chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7.

Hiện tại.

Kim Bora đứng hồi hộp trước căn nhà quen thuộc, lâu lắm rồi cô mới quay lại căn nhà này, tất cả các ký ức của ngày hôm đó ùa về, khi cô rời đi, tình trạng lúc đó của căn nhà rất lộn xộn, đồ đạc bị rơi vỡ hết, và giờ cô quay lại đây, để ăn một bữa tối.

Thật buồn cười, một câu chuyện buồn cười nhất từ trước tới giờ.

Bora vô tình gặp lại gia đình cũ của mình, khi cô thấy Ayeon và Susi bước vào phòng cô dâu, cô thấy ánh nhìn của Ayeon đang hướng về phía cô, con bé đã mỉm cười.

Lee Ayeon, thiên thần của cô, con bé có một trái tim trong sáng và thuần khiết. Vào cái ngày cô rời khỏi nhà, cô đã không có cơ hội để nói lời tạm biệt 2 đứa con bé bỏng của mình. Cô biết mình đã gây ra một lỗi lầm không thể tha thứ, chắc hẳn Ayeon và Susi sau này hiểu chuyện, 2 đứa sẽ rất ghét cô.

Vậy mà Lee Ayeon lại mỉm cười khi nhìn thấy cô, con bé không hề hoảng hốt, mà lại là một nụ cười.

Nụ cười của Lee Ayeon, làm cô cảm thấy thật ấm áp, đã 2 năm trôi qua rồi, cô không được nhìn thấy con bé cười, cô nhớ nó quá đi mất.

Còn Lee Susi, lớn nhanh như thổi, khi cô còn ở bên cạnh, Susi chỉ biết chập chững đi, nếu không có người đỡ, cô bé sẽ ngã ngay, vậy mà bây giờ cô được chứng kiến cảnh Susi chạy bon bon mà không cần một ai giúp đỡ.

2 thiên thần của Kim Bora, đều đang rất khỏe mạnh và hạnh phúc.

Và cô cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé đang chạm vào bàn tay của cô, lúc đó cô đang lơ đãng nhìn cảnh vật xung quanh, và mải đắm chìm vào trong những suy nghĩ không chủ đích, vì cô lỡ để cho Lee Siyeon nhìn thấy mình, cô ấy thì đã rời khỏi vị trí để đi làm việc khác rồi.

Và bàn tay nhỏ bé kia….

Là Lee Ayeon.

“Con bắt được mẹ rồi” – Lee Ayeon nở một nụ cười hạnh phúc.

Bora rưng rưng nước mắt, cô ngồi xuống, chậm rãi ôm Ayeon vào lòng, người cô run lên từng cơn, cô cố nén nước mắt vào trong, vì ở đây đang rất đông người.

Ngày xưa khi cô ngồi xuống, là Ayeon cao bằng cô, giờ con bé đã cao hơn rồi.

“Dạo này mẹ thế nào?” – Ayeon xoa xoa bờ lưng của cô, nhẹ nhàng hỏi, chỉ là một câu hỏi thăm thôi, mà sao lại khiến cô rung động thế này, cô không thể trả lời được.

“ ……………….”

“Sao mẹ không trả lời con, có chuyện gì đó phải không?”

“Không, không có gì cả” - Bora lắc đầu thật mạnh, cô hôn lên đầu Ayeon một cách yêu chiều.

“Tóc mẹ giờ màu đen rồi, vậy thì con sẽ nhuộm lại màu đen cho giống mẹ”- Ayeon rời cái ôm ra, cúi xuống nhìn cô, vuốt tóc cô một cái, rồi đôi bàn tay nhỏ bé tý xíu cố gắng ôm lấy khuôn mặt của Bora.

“Thiên thần của mẹ, con đã cao lên rất nhiều nè, và ngày càng xinh.”

“Vì con giống mẹ mà” – Ayeon thơm lên má Bora một cái.

“…….” – Bora bật cười, mắt cô đỏ ửng vì nén nước mắt, ngay giây phút này, cô cảm thấy hạnh phúc quá.

“Mẹ vẫn dùng số điện thoại cũ đúng không?”

“ Đúng rồi.”

“Con sẽ dùng điện thoại của mẹ Siyeon gọi điện cho mẹ, mẹ nhớ nghe máy nha.”

“ Như vậy có được không?”

“Con sẽ làm trong bí mật, mẹ đừng lo, mẹ cũng muốn gặp em Susi đúng không?” – Ayeon cựa quậy ngón tay khi đang ôm lấy má Bora, tỏ vẻ chiều chuộng, Bora bật cười, con bé học mấy cái hành động ngôn tình này ở đâu ra vậy…

“ Ayeon, đừng nựng má mẹ nữa, người ta nhìn vào người ta cười đó.”

“Bây giờ mẹ Siyeon không thương mẹ nữa, thì con sẽ thay mẹ Siyeon để thương mẹ, đây là hành động thể hiện yêu thương, có gì đâu mà người ta lại cười.”

Bora bật cười liên tục với những câu nói tán tỉnh và lời biện hộ thuyết phục của Ayeon, con bé nói chuyện với cô một lúc rồi chạy ngược lại vào trong phòng cô dâu.

Ngày hôm đó, là một ngày tồi tệ đối với Bora, cô không những gặp lại Lee Siyeon, người đang rất hận cô, mà cô còn gặp lại Handong, người mà cô đã từng lỡ thương, nhưng sẽ chẳng bao giờ thuộc về cô, và cuộc gặp gỡ với Ayeon đã giúp tinh thần của cô phấn chấn hơn.

Và như lời hẹn, Ayeon đã gọi điện cho cô, khi cô nhìn thấy số điện thoại của Lee Siyeon hiện lên màn hình, cô đã giật mình một cái.

Ayeon hẹn cô đến nhà ăn tối, cô ban đầu từ chối, nhưng con bé rất giỏi nói chuyện, nó nói vài câu, mà cô lại không thể kháng cự, cô nói câu đồng ý.

Cả đời cô, có 2 người mà cô không thể nói lời từ chối, là Lee Siyeon và Lee Ayeon. Lee Ayeon có ngoại hình giống cô, nhưng tính cách có chút giống Siyeon.

Trong quãng đường khi là người yêu của Lee Siyeon, cô đã không thể nói câu từ chối, cô cũng không hiểu tại sao, có thể do Lee Siyeon có một chất giọng cực kỳ nhẹ nhàng và cuốn hút, nghe cô ấy nói, mà cứ như nghe âm vang của thiên đàng, một loại âm thanh mang lại sự yên bình. Rồi đến khi đẻ ra Lee Ayeon, thì con bé không có chất giọng như Siyeon, nhưng có tài ăn nói khéo léo, con bé muốn gì, cô đều tự động chiều theo mà không có bất kỳ sự phàn nàn nào.

Và lần này Lee Ayeon đưa ra một vài lợi ích khi cô đến nhà con bé ăn tối, nào thì cô sẽ được ăn ngon, đồ ăn do Lee Siyeon nấu, nào thì cô sẽ được gặp Lee Susi, được ẵm con bé trên tay, có rất nhiều lợi ích.

Nhiều lợi ích như vậy, thì đương nhiên phải đến rồi…

Chưa kể việc gặp gỡ Lee Siyeon sẽ còn rất nhiều lần trong tương lai nữa, vì cô bắt buộc phải làm xong nhiệm vụ chủ tịch Kim đưa ra, cô phải thuyết phục Lee Siyeon cho bằng được, Ayeon đã giúp cô một cách gián tiếp.

Cả đời cô, chỉ có một lần duy nhất từ chối Lee Siyeon mà thôi, chính là cái ngày hôm đó, chỉ có một lần, mà biến tình yêu vô bờ bến của Lee Siyeon, trở thành một thung lũng hận thù.

Cho đến tận bây giờ, hàng ngàn câu đồng ý của Bora, cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết, vì một lời từ chối của cô, đã xóa bỏ đi tất cả, không còn một dấu vết. 11 năm yêu Lee Siyeon, cô chẳng bao giờ cãi nhau với cô ấy dù chỉ là chuyện nhỏ nhất, và cô với Siyeon chỉ cãi nhau đúng 1 lần duy nhất, chính là cái ngày hôm đó, chỉ 1 lần duy nhất cãi nhau, và biến mối quan hệ của hai người trở nên không thể tồi tệ hơn.

Sự hiện diện của Bora, là cái gai nhức nhối trong cuộc đời của Lee Siyeon, và đương nhiên cô không bao giờ muốn làm phiền cô ấy, cô không muốn Siyeon phải chịu khổ đau.

Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại bắt gặp cô ấy ở trong đám cưới của Minji và Yoohyeon, cô đã rất hối hận, rằng cô không nên đến lễ cưới đó.

Và chẳng hiểu sao, chủ tịch Kim lại bảo thủ, khăng khăng đòi Lee Siyeon làm luật sư cho vụ kiện trốn thuế của khách sạn, lại còn ngang nhiên yêu cầu cô trực tiếp làm việc này nữa, nên cô không còn cách nào khác, đành phải đặt hẹn với Siyeon.

Minji, Yoohyeon, chủ tịch Kim, ôi những người thân thiết của Bora, họ đã vô tình đẩy Bora vào tình thế cực kỳ nguy hiểm..

Kim Bora, bây giờ sợ Lee Siyeon còn hơn cả cảnh sát nữa. Sự tức giận của Siyeon, làm cô đau đớn, còn hơn cả bị xuyên thủng tim nữa.

Sau khoảng chục phút nghĩ ngợi về mọi thứ, Bora cuối cùng cũng ấn chuông, Ayeon chạy ra mở cửa cho cô, với một nụ cười thật tươi.

Bora bước vào căn nhà của Lee Siyeon, đã từng là nhà của cô và Siyeon, nhưng giờ chủ duy nhất chỉ có Siyeon mà thôi, sau khi ly hôn, cô đã nhường tài sản này lại cho cô ấy, đây là tài sản chung duy nhất của hai người sau khi kết hôn.

Mọi thứ đã được sắp xếp lại, vị trí, đồ đạc, được thay đổi và thay mới khá nhiều.

- Bạn con đến rồi hả? – Siyeon cất giọng hỏi.

- Vâng ạ.

Siyeon quay ra, nhìn thấy Bora, sững sờ trong một vài giây…

Ngay lúc này, Bora biết rằng, Ayeon đã nói dối với Siyeon việc cô đến đây.

Khung cảnh tĩnh lặng tưởng chừng như không ai cứu vớt nổi, thì Lee Susi bỗng lên tiếng.

- Mẹ….mẹ…bế - Susi đứng cạnh Bora, kéo kéo cái ống quần của cô. Cô cúi xuống ẵm bé lên, Susi không chần chừ, ngay lập tức hôn vào má cô, khiến cô rất ngạc nhiên, cô bật cười, Ayeon cũng cười theo.

- ……. – Siyeon vẫn đơ hết cả người chứng kiến cái cảnh vừa rồi, và ngắm nhìn nụ cười của Kim Bora, nụ cười này, đã bao lâu rồi cô không được nhìn thấy cơ chứ.

Trong 2 lần gặp trước, khuôn mặt của Kim Bora chỉ hiện một nét lạnh lùng, còn bây giờ, cô tận mắt chứng kiến cảnh Bora vui đùa cùng Susi và Ayeon.

Đó chẳng phải là ước mơ của cô đó hay sao….

- Hihi – Susi cười, rồi đâm cả mặt vào mặt Bora, rồi lại buông ra, rồi lại đâm mặt vào, hành động quá ư là đáng yêu.

- Susi à, đau mẹ… – Bora không thể không cười với hành động này, cô phụng phịu với con bé, cô phải nhắm mắt mỗi lần Susi dán mặt vào mặt cô.

- Mẹ…mẹ….hihi – Susi trêu đùa với khuôn mặt vài lần, rồi dang tay ôm lấy cổ Bora.

Bora hài lòng, xoa nhẹ lưng Susi, rồi quay ra nhìn Siyeon, cô đã kịp tắt nụ cười lại, cho đỡ ngại.

- Kim Bora, tôi đã nói rằng…..

- Ayeon gọi tôi đến đây – Bora chặn họng Siyeon lại, để cái giọng đanh đá kia trật tự một chút.

- Đúng rồi, con gọi mẹ Bora đến ăn cơm, con lấy điện thoại của mẹ gọi cho mẹ Bora – Ayeon đứng cạnh giải thích.

- Con lấy trộm điện thoại của mẹ gọi điện? – Siyeon hoảng hốt.

- Vâng, con biết mật khẩu khóa màn hình của mẹ mà, là sinh nhật của mẹ Bora.

Cả căn phòng lặng im như tờ sau câu nói của Ayeon.

- Thôi được rồi, ngồi xuống ăn thôi – Siyeon phá tan sự im lặng, cô mang nốt đồ ăn ra rồi chuẩn bị ngồi xuống.

Ayeon nhanh nhảu đỡ lấy Susi rồi đưa em ngồi xuống, rồi con bé nhanh nhảu ngối xuống cái ghế bên cạnh, trước khi Bora ngồi xuống cái ghế đó.

- Ayeon? – Bora ngạc nhiên.

- Mẹ ngồi ghế kia kìa – Ayeon hướng mặt về chiếc ghế bên cạnh Siyeon.

Bora đơ người trước sự dàn xếp của Ayeon, cô biết ý đồ của con bé là gì, cô ngại ngùng, di chuyển dần về phía Siyeon, rồi ngồi xuống.

End chap 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro