chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5.

Hiện tại.

- Chị chuyển lời cho chủ tịch, rằng tôi cảm thấy rất vinh dự khi được chủ tịch tin tưởng, nhưng tôi không muốn làm, vì tôi lười.

Bora mím chặt môi, bản tính của cô là nóng tính, và cô không thể nóng tính ngay lúc này, sẽ hỏng việc mất.

- Nếu làm xong vụ này, thì lợi nhuận bằng cả năm ngoái của công ty em cộng lại luôn đó.

- Nhiều tiền như vậy, rồi sau đó cái công ty này sẽ lười nhác cả năm mất – Siyeon vẫn tiếp tục chất giọng mỉa mai.

Bora thấy Siyeon đang như một ngọn lửa nhen nhóm chuẩn bị chực trào, cô chuyển chủ đề.

- Tôi xin lỗi vì những tháng ngày qua không chăm lo gì cho tụi nhỏ, tôi vừa hoàn thành xong một dự án, tiền thụ động từ mảnh đất đó về mỗi tháng rất nhiều, tôi tính chuyển nhượng sang tên em.

“RẦM” – Siyeon đập bàn, làm Bora giật cả mình.

- Chị nghĩ tôi cần mấy đồng tiền chết tiệt của chị hả? Chính miệng tôi đã nói rằng tôi sẽ tự tay chăm lo cho Susi và Ayeon, và tôi yêu cầu chị không động đến bọn trẻ, tôi đã nói điều đó từ 2 năm trước rồi, nên chị đừng có nhắc tới nữa.

- …………. – Bora cúi mặt xuống, không biết nên nói gì, vóc dáng tự tin của cô khi mới bước vào đây cũng đã biến mất, hai vai cô trùng xuống.

- Cái thành phố Seoul này không thiếu luật sư giỏi, nên chị về chuyển lời cho chủ tịch Kim đi.

- Chủ tịch nói nếu không phải là em, thì có là ai chủ tịch cũng không đồng ý.

- Tôi chẳng quan tâm đến điều đó.

- Chủ tịch Kim là cổ đông lớn nhất của khách sạn SuA, nếu tôi không làm tròn nhiệm vụ, chủ tịch sẽ rút vốn ở khách sạn SuA.

- Đó là việc của chị liên quan gì đến tôi.

- Nếu em không quan tâm đến tiền, thì tại thời điểm này, em quan tâm đến điều gì?

- ……….. – một câu hỏi thật sự khó, Siyeon không biết trả lời sao.

Cô cũng không thể biết được, cô đang muốn cái gì với cái cuộc đời này nữa.

Thế giới của cô giờ chỉ xung quanh Susi và Ayeon, vậy có thể nói đây là mục tiêu của đời cô còn gì, là chăm sóc, nuôi nấng 2 đứa con của cô cho thật tốt, vậy thì tiền bạc cũng quan trọng chứ.

Nếu cô trả lời là Susi và Ayeon, thì Kim Bora sẽ ngang bướng, lôi tiền bạc và đất đai ra để nói chuyện với cô tiếp.

Khốn nạn…

Một màn tĩnh lặng lại diễn ra.

- Kim Bora, chị nên biết rằng….điều tôi quan tâm…chị sẽ không bao giờ đáp ứng được đâu – Siyeon cất giọng nói, mắt cô đã không còn đỏ lên bằng sự tức giận được nữa, mà đỏ ửng, vì nước mắt chuẩn bị rơi xuống.

- ………………

- Không bao giờ…..sẽ không bao giờ….chị sẽ không bao giờ đáp ứng được mối quan tâm của tôi.

- ……………

- Chị hãy đi đi.

- ……….. – Bora lì lợm, vẫn ngồi ở đó, không một phản ứng.

- Chị không đi thì tôi đi – Siyeon đứng dậy, với lấy túi xách, và rời khỏi văn phòng.

---

“Cạch”

Siyeon đặt ly rượu xuống bàn, cô thở dài, mặt úp xuống đôi bàn tay mỏi mệt, cả phòng bếp giờ chỉ còn bật một chiếc đèn nhỏ màu vàng.

Đêm nay Seoul đổ một cơn mưa xối xả, không gian thật lạnh lẽo và cô đơn, y hệt những gì đang diễn ra trong tâm hồn cô hiện tại.

Đã 2 năm trôi qua rồi, nhưng cô vẫn chưa thể quen được với cảm giác kinh khủng này.

2 năm trôi qua, gặp lại Kim Bora, nói chuyện với cô ấy, không phải là những câu thông thường, như hỏi thăm về cuộc sống của nhau, khỏe không, công việc thế nào, Siyeon hoàn toàn không có cơ hội để hỏi cái kiểu đó.

Dù cô rất tò mò….

Cô cực kỳ tò mò, 2 năm trôi qua Kim Bora đã sống như thế nào, cô ấy có lẽ sẽ ở một căn phòng nào đó ở khách sạn SuA, nơi cô ấy làm việc luôn, rồi cô ấy vẫn sẽ dành thời gian rảnh rỗi, để theo dõi từng bước đi của Handong, theo dõi cuộc sống của Handong, một cách âm thầm.

Lee Siyeon chẳng thể hiểu được, cô thua Handong ở điểm gì. Ngoại hình? Học thức? Tính cách? Rốt cuộc là cô đã thua Handong ở điểm nào….

Cô đã thua ở một điểm nào đó, nên Bora mới mê mẩn Handong suốt từ thời đại học đến tận bây giờ, dù cô ấy đã cùng cô ở trong một mối quan hệ tình cảm. Cô và Bora yêu nhau, cưới nhau, rồi có cả 2 đứa con gái xinh như tiên tử nữa.

Nếu Siyeon biết được điểm thua cuộc của cô, thì cô đã biết đường cải thiện, để chiến thắng, và chiếm được trái tim của Kim Bora rồi.

Kim Bora giờ này chắc cũng đang gặm nhấm sự cô đơn, giống cô vậy, và hai người cô đơn khi ở cạnh nhau, có phải là sẽ hết cô đơn không?

Cái câu trên, chắc hợp với tất cả mọi người, trừ cô và Bora ra.

Siyeon ngẩng mặt lên thì thấy bóng dáng Ayeon ở tủ lạnh.

- Con làm gì vậy Ayeon?

- À, con khát nước – Ayeon tự động lấy nước uống, rồi tiến tới ngồi cạnh Siyeon.

- Uống nước xong rồi thì đi ngủ đi, muộn rồi.

- Sao mẹ lại uống rượu? – Ayeon ngoan cố ngồi lại.

- Sau này con lớn con sẽ hiểu, rượu sẽ giải quyết được vấn đề khi chúng ta muốn trốn tránh hiện tại.

- Ngày mai…con có mời một người bạn đến nhà mình ăn tối, có được không mẹ?

- Được chứ, bạn con muốn ăn món gì?

- Món gì cũng được, bạn con dễ tính lắm.

- Ừ - Siyeon đổ rượu uống tiếp.

- Uống rượu nhiều sẽ hỏng dạ dày, mẹ bị bệnh thì ai chăm sóc, ai nuôi nấng con và em Susi hả? – Ayeon nhăn mặt.

- Được rồi bà cụ non, mẹ uống nốt rồi mẹ đi ngủ luôn đây.

---

Một ngày trôi qua, Siyeon đi đón Susi và Ayeon rồi cùng nhau đi siêu thị mua đồ, rồi trở về nhà, cô vào bếp nấu một vài món ăn.

Người ta nói, không quan trọng hoàn cảnh đưa đẩy như thế nào, quan trọng là bạn phải luôn thay đổi để bước tiếp.

Lee Siyeon từ bé tới lớn không biết bếp núc là cái gì, cô ghét nấu nướng, nên cô không nấu nướng, nên khi kết hôn với Bora, việc bếp núc là của cô ấy, Siyeon nhận nhiệm vụ đi mua đồ và rửa chén dọn dẹp.

Nhưng khi Bora rời đi, cô đành phải gồng mình làm nhiệm vụ thay cô ấy, cô bắt đầu học nấu nướng, và dần quen với công việc này.

Khi Siyeon đang nấu nướng, gần xong rồi, thì có tiếng chuông cửa, chắc hẳn là người bạn của Ayeon, cô cứ tiếp tục công việc của mình và để con bé tự chạy ra mở cửa. Sau chục giây, cô cất giọng hỏi Ayeon, tay vẫn đang đổ nước từ nồi ra cái tô.

- Bạn con đến rồi hả?

- Vâng ạ.

Siyeon rút cái bao tay cách nhiệt ra, rồi quay sang nhìn, cô sững sờ…..

Người bạn mà Ayeon đề cập tới….là Kim Bora.

End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro