Đơn Giản như Một Cơn Đói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

.

.

Không thể tin được , Sanji chỉ có thể suy nghĩ, trằn trọc, trống rỗng, mệt mỏi và niềm tin đang trên đà thay đổi, không thể tin được.

Thuyền trưởng của anh đứng trước mặt anh, nụ cười hở lợi, làn da ngăm ngăm và bẩn thỉu chờ anh trong mưa bụi, và lưng cậu thẳng đầy kiêu hãnh, đáng tin cậy và cao hơn cả bầu trời. Tóc của Luffy bết dính trên trán. Chiếc quần đùi nát tươm mà cậu thường xuyên mặc bị xé toạc và rách ở đầu gối. Xét về mọi mặt, Luffy trông thật khủng khiếp, trẻ con, tầm thường và vô vọng, nhỏ bé đến đáng sợ trước những ngọn đồi đang bão bùng trên đảo Big Mom, nhưng Sanji nhìn cậu ấy, và chỉ thấy ở cậu có điều gì đó để tin tưởng.

Trong nhiều ngày, Sanji đã tự hành hạ bản thân không ngừng. Nghĩ về hoàn cảnh của mình, về tình huống của mình, về cái tên Vinsmoke đáng nguyền rủa mà anh luôn có ý định chạy thoát khỏi nhưng rõ ràng là anh đã không đủ nhanh, suy nghĩ và suy nghĩ và suy nghĩ cho đến khi anh bị tê liệt bởi những bóng đen của chính tâm trí mình. Nghĩ về sự căm thù và tức giận của anh ấy, căm thù và tức giận với nhà Vinsmoke vì ​​những gì họ đã làm với anh trong quá khứ và những gì họ đang làm với anh ấy bây giờ - đối xử với anh ấy và những người khác như một công cụ dùng một lần cho những lợi ích ích kỷ của riêng họ - căm thù và tức giận với chính bản thân anh nữa, trước cái cách mà anh ta không thể tha thứ cho họ vì tất cả những nỗi đau mà họ đã gây ra nhưng dù sao cũng không thể ngăn bản thân muốn cứu họ. Trong nhiều ngày, Sanji đã bị mắc kẹt, trong một mạng lưới của anh và của những người khác, cho đến khi đối mặt với sự bất lực của chính mình, anh ta đã không thể chạy trốn.

Nhưng sau đấy - chà, đấy mới là anh. Thật không thể tin được, Sanji kinh ngạc, cách Luffy xua tan lo lắng chỉ bằng những lời nói đơn giản nhất, bằng sự chân thành nhất của tất cả sự chân thành. Anh cũng đã thấy cậu làm điều tương tự cho những người khác, cho Nami, Robin, Chopper, tất cả thủy thủ đoàn của họ và sau đó là những người bạn - Vivi, công chúa tiên cá Shirahoshi, vô số dân làng vô danh trên nhiều hòn đảo mà Sanji hầu như không thể nhớ tên. Sanji biết thuyền trưởng của mình, biết hy vọng ẩn chứa trong nụ cười vô tư hoang dã của cậu ấy và niềm tin được xây dựng trên đôi vai hẹp như những ngọn cỏ xanh vươn tới bầu trời, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ - chưa bao giờ anh ấy nghĩ đến niềm tin như vậy sẽ lan rộng đến chỗ anh. Chà, đấy mới là anh.

Không phải anh ấy không biết giá trị của bản thân. Nó còn hơn cả sự lạc quan và tình yêu của Luffy, cả hai đều vô tận không đáy đến mức không thể hiểu được, bao la và rộng lớn như chứa đựng được cả biển khơi, chắc chắn tôi đã đi đến điểm cuối. Chắc chắn nó không kéo dài được đến mức như thế này. Tuy nhiên, nó vẫn còn. Luôn luôn, mọi lúc, nó là vậy. Chà, đấy mới là anh. Không phải là Sanji không tin vào giá trị của bản thân. Không phải là về chuyện đó. Mà là niềm tin tràn trề của Luffy vào nó bằng cách nào đấy đã vượt qua tất cả một cách thiếu suy nghĩ, đánh bật mọi nghi ngờ và bất an, trấn an mọi hoài nghi và mọi lo lắng, và Luffy tin tưởng. Cậu ấy tin.

Không thể tin được , Sanji nghĩ lại, nửa tỉnh nửa mê vì tất cả, ngực anh gần như phập phồng vì cái nút thắt dễ mở đã ở đó hàng tuần cho đến khi Luffy nhìn anh cười toe toét, và nói, chà- anh có chúng tôi mà. Một minh chứng cho tình yêu, đơn giản như một cơn đói. Cậu đã ăn thức ăn của Sanji, mặc dù nó đã bị giẫm đạp, bẩn thỉu và thối rữa. Và Sanji biết rằng cậu ấy sẽ đi theo dù mình có ở bất cứ đâu.

Sanji lau mắt, Luffy cười toe toét với anh, trong sáng và mạnh mẽ. Ở trên họ, mặt trời mọc, và ánh sáng buổi sớm xuyên qua những đám mây bão lớn; cùng nhau, họ nhìn về phía chân trời, và bắt đầu.

.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro