# 83: Đưa em đi theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh kéo tay cô đi. Chạy trốn khỏi thực tại. Hai người ngồi trên chiếc xe màu đen lao vun vút trên đường cao tốc. Ngay khi bánh xe dừng lại, cô mới thẫn thờ nhìn quang cảnh trước mặt... là biển... anh tắt máy, cởi dây bảo hiểm giúp cô. Lưu Mỹ Nhi nặng nề váy cưới theo anh ra ngoài....

Liễu Vân Phong khẽ nói:
-" Ngay bây giờ, nếu hối hận... em vẫn có thể quay lại. Vẫn còn kịp đấy"
Hốc mắt cô nóng lên, ra sức lắc đầu, khàn khàn cất tiếng... thứ mà đã rất lâu không dùng đến
-" Không, em đã chọn anh. Vĩnh viễn không oán không hối "
Anh kéo cô vào lòng... đau đớn xen lẫn vui sướng
-" Chúng ta sẽ sống bên nhau... mãi mãi"

"Vì em anh như người điên mất trí
Vì em anh như chẳng còn biết nghĩ suy
Vì anh đã trót lỡ đắm say em , không bận tâm mai sau thế nào
Dù mai sau kia gập gềnh sóng gió
Dù mai sau kia dòng đời có cuốn xoay
Dù nhắm mắt anh vẫn nắm tay em như ngày ta bắt đầu"

Cô ôm anh, nước mắt trào ra. Liễu Vân Phong của cô, thanh xuân của cô... hạnh phúc của cô... anh trai của cô.... cô đều chấp nhận, mọi danh phận anh mang... kể cả dòng máu đang chảy trong huyết quản 2 người... cô đều chấp nhận...

Chỉ cần có anh... chỉ cần được bên anh... cô có thể đánh đổi mọi thứ. Gia đình, người thân, bạn bè, địa vị, cả tên tuổi... cô đều không màng. Tình yêu của cô, mọi người hiểu được sao? Vốn đã định buông nhưng kết cục đứng trước chúa cô vẫn là kẻ tội đồ, khoảnh khắc anh gọi tên cô... trái tim cô 1 lần nữa hạnh phúc... 1 lần nữa muốn sai trái

Chúa ơi, hãy tha thứ cho chúng con!!!

Anh đưa cô vào căn nhà gỗ bên bãi biển. Anh nói anh đã mua nó vì cô rất thích nước, mọi bài trí ở căn nhà rất đơn giản đúng ý cô... Mỹ Nhi sững sờ khi thấy trên bàn là chiếc cốc năm xưa cô tặng anh...

Anh ấn nhẹ cô ngồi xuống, còn mình đi pha trà... thay vì uống nóng anh lại mang đá ra yêu cầu cô cho vào, sau đó bảo cô đưa nó cho mình , cười:
-" Em yêu anh sao? Cảm ơn nhé"

Lưu Mỹ Nhi suýt chút nữa òa khóc, may mà kìm lại được, ôm lấy anh

-" Rất rất yêu"

Rốt cục, sau từng ấy thời gian xa cách, ngày cô lấy được giọng nói của mình cũng chính là ngày 2 người bên nhau. Hiện tại, cô chỉ nhìn thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh. Hỏi han anh đủ thứ. Vì sao anh lại đến đây? Sao anh biết hôm nay đám cưới? Hỏi nhiều lắm nhưng anh chỉ cười, xoa đầu cô nói:
-" Anh đã thu xếp mọi thứ rồi... 2 tuần nữa chúng ta sang Mỹ nhé. Em an tâm, anh sẽ lo mọi thứ cho em"

Một câu : em an tâm của anh...
Cũng đủ rồi. Mọi thắc mắc đều trở nên dư thừa. Ngoài anh ra, mọi chuyện khác đều không quan trọng. Cô đã nghĩ như vậy đấy.

Nói chuyện 1 hồi, thanh quản cũng được đả thông sau tháng ngày dừng hoạt động. Anh đưa cô vào 1 căn phòng, với giấy dán tường màu tím nhạt... màu yêu thích của cô... anh vẫn còn nhớ? Cô mỉm cười... không khỏi cảm động..

Anh lấy quần áo trong tủ ra cho cô thay.

-" quần áo của em.. anh mua đủ đồ rồi.. kể cả đồ nhỏ"
Anh nói, mặt thoáng bối rối. Cô ngạc nhiên hỏi:
-" sao anh biết số đo của em?"

Anh quay mặt đi. Vành tai ửng đỏ...

-" Lần ôm em ở Mỹ... đại khái... áng chừng.."

Nhắc lại vụ cô chạy đến Mỹ, 2 người vừa vui vừa ngại... cô nhận quần áo từ tay anh, ranh mãnh nói nhỏ vào tai anh
-" Biết không? Đêm đó, anh đã khóc lóc van xin em ở lại "

Xong, chạy vội vào phòng tắm. Để lại 1 kẻ sửng sốt ... vì shock...

..... thế hóa ra... không phải mơ?

---------------

Mỹ Nhi tắm xong, bước ra ngoài đã thấy Liễu Vân Phong đang lau tóc, phát hiện ra cô, anh cười:
-" hoàng hậu tắm lâu quá, trẫm phải dùng nhà tắm dưới lầu, nước lạnh quá sức"
Cô chun mũi, húych nhẹ vào người anh, làu bàu
-" xùy, lâu gì... mới có 1 tiếng chứ mấy, bệ hạ lỡ so đo với thiếp sao? Hoàng đế mà nhỏ nhen "
Anh bẹo má cô, lườm... tiểu quỷ... chả bao giờ ngoan ngoãn... lúc nào cũng phải ăn miếng trả miếng

Cô cũng không vừa, dùng tay cấu mạnh vào mạn sườn anh. Nhưng Liễu Vân Phong da quá dày nên nham nhở giữ tay cô cười hề hề như kẻ bất lương ôm ghì lấy con mèo đang quẫy đạp kia... bị khóa trong vòng tay của anh, ban đầu cô giãy nhưng sau đó, chìm đắm trong ấm áp... vùi mặt vào ngực anh hít hà mùi hương tulsi quen thuộc

Chợt, anh nâng mặt cô lên. Không báo trước cúi xuống hôn tới tấp

Nụ hôn cướp bóc diễn ra dữ dội. Không khí như bị chặn lại, cô vô lực bám vào áo anh... môi lưỡi cuốn quýt không rời.

Vào lúc cô dường như sắp ngã quỵ, anh buông cô ra...nhìn cô với ánh mắt mơ hồ.... không nhanh không chậm đẩy nhẹ cô sang bên phải...sau đó cười cười nói sẽ đi nấu cơm

Cô đang ở trên mây bỗng dưng bị ném xuống đất trong lòng có chút hụt hẫng. Mỹ Nhi theo Phong vào bếp.. cô rửa rau, anh vo gạo... yên bình đến lạ.

Cơm canh nóng hổi được bày biện đơn giản trên bàn, anh lau đũa bát cho cô rồi xới cơm ... sự dịu dàng của anh chính là như vậy. Hốc mắt cô có chút ướt..

-" Em ăn nhiều vào, cằm của em có thể đâm chết người đấy"

Cô hung hăng cắn miếng sườn om, lườm nguýt anh
-" ỏi ần ói ểu"
( khỏi cần nói đểu)

Nén cười, anh vờ nghiêm mặt
-" sự thật đấy, độ V line của mặt em dự còn hơn hình tam giác, xấu chết đi được"

Cô nhai nhai, nuốt nuốt... mắng nhẹ
-" sao? Chê xấu? Không cần nữa chứ gì?"

-" ....."

Đối phương chợt im lặng làm cô thấy lạ , cô gắp một miếng sườn om nhiều thịt nhất vào bát anh lén lút thăm dò

-" Ngày nào cũng muốn ăn em , đêm nào cũng nằm mơ đặt em dưới thân, như vậy sao có thể có ngày không cần chứ?"

Lưu Mỹ Nhi tí phụt thức ăn trong miệng ra , ngó thấy mặt anh bình thản vô cảm , cô lè lưỡi đáp:

-" Bậy bạ"
Liễu Vân Phong ơi là Liễu Vân Phong, anh sống bên Mỹ lâu quá nên tây hóa rồi à? Nói mấy câu buồn nôn như vậy.. thật khiến người ta tắc thở.

Cô không thèm giữ thể diện, ăn như hổ đói. Cặm cụi 1 hồi , ngẩng lên mới phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn mình. Mặt mũi tự dưng đỏ bừng,ấp úng mắng:
-" Chưa bao giờ thấy người ăn à? Nhìn gì mà nhìn?"

Anh cười, tự hỏi từ lúc nào mà cô trở nên đanh đá, rất tự nhiên đáp
-" Cứ như thế này mãi thì thích nhỉ?"

Mỹ Nhi ngượng ngùng , chẹp miệng
-" Muốn giống Chí Phèo à mà ăn cóp lời thoại văn học thế ? Anh làm Thị Nở được thôi"

Hắn điên rồi. Ngày xưa Chí Phèo được Thị Nở cho bát cháo hành, bây giờ cô được hắn cho sườn om. =))))

Chàng trai tóc đen khẽ nheo đuôi mắt thành một đường cong tuyệt đẹp

-" Vâng, Chí Phèo nàng đừng bỏ Thị Nở trẫm"

Mỹ Nhi tí rơi cả đũa. Hắn điên, quá điên

----------------

Xử lý xong thức ăn cùng dọn dẹp sạch sẽ , trước khi đi ngủ - 2 người quyết định xem phim ở rạp tại gia. Như lẽ thường, hắn chiều cô. Đối diện với thứ phim kinh bùa ngải thái lan. Giữa phim , hắn đột nhiên cư xử rất lạ

- uầy ôi, Phong, xem kìa. đứa kia sắp chui ra rồi.
Ai đó ra sức trêu chọc
Ai kia lờ đi , nhịn không được kéo bàn tay xấu xa của cô, giữ chặt không buông. Mỹ Nhi ngốc hỏi
-" Gì thế? "
-" Em có muốn biết đoạn tiếp theo của phim là gì không?"

-" Gì cơ?"

-" Là em sẽ bị ăn"

Rất nhanh sau đó , cô bị bờ môi nóng bóng kia áp lấy , hơi ấm quen thuộc bao vây khiến cả người cô khó chịu. Nụ hôn rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Trong mơ hồ cô còn nghe thấy âm thanh la hét thất thanh truyền ra từ ti vi. Nhưng phút giây này, ngoài sự ngọt ngào của anh, cô không thể cảm nhận được gì nữa....


Liễu Vân Phong của cô......... làm sao em có thể quên anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro