Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Kiện býớc chậm lại. Tạ Kỳ Nhất gật ðầu với anh ta một cái, lập tức ði qua. Tống Kiện nghe ðýợc tiếng giày cao gót ðạp lên sàng phát ra âm thanh thanh thúy. Cô cứ thế mà ði qua, anh ta không nhịn ðýợc mà nhìn theo, thân hình Tạ Kỳ Nhất býớc ði lả lýớt. Anh ta cýời một tiếng. Tạ Kỳ Nhất ðúng là thay ðổi rất nhiều, hõn nữa lại biến thành nhý bây giờ, làm ngýời khác thật bất ngờ.

Tạ Kỳ Nhất quay về chỗ ngồi của mình. Mã lúc này trên bàn ãn chỉ còn hai ngýời Nhậm Vũ Phỉ và Từ Mỹ Mỹ. Cô quay xung quanh tìm kiếm Giang Hằng, chỉ thấy nõi sân thýợng tối tãm có một ðốm lửa nhỏ, Giang Hằng ðang hút thuốc ở ðó. Cô ðứng lên, ði lên sân thýợng.

Cô không nói với Nhậm Vũ Phỉ. Nhậm Vũ Phỉ hõi chau mày, ngẩng ðầu nhìn Tạ Kỳ Nhất. Cô ta rất bất ngờ với sự thay ðổi của Tạ Kỳ Nhất, cô ta lặng lẽ ðánh giá một chút, muốn nhìn xem rốt cuộc là Tạ Kỳ Nhất có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nhýng cũng nhìn không ra cái gì. Cô ta lại nghĩ, có phải hay không Tạ Kỳ Nhất may mắn gả cho một kẻ có tiền, nhýng các ngón tay của Tạ Kỳ Nhất ðều trống trải, không mang nhẫn. Cô ta quay ðầu nói khẽ vào tai Từ Mỹ Mỹ.

Tạ Kỳ Nhất lên sân thýợng. Giang Hằng nghe ðýợc tiếng býớc chân quay ngýời nhìn, ðúng lúc anh nhả ra một vòng khói, Tạ Kỳ Nhất bị sặc ðến ho: Hút thuốc gì vậy chứ? Sặc chết tôi.

Giang Hằng liếc cô: Tôi hút thuốc ở ðây, cậu không là không phải ðýợc rồi sao?

Tạ Kỳ Nhất lùi về sau một býớc, ðứng cách anh rất xa.

Sao lại ra ðây? Giang Hằng vừa hút thuốc vừa hỏi.

Tạ Kỳ Nhất nói: Tôi với bọn họ không thân, không có chủ ðề chung ðể nói.

Giang Hằng cýời: Không phải muốn thỉnh giáo hoa khôi xem chụp ảnh thế nào cho ðẹp sao? Học hỏi ngýời giỏi hõn mình không phải việc gì xấu hổ nha.

Tạ Kỳ Nhất: Thỉnh giáo cô ta? Bỏ ði.

Giang Hằng: Không biết khiêm tốn.

Tạ Kỳ Nhất Phi một tiếng.

Tạ Kỳ Nhất, cậu là sợ ngýời khác biết kỹ thuật chụp ảnh của cậu quá kém, sợ mất mặt sao? Giang Hằng cýời.

Tạ Kỳ Nhất liếc anh một cái, lýời tranh cãi với anh.

Giang Hằng bỗng nhìn ðến bàn chân của Tạ Kỳ Nhất. Cô mang một ðôi giày cao gót hở mũi, lộ ra ngón chân ðầy màu sắc. Buổi tối còn ði sõn móng chân, trong lòng Giang Hằng âm thầm cýời nhạo cô là ngýời phụ nữ ðiệu ðà, thích làm ðẹp.

Tạ Kỳ Nhất ði ðến ban công, tay vịn lên lan can, ngẩng ðầu nhìn ánh ðèn trên ðýờng phố ban ðêm phồn hoa sặc sỡ, nói: Cảnh ban ðêm ở ðây không tệ.

Hồi ðại học cảnh ðêm ở ðây là nổi tiếng nhất Bắc thành ðấy.

Tạ Kỳ Nhất À một cái: Tôi không biết. Lúc còn học ðại học cô cãn bản là chýa từng ði dạo phố.

Giang Hằng cũng ðoán ðýợc là vì cái gì, anh cýời nói: Nghèo túng sẽ hạn chế tất cả niềm vui trong cuộc sống.

Khi ðó cậu không phải cũng là một tên ðỗ nghèo khỉ sao?

Không sai, nhýng mỗi một ngõ ngách của Bắc thành tôi ðều biết rõ.

Tạ Kỳ Nhất bĩu môi.

Giang Hằng nói ðùa một câu: Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn. Nói thật, Tạ Kỳ Nhất, cậu hiện tại là ðã gả cho ngýời có tiền rồi hay là bị kẻ có tiền bao dýỡng?

Cũng chỉ có Giang Hằng là dám nói thẳng trýớc mặt Tạ Kỳ Nhất. Tạ Kỳ Nhất nhìn anh, ngoắc ngoắc ngón tay. Giang Hằng ði qua. Tạ Kỳ Nhất lấy gót giày dùng sức dẫm lên chân anh một cái. Giang Hằng ai da một tiếng, rút chân ra, anh cýời nói: Bị tôi nói trúng rồi ði?

Tạ Kỳ Nhất: Nghèo túng hạn chế trí týởng týợng của cậu.

Giang Hằng cýời khúc khích, ngậm lấy ðiếu thuốc, rít hai ngụm. Tạ Kỳ Nhất không thích khói thuốc, nói một câu: Sao cậu vẫn hút chýa xong vậy?

Tống Kiện quay về bàn cõm thấy trên bàn chỉ còn hai ngýời Nhậm Vũ Phỉ liền theo bản nãng quay ðầu, tìm kiếm Giang Hằng và Tạ Kỳ Nhất. Phát hiện hai ngýời bọn họ cùng nhau ðứng trên sân thýợng, Tạ Kỳ Nhất một thân hình yểu ðiệu, Giang Hằng cao lớn ðĩnh ðạt, hai ngýời một cao một thấp, tỉ lệ vàng. Anh ta hõi mất tập trung.

Nhậm Vũ Phỉ gọi anh ta hai tiếng anh ta mới khôi phục lại tinh thần, cùng Nhậm Vũ Phỉ và Từ Mỹ Mỹ nói chuyện phiếm một lát.

Một lúc lâu sau, Tạ Kỳ Nhất cùng Giang Hằng ði vào.

Ðúng rồi, Tạ Kỳ Nhất, cậu bây giờ ðang làm nghề gì vậy? Tạ Kỳ Nhất vừa ngồi xuống, Nhậm Vũ Phỉ liền hỏi.

Ánh mắt Tống Kiện cũng rõi trên ngýời Tạ kỳ Nhất, bây giờ anh ta cũng ðang vô cùng tò mò về Tạ Kỳ Nhất.

Tạ Kỳ Nhất nói: Nhiếp ảnh gia.

Nhậm Vũ Phỉ, Tống Kiện và Từ Mỹ Mỹ ðều rất kinh ngạc.

Từ Mỹ Mỹ lập tức nói: Phỉ Phỉ cũng là nhiếp ảnh gia, còn có rất nhiều tác phẩm ðýợc ðãng lên tạp chí lớn ðó nha.

Tạ Kỳ Nhất nói: Tôi không ðáng nhắc tới.

Tạ Kỳ Nhất, cậu cũng không cần khiêm tốn, nói một về tác phẩm của cậu ði. Từ Mỹ Mỹ lập tức nói.

Từ Mỹ Mỹ và Nhậm Vũ Phỉ ðều rất tò mò, Tạ Kỳ Nhất thì có tác phẩm gì chứ, trýớc kia vừa xấu vừa nghèo, thành tích cũng rất bình thýờng. Cô ta thật sự có thể tự biến ðổi lớn nhý vậy, còn làm ðại nhiếp ảnh gia? Nhậm Vũ Phỉ cũng thật sự muốn biết trình ðộ của cô ta và Tạ Kỳ Nhất, ai cao ai thấp?

Khóe miệng Giang Hằng một bên hõi nhếch lên, trong tất cả mọi ngýời ðang ngồi ở ðây chắc chỉ có anh biết rõ Tạ Kỳ Nhất không phải ðang khiêm tốn, bởi vì cô chụp thật sự là quá kém rồi, không lấy ðýợc tác phẩm, cũng có lẽ là chýa từng có tác phẩm.

Tất cả mọi ngýời ðều nhìn Tạ Kỳ Nhất. Tạ Kỳ Nhất nhíu mày.

Bỗng nhiên bang một tiếng, ly thủy tinh trên tay Giang Hằng ngã trên mặt ðất, mảnh thủy tinh vãng khắp nõi, rýợu bắn lên váy Tạ Kỳ Nhất.

Thật ngại quá, trýợt tay, Giang Hằng xin lỗi tạ Kỳ Nhất một tiếng.

Tạ Kỳ Nhất ðứng dậy, rút khãn giấy lau vết dõ trên váy, nhýng vẫn là không sạch.

Thật xin lỗi. Giang Hằng lại nói.

Tạ Kỳ Nhất liếc Giang Hằng một cái. Anh liền cýời: Nếu ðem giặc ngay lập tức chắc chắn sẽ giặt ra.

Tạ Kỳ Nhất tạm biệt những ngýời ðang ngồi.

Tôi ðýa cậu ði. Giang Hằng cũng chào tạm biệt theo.

Này Từ Mỹ Mỹ cùng Nhậm Vũ Phỉ nhìn nhau.

Tống Kiện nhìn Tạ Kỳ Nhất và Giang Hằng cùng nhau ði ra ngoài, hõi suy tý.

Tạ Kỳ Nhất vừa ði ra liền phát hiện phía sau có ngýời, cô xoay ngýời, nhìn thấy Giang Hằng.

Cậu ra ðây làm gì? Tạ Kỳ Nhất hỏi.

Không cảm õn tôi sao? Giang Hằng ði ðến trýớc mặt cô, cúi ðầu nhìn.

Cảm õn cậu cái gì? Tạ Kỳ Nhất ngẩng ðầu.

Giang Hằng bày ra một bộ dạng tự hào khi vừa làm ðýợc chuyện tốt: Nếu không có tôi, cái danh ðại nhiếp ảnh gia của cậu không phải lộ rồi sao? Hõn nữa còn là trýớc mặt Tống Kiện.

Tạ Kỳ Nhất cýời to hai tiếng: Tự cho là ðúng.

Sao? Không lẽ trình ðộ cậu tệ hại vậy mà còn công bố tác phẩm?

Ðýõng nhiên là ðã từng công bố.

A? Từng công bố rồi sao? Chụp cái gì? Giang Hằng ðút tay vào túi quần.

Tạ Kỳ Nhất khụ một tiếng: Một con dê ðực và một con dê cái.

Giang Hằng nhíu mày, cýời lớn: Tạ Kỳ Nhất? Cậu chụp cái gì vậy? Một con dê ðực và một con dê cái? Bọn chúng làm gì? Tạ Kỳ Nhất không phải chụp chúng ðang giao phối chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Ta mỗi ngày sửa một chýõng, sửa lại chýõng sẽ giải khóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro