#21:Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Mỹ Nhi từ nãy giờ cứ lén nhìn Liễu Vân Phong, không biết có phải cô bị ảo giác không mà cô cứ cảm thấy tên điên kia đang giận mình, từ lúc mở cửa cho cô tới lúc ngồi vào bàn học hắn chỉ nói vài câu cứng ngắc như:
-" Vào đi"
-" Bài tập đây, làm đi, hôm nay chỉ luyện thực hành thôi"
Đó, chỉ vậy thôi , bình thường hắn cũng không phải người nói nhiều nhưng hôm nay đặc biệt ít nói , thái độ có chút không đúng @@ từ lúc cô xác nhận mình có tình cảm với con người này liền rất để tâm tới những gì hắn làm, mặc dù không biết hắn có thích mình hay không nhưng là hắn đối với cô hẳn là cũng không bình thường đi, hắn rất quan tâm cô dù ngoài mặt cứ tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ. Cô vốn vẫn nghĩ như thế nhưng hôm nay cái cách hắn cư xử làm cô nghi ngờ suy nghĩ của bản thân.....
Mải suy nghĩ nên mãi mà Mỹ Nhi chả làm xong bài tập, Liễu Vân Phong uống trà đọc sách không nói câu nào, sự lạnh nhạt thể hiện rõ ràng . Mọi lần á, hắn sẽ tỉ mỉ chỉ dạy cô và hỏi ngay cô khi cô không làm được bài là" mắc chỗ nào?" nhưng giờ Mỹ Nhi ngồi cắn bút hơn 30 phút rồi, một bài cũng chưa giải xong ấy vậy mà nam nhân trước mặt chỉ im lặng thảnh thơi uống trà , dường như hắn không để Lưu Mỹ Nhi vào mắt, sự tồn tại của cô là không khí
Khó chịu khi nghĩ hắn coi mình vô hình, Mỹ Nhi trong lòng bức bối dùng bút chọc nhẹ vào người hắn, chọc đến lần thứ 10 vẫn không có phản ứng, cô nói:
-" Anh giận em?"
Liễu Vân Phong không ngước lên nhìn, vẫn cúi đầu đọc sách nhẹ nhàng đáp:
-" Không, có gì đâu mà giận"
Nói láo >"< cái thái độ đó mà bảo là không giận ????
-" Rõ ràng anh đang giận, em làm sai chuyện gì à?"
-" Không, làm bài đi" – cậu thờ ơ trả lời
Lưu Mỹ Nhi không phục, nói lớn
-" Anh giận chuyện gì thì nói rõ xem nào, không nói sao em biết mà sửa" lần đầu tiên cô mất mặt như thế này, Lưu Mỹ Nhi từ trước tới giờ không có khái niệm phải bám lấy ngừoi khác mà dỗ dành, nhưng Liễu Vân Phong là người cô thích, hắn là ngừoi đầu tiên cô có tình cảm, bản thân cô không biết mình nên đối mặt với cảm xúc này ra sao, cô cũng không rõ mình nên cư xử như thế nào mới đúng
Lưu Mỹ Nhi xét cho cùng cũng là con gái, như bao ngừoi con gái khác, cô cũng mong được nam nhân mình để ý quan tâm, cũng mong người kia sẽ có tình cảm hồi đáp, mặc dù Lưu Mỹ Nhi không có kinh nghiệm yêu đương nhưng suy nghĩ đơn thuần vẫn là như bao thiếu nữ khi yêu đơn phương
Liễu Vân Phong lần này mới ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi cuốn sách, giọng nhẹ như không
-" Làm sai gì thì tự em biết"
Ma kết, hắn chính là ma kết chính hiệu, khó hiểu lại hay ra vẻ mình thờ ơ, thực chất nãy giờ hắn nào có đọc sách , hắn chỉ là nhìn chữ mà thôi, hắn không muốn giận nhưng không tiết chế được hành xử lạnh nhạt của mình, hắn ghen tức nhưng sĩ diện không muốn bộc lộ là mình đang nhỏ nhen, đặc biệt là khi hắn và cô chả là gì của nhau, hơn nữa miệng lưỡi là của riêng mỗi người, chuyện cô lỡ nói ra cũng không lạ, hắn cũng đâu có ngăn cấm được, có buồn cười không khi hắn nói rằng hắn tức điên lên khi cô cùng Vũ Văn Thiên qua lại? có trẻ con không khi hắn nói hắn muốn cô đừng giao du thân mật với Vũ Thiên cũng như tất cả lũ con trai ngoài hắn
Nói như vậy, chả khác nào thú nhận hắn yêu cô , mà ma kết là loại gì chứ? Chính là loại khi thích ai đó cũng không thừa nhận, đúng là từ ngày có tình cảm với cô hắn mất kiểm soát bản thân, hắn dễ nổi nóng và thích trêu chọc cô hơn, cô nào có nói thích hắn, hắn hành động quá lỗ mãng có phải sẽ rất mất mặt
Hắn chưa từng yêu thích người con gái nào, hắn sợ bị từ chối, cũng sợ cô vì ngại ngùng mà xa lánh hắn, tình cảm này nếu khiến cô rời bỏ hắn, hắn thà im lặng
Người ta bảo ma kết khi yêu rất kỳ lạ, ma kết bình thường trầm tĩnh là vậy, nhưng khi yêu rồi rất thiếu tự tin vào bản thân, ma kết có thể là ngừoi lãnh đạo giỏi, là người làm việc chăm chỉ và có tham vọng cao nhưng đối diện với người mình cảm mến, ma kết như biến thành chú dê bẽn lẽn và e thẹn, sợ bị từ chối nên ma kết chối chết không chịu thừa nhận cảm xúc của chính mình, thậm chí yêu đến phát cuồng rồi vẫn là không thổ lộ, ghen tuông, giận dữ- mọi cung bậc khi yêu của ma kết đều được giấu kín , Liễu Vân Phong chính là một ma kết như vậy
Chán nản trước câu trả lời của đối phương, Lưu Mỹ Nhi cau mày buồn bã:
-" Em không hiểu nếu anh không nói rõ"
-" Không hiểu thì thôi"- giọng hắn thể hiện sự khó chịu
-" Anh có điên không? Suy nghĩ của mỗi người làm sao mà biết được, em nào phải tiên tri mà đoán được, anh đột nhiên giận như thế này, em biết làm sao?"
-" Làm bài đi"
Rồi, hắn đang trốn tránh, hắn không muốn nói, cảm giác ấm ức dồn nét khiến Mỹ Nhi mắt ươn ướt, cô trở nên yếu đuối khi đứng trước hắn.
Thấy đôi mắt kia sắp rơi lệ, Liễu Vân Phong áy náy , hắn bối rối, không biết nên làm gì tiếp theo
Tới khi một giọt nước trong suốt rơi xuống mặt giấy thì hắn lúng túng không thôi, nghĩ nghĩ rồi hắn nói
-" Xin lỗi, tôi đã nặng lời"
Lưu Mỹ Nhi không nói không rằng gấp sách vở lại đút vào cặp, đứng dậy toan đi về
Liễu Vân Phong như kẻ ngốc, ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng gào thét, cô muốn về? mau giữ lại, mày đang cư xử như một tên nhỏ nhen đấy
Nhưng không, sĩ diện cùng tự tôn của một ma kết đã giữ chân cậu lại, cho tới tận khi Lưu Mỹ Nhi ra về vẫn là ngồi im một chỗ

Lưu Mỹ Nhi uất ức nằm bẹp xuống giường, cô không hiểu mình đã làm sai chuyện gì? Nằm khóc một hồi, cô đứng dậy đi uống nước, đang sụt sịt thì sực nhớ ra
Khoan đã, có lẽ nào ................. khoan, chẳng có nhẽ là chuyện kia?
Mỹ Nhi vội vàng lấy điện thoại ra lục danh bạ ấn phím gọi
-" Alo" đầu dây bên kia là giọng nam từ tính dễ nghe
-" Anh đã nói gì với anh Phong hả?" Lưu Mỹ Nhi xém chút nữa quát vào điện thoại, không phải đã hứa chỉ nói khi anh Phong đi thi sao? giờ cư nhiên nói trước mà không bảo gì cô
Như hiểu ra vấn đề, Vũ Thiên cười đáp:
-" Tôi biết là em sẽ gọi vì chuyện này mà, xin lỗi em, tôi đã nói sớm hơn, có chút chuyện cần phải giải quyết trước khi cuộc thi diễn ra"
-" dù là vậy, sao anh không bảo em? Hôm nay anh Phong giận có lẽ chính vì chuyện này"
-" Giận? con dê núi ấy giận ? ha ha"
Cái quái gì vậy? hắn còn cười?
-" Chuyện này đáng cười sao? anh thật kỳ cục"- cô chau mày
-" Vốn dĩ hắn không bao giờ quan tâm đến lời người khác nói càng không bao giờ chấp nhặt lời thiên hạ nói về mình dù như thế nào, lần này hắn giận có chút không giống hắn rồi" Vũ Thiên cười ha hả, hắn cảm thấy tên bạn thân của mình chắc chắn trong lòng coi trọng Lưu Mỹ Nhi
-" Chả vui tí nào cả" Lưu Mỹ Nhi cau có đáp
-" được rồi, có gì tôi sẽ giải quyết với Phong, em không phải bận tâm, chúng ta là bạn cơ mà, tiếp xúc với nhau cũng được gần tháng rồi em nên tin tưởng tôi chút chứ"
Lưu Mỹ Nhi thừa nhận mình có cảm giác dị biệt trong mối quan hệ bạn bè, ít khi kết bạn nhưng một khi xem ai đó là bạn liền mù quáng tin tưởng cùng xem trọng, cô cùng Vũ Thiên rất đặc biệt, cô xem hắn là bạn- thậm chí chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã như bạn thân , cô không thể giận, dù gì cũng là do cô lỡ miệng nói ra sự việc kia
-" Được, em tin. Chuyện anh Phong, em sẽ tự giải thích cho anh ấy hiểu"- Phải, cô chưa từng thích làm người đi giải thích nhưng do cô sai- cô có lỗi, biết lỗi nhất định phải sửa. cô không thể để người khác giải quyết thay cho mình, vốn dĩ cô cũng định nói cho Liễu Vân Phong biết, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp, cô cảm thấy cành liễu kia rất tin tưởng mình mới đem thổ lộ chuyện cá nhân, việc cô lỡ nói ra dù vô tình cũng là không đúng, chắc hắn nghĩ cô đang xem nhẹ hắn, thở dài một cái Lưu Mỹ Nhi chào Vũ Thiên và cúp máy, cô vào phòng tắm lau mặt rồi đi ra ngoài
........................
- " ting toooong"
Lưu Mỹ Nhi đứng ngoài cửa nhà Liễu Vân Phong, chân run run cứ như chuẩn bị bước vào cuộc thi, chờ khoảng 10 phút mới thấy có ngừoi ra mở cửa, là Liễu Vân Phong
Cậu ngạc nhiên nhìn ngừoi con gái nhỏ nhắn trước mặt, sao cô lại tới đây?
Hai người im lặng một hồi, không khí gượng gạo bao chùm
-" Em vào được không?" Lưu Mỹ Nhi e dè hỏi
-" À ừ, vào đi"
Lúng túng bước vào nhà hắn, tim cô đập thình thịch, tay chân trở nên thừa thãi hơn bao giờ hết. Liễu Vân Phong cũng vậy, hai ngừoi ngồi vào bàn, mắt còn không nhìn vào nhau. Phải mất một lúc lâu, Lưu Mỹ Nhi mới đủ can đảm nói
-"Về nhà rồi em mới hiểu mình sai ở đâu---" ngập ngừng---- "Em xin lỗi, vì đã nói chuyện anh tham gia cuộc thi với anh Thiên khi anh chưa cho phép, chuyện ấy là chuyện cá nhân , em cứ nghĩ anh Thiên biết rồi, thật sự em xin lỗi, đáng lẽ em nên giữ ý hơn"
Nghe được lời xin lỗi kia, Liễu Vân Phong áy náy
-" Chuyện ấy... em không phải xin lỗi đâu, tôi đã quá nhỏ nhen với em rồi"
-" Không, em hiểu mà, anh không nói cho anh Thiên nghe chắc hẳn có lý do , đáng lẽ em không nên vô ý như vậy"
Liễu Vân Phong trong lòng ấm áp , hắn có phải ích kỷ quá không? Hắn đang cư xử như một kẻ đố kỵ vậy, nhìn cô gái kia lúng túng cố gắng giải thích , hắn biết cô không cố ý
-" Được rồi, tôi bỏ qua, xí xóa nhé"
Lưu Mỹ Nhi nhìn thấy hắn cười, như trút được gánh nặng, vui vẻ gật đầu

Từ khi nào mà hai người lại giận dỗi nhau như yêu đương vậy? cô cũng không biết nữa

-" Ờ nhưng mà... em thân với bạn tôi quá ha"
Lưu Mỹ Nhi ngớ ngẩn trước câu nói của hắn, ể? Sao cô thấy giọng hắn cứ như sặc mùi thuốc súng
-" à.. bọn em cùng sở thích và khá hợp nhau nên cũng gọi là thân thiết, anh Thiên không kể với anh?"
Hừ, đến em còn không kể với anh thì sao tên đó phải khai ? hắn để ý em như vậy, đâu ngu gì khai sớm ?
-" À.... Anh Thiên cơ à?" giọng Liễu Vân Phong kéo dài ra
-" ?@@ vâng, thế không phải tên Thiên ạ?" Mỹ Nhi khó hiểu nhìn
-" Không, chả có gì"
-"à mà tốt nhất em đừng có gọi Thiên nữa, nghe như điên ý"
-"Ơ, anh kỳ ghê, tên của người ta mà anh bảo là điên, thế không phải bình thường anh đều gọi tên anh ấy là Thiên à?"
-" Tôi khác, em gọi thì như dở hơi ý"
Hắn đang nói cái quái gì vậy? sao lại bảo cô dở hơi? >"<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro