Hảo Tô Phù - Chúng ta bắt đầu bù đắp lại những vết sẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả gốc manusinistra

Sau khi công diễn 3 kết thúc , Tô Nhuế Kỳ khó có thể đi vào giấc ngủ.

Mấy tuần qua, cô ấy không quản mệt mỏi nhất nhất luyện tập phần mainvocal của mình, trực tiếp đánh giá phủ nhận cô, một cuộc khủng khoảng niềm tin trong đội xuất hiện. Thời điểm công diễn 3, Phù Nhã Ngưng đã mắc sai lầm ở highnote, nhưng Tô Nhuế Kỳ cảm thấy chính mình cũng có phần trách nhiệm, cô ấy không ngừng suy nghĩ, đến tột cùng làm thế nào mới đạt được kết quả tốt hơn nữa.

Nếu như cô nỗ lực thêm chút nữa, kiên trì lập trường của bản thân, tận lực nắm bắt cơ hội hát phần mainvocal thì sẽ như nào. Nếu như cô chưa từng thử tranh mainvocal, từ lúc bắt đầu liền chọn một đoạn part không trọng yếu, không có lớn mật mà nghĩ tới làm mainvocal , thì lại sẽ như nào ?

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tô Nhuế Kỳ đứng dậy khỏi giường. Kì thực chân cô vẫn đang run rẩy, nhưng cô cũng không có để tâm. Nếu cô tiếp tục ở lại đây thêm nữa, cô ấy có khả năng sẽ run lạnh đến ngày mai, mà Văn Triết ở giường bên kia ngáy ngủ. Điều này đối với bất kỳ ai đều không ổn, sẽ chỉ làm cho phần biểu diễn tiếp theo trở nên tệ hơn.

Nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc.

Cô cự tuyệt lại làm cả đội thất vọng.

Cho nên Tô Nhuế Kỳ quyết định đi dạo trong đại sảnh, cô ấy chỗ nào cũng không đi được, cô ấy không có chỗ nào để đi, nhưng hành động đó dường như là quá trình để cô ấy tự cứu bản thân .

Khi đi ngang qua cửa phòng của Thẩm Tiểu Đình, Tô Nhuế Kỳ dừng lại. Cô rất muốn đi vào tìm Thẩm Tiểu Đình để tìm sự an ủi, cuộn mình vào trong vòng tay ấm áp quen thuộc của người con gái này. Thẩm Tiểu Đình đã chứng kiến toàn bộ quá trình sinh tồn thất bại trong lần tuyển tú trước đây của Tô Nhuế Kỳ. Nhưng Tiểu Đình lần này nhất định sẽ thành công, quá khứ giữa họ không thể thu hẹp khoảng cách khách quan tồn tại giữa họ hiện giờ.

Thẩm Tiểu Đình chắc chắn sẽ xuất đạo, mà xác suất thành công của Tô Nhuế Kỳ là "Nếu như may mắn"

Cô nhịn xuống cơn đau trong cổ họng tiếp tục đi về phía trước, đem lực chú ý đặt trên đôi chân , thật cẩn thận mà cất bước.
Điều này làm cô cảm giác tốt hơn một chút, có thể miễn cưỡng đứng vững. Khi tới cửa ra vào cầu thang, cô đã đi ròng rã suốt 1 phút. Không khuất phục được hai từ "Nếu như"

Nhưng thời điểm Tô Nhuế Kỳ bước vào cửa cầu thang, cô nhìn thấy Phù Nhã Ngưng, đối phương ngồi ở bậc thềm thứ 2, dựa vào tường, trông hoàn toàn sụp đổ. Cùng Tô Nhuế Kỳ giống nhau, Phù Nhã Ngưng phải chịu áp lực quá lớn .

Quả nhiên là như vậy ah. Tô Nhuế Kỳ nghĩ

"Hi" Tô Nhuế Kỳ dùng tiếng phổ thông nói, âm thanh nhu hoà .

Phù Nhã Ngưng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, cả khuôn mặt đều là nước mắt, nhất định là đã khóc được một lúc lâu.

Thời điểm master kêu các cô đổi part cho nhau, Tô Nhuế Kỳ trong lòng cũng là loại cảm giác vi diệu này. Cô vốn dĩ cho rằng sai lầm lần này của Phù Nhã Ngưng đã chứng minh sự thất bại của đối phương, bởi vì điều này sẽ chứng minh Tô Nhuế Kỳ là sự lựa chọn tốt nhất , chiến thắng cá nhân quan trọng hơn chiến thắng toàn đội nhưng nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt Phù Nhã Ngưng, Tô Nhuế Kỳ chỉ cảm thấy thương cảm vô hạn.

Hai người họ ai cũng không thắng.

" Em cũng ngủ không được? " Phù Nhã Ngưng hỏi.

Tô Nhuế Kỳ gật gật đầu, ngập ngừng ngồi xuống bên cạnh Phù Nhã Ngưng, như tái hiện cảnh tượng mấy ngày trước ở phòng tập. Lúc ấy cô đang rất suy sụp, mà Phù Nhã Ngưng không hề do dự đưa tay vỗ về cô. Phù Nhã Ngưng luôn là như vậy, luôn là người đầu tiên đưa tay hướng tới người cần giúp đỡ, vô luận họ có xứng đáng hay không.

Tô Nhuế Kỳ nghĩ, có lẽ mình không xứng, mình mới phải là người trả lại cho chị ấy một ân tình.

" Hôm nay chị đã thể hiện rất tốt đó. "

Phù Nhã Ngưng cười rồi.

" Dùng phương thức này để làm chúng ta thua, thật đúng là kỳ quái. "

Tô Nhuế Kỳ phản ứng đầu tiên là nhận lấy trách nhiệm về mình: Nếu không phải cô ngoan cố và ấu trĩ, Phù Nhã Ngưng đã có nhiều thời gian luyện tập hơn. Cô đã tạo nên sai sót của Phù Nhã Ngưng, đó cũng là điều hợp lý.

Nhưng tiếp theo cô nghĩ Mnet tại lúc này bịa đặt ra một câu chuyện cạnh tranh khác: Đối thủ cạnh tranh thậm chí thất bại! Tuần sau ai sẽ là người kém cỏi nhất....

Ngoài hàng lang không có camera, chỉ trong phòng các cô có, nói cách khác, các cô hiện đang ở tầng muốn nhiêu an toàn có bấy nhiêu an toàn, dù rằng chủ nhân của toà nhà này được hưởng lợi từ những tình cảnh thống khổ của các cô. Khi chỉ có  các cô đối diện nhau, Tô Nhuế Kỳ mới chuyển đổi thái độ.

"Chị không làm cho chúng ta phải trả bất luận cái giá nào cả."  Tô Nhuế Kỳ nắm lấy tay Phù Nhã Ngưng,  "Chị nhiều đoạn hát rất tuyệt."

Phù Nhã Ngưng lắc đầu

" Nếu như là em hát sẽ hát càng tốt hơn, chị biết highnote không trong âm vực của chị, cho nên ngay từ đầu chị liền không giơ tay tranh. Nhưng khi master đưa ra khiến nghị, chị đã thuyết phục chính mình có thể.....nhưng cuối cùng vẫn không thành công, aizz. "

" Nhã Ngưng, giọng của chị nghe rất hay, em không thể oán giận chị chỉ vì chị muốn thể hiện giọng hát của mình. "

Phù Nhã Ngưng lại khóc nức lên, này hoàn toàn trái ngược với những gì Tô Nhuế Kỳ tưởng tượng. Cô nỗ lực muốn tìm ra câu nói càng thuyết phục hơn, mặc dù cô cùng Phù Nhã Ngưng cùng nói một loại ngôn ngữ, nhưng mấy tháng này sống trong cuộc sống phiên dịch đã làm suy yếu năng lực ngôn ngữ của cô. Những đoạn tiếng hàn tiếng nhật cứ ở trong đầu cô nhảy tới nhảy lui, còn chưa kịp hình thành câu, đã bị gián đoạn.

Vì thế cô bắt trước dáng vẻ lúc trước Phù Nhã Ngưng an ủi cô , vỗ nhẹ đầu Phù Nhã Ngưng.

Phù Nhã Ngưng cho rằng Tô Nhuế Kỳ đây là muốn mời cô dựa vào người Tô Nhuế Kỳ.  Ý định ban đầu của Phù Nhã Ngưng có thể là một cái ôm, nhưng loại nhiệt tình này khiến tim Tô Nhuế Kỳ đập nhanh hơn, khó có thể hô hấp. Cô đôi lúc quên mất chính mình là một trong những người nhỏ tuổi ở C tổ , nhưng lúc Phù Nhã Ngưng dựa vào đỉnh đầu cô, mặt áp vào sườn trán cô, loại khác biệt này phi thường rõ ràng.

"Em có thể nói lại một lần nữa được không?"

Giọng Phù Nhã Ngưng trầm tĩnh, điều này khiến khát vọng của chị ấy càng thêm mãnh liệt.

Tô Nhuế Kỳ chỉ cảm thấy tim sắp vỡ tan rồi.

Cô cảm thấy chính mình quá hẹp hòi, chỉ để ý đến bản thân mình có thành công hay không. Đây là cuộc thi cuối cùng của cô, cô biết cách trở thành một tuyển thủ làm cho người ta yêu thích, tại đêm chung kết lại là vai phụ vô duyên với vị trí xuất đạo là loại cảm giác gì. Cô không muốn trở thành một lãnh đạo giỏi, cô chỉ muốn trở thành một người có thể thể hiện hết mị lực của mình: Thể hiện bản thân nhiều nhất có thể, vĩnh viễn không vì tranh thủ nắm lấy cơ hội mà cần xin lỗi. Mà đây chính xác là những gì Phù Nhã Ngưng đã làm. Cho dù Tô Nhuế Kỳ chán ghét điều này , chán ghét sự mền yếu và sợ hãi của chính mình khi đối mặt với tình huống này, cô cũng không chán ghét Phù Nhã Ngưng. Cô đã hiểu quá tường tận rồi, cũng như cô hiểu được tầm quan trọng của việc được nghe một lời khen ngợi giữa những lời chỉ trích tràn ngập.

" Chị rất tuyệt, "  Tô Nhuế Kỳ một bên nói với Phù Nhã Ngưng, một bên vuốt ve lưng Phù Nhã Ngưng. "Thật tốt. Em không biết về sau còn phát sinh cái gì, nhưng là không ai có thể từ chị cướp nó đi , được không?"

Phù Nhã Ngưng gắt gao gác lấy eo cô, ôm chặt hơn nữa.

" Em cũng vậy. Chị hy vọng chúng ta đều có thể xuất đạo. "

Tô Nhuế Kỳ gật đầu, cô quá mệt rồi, không muốn nói dối bản thân và Phù Nhã Ngưng có thể cùng nhau xuất đạo. Cô cùng Phù Nhã Ngưng đang ở trong mối quan hệ tranh luận hoặc 1 cô gái người Trung sẽ xuất đạo, có lẽ thậm chí là không có, ai biết được chứ. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, trong đêm chung kết sẽ có ít nhất một người thương tâm.

Nhưng đêm nay, trong cầu thang yên tĩnh này, họ ở bên nhau.

Tô Nhuế Kỳ cảm thấy đã khá lên nhiều , với sự bầu bạn của Phù Nhã Ngưng , tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Cho nên cô nói:

" Chị muốn đến phòng em ngủ không? "

Phù Nhã Ngưng lùi lại, nhướng mày, trên môi nở một nụ cười gượng gạo :

" Tô Nhuế Kỳ, em là muốn đưa chị lên giường ư?"

" Gì chứ, mới không phải ! Chỉ là ngủ thôi ! Như nào đều được , em không.....em hiện tại không muốn ngồi ngốc một mình. "

Nụ cười Phù Nhã Ngưng trở nên nhu hoà.

" Được rồi. Chị đáp ứng em. "

Phù Nhã Ngưng nắm chặt lấy tay Tô Nhuế Kỳ, lôi kéo Tô Nhuế Kỳ nằm ở trên giường.

Khi Tô Nhuế Kỳ thức dậy vào sáng ngày hôm sau, Phù Nhã Ngưng vẫn chưa thức dậy. Tô Nhuế Kỳ nhìn chăm chú Phù Nhã Ngưng, cô đột nhiên ý thức được sườn mặt Phù Nhã Ngưng thật đẹp. Cho đến khi Văn Triết thấy họ nằm cùng nhau, kinh hãi hét lên các cô như nào lại thân mật như vậy nằm bên nhau , thu hút mọi người từ cả toà nhà tới vây xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro