CHUNG TIÊU THÍNH VŨ THANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, mưa cứ dai dẳng, lách tách rơi, không dữ dội mấy, cũng không có tia sấm chớp dọa người nào.
Mưa này chẳng làm kinh động ai, chỉ là phất phơ, ngã vào kẽ áo, chẳng để người hay biết đâu.

Cô đi rồi, chẳng có buồn bã chia ly, cũng không để kẻ nào kịp nói lời từ biệt.
Cuộc đời này của Thẩm Khiết, đã quen với lẻ loi rồi. Có chăng ,mấy kẻ sóng vai, kết quả vẫn là khách. Hết vui rồi, ta lại rời nhau thôi.
Có chăng một ngoại lệ, người đàn ông Khang Dụ kia sẽ ở lại với cô. Cô đã từng mong mỏi xiết bao, rằng anh sẽ đến và tiễn đưa Thẩm Khiết lẻ loi kia biến mất.
Tiếc thay, Khang Dụ này vẫn chỉ là một vị khách.
Ngoại lệ ở đây, anh ta để lại một Thẩm Khiết đau buồn.
Thẩm Khiết trước đây, tuy lẻ loi, nhưng chẳng mảy may một tổn thương nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro