Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Kỳ Nhất ở trong một trung tâm thýõng mại mua son môi vô tình gặp Giang Hằng mua giày. Cô chào hỏi xã giao một tiếng, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào mình thì có chút khó hiểu.

Giang Hằng nhìn Tạ Kỳ Nhất ðứng trýớc mặt mình, thân hình cô yểu ðiệu, một lọn tóc xoãn rũ xuống trýớc ngực, rồi xuống tới vòng eo, làn da trắng nõn, ðôi mắt hõi híp híp, thật mê ngýời!

Sao vậy? Tạ Kỳ Nhất hỏi.

Giang Hằng phục hồi lại tinh thần, haha cýời: Bạn học Tạ Kỳ Nhất, cậu có xem tin nhắn trong nhóm chat không? Nhóm chat lớp ðại học ấy.

Anh là chỉ??? Tạ Kỳ Nhất thấy anh không nói chuyện chau mày khó hiểu.

Giang Hằng ãn ngay nói thật: Trong nhóm mọi ngýời ðều nói cậu là cỏ ðuôi ngựa từ nông thông ði ra.

A? Ðám nam sinh thời ðại học nói? Tạ Kỳ Nhất tỏ ra không ðể ý.

Giang Hằng nói: Tôi không hề nói nhé. Hồi ðó ði học mỗi ngày tôi ðều ngủ gật trong lớp, tan học cũng không ở lại trýờng.

Tạ Kỳ Nhất khó hiểu, cô chau mày: Nhìn tôi rất giống cỏ ðuôi ngựa sao?

Giang Hằng tấm tắc một tiếng: Xem ra cậu vẫn rất tự tin ðó.

Tạ Kỳ Nhất liền ðáp: Một ðám ếch ngồi ðáy giếng.

Giang Hằng ðối với Tạ Kỳ Nhất của hiện tại quả là lau mắt mà nhìn. Hắn nói: Có thời gian rảnh thì ðến câu lạc bộ tôi chõi.

Nhảy dù sao? Tôi không biết nhảy.

Giang Hằng: Không nhảy cũng có thể ði chụp ảnh mà.

Biết có thể chụp ảnh, Tạ Kỳ Nhất sảng khoái ðồng ý: Chắc chắn rồi.

Giang Hằng lái xe ðýa Tạ Kỳ Nhất về nhà. Tạ Kỳ Nhất vừa về Bắc thành liền thuê một cãn hộ chung cý nằm ở vị trí hoàng kim của Bắc thành. Ngýời sống trong khu chung cý này, ða số ðều là thành phần lãnh ðạo cấp cao.

Giang Hằng trở lại câu lạc bộ liền hỏi Tiểu Lýu về tình hình khách ðặt trýớc lịch nhảy dù.

Tiểu Lýu nói: Mấy ngày có thời tiết tốt thì số ngýời ðặt trýớc cũng nhiều. Hôm nay thì có 30 ngýời.

Giang Hằng gật ðầu một cái, sau ðó ði về phòng riêng thay quần áo nhảy dù, ðem túi dù ðeo lên lýng. Tuy anh là ông chủ ở ðây, nhýng thýờng ngày cũng sẽ tham gia nhảy.

Máy bay ðạt ðến ðộ cao 4000 mét, anh từ trên máy bay nhảy xuống. Sau vài giây rõi tự do, chiếc dù caro ðỏ vàng ðýợc bung ra trên ðỉnh ðầu. Anh ở giữa không trung lộn mèo hai cái, quá trình rõi xuống cũng rất thuận lợi. Tiếp ðất an toàn.

Hay lắm! Tống Kiện vừa ði tới, vừa khen hai cú lộn mèo trên không khi nãy của Giang Hằng.

Giang Hằng vừa thu lại dù vừa cýời nói: Quá khen rồi.

Ðêm nay có ðến dự tiệc không? Tống Kiện hỏi.

Giang Hằng tập trung gấp lại dù của mình, cũng không thèm ngẩng ðầu: Tiệc gì?

Hoa khôi về Bắc thành rồi, khó khãn lắm mới gặp lại bạn học cũ, không ði sao?

Giang Hằng và Nhậm Vũ Phỉ không thân với nhau, lúc còn ði học, khi mọi ngýời ðều vây quanh Nhậm Vũ Phỉ, thì anh luôn ngủ ngon ở cuối lớp. Anh cýời với Tống Kiện: Cậu có hứng thú với cô ta?

Nam sinh lớp chúng ta ai mà không có hứng thú với cô ấy?

Có tôi ðây.

Tống Kiện chống nạnh: Rốt cuộc có ði không?

Giang Hằng bừng tỉnh: Ði với cậu thì ði.

Lát nữa bọn họ quyết ðịnh nhà hàng rồi tôi sẽ gửi cho cậu.

Giang Hằng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ ðã biết.

Giang Hằng vừa cởi bộ quần áo nhảy dù ra thì tin nhắn của Tống Kiện ðã tới. Anh nhìn ðịa chỉ nhà hàng này, trùng hợp là rất gần với chung cý của Tạ Kỳ Nhất.

Anh gửi tin nhắn cho Tạ Kỳ Nhất: Liên hoan họp lớp, ðến không?

Tạ Kỳ Nhất ðang tải ảnh từ máy ảnh vào máy tính. Di ðộng bỗng có tiếng thông báo, cô cầm ðiện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Giang Hằng. Cô nhắn lại: Không ði, bạn hồi ðại học tôi ðều không thân.

Giang Hằng rất nhanh ðã trả lời lại: Nhậm Vũ Phỉ trở về rồi, cô ta hiện tại cũng là nhiếp ảnh gia. Cậu chụp ảnh xấu nhý vậy, nên học hỏi ngýời ta nhiều hõn.

Tạ Kỳ Nhất hừ một tiếng, nhýng thật ra là ðã ðồng ý.

Giang Hằng suy nghĩ một chút, lại gửi cho Tạ Kỳ Nhất một tin nhắn nữa: Ðúng rồi, còn có cả Tống Kiện.

Tạ Kỳ Nhất hõi kinh ngạc, nhýng cũng không nói gì.

Thời gian liên hoan là 7 giờ tối.

Nhậm Vũ Phỉ không tới một mình. Bên cạnh còn ðem theo một bạn học khác, là Từ Mỹ Mỹ, ngýời ðại diện của cô ta.

Khi hai ngýời ðến nhà hàng, Giang Hằng và Tống Kiện còn chýa tới. Ðây là một nhà hàng ngoài trời, bên ngoài bâu trời ðầy sao lấp lánh, ngọn nên cháy sáng rực rỡ. Nhậm Vũ Phỉ cầm máy ảnh ði chụp trời sao, Từ Mỹ Mỹ luôn ði theo phía sau cô ta.

Lúc Giang Hằng và Tống Kiện tới, nhìn qua cửa kính trong suốt liền thấy Nhậm Vũ Phỉ ðang chụp ảnh bên ngoài. Hai ngýời ði lên sân thýợng. Tống Kiện ho khan một tiếng.

Nhậm Vũ Phỉ nghe thấy tiếng ho liền xoay ngýời, nhìn thấy Giang Hằng mặc ðồ thể thao màu trắng và áo sõ mi màu xám của Tống Kiện. Cô ta ở trong vòng bạn bè của Giang Hằng ðã nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh, nhýng bây giờ nhìn ngýời thật ngay trýớc mắt cũng không nhịn ðýợc mà tán thýởng trong lòng. Anh bây giờ, quá ðẹp trai rồi! Tống Kiện vẫn không thay ðổi, vẫn ðẹp trai nhý trýớc kia.

Giang Hằng, Tống Kiện, ðã lâu không gặp. Nhậm Vũ Phỉ cýời nói.

Giang Hằng hõi nhếch mày: Chào, bạn học cũ.

Tống Kiện cũng cýời: Ðã lâu không gặp, Nhậm Vũ Phỉ.

Rất vui ðýợc gặp lại mọi ngýời. Từ Mỹ Mỹ ðứng bên cạnh Nhậm Vũ Phỉ cũng mở miệng.

Cô là? Giang Hằng không nhớ Từ Mỹ Mỹ là ai.

Từ Mỹ Mỹ. Tống Kiện nói.

Từ Mỹ Mỹ nói ðùa: Giang Hằng, cậu chỉ nhớ mỗi hoa khôi thôi, không nhớ nổi tôi.

Nhậm Vũ Phỉ ðắc ý trong lòng. Cô ta nói với Giang Hằng: Hồi còn ði học, Mỹ Mỹ ngủ giýờng dýới kí túc của mình ðấy.

À. Hồi còn ði học anh cùng với ða số bạn trong lớp ðều không quen biết, làm sao nhớ ðýợc nhiều nhý vậy? Hõn nữa, ai nằm dýới giýờng cô ta thì liên quan gì ðến anh? Cũng ðâu phải là Tạ Kỳ Nhất nằm dýới giýờng cô ta. Khoan ðã, sao ðột nhiên anh lại nghĩ tới Tạ Kỳ Nhất?

Tống Kiện mời Nhậm Vũ Phỉ và Từ Mỹ Mỹ vào trong phòng bao, bên trong không có ngýời nào khác.

Mọi ngýời muốn ãn gì thì cứ tùy ý gọi nhé. Tống Kiện nói.

Trong thời gian chờ lên món, mọi ngýời tùy ý trò chuyện. Nhậm Vũ Phỉ nói cô ta có rất nhiều tác phẩm ðýợc ðãng trên tạp chí lớn. Tống Kiện kể về nhảy dù. Giang Hằng không nói chuyện.

Ðồ ãn ðã lên ðầy bàn. Giang Hằng suy nghĩ tại sao Tạ Kỳ Nhất vẫn chýa ðến.

Tống Kiện cýời nói: Mọi ngýời ãn ði.

Nhậm Vũ Phỉ cũng cýời: Ðýợc.

Giang Hằng: Ðừng vội, còn một ngýời chýa tới, mọi ngýời ráng ðợi một chút.

Ai vậy? Nhậm Vũ Phỉ hỏi.

Giang Hằng làm nhý không nghe thấy, anh cúi ðầu xem màn hình ðiện thoại, mở khung tin nhắn của Tạ Kỳ Nhất, gửi cho cô một tin nhắn: Khi nào cậu mới ðến?

Tạ Kỳ Nhất trả lời: Ðang ở tiệm sõn móng tay, còn 8 ngón chân nữa.

Khóe miệng Giang Hằng giật giật: Nhanh lên!

Tạ Kỳ Nhất: Ðừng có hối.

Rốt cuộc là ai vậy? Nhậm Vũ Phỉ hỏi lại.

Ðúng vậy, còn ai nữa? Tống Kiện cũng hỏi.

Giang Hằng ngẩng ðầu trả lời: Tạ Kỳ Nhất.

Tống Kiện kinh ngạc nhìn Giang Hằng. Anh cũng giải thích.

Tạ Kỳ Nhất? À, chính là cái cỏ ðuôi ngựa mà trong nhóm chat nói tới à? Sao cậu ta cũng ở ðây? Từ Mỹ Mỹ cýời nói.

Ðừng nói bạn học nhý thế. Nhậm Vũ Phỉ quay ðầu nói với Từ Mỹ Mỹ. Nhýng cô ta cũng khá tò mò, Tạ Kỳ Nhất sao lại ở chỗ này, hình nhý Giang Hằng cũng biết rất rõ, anh vậy mà nói muốn ðợi Tạ Kỳ Nhất, cô ta vậy mà phải ngồi ðợi con vịt xấu xí kia.

Từ Mỹ Mỹ cýời nói: Không phải chỉ có mình nói, tất cả nam sinh lớp chúng ta ðều nói nhý vậy.

Không bao gồm tôi. Giang Hằng không nhanh không chậm nói.

Nhýng mà mình cũng cảm thấy cô ta giống cỏ ðuôi ngựa. Từ Mỹ Mỹ nói.

Giang Hằng liếc Từ Mỹ Mỹ một cái, cýời nhẹ.

Hay là chúng ta ðừng ðợi nữa? Nhậm Vũ Phỉ nói.

Tống Kiện vừa muốn mở miệng Giang Hằng ðã nói: Phải ðợi.

Nhậm Vũ Phỉ và Từ Mỹ Mỹ im lặng nhìn nhau.

Lại thêm 20 phút trôi qua, Tạ Kỳ Nhất vẫn chýa ðến. Từ Mỹ Mỹ nói: Giang Hằng, ðồ ãn ðều nguội hết rồi. Chúng ta còn phải ðợi ðồ cỏ ðuôi à, Tạ Kỳ Nhất kia ðến khi nào?

Từ Mỹ Mỹ vừa dứt lời liền nghe ðýợc tiếng giày cao gót thịch, thịch, thịch.

Mọi ngýời trên bàn ðều nhìn sang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro