Chương 1: Lời hứa 10 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Này, An Vi ! Tớ mới phát hiện ra cái này hay lắm nè ! Có muốn xem không?”

“Gì thế ? Lại mấy cái thí nghiệm hóa học nhảm nhí của cậu nữa à?”

“Thế có muốn xem hay không? Muốn thì đi theo tớ !” Nhật Phong tỏ vẻ thần bí đi về hướng phòng thí nghiệm

“Haizzz… được rồi !” Mặc dù rất là nhàm chán nhưng cuối cùng An Vi cũng quyết định đi theo, để xem lần này Nhật Phong có làm được cái gì ra hồn ko đây hay lại thất bại như mấy lần trước…

“Cậu nhìn kĩ nhé! Khi tớ bỏ chất này vào thì dung dịch này sẽ lập tức chuyển thành bảy sắc cầu vòng, đẹp cực kì luôn! Nhìn này!” Phong vừa hồ hởi khoe thành quả của mình vừa cẩn thận đổ chất hóa học vào ống nghiệm.

Bùm !!!!!

Trong nháy mắt, An Vi chẳng thấy bảy sắc cầu vòng đâu cả mà chỉ nghe tiếng nổ thật lớn và một màn khói dày đặc đến ngạc thở. Tiếp theo, đó là một cảm giác đau rát từ phía trên trán truyền xuống

“Chuyện… chuyện gì thế này?” đầu óc Vi bắt đầu xây xẩm, trước khi ngất xỉu, Vi vẫn còn nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng của Nhật Phong văng vẳng bên tai. Lòng thầm nguyền rủa “Cậu chết chắc rồi!”

—————————————-

“An Vi ! Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có nhức đầu chóng mặt gì ko? Có đói ko? Ăn cháo nhé ! Hay là cậu khát nước ? Để tớ đi lấy nước…”

“Ngừng!” Vi ôm đầu, cáu gắt quát một tiếng

Vừa tỉnh dậy đã bị một tràng câu hỏi của cái loa phát thanh này tra tấn khiến đầu Vi nhức như búa bổ

“Cậu có thể ngừng nói 3 phút được ko hả ? Tớ ko sao cả !”

“Nhưng mà… tất cả là do tớ hại cậu cả ! Hic… giờ cậu có bắt tớ làm trâu bò gì cho cậu tớ cũng bằng lòng…” Nhật Phong mếu máo tỏ vẻ hối lỗi nhìn buồn cười ko chịu được

“Phụt… haha… cậu làm tớ thấy mắc cười quá đi mất! Có thật là làm trâu bò gì cũng chịu ko? Ai da..." 

Do Vi cử động mạnh nên làm vết thương đau nhói

"Tớ... bị làm sao vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?" Vi ôm đầu nhăn nhó

“Đang ở phòng y tế ! Đầu cậu… bị phỏng nhẹ thôi” Phong rụt rè lén nhìn lên vết thương trên trán An Vi

“Phỏng nhẹ thôi à? Vậy thì vài ngày nữa sẽ khỏi đúng không? Có gì đâu mà cậu lo dữ vậy, tớ ko sao đâu!” Để trấn an Nhật Phong, Vi cố gắng làm ra vẻ ko có gì, mặc dù đầu thì vẫn còn đau

“Hic… tóm lại là xin lỗi cậu, từ nay mỗi ngày tớ sẽ đưa cậu đi học nhé?”

“Có cần phiền phức vậy ko? Tớ nói là tớ ko sao rồi mà!” Thấy thái bộ bất thường của Nhật Phong, An Vi bắt đầu cảm thấy hơi nghi hoặc

“Tất nhiên là cần rồi ! Đây là lỗi của tớ, cậu cứ để tớ tự chịu trách nhiệm đi, được ko ? Năn nỉ á, ko thôi tớ sẽ tội lỗi tới chết đó ! Cậu nhẫn tâm nhìn tớ chết vậy sao ? Mà nếu tớ chết….”

“Stop !!!!! Được rồi! Sợ cậu quá mà!” Nếu ko đồng ý chắc sẽ bị cái loa phát thanh này hành hạ đến chết mất thôi >_<

“Ok! vậy mới được chứ. Bắt đầu từ ngày mai luôn nhé”

“Ừa ! Biết rồi” =.=!

————————————–

“Cậu chết với tớ rồi ! Mau tới đây nhìn xem ! Mau nhìn xem ! Oa huhu… vậy mà cậu bảo là phỏng nhẹ à? Cái sẹo to tướng thế này, cậu nói đi, làm sao mà tớ lấy chồng được nữa hả?” Vi mếu máo chỉ tay vào cái sẹo phỏng trên trán, ức nghẹn đến đỏ cả mặt

“Ơ… tớ… tớ cũng ko biết sao vết sẹo lại rõ như vậy nữa. Lạ vậy ta? Rõ ràng cô y tá nói với tớ là chỉ bị phỏng nhẹ thôi mà…” Nhật Phong bối rối gãi gãi đầu

“Nhẹ cái đầu cậu á! Giờ tớ biết tại sao cậu lại đột nhiên tốt như vậy rồi, còn bày đặt chở tớ đi học hả? Thấy tội lỗi chứ gì? Cậu… Tiểu nhân ! Đê tiện ! Biến thái !” Vừa nói Vi vừa đánh Nhật Phong tới tấp ko kịp đỡ

“Huhu… sau này còn ai thèm quen tớ nữa…” Đánh đến mỏi tay lại khóc òa lên

“Cũng đâu đến nỗi nào… cậu để tóc mái dài 1 chút là có thể che được rồi. Còn nếu ko… thì để tớ chịu trách nhiệm cho nhé!”

“Cậu… chịu trách nhiệm? Bằng cách nào?” Vừa nghe đến chịu trách nhiệm, An Vi liền ngừng khóc, cảm thấy sắp có điềm không lành

“Thì tớ sẽ lấy…”

Chưa kịp nói hết câu, Nhật Phong đã bị Vi nhào tới bịt kín miệng không cho nói tiếp

“Cậu im ngay cho tớ! Nếu phải lấy cái tên đàn bà như cậu thì tớ thà chết còn sướng hơn!”

“Ê… ê… cái gì mà đàn bà? Tớ là chuẩn men đấy nhá, đã vậy còn là nhà nghiên cứu đại tài trong tương lai nữa. Cậu chẳng những không biết quý mà còn chà đạp tớ như thế là sao hả?”

“Ừa đúng rồi, nhà nghiên cứu đại tài nên giờ cái trán tui mới ra nông nổi này nè. Nhìn đi! Đây là do ai gây ra?”

“Haizzz… đừng có lấy vết sẹo đó ra uy hiếp tớ nữa mà" Nhật Phong rầu rĩ, mỗi lần nhìn đến vết sẹo trên trán An Vi là cậu cảm thấy tội lỗi không thôi.

Chợt trong đầu nghĩ ra một sáng kiến khiến Nhật Phong tươi tỉnh trở lại

"Hay là vầy đi, nếu 10 năm nữa mà cũng ko ai chịu lấy cậu thì tớ sẽ lấy. Tớ sẽ chịu trách nhiệm về tình trạng hôn nhân của cậu, đảm bảo cậu sẽ không bao giờ bị ế. Như vậy yên tâm rồi chứ?”

“10 năm nữa hả? Nói thế thì giờ tớ phải gấp rút kiếm bạn trai mới được. Nếu không tới lúc đó tớ phải lấy cậu thì thiệt thòi cho tớ quá! Vì tớ đẹp quá mà!” An Vi thay đổi thái độ nhanh như chong chóng, cái vẻ tinh ranh bây giờ so với bộ mặt mếu máo lúc nãy thì đúng là 1 trời 1 vực, có nhiều lúc Nhật Phong tự hỏi con bạn mình không biết có bị vấn đề về thần kinh không nhỉ? =.=! Hi vọng là ko có lây !

“Nếu vậy thì cậu phải cố lên mới được, với cái sắc đẹp trời cho của cậu thì hơi khó khăn đấy!” Nhật Phong tranh thủ vò vò đầu Vi trả thù

“Hứ… rồi cậu cứ chờ xem! Vừa đủ 18 tuổi tớ lấy chồng cho coi!”

—————————————–

10 năm sau…

“Đến hạn 10 năm rồi… mình kết hôn đi !” An Vi mặt tỉnh như ruồi, cứ như vừa nói câu đại loại như “Mình đi chơi đi” hay “Mình đi ăn cơm đi” vậy

Trong khi Nhật Phong vừa nghe cô nói xong, hớp cà phê uống vào miệng liền phun hết ra ngoài, lại còn ho sặc sụa.

Thật chẳng hiểu cô bạn này nói cái gì, hay lỗ tai mình có vấn đề rồi?

“Cậu… khụ…khụ… vừa nói gì?”

“Tớ nói… mình kết hôn đi!” Chuyện xấu hổ như vậy mà lại còn bắt cô lặp lại những hai lần. An Vi thật sự cảm thấy liêm sỉ của mình đã bỏ cho chó ăn mất rồi

“Cậu… giỡn mặt với tớ đó hả?” Nhật Phong oán hận nhìn Vi như muốn ăn tươi nuốt sống

“Cấm cậu lấy chuyện này ra đùa, mấy người phụ nữ ở nhà cũng vì nó mà làm tớ phiền muốn chết rồi, giờ lại tới lượt cậu nữa… cậu tưởng tớ rảnh lắm hả? Vì cậu nói có chuyện quan trọng nên tớ mới cố gắng sắp xếp công việc để đến đây. Không ngờ lại là cái trò đùa nhảm nhí này!”

Chỉ vì 1 câu nói của cô mà Nhật Phong giống như bị chạm trúng vảy ngược, tuông ra một tràng không ngừng nghỉ.

Cậu ấy… đúng là chẳng thay đổi gì cả, tuy so với 10 năm trước thì đã có vẻ chín chắn và lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng về cái khoảng nói nhiều này thì…

“Cậu cười cái gì? Tớ đang đùa với cậu à? Cho cậu 3 phút để giải thích, còn không thì từ nay đừng gặp nhau nữa” Vẻ mặt Nhật Phong đã trở nên ảm đạm đến đáng sợ, dọa An Vi cũng bắt đầu khẩn trương

“Cậu chẳng thay đổi chút nào cả!”

“Cậu còn 2 phút…”

“Được được! Trở lại vấn đề, ai bảo với cậu là tớ nói đùa. Tớ! Là nói nghiêm túc! Ko phải 10 năm trước cậu hứa sẽ lấy tớ nếu không ai lấy sao? Giờ thật sự là không ai lấy rồi nè”

Nhật Phong cảm thấy dây thần kinh miệng như bị ai đó giựt đến muốn lệch sang một bên. Anh cố gắng chấn tỉnh, xoa xoa thái dương, tìm cách tiêu hóa những lời An Vi vừa nói

“Tớ nói này ! Kết hôn ko phải chuyện giỡn chơi, cậu đừng nói nhẹ nhàng như thế được không? Hai người phải sống với nhau cả đời đó, biết không hả?”

“Ơ… ai bảo với cậu kết hôn là phải sống với nhau cả đời? Thế cái chức năng ly hôn để làm gì?”

Trước câu hỏi nghiêm túc của anh mà cô lại trả lời một cách tỉnh bơ như thế khiến Nhật Phong như muốn bùng nổ

“Cậu… đủ rồi nha! Tớ đang mất kiên nhẫn lắm rồi đó, nếu cậu cứ tiếp tục nói mấy chuyện như vậy thì tớ đi đây !” Máu đã lên tới não nhưng cũng cố kiềm lại, mất công có người lại nói mình tính đàn bà, hừ…

“Này ! Này ! Khoan đã ! Tớ nói nghiêm túc mà, cậu ngồi xuống nghe tớ nói hết đã…”

Thấy anh đứng lên chuẩn bị rời đi, An Vi gấp gáp vội nài nỉ. Cô biết thế nào anh cũng phản ứng như thế này mà, đúng là chẳng kiên nhẫn gì cả!

Suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng Phong cũng chịu thua, tiếp tục ngồi xuống “Được rồi ! Nói !”

“À… chuyện là vầy… Tớ… thật sự rất muốn có 1 đứa con, nhưng mà dì của tớ lại tuyệt đối ko chấp nhận chuyện gái chưa chồng mà đã có con… nên ko thể nào tìm đại người nào đó để cho tớ 1 đứa con được… bởi vậy… tớ phải kết hôn…rồi… tớ liền nghĩ tới cậu… vừa đúng lúc đến thời hạn 10 năm… chúng ta… chúng ta có thể kết hôn… rồi cậu cho tớ 1 đứa con… sau đó ly hôn… có được không?” Giọng nói của An Vi càng ngày càng nhỏ cũng bởi vì sắc mặt của ai kia trông thật khó coi, quả thật rất đáng sợ !! >_<

Một bầu không khí im lặng u ám…  Đến tiếng nhỏ giọt trong tách cà phê, cô cũng có thể nghe rõ. Vi chỉ có thể nuốt nước miếng chờ đợi

“Cậu thật sự muốn vậy à?" Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng

"Tớ hiểu tại sao cậu lại làm vậy, nhưng mà không phải tất cả đàn ông đều như thế, lỡ như sau này cậu gặp được người cậu thật sự yêu thì sao?”

“Ko bao giờ có người đó đâu, tớ… sẽ không bao giờ yêu thêm một lần nào nữa..." Nhắc đến từ không muốn nghe, ánh mắt An Vi trở nên ảm đạm

“Sau khi xong việc thì tớ sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa và không để mối quan hệ này làm phiền đến cậu… Hãy giúp tớ đi. Hiện tại tớ chỉ có thể trông cậy vào cậu” Bình thường nếu An Vi nài nỉ như thế Phong nhất định sẽ phải chịu thua, nhưng lần này thì khác…

“Cậu điên rồi!”

“Tớ thực sự nghiêm túc mà. Nếu cậu sợ phiền phức thì tớ có thể…” Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, chưa nói hết câu thì đã bị anh ngăn lại…

“Kết hôn ko phải chuyện đùa. Đừng suy nghĩ đơn giản như thế!”

“Tớ đã suy nghĩ rất kĩ rồi mới quyết định như thế. Huống hồ chi… cậu còn nợ tớ 1 lời hứa… vết sẹo trên trán tớ… tớ ko muốn lấy nó ra để ép cậu… nhưng mà cậu đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với nó mà…” Bí đường, cô đành dùng thủ đoạn cuối cùng, dù biết nó hèn hạ đến thế nào...

“Về vết sẹo… tớ có thể giúp cậu xóa nó, còn về lời hứa… thật sự mà nói thì tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ phải thực hiện vì tớ chắc chắn cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thực sự cho mình. Đừng vì 1 lần vấp ngã mà suốt đời không tin tưởng đàn ông như vậy”

“Cậu ko phải tớ nên cậu ko hiểu… tớ thật sự ko cách nào lấy lại niềm tin được. Hạnh phúc đối với tớ bây giờ là có được 1 đứa con để tớ có thể yêu thương. Cậu thật sự ko thể giúp tớ sao ?” An Vi cảm thấy giọng mình lạc đi, cứ mỗi lần phải nhắc đến cái quá khứ đen tối đó, sự chua sót lại ùa về, ko hề phai nhạt mà còn ngày càng tăng thêm…

“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tớ ko thể làm chuyện đó với bạn mình, và quan trọng hơn… tớ ko muốn đánh mất 1 người bạn như cậu”

Sự im lặng lại bao trùm bầu không khí lần nữa, Vi biết những điều Nhật Phong nói đều hoàn toàn đúng. Cô không nên yêu cầu vô lý như vậy để rồi đánh mất cả một tình bạn quý giá…

“Xin lỗi cậu! Là do tớ quá ích kỉ… vậy… cậu cứ coi như là tớ chưa từng nói gì nha!” cô cố gắng nặng ra 1 nụ cười để trấn an anh

“Haizz… được rồi !” Nhật Phong thở dài

Cái cô gái này… lúc nào cũng có những ý tưởng khác người như thế, làm sao mà người ta có thể yên tâm được chứ

“Nếu cảm thấy áp lực quá thì có thể tìm tớ, tớ giúp cậu xả stress”

“Này! Tớ ko phải con nít đâu nha, đừng có xoa đầu tớ như thế chứ! Với lại đừng nói như thể cậu lúc nào cũng rảnh rỗi. Muốn gặp cậu còn khó hơn cả gặp diễn viên nổi tiếng ấy… cậu đếm lại xem trong năm nay chúng ta gặp nhau được bao nhiêu lần?”

“Ờ thì… tớ sẽ ráng tranh thủ mà… dù gì đi nữa bạn bè vẫn quan trọng nhất, ko phải sao?”

“Ờ đúng rồi, còn công việc thì quan trọng nhất nhất chứ gì! Cậu á… cứ say mê công việc kiểu này thì sớm muộn gì cũng ở giá cho coi” Vi phì cười, cái ông tướng này, từ bao giờ đã trở nên dẻo miệng như thế

“Thì cũng có sao đâu, tớ đã kết hôn với hóa học rồi, phụ nữ trong mắt tớ chẳng ai hấp dẫn bằng các công thức hóa học cả”

“Trời… cậu nói chuyện giống lắm rồi đó, ráng lên!”

“Giống gì ? Các nhà bác học vĩ đại phải ko ?”

“Ko! Giống mấy ông chú biến thái cuồng công việc, rồi sau này về già vì cô đơn quá mà nảy sinh ý đồ đen tối với các cô nữ sinh, cuối cùng kết thúc cuộc đời bằng mấy chục cuốn lịch á, hahahaha….”

“Cậu… vậy mà cậu cũng nghĩ ra được à? Trong mắt cậu tớ lại không có mặt mũi thế sao? Cậu có biết bình thường tớ phong độ đến thế nào không?” Nhật Phong tỏ vẻ khổ sở, cả cuộc đời anh cho dù có phấn đấu như thế nào thì cũng bị cô gái khắc tinh này bóp méo đến khó coi. Thật sự là không còn thể diện

“Được rồi! Đi ăn trưa! Tớ đãi nhưng nếu cậu bận thì...”

“Đi ! Đi chứ ! Lâu lâu mới được giáo sư đãi mà, chờ tớ 5 phút, tớ vào toilet sẽ quay lại liền”

“Ừm… nhanh lên cô nương!”

Nhật Phong nhìn theo bóng cô mất hút sau cánh cửa. Cuối cùng An Vi cũng chịu từ bỏ ý định, nhưng sao mình vẫn thấy lo lo thế nào ấy nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro