chấn động? Đây còn quá kém, giống như dị năng hỏa ở nửa năm tận thế, dưới trạng thái chưa ăn kết tinh, cũng chỉ có công năng châm thuốc lá.

"Dương Hi, gọi tôi là Dưa Hấu được rồi."

Cái người gọi là Dưa Hấu này, trông chẳng giống dưa hấu chút nào, trái lại rất đẹp trai, cười lên khá sáng sủa tỏa nắng, hết sức giống — Hạ Chấn Cốc.

Tôi quyết định từ hôm nay trở đi ghét anh ta!

Hừ hừ, tên Dương Hi này khẳng định là bởi vì quá đẹp trai chọc tức quần chúng, mọi người hận không thể ăn thịt anh ta xả giận, cho nên mới gọi là Dưa Hấu đi?

Về sau, Trần Ngạn Thanh nói với tôi, hoàn toàn không phải như thế, thuần túy là bởi vì Dương Hi rất thích ăn dưa hấu, từng ở trước bữa tối len lén quất sạch toàn bộ dưa của một bàn lính, đây mới chọc giận mọi người, từ đó liền bị gọi là Dưa Hấu, nhưng bản thân anh ta trái lại rất thích cái biệt hiệu này, bởi vì thỉnh thoảng có người mang dưa cho anh ta ăn.

Dương Hi có chút không thể khẳng định mà nói: "Dị năng của tôi hình như có thể khiến đồ vật nhẹ hơn chăng? Vốn tưởng là mình khỏe hơn, chẳng qua có một lần, đạn cũng nhẹ đến mức có thể bay lên."

Tôi ngẩn ra, vậy mà ngay cả dị năng cũng giống Hạ Chấn Cốc? Loại dị năng trọng lực này không có hiếm thấy cho lắm, nhưng cũng không phổ biến như thủy hỏa, ít nhất tôi vẫn chưa từng thấy người nào ngoại trừ Hạ Chấn Cốc có loại dị năng này —- đột nhiên muốn đông người trước mắt thành gậy băng quá, rồi đập tan thành từng mảnh...

"Tiểu Vũ, làm sao vậy?"

Khi nhìn thấy Trần Ngạn Thanh tràn đầy lo lắng, Ôn Gia Nặc cũng chắn trước mặt Dương Hi, lý trí của tôi đã trở về, nhớ tới nhóm người này là quân nhân, tên Dương Hi kia còn có được sự tin cậy của a Nặc, thực sự không giống tên Hạ Chấn Cốc kia, hơn nữa loại tính cách phóng thoáng kia của hắn căn bản không thể ở yên ở trong quân đội, không thể nào là hắn!

"Không có gì." Tôi lắc đầu nói: "Chỉ là anh ta quá giống bạn trai cũ của tôi, nhìn là thấy bực!"

"..."

Chết cha, nói nhanh quá, tôi khụ một tiếng, sửa miệng: "Ý tôi là, quá giống bạn gái cũ của tôi."

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào Dương Hi, da mặt của người sau co giật vài cái, nhưng vẫn ráng nở nụ cười, chớp mắt bĩu môi biểu diễn bộ mặt vượt giới tính của mình.

Được thôi, tạm thời không cần ghét quả dưa hấu thức thời này nữa.

Sau cái màn bạn trai bạn gái cũ, mấy quân nhân bắt đầu không còn đứng thẳng như trước nữa, mặc dù vẫn chưa đến nỗi cười đùa hi hi ha ha, nhưng trong mắt không ít người đều ngập ý cười.

Xem ra hình tượng phó đội trưởng của tôi đã mất rồi, thôi kệ thôi kệ, tiền sử thất thần từ nhỏ đến lớn, cộng thêm cứ luôn phơi bày toàn bộ tâm tư lên trên mặt, muốn tạo dựng hình tượng cao thâm khó lường thực sự quá khó.

Tôi bĩu môi, bực mình nói: "Tiếp tục báo tên đi chứ, ngẩn ra đó làm gì."

Nghe vậy, những quân nhân thu lại ý cười ở đáy mắt, tư thế đứng vẫn chưa khôi phục đến trạng thái thẳng tắp, bầu không khí tổng thể không có căng thẳng như vừa rồi.

"Tôi là Điêu Minh."

Người thứ nhất báo tên suýt nữa khiến tôi bật cười tại chỗ, hay cho một tên Điêu Dân, nhìn thì lại có vẻ trung hậu thành thật, cha mẹ làm sao lại đặt tên như thế, chẳng lẽ vì quá thành thật, đặt cái tên không được thành thật cho lắm để cân bằng sao? (Minh và Dân đọc giống nhau)

Điêu Minh cũng biết tên của mình kỳ quái, gãi đầu, cười ngượng ngùng nói: "Dị năng của tôi chính là có thể khiến hoa cỏ chuyển động, chỉ thế mà thôi, cũng không biết có tác dụng gì..."

Tôi đột ngột xông lên túm lấy đôi tay của đối phương, cảm động không sao kể xiết, vận khí mấy ngày nay tốt đến phát sợ.

Điêu Minh giật nảy mình, nên nói là mọi người đều hết hồn.

Ôn Gia Nặc nghẹn lời mà hỏi: "Phó đội trưởng, cậu như vậy là sao?"

Nhất thời quá kích động, tôi thu hồi tay, khen ngợi Điêu Minh, "Anh thật sự rất thích hợp trồng ruộng, khiến tôi vui quá có chút thất thố, xin lỗi nhé."

"Hơ, cảm ơn, không, không sao." Khuôn mặt thành thực của Điêu Dân có chút đờ đẫn, hình như phân biệt không ra "thích hợp trồng ruộng" rốt cuộc có phải là khen ngợi hay không.

Mấy người kế tiếp đều không biết dị năng của mình là cái gì, đây cũng không kỳ quái, đoàn người này trên tay đều có súng, theo quán tính nhất định sẽ dùng súng giải quyết nguy hiểm trước, cộng thêm lại là quân nhân, ít bị đầu độc bởi các loại trò chơi phim ảnh, không phát hiện tồn tại của dị năng cũng là chuyện rất bình thường.

"Cao Vân, Hoàng Quan Luân, Lý Kiều, Lâm Tá Quân, Tiết Hỉ, Tiết Hoan."

Giọng nói cuối cùng vậy mà là nữ, tôi đặc biệt liếc một cái, đối phương da bị phơi nắng rất đen, còn đen hơn cả Vân Thiến và Bách Hợp, thân hình cao hơn Vân Thiến một chút, nhưng vẫn không cao bằng Bách Hợp, cộng thêm mặc quân trang, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được trong chín người này vậy mà lọt một người nữ.

Cô ta hình như cũng chú ý thấy tôi đang nhìn cô ta, mặt rất căng, giữ vững khuôn mặt nghiêm túc của quân nhân, những người đàn ông bên cạnh sớm đã không còn vẻ nghiêm túc căng thẳng như khi vừa mới bước vào, duy chỉ có cô ta vẫn mang khuôn mặt nghiêm trang, tư thế đứng thẳng tắp, giống như một bức tượng quân nhân, nên đứng ở cổng quân doanh.

Mặc dù người đàn ông bên cạnh trông không giống cô ta bao nhiêu, chẳng qua tên của hai người này gọi là Tiết Hỉ và Tiết Hoan, chắc hẳn là anh em rồi.

Trần Ngạn Thanh vội vàng tiến lên một bước, nói: "Tiết Hoan mạnh lắm đấy, cô ấy và Tiết Hỉ là anh em sinh đôi, thể thuật và súng pháp đều mạnh, bọn họ đánh đôi cực kỳ lợi hại, ăn ý số một!"

Lúc được giới thiệu, Tiết Hoan vẫn nghiêm mặt, Tiết Hỉ trái lại thì cười cười.

Tôi gật đầu, nói: "Sau này phải làm phiền Tiết Hoan cô giúp tôi chiếu cố nhiều hơn một cô gái khác trong đội, gan cô ấy rất nhỏ, đàn ông có thể sẽ dọa cô ấy sợ, đành phải nhờ cô rồi."

Tiết Hoan ngẩn ra, vậy mà dùng quân lễ đáp lời: "Rõ!"

Đây là quân nhân điển hình đấy à, nhìn Tiết Hỉ bên cạnh xem, mặc dù đứng cũng tính là thẳng, nhưng cũng đâu có khoa trương như thế.

"Hoan Hoan chính là như vậy." Ôn Gia Nặc cười tủm tỉm nói: "Trong đội chúng tôi đều nói cô ấy là hình mẫu quân nhân, ảnh chụp có thể trực tiếp in ở trên sách giáo khoa."

Tên gọi thân mật Hoan Hoan này thật là chẳng ăn nhập gì với người thật, hơn nữa anh trai của Hoan Hoan chẳng lẽ gọi là Hỉ Hỉ?

"Gọi tôi là Giày Bốt là được." Bản thân Hỉ hỉ lại nói như vậy.

Tôi gật đầu, "Được, Hỉ Hỉ."

"..."

Nghe xong phần tự giới thiệu của mọi quân nhân, tiếp theo là đến lượt bên tôi, tôi hô ra ngoài cửa: "Tô Doanh, cô có thể đi vào rồi."

Tô Doanh mở cửa đi vào, mới đầu, mọi người đều nỗ lực kiềm chế vẻ mặt "bừng tỉnh", còn có mấy người đá mắt về phía tôi, vẻ mặt thiếu đứng đắn không khác mấy với Trần Ngạn Thanh khi vừa mới quen biết, nhất là quả dưa hấu Dương Hi, nụ cười kia thật sáng chói khiến tôi lại muốn đóng băng rồi đập tan anh ta.

Mọi người tám phần đã coi Tô Doanh là bạn gái của tôi, khi cô ta vừa đứng vào vị trí, cách tôi tận hai mét, mọi quân nhân đều sửng sốt, nhìn tôi rồi lại nhìn cô ta, không hiểu tình huống này.

Tôi âm u nhìn về phía Tô Doanh, cô ta vừa lại run lẩy bẩy xê dịch thêm một mét.

"Tiểu Vũ, cậu... cô ấy..." Trần Ngạn Thanh lúng túng ấp a ấp úng, cứ như thể tôi đã làm chuyện gì khó nói với Tô Doanh ấy.

Tôi bực mình nói: "Cô ta nhát gan, tôi ở trước mặt cô ta từng giết người mấy lần, chỉ thế thôi."

"Ồ!" Trần Ngạn Thanh lý giải gật đầu, "Lá gan này cũng thật nhỏ, cậu chẳng phải chỉ là đóng băng người khác thôi sao? Đó không tính là kinh khủng đi, chúng tôi đây còn dùng súng bắn bể đầu, óc não văng tung tóe —-"

Tô Doanh la lớn ngắt lời của anh ta, "Mới không chỉ là đóng băng! Cậu ta thích nhất làm bể đầu người ta, cắt đứt cổ xong chém nát đầu, một người đã có thể giết chết rất nhiều quái vật!"

Nói đến đây, cô ta giống như đột nhiên phát hiện tôi đang ở ngay đây, thế là cả người hốt hoảng gần như sắp dán lên tường, hai tay che mặt không ngừng nói "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi".

Tôi cũng rất xin lỗi, giết dị vật riết, quen tay làm cho đầu thành bùn nhão, suy nghĩ không nhanh bằng tốc độ phản xạ cơ thể, sửa không nổi...

Ôn Gia Nặc cảm thấy không đúng, "Khoan đã, tiểu Vũ cậu nói giết... "người"?"

Tôi hờ hững giải thích: "Đừng hiểu lầm, là chuyện sau sương đen, có một đoàn lính đánh thuê muốn cướp đồ của chúng tôi, lúc đó người trông nhà là tôi, đành phải khai sát thôi, sở dĩ làm nát đầu, là muốn ngăn chặn khả năng biến thành dị vật, các anh sau này cũng phải nhớ làm như thế, cho dù kẻ địch là người, cũng phải làm nát đầu, nếu không chờ hắn sau này biến thành thứ càng khủng bố tìm tới cửa."

Nghe vậy, mọi quân nhân nhìn tôi, trong mắt có năm chữ "nhìn bằng cặp mắt khác", không uổng cho tôi cố ý dùng giọng thản nhiên như thế để chỉ đạo chuyện "giết người phải làm bể đầu" này, cuối cùng cũng có lại được một chút xíu kính nể.

Mặc dù Tô Doanh thoạt nhìn càng ai oán, giống như trên thế giới chỉ có một mình cô ta biết chân tướng —- Đại ma vương tên là Cương Thư Vũ!

Tôi cũng hi vọng mình là trùm cuối, trước mắt vẫn đang nỗ lực.

Nhìn quanh mọi người, hồi tưởng tên gọi mà quân nhân tự giới thiệu, phát hiện chỉ nhớ Bành Vĩ Kiệt, Dương Hi, Điêu Minh và anh em Tiết Hỉ Tiết Hoan, ba vị trước là bởi vì dị năng cộng với bạn trai cũ nên mới nhớ, ngẫm lại cảm thấy thế này cũng không có vấn đề gì, ở tiểu đội của tôi không có dị năng thì coi như là người qua đường!

Tôi nhìn hai "người qua đường" vẫn chưa báo dị năng, chính và phó đội trưởng của bổn tiểu đội, a Nặc và a Thanh.

"Dị năng đâu? Không có thì thoái vị làm tiểu đội viên —- làm đệm lót!"

Ôn Gia Nặc gãi gãi cái đầu đinh, vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay xuất hiện một vệt xám bạc, dần dần kéo dài xuống dưới, cuối cùng cả ngón tay đều thành màu xám bạc, tôi vươn tay búng một cái, rất là cứng, còn có thể phát ra tiếng vang.

Dị năng kim loại, giống với Đinh Tuấn, chỉ là khác nhau cách biểu hiện, Đinh Tuấn là thao túng kim loại, Ôn Gia Nặc lại là kim loại hóa chính mình, không thể nói loại nào tốt, chỉ có thể nhìn bên nào phát triển tốt hơn, nếu dám thua Đinh Tuấn thì để cho a Nặc từ đội trưởng thành đệm lót!

"Dị năng kim loại, lực sát thương coi như không tệ, nỗ lực kim loại hóa toàn thân đi."

Nghe vậy, Ôn Gia Nặc thở phào một cách minh hiển, nghe thấy câu cuối cùng càng sửng sốt, sau đó mặt đầy hưng phấn. "Vâng!"

Cuối cùng, tôi nhìn Trần Ngạn Thanh, đối phương lại mang vẻ mặt xấu hổ, Ôn Gia Nặc bên cạnh còn vỗ vỗ lưng anh ta tỏ vẻ an ủi, chẳng lẽ thật sự không có phát hiện dị năng?

"Không phát hiện dị năng?" Tôi nhíu mày, nhưng nhìn quân nhân bên cạnh, rồi lại cảm thấy không phải vấn đế lớn, đây đều là người của bọn họ, hẳn là sẽ không có chuyện không muốn phục tùng kẻ không có dị năng, ít nhất có a Nặc bảo kê, trong thời gian ngắn sẽ không có.

"Có!" Trần Ngạn Thanh vội vàng làm sáng tỏ, sau đó ấp a ấp úng mà nói: "Chỉ là dị năng của tôi có, có hơi quái, hình như chả có tác dụng gì, uổng cho ăn nhiều kết tinh như thế."

Tôi nhướn mày, không có ý thất vọng, trái lại có chút tò mò rốt cuộc là dị năng phế đến mức nào, mới khiến Trần Ngạn Thanh ủ rũ như vậy, phải biết rằng, bây giờ ngay cả thị lực cũng sẽ không bị coi là dị năng vô dụng.

Trần Ngạn Thanh sầu muộn ngồi xuống nhặt một hòn đá nhỏ, bỏ ở lòng bàn tay, một giây sau, hòn đá biến mất, chỉ còn lại lòng bàn tay trống không.

"Chính là như vậy, làm cho đồ vật biến mất, hơn nữa còn phải chạm vào mới được, đồ vật càng lớn phải sờ càng lâu, a Nặc nói sau khi luyện quen, biết đâu có thể khiến cả con dị vật biến mất, nhưng bảo tôi đi sờ dị vật, còn phải sờ mấy phút, đây cũng quá ngớ ngẩn rồi đi!"

Tôi có chút hối hận, sớm biết vậy lúc a Nặc nói đùa a Thanh muốn gả cho tôi, mình nên lập tức đồng ý mới đúng! Bây giờ cưới còn kịp không?

"Lấy ra." Tôi mở miệng nói.

Trần Ngạn Thanh khó hiểu nhìn tôi.

"Lấy hòn đá kia ra." Tôi nỗ lực giữ cho hai mắt đừng phát sáng.

Mọi quân nhân đều nhìn Trần Ngạn Thanh, Ôn Gia Nặc còn lộ vẻ bừng tỉnh.

Trần Ngạn Thanh do dự một chút, tập trung nhìn lòng bàn tay, khoảng mười mấy giây sau, một hòn đá nhỏ lặng lẽ nằm ở trên lòng bàn tay, anh ta trợn lớn mắt, đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi.

"Dị năng không gian." Tôi vỗ vỗ anh ta, khóe miệng không nhịn được cong lên, "Sau này thì phải dựa vào anh làm nhà kho rồi."

Trần Ngạn Thanh ngơ ngác nói: "Đây là chuyện tốt sao?"

"Đương nhiên! Anh trúng độc đắc rồi anh biết không hả!" Tôi táng xuống đầu anh ta một cái, giận dữ nói: "Đi qua sờ một cái, thu toàn bộ vật tư lại, hoàn toàn không còn phiền não vấn đề vác nặng, đã vậy chỉ có anh mới lấy ra được, anh nói xem có uy hay không?"

Trần Ngạn Thanh lẩm bẩm: "Nhưng nhà kho thì lại không có lực công kích."

"Ai nói không có, đó gọi là không gian nhận (lưỡi dao không gian), dùng cửa nhà kho kẹp người thành hai mảnh, có hiểu không?"

"Ví dụ này thật hình tượng!" Ôn Gia Nặc buồn cười nói.

Trần Ngạn Thanh vẫn còn nhăn nhó mặt mũi, hình như không cảm thấy đây rất uy, đúng là đồ ngốc!

Không gian dị năng giả vô cùng nổi tiếng, số người không nhiều, thời kỳ đầu mỗi một đội ngũ đều muốn có một người, dù sao thì đây rất tiện cho thu gom vật tư, chờ đến thời kỳ giữa, vật tư dần dần ít đi, mọi người cũng bắt đầu lập thành đội ngũ lớn hơn, trọng lượng mang vác tăng lên, tính quan trọng của không gian dị năng giả bắt đầu giảm xuống, nhưng lúc này lại có người nghiên phát ra cách công kích, hơn nữa cách công kích này rất khó phòng tránh, nghe nói vượt cấp giết người cũng có khả năng.

Chẳng qua, không gian dị năng giả có thể luyện ra chiêu này nghe nói chỉ có lẻ tẻ vài người, rốt cuộc là ba hay bốn, tôi không nhớ lắm, dù sao thì hồi đó cũng chỉ coi như nghe kể chuyện vậy thôi, căn bản không có để tâm nhớ, rất nhiều tình tiết đều không rõ.

Có lẽ nên ghi lại chuyện của mười năm tận thế?

Tôi nghĩ đến chỗ tốt và chỗ xấu khi làm như vậy, chỗ tốt đương nhiên là có thể phát cho người trong Cương Vực một cuốn sổ "những chuyện cần chú ý ở tận thế", để mọi người càng nhận thức cái tận thế này, chỗ xấu...

"Tiểu Vũ? Cậu làm sao không nói nữa?"

Tôi nhìn Trần Ngạn Thanh, rất xác định trong những không gian dị năng giả khẳng định không có gã này, anh ta đáng lẽ đã chết ở tầng hầm Vệ Quân Tháp, ngay cả Ôn Gia Nặc cũng không nên đứng yên ổn ở đây, chín người trước mắt nói không chừng tất cả đều đã là người chết, có lẽ còn có người biến thành dị vật cường đại cũng không chừng.

Rồi ngẫm lại dị vật bướm trước kia, nếu như không có tôi, liệu nó có thực sự phá kén mà ra trở thành dị vật cấp ba chiếm cứ Lan đô hay không, nhưng tôi chưa từng nghe nói ở hậu kỳ có dị vật như vậy, không biết có phải là bị tiêu diệt bởi đám dị vật cường đại hơn, hoặc là vua của Lan đô sau này, Mười Ba, sẽ ra tay diệt nó?

Mười Ba, vua chúa dị vật tương lai, không bị sở nghiên cứu phân tử bắt trở về, bên cạnh còn có một cô bé loài người Bối Bối, và hắn cũng không đặc biệt thống hận con người.

Chưa kể "Băng Hoàng", đã trực tiếp bị tôi làm cho biến mất.

Thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới Lôi Thần, theo lời đại ca nói thì anh ấy đã từng giao dịch với Cận Triển, lấy tin tức về tận thế để đổi lấy quân hoả, có thể hành động này đã ảnh hưởng tới phát triển cuộc đời của Lôi Thần.

Hơn nữa, Cận Tiểu Nguyệt rốt cuộc đã tồn tại từ đời trước, dưới trợ giúp của cô ta, Cận Triển mới trở thành Lôi Thần, hay là một kẻ đời này mới xuất hiện?

Bất tri bất giác, tôi vậy mà đã thay đổi nhiều sự kiện như vậy, và không có cái nào là chuyện nhỏ, có lẽ tôi không nên ghi chép cái gì cả, "lịch sử" đã thay đổi quá nhiều, ghi chép của tôi có khi còn sẽ dẫn tới sai lầm.

"Tiểu Vũ?" Ôn Gia Nặc không hiểu gì nhìn tôi.

Tôi hít sâu một hơi, chuyện ghi chép gì thì khoan hãy nói đi, vẫn là làm chính sự trước quan trọng hơn.

"Tôi muốn đi tìm một số thứ, sau này sẽ viết ra để mấy người đi tìm, nhưng các anh phải nhớ kỹ, những thứ này tuyệt đối không được truyền ra ngoài!"

Ôn Gia Nặc hỏi, "Cậu tổ chức tiểu đội là để đi tìm đồ? Muốn tìm cái gì?"

"Nói ngắn gọn, là tìm "đồ ăn"." Tôi nhìn mọi người, dứt khoát nói, "Hiện giờ đi khắp mọi nơi lùng sục vật tư là phương thức đơn giản nhất, dù sao thì người đã ít đi rất nhiều, trong thời gian ngắn thì lương thực không thiếu, chỉ là không có năng lực lùng sục mà thôi."

Tôi ngừng lại một chút, xác định mọi người đều chú tâm lắng nghe, lúc này mới nói tới nội dung trọng điểm.

"Nhưng tương lai thì sao? Cho dù là những thứ có hạn sử dụng lâu như đồ hộp mì gói, nhưng có thể ăn được mấy năm?"

Mọi người đối mặt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ đến chuyện mấy năm sau, tôi lại hiểu rất rõ, người ta cho rằng hiện tại đã chính là địa ngục, nhưng không ngờ đến ba năm sau tận thế mới là địa ngục chân chính, thức ăn thiếu thốn, nhiệt độ giảm xuống, dị vật cường đại...

Điêu Minh chợt lên tiếng, "Nếu người không nhiều, vẫn có thể tìm được rất nhiều đồ ăn ở nơi thôn dã, không tới nỗi đói chết."

Tôi mỉm cười, " 'Đồ ăn' là gì"?"

Anh ta ngẩn ra, có chút căng thẳng giơ ví dụ: "Những món hoang dã, cá, hoặc là quả cây vân vân, tôi lớn lên ở nông thôn, trong sông suối rừng núi có rất nhiều thứ có thể đào lên ăn."

"Tôi ở bên ngoài Lan Đô đã từng thấy cả một bầy chuột, nhiều như sóng thủy triều, ngay cả đám dị vật cũng phải thối lui né tránh, vào Lan Đô rồi thì lại gặp một con bướm, cao hơn bốn mét, còn dẫn theo một bầy sâu róm, mỗi một con đều to bằng người, cả một khu vực đều bị bọn chúng chiếm lĩnh; cũng từng ở tiểu trấn nhìn thấy một cái cây khổng lồ cao mười tầng lầu, cả tiểu trấn đều bị ăn không còn chừa lại bao nhiêu vật sống."

"Ở biển thì chưa đi, nhưng những thứ trong biển, tôi nghĩ chắc sẽ không hiền lành hơn con bướm, chuột hay cây cối đâu." Tôi bình tĩnh nói tiếp, "Giờ nói lại lần nữa cho tôi, cái gì là "đồ ăn"?"

Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, cho dù là quân nhân, đối với tận thế đều có nỗi sợ hãi sâu sắc.

Ôn Gia Nặc mở miệng hỏi: "Chúng tôi ở trên đường cũng từng từ xa nhìn thấy một con heo rừng, thật sự rất lớn, nếu như bên ngoài đều là loại dị vật đó, tôi nghĩ đồ ăn có lẽ là chúng ta rồi."

Tôi nhìn anh ta, heo rừng trái lại chưa chắc là dị vật, dã thú lớn như vậy ở thời kỳ đầu tận thế sẽ công kích loài người.

"Ngoại trừ biến lớn, con heo rừng đó có nhiều chỗ biến dị lắm không?"

Ôn Gia Nặc ngẩn ra, tử tế hồi tưởng rồi nói: "Thể hình biến lớn, răng nanh rất dài, da lông bên ngoài nhẵn bóng, thoạt nhìn không dễ đâm thủng."

"Cái đó hẳn không phải là dị vật, chỉ là động vật đã tiến hóa, nó có thể ăn."

Ăn? Sắc mặt mọi người đen như đáy nồi.

Trần Ngạn Thanh tò mò hỏi, "Cậu là tính nuôi heo sao?"

Tôi lắc lắc đầu, giải thích: "Heo rừng không thể nuôi được, loại đó nuôi không nổi, anh dám ăn con non nó đẻ ra, nó sẽ dám tiến hoá tới mức ăn thịt được anh, tôi muốn nuôi thứ khác, còn nữa, lúa rất mạnh, không thể trồng."

Lúa đích thực là rất cường đại, hơn nữa một khi sương đen đi tới, rất dễ dàng sản sinh các chủng biến dị, một ruộng lúa toàn cây biến dị là tồn tại đáng sợ nhất vùng quê, may mà chúng hình như có mối quyến luyến với nhà mình, sẽ không rời khỏi nơi sinh trưởng quá xa, về sau mọi người đều sẽ né tránh bọn chúng, bởi vậy "thức ăn" mà bọn lúa cần không đủ nhiều, giai cấp thường sẽ không quá cao, bằng không thế giới này sẽ bị thứ gì chiếm cứ còn rất khó nói...

Ôn Gia Nặc thì thầm, "Trồng trọt cùng chăn nuôi, hoá ra là như thế."

"Nhưng đây đều là chuyện sau này." Tôi nhíu mày nhìn mọi người rồi nói, "Các anh quá yếu, đừng nói tới tìm thứ tôi cần, nếu không có súng, mấy người thậm chí còn không vào được Lan Đô, hiện tại chuyện trọng yếu nhất là tìm ra dị năng của mọi người, rồi bắt đầu rèn luyện cho tốt."

Mọi người vừa nghe "quá yếu", sắc mặt người nào người nấy đều không dễ coi, mặc dù không có lên tiếng phản bác, kỉ luật vẫn tính là khá tốt... Từ từ, mấy người đột nhiên trừng lớn mắt là sao hả?

"Thư Vũ."

Tôi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, đại ca đi tới, phía sau chỉ có một mình Caine, anh ta cầm súng, mặc dù vẫn có chút côn đồ, nhưng khí thế lộ rõ ra ngoài, buộc đám quân nhân lâm vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nhìn chòng chọc vào Caine.

Còn về đại ca nhà tôi, quân nhân đã bỏ cuộc chống cự .

Tôi lập tức đi ra phía trước, khó hiểu hỏi: "Đại ca, có việc gì sao?"

Đại ca "ừ" một tiếng, hỏi: "Thư Vũ, sắp tới em có định vào thành không?"

Tôi nghĩ một chút, quay đầu nhìn quân nhân, khổ não đáp: "Thực sự em muốn vào thành, nhưng mà đám quân nhân này có người ngay cả dị năng cũng chưa tìm ra, mang vào có khi chết cả đoàn, tốt nhất cứ lưu lại luyện tập trước đã."

"Vậy em lưu thủ căn cứ, anh muốn đi vào thu ít vật tư, thuận tiện luyện tay."

Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, cắn răng đáp, "Anh đem cả Thư Quân theo, để em ấy cũng luyện đi."

Em trai lẫn em gái cùng nhau vào thành, đại ca khẳng định không thể yên tâm, vậy đành phải để cho Thư Quân theo anh ấy vào thành, mặc dù tôi cũng lo lắng cho an nguy của đại ca cùng em gái, nhưng mà —- phải nhẫn nại!

Đại ca nhướn mày, "Được, hai ngày nữa sẽ vào thành, em có cần cái gì thì nói cho anh sau."

Tôi gật gật đầu, nhìn đại ca xoay người rời khỏi, kỳ thực chuyện này không cần đặc biệt đến tìm tôi, đằng nào đến lúc ăn tối, tôi cũng phải trở về nhà chính ăn cơm, đến lúc đó rồi hỏi là được mà?

Đại ca là đến chống lưng cho tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, đám quân nhân kia không còn thần sắc không phục nữa, có mấy tên không nén được vẻ ngạc nhiên nhìn vào tôi, tựa hồ mãi đến bây giờ mới tin tưởng tôi thực sự là có năng lực.

Khuôn mặt này của tôi thực sự khiến người rất khó tin phục, mà thôi kệ, ngày tháng còn dài, chờ cho bọn họ thấy nhiều như Trần Ngạn Thanh thì sẽ phục thôi.

"Các anh trở về thu thập hành lý trước đi, tôi đưa các anh đến chỗ ở mới."

Ôn Gia Nặc lắc đầu, "Không cần đâu, chúng tôi không có hành lý gì."

Là không có hành lý, hay là để lại hết cho những quân nhân khác rồi? Đằng nào tôi cũng sẽ không bỏ đói mấy người đâu mà nhỉ? Tôi đảo mắt khinh khỉnh, nhưng cũng không nói gì, dù sao thì một đám quân nhân lo lắng cho đồng đội cũng là tốt.

Ở cách nhà chính không xa tôi chọn một ngôi nhà kiểu tứ hợp viện có tường rào và sân, tuy nói là "một ngôi nhà", nhưng thật ra đó là một khu xã nhỏ, trái phải trước sau đều là nhà trệt kiểu dài, mặc dù chỉ có một tầng, chỉ có nhà chính phía sau là hai tầng, nhưng dù sao tiểu đội cũng không nhiều người lắm, số phòng ở đây cũng đủ cho ba tiểu đội Băng Thương mỗi người một gian rồi.

Dẫn đám quân nhân đi vào cái sân ở giữa, cho dù có nhiều người như thế, sân vẫn rất rộng rãi, tôi khá hài lòng với độ lớn này, càng hài lòng là vị trí địa lý của tứ hợp viện, nó ở phía sau nhà chính và cũng cách không xa, tiện cho tôi từ nhà chính đi qua, nhưng ở đây lại cách xa tiểu trấn, làm chuyện gì cũng sẽ không khiến người bên ngoài chú ý.

Điểm phiền muộn duy nhất là nhà chỗ này có phần cũ kỹ, cần tu sửa một phen, chẳng qua không cần lo, Cương Vực hiện giờ có nhiều nhất chính là người.

"Mọi người sau này ở lại đây, chỉ nghe mệnh lệnh của tôi, trừ khi là những thành viên hiện tại của đoàn lính đánh thuê Cương Vực có chuyện tìm các anh, những người khác đều không cần ngó ngàng tới, cũng không cho phép bất kì ai tiến lại gần!"

Ôn Gia Nặc đáp ứng gật đầu.

"Sau này tên của tiểu đội chúng ta là "tiểu đội Băng Thương", tôi sẽ bảo vệ người trong tiểu đội của mình, nhưng nếu như có ai dám ỷ vào tên của tôi để ức hiếp người khác..."

Tôi mỉm cười, vừa vươn tay, hàng loạt băng khí tuôn ra, khiến toàn sân nhuộm trong sương mù băng giá, nắm chặt bàn tay, băng ngưng tụ thành xà đơn, cầu thăng bằng và vân vân những dụng cụ rèn luyện thân thể.

Chấn nhiếp đội viên, kiến tạo sân bãi, cả hai việc đều không bỏ lỡ.

"Tôi còn thiếu một bức tượng băng dựng ở lối vào để làm tấm biển cảnh cáo!"

◊◊◊◊

Tôi vừa trở về nhà chính, vừa nói với Ôn Gia Nặc: "Trước tiên nâng cao tường và thêm lưới sắt, tôi muốn che giấu thân phận, tôi không muốn bị ai nhìn thấy khi đang rèn luyện các anh."

Mặc dù chỗ của tứ hợp viện rất hẻo lánh, muốn tới đây còn phải đi qua nhà chính trước, nhưng vẫn khó tránh có một số người lén lút đi qua, cho nên cứ xây tường cao một chút, ít nhất tránh được nguy cơ bị nhìn thấu.

Ôn Gia Nặc gật đầu.

"Lát nữa tôi đưa anh đi gặp Bách Hợp, đó là hậu cần của chúng ta, anh cần cái gì cứ hỏi cô ấy."

Nói tới đây, tôi đứng lại, trừng mắt nhìn Ôn Gia Nặc cảnh cáo, "Tôi sẽ bảo vệ tất cả mọi người trong tiểu đội Băng Thương, nhưng nếu các anh dám hãm hại người của Cương Vực, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!"

"Tuyệt đối sẽ không!" Ôn Gia Nặc lập tức trả lời, anh ta đã biết điều hơn rất nhiều từ sau khi tôi biến cái sân thành khu vui chơi trên băng.

"Sẽ không lấy đồ để trợ cấp đồng đội trước kia chứ?"

Ôn Gia Nặc ngập ngừng, nói không ra hai chữ "sẽ không" nữa.

Tôi bực mình nói, "Đồng đội của anh cũng đều là những người có lực chiến đấu, đại ca của tôi lại thiếu người như thế, nếu bọn họ làm việc đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không bị đối đãi bất công, căn bản không cần anh trợ cấp, về phần mấy kẻ không chịu làm việc, nếu như anh vẫn muốn trợ cấp bọn họ, có cần tôi đông lạnh não anh xem có thể thanh tỉnh chút nào hay không?"

Ôn Gia Nặc lắc đầu nói, "Tôi chỉ là vẫn không biết gì về đại ca của cậu, tiểu Vũ cậu là một người tốt, nhưng tôi không thể khẳng định đại ca cậu là loại người thế nào."

Đại ca à? Cũng thật không thể nói là người tốt, tôi nghĩ một chút, nói, "Đại ca của tôi là một người rất lợi hại."

Ôn Gia Nặc cười, sau đó có chút xấu hổ nói: "Không chia cho đồng đội, vậy chia cho dân chúng bình thường được không? Chỉ là mấy thứ như đồ ăn và quần áo, còn vật liệu xây tường rào hoặc vũ khí tuyệt đối sẽ không lấy ra, tôi vẫn có thể phân biệt rõ điều này."

Tôi liếc anh ta một cái, "Đừng để đói bụng hoặc là lạnh đến sinh bệnh là được, tôi thế nhưng không cần đội viên ốm yếu, về phần những thứ bản thân anh kiếm thêm được, ai quan tâm anh muốn lấy đi tặng bạn gái hay là bạn trai."

Ôn Gia Nặc cười khổ nói: "Là một đám em nhỏ, gặp gỡ trên đường, bọn chúng và cha mẹ đã thất lạc rồi."

Tôi gật đầu, không nói thêm gì, chỉ nghĩ lát nữa phải hỏi Bách Hợp, cô ấy muốn sắp xếp hơn một trăm dân chúng như thế nào.

Khi đi qua tầng hai, tôi chọn một căn phòng trống cho Ôn Gia Nặc, mặc dù phần lớn thời gian của anh ta hẳn là sẽ ở trong tứ hợp viện, nhưng có cái phòng ở chỗ nhà chính, đại biểu Ôn Gia Nặc cũng là nhân sĩ trọng yếu của Cương Vực, anh ta có uy tín, tôi muốn làm chuyện gì cũng tiện hơn, dù sao tôi cũng không định ra mặt —-

"Nhị ca, nhị ca!"

Tôi quay đầu nhìn, Thư Quân từ trên lầu lao xuống, còn xoay một vòng, hỏi: "Có đẹp không?"

Con bé mặc một bộ trang phục khiến ai nhìn vào cũng thấy tỏa sáng, tổng thể có chút giống quân trang, trên áo là hai hàng nút nền đen viền bạc, phía dưới thì là váy xếp ly màu lam, đó là quần áo mà tôi từ Lan đô vơ vét về, chỉ có sửa chữa một vài nơi, như là thêm viền bạc, và quan trọng nhất —- đoàn huy của Cương Vực.

Tôi thoáng có chút bất mãn bởi vì váy quá ngắn, nhưng thấy tốt xấu gì cũng có cái vớ dài qua đầu gối, kỳ thực chỉ lộ ra một chút xíu phần đùi, miễn cưỡng qua cửa.

"Em gần đây đang làm đồng phục sao? Làm được đấy, người khác cũng làm theo kiểu thế này đi."

Tôi gật gù, không hổ là đứa em gái chăm chỉ nỗ lực của nhà mình, vừa mới nói muốn làm đồng phục, ngay lập tức đã bắt tay làm rồi.

"Vâng, em với chị Ngọc Điềm cùng nhau làm."

"Ai vậy?"

"Bạn thân của chị Vi Quân."

Tôi suy nghĩ một chút, chắc hẳn là cô gái ngọt ngào mặt tròn, vợ của Thái Văn, trông cô ta đúng thực là loại hình hiền thê lương mẫu, biết làm quần áo cũng không có gì lạ.

"Hai ngày sau, đại ca muốn vào thành, em xem có thể làm kịp đồng phục của anh ấy trước không."

Thư Quân vừa nghe, lập tức ra sức gật đầu, "Được, nhị ca anh cảm thấy quần áo của đại ca có cần thiết kế đặc biệt như thế nào không?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Áo khoác dài, giày bốt, nền đen viền vàng, quần áo của người khác đều chỉ được dùng viền bạc."

"Được, em sẽ làm cho quần áo của đại ca thật huy hoàng tráng lệ!"

Không hổ là Quân Quân, quả thật là con giun trong bụng nhị ca —- xí xí! Quân Quân nhà tôi không phải giun, làm sao cũng là tiểu bảo bối trong bụng! Đây nghe lên hình như có chỗ nào không đúng lắm...

"Vậy nhị ca anh muốn quần áo như thế nào?"

Tôi suy nghĩ một chút, trong lòng đã có ý tưởng đại khái, nhưng đây thì tương đối phiền toái, Thư Quân chắc là làm không được.

"Anh tự mình làm là được, em giúp anh làm quần áo cho thành viên của tiểu đội Băng Thương, chẳng qua nhiều người, cần nhiều thời gian, chờ em trở về rồi làm sau vậy."

"Trở về?" Thư Quân chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Em phải đi đâu?"

"Đại ca sẽ mang em vào thành."

Thư Quân sửng sốt xong mới phản ứng, hớn hở ra mặt.

Phía sau, Ôn Gia Nặc không tán đồng nói: "Vì sao phải để một cô bé vào thành? Cho dù đại ca cậu rất mạnh, cũng khó đảm bảo không xảy ra điều bất trắc."

Tôi giận dữ nói: "Cái miệng quạ đen nhà anh, có tin tôi làm cho anh biến thành tượng băng trong một giây không?"

Vận khí của Cương gia đã không tốt rồi, không cần anh đã xui còn bỏ thêm cái "bất trắc" được không!

Thư Quân cũng rất không vui, vung tay phải hất ra một sợi roi sét, đuôi roi trắng xanh chói mắt rơi ở bên hông Ôn Gia Nặc, nhưng không có đánh nhầm vào bất cứ thứ gì, thậm chí không có đánh trúng nền nhà, cứ như thế thu hồi không còn tung tích, đừng nói Ôn Gia Nặc, cả tôi cũng tròn mắt.

"Quân Quân em từ lúc nào luyện được chiêu này..."

Thư Quân chớp đôi mắt to sóng sánh nước mà nói: "Luyện ở lúc nhị ca anh mất tích."

Hơ hơ, tôi giống như đã mất tích một năm rưỡi không bằng, rõ ràng mới một tháng à!

Tôi đỡ trán, chẳng trách đại ca đồng ý để Quân Quân vào thành một cách dứt khoát như thế, một cái đại sát khí thế này, đừng nói đại ca, dù là người của Cương Vực cũng muốn để nó đi theo.

"Nhị ca, em đi làm quần áo nhé?"

Tôi gật đầu, nói: "Có thể tìm thêm vài phụ nữ làm giúp em, cho bọn họ đồ ăn và quần áo giữ ấm làm thù lao."

Có người phụ việc, vừa lại có thể phát lương thực mà sẽ không tạo thói quen ăn không ngồi rồi cho người ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Thư Quân vui vẻ nói: "Được, em nhờ chị Ngọc Điềm tìm người giúp!"

Nói xong, nó lại lao lên lầu, xem ra trước đó là ở trong phòng làm quần áo.

Tôi vội vàng nhắc nhở: "Thư Quân, nhớ làm quần áo ở tầng một là được, đừng mang người lên tầng ba."

"Được."

Vốn còn định dặn Thư Quân nhớ tìm mẹ tôi tới, nhưng ngẫm lại, mẹ có Quan Vi Quân chăm sóc, sợ rằng không đói lạnh được, tôi vừa yên tâm vừa lại cảm thấy có chút chua xót, mẹ nhà mình trở thành mẹ người khác, muốn giúp còn phải đắn đo đủ thứ.

"Anh em các cậu rốt cuộc là thế nào..."

Cả người Ôn Gia Nặc vẫn còn cứng đờ, dư chấn của mỹ thiếu nữ kết hợp với roi sét quả thật rất lâu.

Tôi vỗ vai của quân nhân này.

"Là vầy, em gái mới vào cao trung nhà tôi có thể biến anh thành xác cháy trong một giây, chuyện là thế đấy!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro