Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối hôm đó HyukJae chật vật một mình đỡ DongHae say ngất vào phòng ngủ, nhìn anh dưới lông mi vẫn còn mấy đường nét ửng đỏ, hai bên má còn lưu lại vệt nước cậu càng cảm thấy xót xa, thắt lòng. Người đàn ông này trước kia chưa từng một lần nào bày ra trước mặt cậu cái bộ dạng yếu ớt của anh ta, cũng chưa bao giờ để cậu nhìn thấy anh ta sợ hãi hay khuất phục trước bất kỳ điều gì, vậy mà hôm nay, lại có thể như một đứa trẻ sợ sệt, khủng hoảng mà ôm lấy cậu thanh thanh khóc nấc.

Thật ra HyukJae hiểu được, ngược lại nếu cậu mới là người bị đặt vào hoàn cảnh trớ trêu kia, cậu chắc chắn cũng sẽ suy nghĩ tiêu cực, thậm chí còn cực đoan hơn như thế. Làm gì có người bình thường nào lại không sợ hãi tương lai mình sẽ có thể biến thành một người mù, một người câm, hay thậm chí tội tệ hơn là một người điên cơ chứ.

HyukJae hết sức kiên nhẫn đem quần áo thay mới cho anh, nhìn DongHae mệt lả người nằm trên giường, cả cơ thể đều buông lỏng không cử động, gương mặt ửng hồng hơi men, lâu lâu còn hít hà mấy cái đầy tuyệt vọng. HyukJae dịu dàng vén nhẹ lên mái tóc anh, cậu vô thức nhớ lại lời của mẹ anh, bà khuyên cậu hãy bao dung với anh, đừng để bụng lời anh nói, ban đầu cậu thật không biết lời bà dặn cậu sẽ phải sử dụng trong trường hợp nào, nhưng hiện tại cậu đã biết.

DongHae có lòng kiêu ngạo rất lớn, còn có sự tự tin đối với chính mình rất cao. Sự cố này ập tới quá bất ngờ, mặc dù cậu biết anh đã căng cứng người, dùng hết can đảm để đối diện, nhưng suy cho cùng, DongHae cũng chỉ là miễn cưỡng chống cự. Đến thời điểm nào đó, khi anh không tài nào có thể kiên cường được nữa, thì cũng là lúc bức tường lạc quan sụp đổ, những tổn thương, sợ hãi, những thất vọng, bi quan, còn có đa nghi, mệt mỏi, tất cả như một cơn sóng thần nhấn chìm anh.

Náo loạn cả một buổi tối, HyukJae sau cùng đã có thể thở dài, rệu rã mang cơ thể lăn lên giường. Cậu đem DongHae trải qua một trận khủng hoảng ôm vào lòng, dẫu cho cậu không thể hướng anh chắc chắn rằng tình trạng bệnh sẽ tốt hơn, nhưng HyukJae đảm bảo cậu sẽ ở bên cạnh anh trong thời điểm anh suy sụp nhất, như cái cách mà anh đã bên cạnh cậu.

Một ngày mới dần dần bắt đầu thức tỉnh...

Ở trên giường, DongHae cau mày thức dậy trước tiên, hậu quả của việc quá chén đêm qua chính là sức lực cử động cũng không có, không những thế DongHae còn cảm nhận rõ ràng cái choáng đầu vẫn còn đang hành hạ anh.

DongHae nheo mày, đưa tay xoa bóp thái dương, chỉ là vừa lúc muốn cử động thì mới phát hiện cả nửa thân trên của mình bị người khác ôm lấy, phân nửa dưới cũng không thoát khỏi tình trạng trên. DongHae cảm thấy cơ thể từ eo trở xuống chân bị vật nặng đè lên, chưa hết, trong ngực còn có một cái quả đầu tròn tròn đang cọ tới cọ lui không ngừng.

Một đêm hôm qua kích thích mà đi vào giấc ngủ, DongHae lục tung lại mớ ký ức rời rạc của anh, mọi hình ảnh khi ấy đều không liền mạch, DongHae mơ màng nhớ rằng, HyukJae đã vất vả lắm mới lôi anh vào được giường.

Để HyukJae tự thay mặc đồ ngủ cho mình, xong xuôi thời điểm cậu muốn ra bên ngoài dọn dẹp, anh còn quấn chặt lấy cậu không buông. DongHae khi ấy sống chết trói buộc HyukJae nằm bên cạnh mình, đợi đến khi anh mất đi ý thức, không biết HyukJae đã chịu thêm bao nhiêu phiền phức.

DongHae nghĩ đến chắc cả đêm qua HyukJae thật sự rất khuya mới có thể an giấc, anh bởi vì thế không dám lại cử động. Cánh tay vốn dĩ muốn chống xuống giường ngồi dậy nay đổi lại thành ôm lấy HyukJae. DongHae thật muốn nhỏ nhẹ ôm lấy HyukJae tiếp tục lười biếng, thế nhưng người trong lòng lại vô cùng nhạy cảm, chỉ với một cái động rất nhẹ cũng khiến cậu tỉnh giấc.

HyukJae uể oải chớp mắt, đêm qua ngủ thật trễ. Lúc dỗ được DongHae đi ngủ xong cậu còn phải ra ngoài dọn dẹp, đáng ra khi dìu anh về phòng thì phải lập tức đi thu dọn bãi chiến trường bên ngoài ngay, thế nhưng bộ dạng đáng thương co rúm trên giường khóc lóc thê lương của DongHae làm cậu không đành lòng rời đi. Từng lời nói từng biểu hiện đều là gọi tên cậu, muốn cậu ôm lấy anh, cầu xin cậu ở bên cạnh anh. HyukJae trước đây chưa bao giờ thấy DongHae bộ dạng chật vật như thế này, sau cùng, vẫn là không đành lòng làm trái ý muốn của DongHae.

-DongHae, anh tỉnh rồi? – HyukJae cả người vẫn không di chuyển, thậm chí cậu còn ở trước ngực anh cào tới cào lui, hệt như con mèo nhỏ bám người

-Ừm – DongHae trầm giọng đáp, vốn muốn nói thêm nhưng phát hiện cổ họng hiện tại khàn đặc, khô khan, dường như lượng cồn của hôm qua lúc này mới phát huy tác dụng, triệt để đốt cháy cuống họng của anh, dù là một tiếng nói cũng không cất lên nổi.

HyukJae chỉ thông qua một âm thanh cực ngắn đã biết người kia cổ họng gặp vấn đề, cậu nheo mắt hơi chống tay ngồi dậy, vươn tay đến bàn nhỏ đầu giường lấy qua một chiếc bình giữ nhiệt đưa cho anh – Là mật ong ấm em pha sẵn, ngồi dậy uống một chút đi.

DongHae xấu hổ nhận lấy bình giữ nhiệt, buông HyukJae xuống giường rồi ngồi dậy uống mật ong thấm giọng. Uống xong lại đặt bình giữ nhiệt xuống đất, mò mẫn chui lại vào chăn ôm lấy HyukJae ngại ngùng lên tiếng – Anh...anh...có phải hôm qua...anh rất...gây cho em rất nhiều rắc rối...đúng không?

HyukJae phì cười, hai tay vẫn nhiệt tình vòng qua eo DongHae, cậu gật gật đầu – Rất quá đáng, nói năng lung tung, say sỉn quậy phá một hồi còn bắt em rửa chén một mình.

DongHae không tự giác thầm thở dài hổ thẹn, tâm tình hôm qua của anh đúng là rất không tốt, còn uống rượu, không những nói năng loạn xạ còn trước mặt vợ nước mắt lăn dài. Tôn nghiêm, mặt mũi, hình tượng xây dựng trước mặt HyukJae bao lâu nay đều bị một đêm này huỷ hết rồi.

HyukJae phát hiện DongHae ngao ngán tự kiểm điểm bản thân liền siết chặt áo anh, chồm người hôn lên yết hầu của DongHae đầy trêu chọc – Thế nào, giám đốc Lee, những lời hôm qua em nói, anh có nhớ hay không đây?

DongHae yết hầu trượt một cái, cả cơ thể đột ngột nóng ran, thị giác không hoạt động càng làm da thịt mẩn cảm. DongHae máy móc gật đầu, anh hoàn toàn nhớ rõ.

HyukJae thoả mãn thở ra, mềm nhũn trong lòng ngực DongHae dụi dụi. DongHae cảm thấy máu nóng chảy khắp cơ, da đầu tê liệt, HyukJae dưới thân anh dường như không hề nhận biết được nguy hiểm của hành động cậu đang làm. DongHae run rẩy ôm lấy cậu, tận lực tiết chế bản thân, ngực trái trống ngực cuồng nhiệt đập, ngay đến cả phần thân phía dưới cũng muốn ngoi đầu dậy.

HyukJae đã cùng anh trải qua không ít lần khoái cảm, làm sao có thể không hiểu được cơ thể của DongHae. Hiện tại cậu thu lại cơ thể, áp mặt lên ngực DongHae nở nụ cười ma mãnh – Thế nhớ rõ, thì có phải cũng nên thực hiện tốt nó hay không?

DongHae lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bắt đầu mất kiểm soát mà miết qua da thịt cậu. Trong bóng tối của chính mình, anh lật người HyukJae lại, tìm kiếm mùi da thịt quen thuộc từ cậu. Anh tại làn da non cần cổ thoả mãn hôn hít liếm láp - Ừm, đều nghe em...tất cả đều nghe em...

HyukJae bị DongHae đè bên trên, bàn tay anh thuần thục kéo lên áo ngủ của cậu, tận tình chăm sóc hai điểm hồng trước ngực. HyukJae nhẫn nại không cất lên tiếng rên dâm mị, ngược lại càng kiên trì giữ chính mình bình tĩnh – Sau này không được uống nhiều rượu như thế nữa...

-Ừ, anh không uống – DongHae thuận miệng đáp ngay, HyukJae nghe qua liền cau có, lời nói này của anh thật sơ sài.

-Cũng không được suy nghĩ tiêu cực...- Hiện tại đại não chỉ có một mục tiêu duy nhất, lập tức đồng ý không phàn nàn câu nào, tay tiện đà kéo tụt quần cậu xuống. Gương mặt bắt đầu áp lên bụng nhỏ, chiếc lưỡi ẩm ướt uyển chuyển khoáy đảo huyệt thần khuyết.

-Không suy nghĩ tiêu cực...sau này không bao giờ làm em thất vọng nữa – Đúng lúc anh vừa nói xong, HyukJae rất nhanh nâng chồm dậy, hai tay khoá chặt gương mặt anh, đình chỉ mọi hoạt động. DongHae rất bất ngờ, anh không hiểu chính mình vừa rồi đã nói sai điều gì mà khiến cậu phản ứng mạnh như thế.

HyukJae gương mặt đối diện DongHae, thật ấm áp dùng chóp mũi cọ lên má anh thì thầm – DongHae...anh chưa bao giờ...làm em thất vọng cả...Quen biết anh, chính là điều tuyệt vời nhất mà em có trong cuộc đời này...

Nói xong, HyukJae liền áp môi mình lên môi anh, hiện tại không chỉ một mình DongHae đánh mất lý trí, chính cậu cũng không đè lại nổi ham muốn, HyukJae hai tay tự giác vòng qua cổ DongHae, cuồng nhiệt hôn lấy anh.

Cả hai nhanh chóng ngửi thấy mùi tình dục nồng nặc. DongHae hôn từ bụng dưới trượt xuống hạ bộ, anh quen thuộc dùng tay chăm sóc HyukJae. HyukJae cong người, cơ thể hoàn toàn hư nhuyễn mặc anh muốn làm gì thì làm.

HyukJae rũ mi, cậu càng ngày càng không chịu nổi sự quấy rầy phía dưới của DongHae. Tuy không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt HyukJae là một sự mất mác, nhưng cũng là một cảm giác lạ lẫm đầy kích thích. Ý cười trên mặt DongHae càng sâu, ngược lại HyukJae đã có chút khó nhịn mà giãy dụa – DongHae...nhanh một chút...

DongHae chậm rãi buông tay khỏi dục vọng của cậu, sau đó đột ngột cúi đầu, nhanh chóng đem dục vọng kia bao bọc trong khoang miệng ẩm ướt. HyukJae một trận sảng khoái, tấm lưng tạo thành một đường cong hoàn hảo, hai bàn tay có chút thô lỗ nắm chặt mái tóc của DongHae, đẩy sâu dục vọng của chính mình.

Khoang miệng ấm nóng bao khắp xung quanh, từ đầu đến ngọn đều ướt át kích thích. HyukJae hai bắp đùi mở rộng, tham lam muốn anh giải toả cho chính mình. DongHae chiếc lưỡi linh hoạt đảo quanh quy đầu, thậm chí còn tinh nghịch đâm đầu lưỡi vào miệng niệu đạo. HyukJae toàn thân một trận run rẩy, đại não chấn động, da đầu tê rần, cậu rên lớn một cái liền phóng thích toàn bộ khoái cảm vào bên trong khoang miệng của DongHae.

DongHae không chút trở ngại đem hết thảy tinh dịch nuốt xuống, anh vươn người, đem môi HyukJae một lần nữa cắn xuống. Đầu lưỡi khéo léo tiến vào khoang miệng, mang theo chút tanh nồng mà tàn sát bữa bãi xung quanh. Thân thể quá quen thuộc, DongHae cũng không khắc chế chính mình, anh phóng túng đem dục vọng của mình tiến vào bên trong HyukJae.

Phía dưới vừa bị xâm nhập, HyukJae liền cắn răng nhịn lại cơn đau. DongHae cũng buông tha đôi môi cậu, anh liếm liếm môi, tiến đến chậm rãi gặm lấy yết hầu của HyukJae, nỗ lực mút mát, tuy nhiên vẫn bảo trì ôn nhu

Phía trên thoải mái gặm yết hầu, phía dưới cũng không yên ổn, DongHae thoáng một cái đã dùng lực bắt đầu ra vào. HyukJae không thể ngăn chặn chính mình phát ra mấy tiếng rên vụn vỡ, cậu nhắm mắt, buông rơi cơ thể vào tay DongHae.

Sáng hôm ấy cả hai cùng nhau trên giường bận rộn đến tận buổi trưa, HyukJae sau khi cùng anh lăn lộn liền kiệt sức nằm nghiêng người nặng nề hô hấp. Bởi vì DongHae chân chính không hề rút dương vật ra khỏi cơ thể cậu, hiện tại anh vẫn phía sau lưng, mãn nguyện dán khuôn ngực chặt vào tấm lưng trần của HyukJae

Hiện tại coi như cậu đã trấn an được sự suy sụp của DongHae, cậu thật hi vọng anh sẽ nhanh chóng lấy lại phong độ bản thân mà tiến về phía trước. DongHae ở đằng sau thích thú đem gương mặt ma sát với mái tóc cậu, bàn tay nhẹ nhàng lên xuống vuốt ve bắp tay nhỏ của HyukJae

-DongHae, chuyện ở công ty, em muốn trao đổi một chút với anh – DongHae nghiêng đầu, ấm giọng đáp lời – Được, em nói đi.

-Thật ra, em muốn xin nghỉ việc – DongHae vừa nghe xong đã chồm người dậy, vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng hỏi han cậu -Xin nghỉ? Tại sao lại đột ngột muốn xin nghỉ? Có phải công ty phát sinh vấn đề gì không?

Phản ứng của DongHae không nằm ngoài dự đoán của cậu. Thật ra HyukJae đêm qua đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi đắn đo rất lâu, mới đưa ra quyết định kia. Cậu xua tay lắc đầu, bàn tay cũng nắm lấy tay anh giải thích – Anh bình tĩnh nghe em nói hết đã. Công ty không phát sinh vấn đề gì cả. Em ...em cũng không phải thật sự xin nghỉ, chỉ là muốn đổi qua một cái bộ phận khác mà thôi.

-Đổi bộ phận khác? – DongHae khó hiểu hỏi lại

-Đúng vậy! DongHae, em muốn anh trở lại công ty tiếp tục đảm nhiệm vị trí giám đốc phòng kinh doanh. Em muốn chúng ta công khai mối quan hệ ở công ty. Từ nay em sẽ trở thành thư ký riêng của anh, sẽ giúp anh giải quyết các công vụ ở công ty.

HyukJae một mạch nói ra ý kiến cá nhân, sự thật là ý nghĩ này hoàn toàn phát sinh từ cậu, chứ không hề có bất kỳ một ai tác động đến HyukJae cả. Bên cạnh đó, HyukJae cũng chẳng phải ham muốn cái vị trí cao hơn hay là sự ngưỡng mộ từ đồng nghiệp, chỉ là cậu muốn thay anh làm chút gì đó. Ích ra khi DongHae trở lại công ty, khoảng thời gian rảnh rỗi sẽ không còn, đầu óc của anh ấy sẽ không còn bị phân bổ ở những suy nghĩ tiêu cực nữa.

DongHae nghe xong lại sâu sắc im lặng, trong lòng lại tự cân nhắc lời nói của HyukJae. Cậu hơi xoay người nhìn lén anh, phát hiện anh thái độ trầm ngâm khó đoán. HyukJae không dám lại lên tiếng, chỉ có thể bị động chờ đợi phản ứng từ DongHae.

-Em...em thật sự muốn như thế sao? – DongHae nghiêm túc nói, đầu óc hình như có chút theo không kịp ý nghĩ của HyukJae. Bởi vì nếu công khai, anh không chắc bản thân hiện tại có thể bảo vệ cậu khỏi những thị phi trong công việc, thậm chí còn có cả giới báo chí.

-Em thật sự muốn như vậy! – HyukJae quả quyết – DongHae, đây là quyết định của em.

DongHae dịu dàng siết chặt vòng tay, đem mặt chôn tại tấm lưng của HyukJae. Da thịt mát mẻ còn mềm mại, thật sự tạo cho anh cảm giác yêu thích. HyukJae vốn chưa hiểu gì, còn đang tính hỏi lại thì DongHae mang theo giọng mũi êm nhẹ âu yếm nói – Cám ơn em!

HyukJae bĩu môi – Chúng ta không phải là người xa lạ, không cần phải cám ơn.

-Anh biết, nhưng mà vẫn muốn nói – DongHae ánh mắt có chút đỏ, nhoẻn miệng cười cười. HyukJae kéo kéo cánh tay, nâng niu rồi hôn lên mu bàn tay.

-Nếu anh cảm thấy vẫn nên nói lời cám ơn, vậy có thể làm một số hành động thiết thực hơn...Chẳng hạn như tặng quà hay là một chiếc thẻ ngân hàng cũng được...-HyukJae trêu cợt

DongHae cười rộ lên thoả mãn, HyukJae tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, chỉ là đang yên đang lành, đột nhiên cậu cảm thấy phía sau hơi chướng. HyukJae ngại ngùng xoay cổ, mặt mày nhăn nhó – Không phải anh nói chỉ để "nó" ở yên thôi sao? Tự nhiên lại...

HyukJae cảm nhận được phân thân ở phía sau đang từ từ bành trướng hậu huyệt, cậu hít sâu, thật muốn đẩy người kia ra. DongHae hơi thở trở nên gấp gáp, tư thế ôm ban nãy rất nhanh bị thay đổi. HyukJae đột ngột bị lật nằm sấp xuống giường không thể cử động, trên lưng bị anh mơn trớn, bên tai lại bị phả vào một làn hơi kỳ quái – HyukJae, anh cảm thấy, phần "quà" này cho em, cũng vô cùng thiết thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro