chungthanchinguyen c50-51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Lan Y Hiện Hình

Ài!......Diệu Nhiên thở dài một hơi, trên mặt toát ra thần sắc bất đắc dĩ. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lục Mộng Thần khóc, cho nên cũng không thấy bối rối lắm. Có đôi khi Diệu Nhiên ngẫm lại, Lục sư đệ bất quá chỉ mới nhập môn có ba mươi năm, mà bản thân mình lại hơn hắn có đến hai trăm tuổi, về tình về lý thì mình cũng phải có trách nhiệm của một sư tỷ, nghĩ vậy nên Diệu Nhiên bước đến trước mặt hắn, dịu dàng ôn nhu an ủi Lục Mộng Thần.

Có vị sư tỷ xinh đẹp là Diệu Nhiên đích thân an ủi, Lục Mộng Thần sau một hồi bi thương cũng chuyển dần sang tâm trạng vui vẻ. Lúc này ba trận đấu khác ở trên đài cũng kết thúc, những người thắng cuộc là Hàn Nguyệt Băng, Lý Trường Không, và Kim Thường Di. Còn Trương Vô Khích, Long Chiến, và Long Hổ thì bị đập tan hy vọng, mang theo tiếc nuối mà ly khai lôi đài.

Ở bên kia, bốn tỷ muội xinh đẹp, thanh trần thoát tục cũng đều lui xuống lôi đài. Từ xa nhìn lại, thì đã thấy Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn vị tiên tử đã vây quanh lấy bọn họ, cười cười nói nói rất vui vẻ, xem ra những đau buồn lúc nãy như đã biến mất vô tung vô ảnh.

Người chết đã đi, người sống vẫn đang sống. Và người đang sống thì tất nhiên là vĩnh viễn muốn sống cho thật tốt.

Lượt đấu thứ hai cũng là bốn trận đấu, do Diệu Nhiên đấu với Đồng Dao, Long Thiên đấu với Pháp Vân, Lệ Binh Mạt đấu với Huyền Phong, và Pháp Nguyên đấu với Lệ Thủy Lưu.

Các vị chưởng môn nhìn đệ tử của mình ở trên sàn đấu, trong lòng ai nấy đều tỏ ra nôn nóng, mong muốn đệ tử của mình có thể dành được thắng lợi. Nhất là Lệ Thừa Phong, tay lão đang bưng chén trà, nhưng đã bất động từ lâu, tinh thần hoàn toàn tập trung trên người Lệ Binh Mạt. Trong những trận trước, các môn phái khác đều có đệ tử thuận lợi tiến vào vòng bát cường, chỉ có Thiên Lãng sơn và Dương Diễm môn là chưa có ai.

Lão khẽ liếc sang chỗ chưởng môn của Dương Diễm môn là Long Quy Hải, chỉ thấy ông ta vẫn thản nhiên ung dung ngồi tựa vào ghế, không hề tỏ ra chút khẩn trương nào, xem ra ông ta đối với trận đấu của Long Hải rất có niềm tin!

Lệ Thừa Phong đặt chén trà xuống, thả lòng tâm tình một chút, rồi tập trung toàn bộ tinh thần để quan sát mọi biến hóa trên lôi đài.

Diệu Nhiên lúc này đã vào trận đấu, đối thủ của nàng là đệ nhị cao thủ của Hạo Khí môn tên là Đồng Dao, nàng ta cũng là một nữ đệ tử, tuổi tác tương đồng với Diệu Nhiên, dung mạo thanh tú thoát tục. Là một nữ đệ tử mà có thể có tu luyện được Hạo Nhiên thần khí bá đạo đến trình độ ấy, thì có thể nói là ở Hạo Khí môn chưa có bao giờ. Điều đó cho thấy Đồng Dao là một người có thiên tư rất cao, thật làm cho người ta ngưỡng mộ.

Trước sự thảm bại của Giang Sơn, Diệu Nhiên đã có ấn tượng khá sâu sắc với võ công của Hạo Khí môn, tất nhiên là không dám khinh địch.

Diệu Nhiên đề thăng Tinh Tiên thần công lên đến tầng thứ bảy, Kim Cương thần kiếm ở sau lưng bốc thẳng lên cao, quét một đường hình bán nguyệt chói lòa ánh quang mang trông rất kỳ diệu, rồi nó ở trên không rung lên từng chập và không ngừng phát ra những tiếng oong oong. Toàn thân Diệu Nhiên bay bổng lên cao, tay cầm thanh Kim Cương thần kiếm lúc này đã biến thành to lớn, dài đến hơn mười thước, bắt đầu phát ra hàng vạn đạo quang mang.

Phong Động Vân Dũng! Đây chính là sự cải biến của chiêu thứ năm trong Phong Thần kiếm quyết!

Kiếm chiêu này đã được Kim Cương thần kiếm phổ đầy nguyên khí dương cương bá đạo vào trong! Nương theo sự huy động từ từ của thanh Kim Cương thần kiếm cự đại, không khí ở trong không trung tựa như có một bàn tay lớn đang tác động tới, nó bắt đầu chậm chạp di chuyển, tuy tốc độ rất chậm, nhưng tràn trề uy lực, không gì là không thể phá nổi.

Gió càng lúc càng lớn, lại không ngừng xoáy tròn, mường tượng như một hài tử hiếu động nóng nảy, gấp rút di chuyển vể phía Đồng Dao.

Đồng Dao như gặp phải đại địch, hai bàn tay như bạch ngọc mềm mại khoanh ngang ngực, chuẩn bị tùy thời có thể thi triển ra một kích kinh người.

Kim Cương thần kiếm đột nhiên ồ ạt xuất ra vô số cụm mây màu kim sắc, từ trong không trung không ngừng xuất ra từng đạo, từng đạo biển mây mang theo lực lượng như bài sơn hải đảo công thẳng về hướng Đồng Dao.

Đồng Dao không hề lộ vẻ sợ hãi, hai tay trước ngực đột nhiên trở nên trong suốt, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng có thể xuyên thấu, rồi đôi tay của nàng chợt chuyển động như những cánh bướm, Hạo Nhiên chính khí cũng ào ạt xô tới trước.

Hạo Khí Bài Vân chưởng đệ nhị thức, Tiêm Vân Bố Xảo.

Vô số luồng khói trắng mỏng, nhỏ như tơ từ từ xuất hiện trong không trung, theo từng động tác của Đồng Dao mà càng lúc càng nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã hình thành một quầng mây dày đặc. Lúc này, Đồng Dao mới đẩy hai tay về phía trước, khiến cho quầng mây xông thẳng về hướng Diệu Nhiên với khí thế rất mãnh liệt.

Đóa mây kim sắc mang theo sự mềm mại và cương mãnh, xông thẳng vào đám mây bạch sắc tràn trề hạo khí, cả hai cùng mang theo uy lực cường liệt đánh thẳng vào nhau, rồi cùng phát ra một tiếng nổ lớn trên không trung, khiến cho bụi bay mù mịt khắp nơi. Những đệ tử có tu vi kém một chút đều bị chấn động đến ngất xỉu tại chỗ.

Bụi mù tiêu tán, hai người đều lui về phía sau một bước.

Hai nữ tử xinh đẹp đều có võ công cường mãnh bá đạo và đấu với nhau đến độ xuất thần nhập hóa. Trong bốn lôi đài, chỉ có trận đấu của hai nàng là kịch liệt nhất. Ngay cả những đệ tử đang vây quanh ở ba lôi đài kia cũng đều kéo nhau đổ xô về đây quan chiến.

Lục Mộng Thần hiển nhiên là hết lòng trợ trận cho Diệu Nhiên, nên cẩn thận đưa mắt đánh giá Đồng Dao. Hắn hiểu được nếu như Diệu Nhiên sư tỷ muốn thắng được nàng ta thì tất cũng sẽ phải phí một phen công phu.

Quả nhiên không hổ là đệ tử bài danh đệ nhị của Phong Thần Tông! Đồng Dao thầm tán thưởng đối thủ ở trong lòng. Sức mạnh của Kim Cương thần kiếm thật là rất bá đạo. Xem ra, ngoại trừ Hạo Khí Bài Vân chưởng, mình còn phải kết hợp với môn tuyệt học của bổn môn mà chính bản thân vừa mới tham ngộ ra được, chính là Hạo Khí Diệt Ma chỉ.

Nghĩ tới môn chỉ pháp này, Đồng Dao không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng. Nàng đã tình cờ tham ngộ được nó ở trong bí cung của Hạo Khí môn, có thể nói đó là bí học mấy ngàn năm không truyền ra ngoài của Hạo Khí môn, ngay cả sư tôn Nhạc Phi cũng chưa tham ngộ ra được.

Cũng may là không có ai biết đến chiêu sát thủ này! Chỉ cần thi triển Hạo Khí Bài Vân chưởng trước, và sau đó thì thi triển Hạo Khí Diệt Ma chỉ, nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Hai tay của Đồng Dao ở trước ngực vạch ra một vòng bán nguyệt, rồi một đạo Hạo Nhiên chính khí hùng hậu uy mãnh cũng theo hai tay được đẩy ra ngoài. Lần trước, Giang Sơn đúng là đã bị thương bởi chiêu Hạo Khí Bài Vân này.

Cũng cùng một chiêu thức, nhưng do tay của Đồng Dao thi triển ra, thì lại khác hẳn với Lý Trường Không. Trong lúc thần bất tri quỷ bất giác, đột nhiên Đồng Dao đã dùng ngón tay út trên tay phải nhẹ nhàng hướng tới Diệu Nhiên mà điểm đến một chỉ. Một loạt chỉ phong cương mãnh phóng tới, ẩn tàng đằng sau Hạo Nhiên chính khí, công thẳng đến Diệu Nhiên một cách lăng lẹ.

Cơ hồ không một ai phát hiện ra động tác này của Đồng Dao.

Diệu Nhiên giữ chặt Kim Cương thần kiếm, sử ra chiêu Phổ Chiếu Vạn Vật, phát xạ ra vô số đạo kim quang và tạo thành một quang cầu khổng lồ, rồi đánh thẳng vào luồn bạch sắc chân khí. Vốn dĩ là chỉ cần dựa thuộc tính chí dương của Kim Cương thần kiếm thì vẫn có thể tiêu diệt triệt để toàn bộ uy lực của Bài Vân chưởng, nhưng thật không ngờ, ở đằng sau lớp bạch sắc chân khí kia lại đột nhiên xuất hiện vô số đạo chỉ phong cương mãnh, có uy lực kinh hồn, thật sự là hiếm thấy!

Tránh né ư ? Không kịp nữa rồi, cả việc biến chiêu mà Diệu Nhiên cũng không kịp ra tay.

Xong rồi! Diệu Nhiên tâm nguội ý lạnh khép chặt đôi mỹ mục. Nàng vạn lần không thể ngờ được Đồng Dao lại có tâm kế xảo diệu như vậy. "Sư tỷ!" Lục Mộng Thần ở dưới đài nhìn thấy cảnh ấy liền kinh hoảng hô lớn, trong lòng khẩn trương vô cùng.

Đột nhiên có những tiếng róc rách như tiếng nước chảy vang lên, lúc này mọi người mới phát hiện ra điều kỳ quái, toàn thân Diệu Nhiên đột nhiên xuất hiện từng đạo quang mang trong suốt rực rỡ do thủy lưu tạo thành, nhanh chóng tản ra khắp cơ thể nàng. Thì ra một đạo thủy lưu chợt xuất hiện như kỳ tích, lấp lánh trong suốt, toát ra những đạo quang mang rực rỡ, trông chẳng khác nào những viên trân châu ở dưới đáy nước.

Đạo thủy lưu lấp lánh trong suốt không ngừng di chuyển lên xuống rồi trái phải. Thì ra đó chính là vật mà Lục Mộng Thần đã tặng cho Diệu Nhiên, là Tố Thủy Lan Y, và bây giờ nó đang xảy ra dị biến, hiển lộ hình thái sơ cấp của nó.

Tố Thủy Lan Y vẫn ở trên người Diệu Nhiên như cũ, nhưng thủy lưu ở trên bề mặt của y phục lại đang phát sinh biến hóa. Dưới sự lưu chuyển kinh nhân của thủy lưu, Hạo Khí Diệt Ma chỉ vừa kích thẳng vào nó, liền phát ra một tiếng "ba", rồi tạo nên vài gợn sóng nhỏ, và nhanh chóng lan rộng ra ngoài rồi từ từ tan biến. Tuy nhiên tốc độ chuyển động của thủy lưu vẫn không thay đổi, và vẫn chuyển động theo một quỹ tích nhất định.

Tố Thủy Lan Y thật là kỳ diệu, quả không hổ danh là phòng ngự tiên phẩm thuộc hàng cực phẩm của thiên giới! Lục Mộng Thần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trong lòng rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui mừng, vui mừng vì lúc trước khi vội vàng giúp Diệu Nhiên sư tỷ che đậy cơ thể mà đã tặng nàng món bảo bối ấy. Xem ra, hôm nay nó lại vừa vặn cứu được Diệu Nhiên.

Nhạc Phi Bằng thiếu chút nữa thì đã nhảy dựng lên, vì thấy rõ ràng chiến thắng đã sắp vào tay, nhưng đột nhiên lại gặp phải việc này, thật là không dám tin vào mắt mình, chỉ thất thanh kêu lên: "Cái đó......cái đó là cái gì thế? Chẳng lẽ nó chính là......bảo vật được lưu truyền trong truyền thuyết.......là....Thủy Mẫu Thần Y?!"

Lão và các vị chưởng môn khác đều thập phần chấn kinh, ngay cả Thần Yên chân nhân cũng không ngoại lệ. Cho đến bây giờ bà vẫn chưa biết việc trên người Diệu Nhiên lại có một tấm bảo y như thế. Hơn nữa, theo hình dáng của nó, thật rất giống với lời mô tả về tấm Thủy Mẫu Thần Y ở trong truyền thuyết.

Sắc mặt Hư Vân tông chủ cũng trở nên tái xanh, lẩm bẩm nói: "Rất giống......rất giống với Thủy Mẫu Thần Y ở trong truyền thuyết! Trong điển tịch sử ký có ghi lại rằng, trong cuộc đại chiến của chánh tà vào mấy ngàn năm trước, nhờ có Thủy Mẫu thần giáng hạ nhân giới để giúp cho chánh phái, mà chúng ta đã đánh lui được tà phái. Lúc bấy giờ, trên người Thủy Mẫu thần có mặc một tấm thần y, và căn cứ theo lời miêu tả của tiền nhân, tấm thần y ấy rất giống với tấm bảo y ở trên người của Diệu Nhiên kia!"

Ối chà chà! Thật là không thể tư nghị! Chúng đệ tử đang quan chiến ở dưới đài sau khi nghe được những lời của Hư Vân tông chủ vừa nói, thì trong lòng đều thập phần kinh hãi, quả thật là không có lời nào có thể hình dung ra được tâm trạng của bọn họ! Đặc biệt là Đồng Dao, nàng ngàn vạn lần cũng không thể ngờ rằng, Hạo Khí Diệt Ma chỉ lại bị đáng bật trở về như thế!

......Dưới dòng lưu thủy lấp lánh trong suốt của Tố Thủy Lan Y, Diệu Nhiên lại có một sự cảm thụ rất kỳ lạ.....

Hết chương 50

Chương 51: Thần Công Thăng Cấp

Diệu Nhiên có cảm giác như là đang tắm trong hồ nước nóng vậy, toàn thân của nàng cảm thấy rất thoải mái và ấm áp khó tả. Dòng thủy lưu đang di động ở bên ngoài, liên tiếp truyền vào trong người nàng những luồng điện, di chuyển theo các đường kinh mạch rồi hội tụ tại đan điền. Thì ra, sau khi ngân dịch ở trong đan điền dung hợp với những luồng điện truyền từ ngoài vào, liền bắt đầu tuôn chảy ra khắp nơi, phảng phất như một con giao long đang lướt sóng giữa muôn trùng khơi.

Đột nhiên, có một năng lượng rất mạnh từ Hải Để huyệt ở phía dưới đan điền dâng mạnh lên, theo đốc mạch mà nhanh chóng xông lên Ngọc Chẩm huyệt ở phía sau não, khiến cho Diệu Nhiên cảm thấy não của mình như phát ra một tiếng nổ "oanh", sau đó thì mất đi tất cả cảm giác, cái gì cũng không thấy, không nghe, không biết. Vào lúc này, nàng đã thành công tiến vào tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, là cảnh giới Vô Biên Vô Sắc.

Ý nghĩa huyền diệu của Tinh Tiên thần công tầng thứ tám là: vô biên vô sắc, nhìn không thấy biên giới, không có giới hạn về chiều dài và chiều rộng, chỉ có một cỗ tâm linh cô độc tự do bay lượn.

Diệu Nhiên tỉnh táo lại từ trong tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, ý thức dần dần chuyển động, dòng thủy lưu ở trên tấm Tố Thủy Lan Y cũng chuyển động theo từng ý niệm của nàng, quả thật là kỳ diệu.

Đồng Dao không cam lòng, liền giơ mười ngón tay lên rồi liên tục xạ ra hơn mười đạo bạch sắc chỉ kình. Vút, vút, vút! Những đạo chỉ kình kích thẳng lên màng bảo vệ của dòng lưu thủy, tạo thành những gợn sóng lăn tăn, từng vòng từng vòng nối tiếp nhau khuyếch tán ra ngoài.

Thật là đẹp mắt! Các đệ tử quan chiến ở dưới đài đều trầm trồ khen ngợi, trong muôn vàn ánh sáng lấp lánh phản chiếu của dòng lưu thủy, Diệu Nhiên càng trở nên mỹ lệ và thần bí, phảng phất như là Thủy Thần nữ vậy.

Thân thể của Diệu Nhiên từ từ bốc lên cao, Kim Cương thần kiếm phát ra những tiếng oong oong và chậm rãi chuyển động theo bàn tay của nàng, bắt đầu vẽ lên những đường quỹ tích kỳ diệu trong không trung, đó chính là chiêu thứ bảy trong Phong Thần kiếm quyết: Thiên Địa Vô Cực.

Sau khi đột phá được tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, Diệu Nhiên cuối cùng cũng đã có thể thi triển chiêu này.

Đồng Dao trong lòng biết rõ chiêu này vừa kỳ diệu lại vừa rất bá bạo, nên không chờ đến khi Diệu Nhiên thi triển hết thế công thì nàng đã vận hết toàn bộ công lực tập trung vào hai tay, rồi liên tục đan chéo vào nhau bảy lần, sau đó nhanh chóng đẩy ra một luồng Hạo Nhiên chân khí cực kỳ hùng hậu.

Đó chính là chiêu thức cường mãnh nhất và cũng liên miên bất đoạn của Hạo Khí Bài Vân chưởng, Bài Vân Thất Điệp.

Bài Vân Thất Điệp, bảy loại thủ pháp trùng điệp khác nhau mang theo bảy cỗ kình lực, đã tạo thành một lực lượng rất hùng hậu, có thể bổ đôi một quả núi. Chính bởi vì chưởng pháp của Hạo Khí môn quá bá bạo, nên người của họ đã không cần phải phí lực để dùng đến tiên kiếm. Bởi vậy, trải qua mấy vạn năm, Hạo Khí Bài Vân chưởng của Hạo Khí môn đã không ngừng tiến hóa, càng lúc càng cường mãnh hơn và bá bạo hơn.

Thiên Địa Vô Cực, bản thân nó đã mang một lực lượng thập phần cường đại, phảng phất như là một cái miệng mở rộng, có thể nuốt chửng toàn bộ không gian. Thế nhưng, Bài Vân Thất Điệp lại tràn trề Hạo Nhiên chính khí, mênh mông bát ngát, uy lực thật là khó có gì sánh bằng.

Khi hai luồng lực lượng mãnh liệt tương ngộ ở trong không trung, phảng phất như là một chiếc miệng lớn đang nuốt chửng một cái quyền đầu cũng rất lớn, trên cơ bản thì hai cỗ lực lượng này tương đương với nhau, nên nhất thời cả hai đều giằng co không thôi.

Nếu ở dưới đài mà nhìn lên quan sát, thì sẽ thấy rằng cái luồng bạch sắc Hạo Nhiên chính khí kia tựa như là đang bị bỏ vào một cái túi vô hình thật lớn.

Kim Cương thần kiếm của Diệu Nhiên vẫn không dừng lại, nhưng động tác đã trở nên chậm chạp hơn, và kiếm ý của chiêu Thiên Địa Vô Cực càng thêm nồng đậm, lực lượng như nuốt chửng đối phương càng lúc càng lớn. Đồng Dao nhìn thấy tình hình không ổn, hai tay lập tức giao thoa vào nhau thêm bảy lần, lại một lần nữa tung ra chiêu Bài Vân Thất Điệp.

Chính khí ở phía trước vẫn chưa tan hết, thì phía sau lại ào ào dồn đến, hai cỗ lực lượng cộng lại tương đương như Bài Vân Thập Tứ Điệp, có khả năng làm cho núi lở đất nứt! Diệu Nhiên cảm thấy Kim Cương thần kiếm bắt đầu đình trệ lại, nàng không cam lòng chịu thua như vậy, nên cố tận hết sức điều động Tinh Tiên thần công đến mức tột cùng, rồi tiếp tục vũ động bảo kiếm.....

Kim Cương thần kiếm như hiểu được ý của chủ nhân, nên toàn thân đột nhiên phát sáng, sự chuyển động cũng trở nên nhanh hơn, năng lượng của nó lại đột nhiên vọt lên tới đỉnh cao.

Phác phác! Hoa!

Hạo Nhiên chánh khí bị nuốt chửng toàn bộ, cả thân thể của Đồng Dao cũng bị rung rẩy lắc lư một hồi rồi ngã xuống sàn đài. Nàng đã liên tiếp hai lần thi triển Bài Vân Thất Điệp, chân nguyên đã gần như sử dụng hết, vốn đã không còn trụ vững cơ thể của mình được nữa.

Trong khoảnh khắc ngã xuống đó, Đồng Dao đã hiểu rằng mình đã thua.

Hạo Khí môn chủ Nhạc Phi Bằng nhìn thấy vậy thì cảm thấy trời đất quay cuồng, thật không thể ngờ rằng Đồng Dao lại thua trong trận này. Ông ta vốn rất xem trọng nàng, vì nàng là đệ tử duy nhất đã tham ngộ được môn tuyệt học Hạo Khí Diệt Ma chỉ ở tại bí cung của Hạo Khí môn. Vì vậy mà ông ta rất tin tưởng là nàng sẽ có thể tạo được thành tích tốt trong cuộc tỷ đấu giữa thất phái, nhưng giờ đây lại không ngờ là nàng đã bị Diệu Nhiên của Phong Thần Tông đánh bại.

Mà điều khiến cho ông ta không hiểu nổi chính là tấm Thủy Mẫu Thần Y ở trong truyền thuyết lại đang ở trên người của Diệu Nhiên! Ài.....xem ra mọi hy vọng bây giờ chỉ còn dồn hết lên vai của Trường Không mà thôi.

Nhưng Thần Yên chân nhân ngược lại thì rất cao hứng, bà đã thấy rất rõ ràng. Dưới tác dụng của Tố Thủy Lan Y, Diệu Nhiên đã thành công đột phá tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, và nhờ vậy mà nàng mới có thể sử dụng được chiêu Thiên Địa Vô Cực.

Trọng tài tuyên bố Diệu Nhiên thắng trận.

Trên mặt Diệu Nhiên nở một nụ cười rạng rỡ như hoa đào, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đài, lúc này thủy lưu ở trên Tố Thủy Lan Y cũng đã biến mất.

Giờ đây trên người nàng chỉ là một bộ y phục bình thường, nếu không nhờ vào sự biến đổi kỳ diệu vừa rồi thì cũng không ai ngờ rằng đằng sau lớp y phục ấy lại là một món bảo vật của tiên gia.

Diệu Nhiên bước đến bên cạnh Lục Mộng Thần, mỉm cười nói: "Lục sư đệ, tấm Tố Thủy Lan Y này thật là kỳ diệu. Đa tạ đệ!" Lục Mộng Thần giống như vừa được uống mật ong vậy, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cười hì hì nói: "Sư tỷ khách sáo rồi, chỉ cần tỷ nguyện ý, đệ rất sẵn sàng dâng lên cả tính mạng của mình cho tỷ, tuyệt không hối hận!"

"A....đệ vừa nói cái gì?" Diệu Nhiên đẩy Lục Mộng Thần một cái, rồi nói tiếp: "Đừng nói bậy, đệ là hy vọng trong tương lai của Phong Thần Tông chúng ta. Nếu đệ giao tính mạng cho ta, hẳn là Thiên Phong sư bá sẽ liều mạng với ta, mà cả Thiên Nhất chưởng môn cũng sẽ không tha cho ta. Nghe sư phụ nói, chưởng môn sư bá có cảm tình rất đặc biệt đối với đệ đấy."

"Cảm tình gì ?" Lục Mộng Thần thấy kỳ lạ nên hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng nếu có cơ hội, ta sẽ hỏi sư phụ."

Những trận thi đấu khác cũng rất gay gấn và hấp dẫn. Cuối cùng thì Long Thiên, Lệ Binh Mạt và Pháp Nguyên cũng chiến thắng đối thủ của mình và được lọt vào hàng bát cường. Đến lúc này thì thất đại tu chân môn phái cũng đã tuyển ra được tám đệ tử xuất sắc nhất, gồm có: Lục Mộng Thần, Diệu Nhiên, Hàn Nguyệt Băng, Long Thiên, Kim Thường Di, Pháp Nguyên, Lệ Binh Mạt, và Lý Trường Không.

Trong tám người ở trên lôi đài, trừ Lục Mộng Thần ra, thì ai nấy cũng đều có dung mạo phi phàm, nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì mỹ lệ như hoa. Vì vậy mà khi có Lục Mộng Thần đứng lẫn ở trong đó, lại càng làm cho mọi người đặc biệt chú ý. Nhất là những nữ đệ tử của các môn phái khác, bọn họ đều cảm thấy rằng Lục Mộng Thần đứng chung với những người kia thật là chướng mắt. Tuy nhiên, điều khiến cho họ cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là việc nữ tử xinh đẹp mỹ lệ như Diệu Nhiên lại đứng sát một bên của Lục Mộng Thần, trông rất thân mật.

Cho dù là đồng môn sư tỷ đệ thì cũng không nên có bộ dạng như vậy chứ. Có một số đệ tử cảm thấy phẫn nộ trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.

Lệ Binh Mạt đứng ở ngoài cùng của nhóm tám người, vẫn lạnh lùng quan sát Lục Mộng Thần, phảng phất như là vẫn còn ghi nhớ việc hắn đã đánh bại Lệ Tình Thiên. Lục Mộng Thần cảm nhận được địch ý của gã, ánh mắt cũng xạ ra hàn quang, chiếu thẳng đến Lệ Binh Mạt không một chút khách khí.

Diệu Nhiên thấy được phản ứng của Lục Mộng Thần, liền kéo nhẹ góc áo của hắn, rồi nói: "Lục sư đệ, không cần phải hạ thấp mình mà đi đôi co với hắn, cứ đợi đến lúc tỷ đấu thì hãy cho hắn biết lợi hại." Lục Mộng Thần nhìn khuôn mặt mỹ lệ của sư tỷ, mỉm cười gật đầu nghe theo.

Tại hàng ghế dành cho quý tân, các vị chưởng môn nhìn vào tám người đệ tử này mà trong lòng tràn trề cảm khái. Bao nhiêu năm nay, tại sao Phong Thần Tông đang trên đà suy vi mà giờ đây lại có thể nổi lên được? Xem xem, trong tám đại đệ tử kia, đã có đến hai người là đệ tử của Phong Thần Tông rồi. Nói không chừng, cuộc thi đấu giữa thất phái lần này, có lẽ cuộc chiến tối hậu cũng sẽ do người của Phong Thần Tông giành được chiến thắng mà thôi. Chư vị chưởng môn quả thật là có chút không cam lòng.

Minh Phi nhìn Lục Mộng Thần ở trên đài mà trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết được, chỉ còn cách nắm chặt bàn tay ở trong ống tay áo, hàn mang trong mắt cũng phát xạ ra tứ phía.

Huyền Phong tiên tử đứng ở dưới lôi đài than thở: "Thật không ngờ, tiểu tử thuộc Kim Đan kỳ năm xưa, mới đó mà đã lọt vào vòng bát cường, thật chẳng khác nào một giấc mộng......A, đúng rồi, thê tử của hắn đi đâu rồi nhỉ, tại sao lại không thấy đâu?"

Huyền Tuyết tiên tử nói: "Chắc là còn ở lại Phong Thần Tông. Theo muội thấy thì Lục sư đệ sẽ còn có thể đạt được thành tích tốt hơn."

Trọng tài đến gần, thu xếp việc bốc thăm cho vòng đấu của bát cường. Mọi người đều nhẹ nhàng chọn lấy cho mình một cuộn giấy nhỏ và mở ra xem kết quả, khi mới đọc được những chữ trên giấy, thì ai nấy cũng đều cảm thấy lạ lùng. Kết quả bốc thăm của vòng này như sau: Lục Mộng Thần đấu với Kim Thường Di, Diệu Nhiên đấu với Lệ Binh Mạt, Lý Trường Không đấu với Pháp Nguyên, và Long Thiên thì đấu với Hàn Nguyệt Băng.

Chiếu theo quy định thi đấu, mọi người sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mới bắt đầu vòng thi đấu của bát cường. Vòng loại này sẽ có tất cả là bốn trận, sẽ lần lượt diễn ra, và hiển nhiên là sẽ rất gay cấn. Mà xảo hợp thay, cặp đầu tiên lại chính là Lục Mộng Thần đấu với Kim Thường Di.

Ngày nghỉ thứ nhất.

"Diệu Nhiên, ra đây mau, Thần Yên sư bá và các vị chưởng môn cũng đến rồi!" Vết thương của Giang Sơn vừa mới lành được phân nửa, và đang nghỉ ngơi trong viện lạc, chợt ngẩng đầu nhìn ra thì thấy các vị chưởng môn đang theo sau Thần Yên chân nhân, cùng tiến vào viện lạc dành cho các đệ tử của Phong Thần Tông.

Chuyện gì vậy? Diệu Nhiên vừa hỏi, vừa đẩy cửa bước ra.

Hết chương 51

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro