3..Lần đầu tiên nghe được giọng nói của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày Hứa Nguyện hoặc cố ý hoặc ngẫu nhiên tình cờ gặp anh, cô đã tìm hiểu được đại khái về quy luật sinh hoạt của Tạ Đoan.

Cũng rất phong phú và bận rộn, buổi sáng thức dậy lên sân chơi bóng rổ, có tiết thì lên lớp học, không có tiết học thì liền ở phòng học bộ môn, hình như còn đăng ký một lớp học tiếng Nhật vào buổi tối, một tuần có ba ngày có tiết.

Bởi vì không cùng một chuyên ngành, nên tỉ lệ đi học cùng nhau là rất nhỏ, hơn nữa anh lại có chức vị trong người, mỗi ngày nơi có thể gặp được chỉ có sân bóng rổ.

Dậy sớm tập thể dục buổi sáng, là thói quen từ xưa tới nay của Hứa Nguyện, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc lười biếng cùng mệt mỏi, nhưng khi muốn gặp một người, thì việc tập thể dục không chỉ nhằm mục đích rèn luyện thân thể mà cũng ẩn chứa những kỳ vọng không thể nói và những niềm vui khác.

Sân bóng rổ nằm cạnh đường đua, Hứa Nguyện chạy bộ được một nửa, bước chân của cô chậm lại ở sân bóng rổ bên cạnh.

Chim chóc dậy sớm thì có sâu ăn, quả nhiên, hôm nay Tạ Đoan cũng ở đây.

Hứa Nguyện liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, anh mặc một chiếc áo thể thao có mũ màu xám, chơi bóng đến mức mồ hôi đầy đầu, anh đưa lưng về phía cô, vén áo cho mát rồi đi về hướng bàn nghỉ ngơi.

Hứa Nguyện cuống quít dời đi tầm mắt, trong lòng lại trào dâng cảm xúc: Vòng eo thật là gợI cảm! Nhân ngư tuyến thật là quyến rũ!

Cô nhịn không được lại liếc mắt một cái, nhìn thấy anh đang ngửa cổ uống nước khoáng, uống xong còn đem cái chai vặn thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt tùy ý nhìn về phía sân thể dục.

Hứa nguyện sợ bị anh phát hiện, liền vội vàng thu hồi tầm mắt, bước chân nhanh hơn rời khỏi sân bóng rổ.

Cửa hàng tiện lợi 711 mở bên cạnh sân thể dục, Hứa Nguyện ngồi ở trước cửa kính, chậm rãi uống nước cam, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Theo quan sát mấy ngày nay của cô, sau khi Tạ Đoan đánh bóng rổ xong, bình thường sẽ đến 711 mua nước, có đôi khi là một đám người, có đôi khi là một mình anh tới.

Vào lúc chai nước nước cam sắp chạm tới đáy, Hứa Nguyện liền nhìn thấy bóng dáng của Tạ Đoan.

Vận khí của cô rất tốt, hôm nay anh một mình tới đây.

Cô đem cái chai ném vào thùng rác, đứng dậy đi đến tủ ướp lạnh thực phẩm ở trong cùng, giả bộ chọn lựa đồ vật.

Từ khoé mắt nhìn thấy rèm nhựa của cửa hàng tiện lợi bị vén lên, đôi chân dài của Tạ Đoan bước vào, đi thẳng đến kệ cầm lấy một chai nước.

Hứa nguyện nhắm chuẩn thời cơ này, tiện tay cầm một lon cà phê bước nhanh đi thẳng về phía quầy thu ngân, vừa vặn xếp hàng ở phía trước Tạ Đoan.

Nhân viên thu ngân cũng là nam sinh làm việc bán thời gian, cầm lấy cà phê trong tay Hứa Nguyện, quét một cái:

12 tệ.”

Hứa Nguyện khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô lấy điện thoại di động ra mở giao diện quét mã WeChat, trước khi đưa qua ngón cái nắm lấy mép điện thoại di động, nhấn nút tắt máy.

Không ngoài dự đoán của cô, trước khi nhân viên thu ngân kịp quét mã, điện thoại di động như cô mong muốn trực tiếp đen màn hình.

Hứa Nguyện giả vờ sửng sốt một chút, vì chẳng lẽ:  “Hả? Điện thoại hết pin nên bị sập nguồn rồi.”

Nhân viên thu ngân cũng sửng sốt, hỏi: “Có mang thẻ cơm không?” Đương nhiên là Hứa Nguyện có mang theo, đang ở trong túi, nhưng lúc này chắc chắn cô sẽ không lấy ra.

Cô lắc đầu, tỏ vẻ khó xử cắn cắn môi:  “Không mang theo.”

Nhân viên thu ngân nhìn cô như vậy, so với chính mình không mang theo thẻ cơm còn lúng túng hơn, ngón tay sờ sờ mũi:  “Quét mã rồi không thể trả lại, nếu không tôi trả trước cho bạn nhé?"

Hứa Nguyện sốt ruột trong lòng: Tôi không cần anh trả tiền, tôi không muốn nợ nhân tình của anh, tôi muốn nợ nhân tình của Tạ Đoan ở phía sau.

Thế nhưng người phía sau một chút phản ứng cũng không có.

Trên mặt cô có chút không nhịn được, ra quân chưa kịp chiến thắng mà bản thân đã chết trước, chỉ có thể nói dối:  “Tôi có thể đợi một lát, lát nữa bạn học của tôi sẽ đến đây.”

Sau đó xoay người hướng về phía Tạ Đoan phía sau nói:  “Xin lỗi bạn học, cậu trả trước đi.”

Tạ Đoan nhìn cô một cái, lướt qua bên cạnh cô, đặt nước khoáng lên quầy, sau đó đưa tay đặt lon cà phê bên cạnh nước khoáng, Hứa Nguyện nghe thấy anh nói:  “Trả chung một lượt đi.”

Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyện nghe được giọng nói của anh, âm sắc hơi trầm, thanh âm lạnh lùng, giống như mưa mát của ngày thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro