Thì ra mình không bằng gió thổi mây bay...( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khiêm: :)) xin lỗi bạn chẳng qua tôi đây ngán ngẫm tửu sắc nên vùi mình chốn nhân gian chiêm nghiệm hoá học hưởng thú điền viên
Ngọc: hay đấy, nhưng mà chiêm nghiệm sao chứ t thấy bế tắt. Phải chi dễ hiểu như văn hay như hồi tao đọc chart móc len thì hay rồi
Khiêm: dễ gì?? Ụa sao nay thức khuya vậy?
Ngọc: ý là đuổi tao đi ngủ à?
Khiêm: ừ giỏi dữ? Biết luôn
Ngọc: học đi, tao đi ngủ. Đuổi thì đi thôi
( toi chớt trong lòng nhiều chút)
Khiêm: ời thì đi ngủ đi cho đẹp trời
Ngọc: đi ngủ
Khiêm: ngủ đi cháu, đúng là người thông minh, nói cái hiểu liền
Ngọc: ừ, đi ngủ chứ mắc công bạn Khiêm lại than trời than đất than mây.

-Hay rồi, thôi hay rồi. Có nên tiếp tục nữa không? Nói chuyện cọc lóc thế kia, còn đuổi mình đi ngủ...
-Hay Khiêm nó không thích mình nhỉ?
-Ngọc à, lòng tự tôn của mày đâu rồi? Sao nay lại dễ dàng theo đuổi một người như vậy?
- Ngọc à, người ta không coi mày bằng cả gió thoảng mây bay đấy...
Thế là cái đêm đấy, nước mắt tớ trực trào, chứng overthinking của tớ lại vây lấy tớ, tớ thiếp đi khi gối đã ướt mềm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman