Chuong 197 - 200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái laptop của Lam Lăng được đặt trong phòng ngủ, Dương Minh muốn quốc khánh mới đưa cho nàng, bởi vì bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng phải làm hơn.

Hắn nhìn thời gian, cảm thấy nên đi đến nơi của Phương Thiên. Trong lòng Dương Minh tràn ngập khát khao và hưng phấn. Vua sát thủ nha, là một danh hiệu ghê gớm và chấn động vô cùng!

Hôm nay, Dương Minh không lái xe, mà đi tàu điện ngầm đến. Không phải Dương Minh không muốn đi xe, mà bởi vì sợ mỗi tối đều lấy xe ra ngoài sẽ làm Trương Tân nghi ngờ.

Cho nên, Dương Minh quyết định mau chóng tìm cơ hội mua xe, nếu không đi ra ngoài sẽ gặp nhiều chổ bất tiện.

Vào nhà Phương Thiên, Đổng Quân đã ở đây, nhìn thấy Dương Minh, liền cười gật đầu nói : "Nhị sư đệ, em đã đến"

"Nhị sư đệ?"Dương Minh đổ mồ hôi : "Cái xưng hô này có chút khác khác, giống như Trư Bát Giới vậy"

"Haha, óc tưởng tượng của em quá phong phú"Đổng Quân cười nói : "Sư phụ đang chờ em trong phòng"

"Tốt, thật không ngờ, anh lại là đồ đệ của Phương lão đầu!"Dương Minh cười nói.

"Phương lão đầu?"Đổng Quân ngạc nhiên : "Sao em lại bất kính với sư phụ như vậy?"

"Vô phương, vô phương, thói quen rồi"Đổng Quân vừa dứt lời, chợt nghe thấy âm thanh của Phương Thiên : "Dương Minh, con đối với ta bất kính thế nào cũng được, nhưng không được bất kính với tổ sư gia. Lát nữa, nghi thức bái sư của con cũng chính là nghi thức thu sơn của ta. Đại biểu cho một vua sát thủ thế hệ trước giải ngũ, cũng là lúc vua sát thủ mới được sinh ra"

"Chính quy như vậy?"Dương Minh không ngờ cái loại truyền thụ như vậy mà còn nhiều quy tắc qua, chẳng qua vẫn vui vẻ đáp : "Được, con biết rồi"

Bên trong phòng của Phương Thiên, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, trên một cái bàn bát tiên cũ kỹ, đã đặt một hương án, cùng một bức họa. Bức màn trong phòng đã vén lên, Phương Thiên nói với Dương Minh : "Dương Minh, lại đây"

Dương Minh thấy bầu không khí trịnh trọng vô cùng, cũng không dám chậm trễ, tiến lại, theo chỉ thị của Phương Thiên.

"Quỳ xuống"Phương Thiên chỉ chỉ cái tiểu bồ đoàn dưới hương án. Dương Minh vội vàng quỳ xuống, nghe Phương Thiên chậm rãi nói : "Tổ sư gia trên trời, vua sát thủ đời thứ tư Phương Thiên, từ hôm nay trở đi, chậu vàng rửa tay, đem y bát truyền thụ cho Dương Minh, đem hắn trở thành vua sát thủ đời thứ năm"

Nói xong, Phương Thiên vái một cái thật sâu, rồi nói với Dương Minh : "Dập đầu ba cái"

Dương Minh cũng dập đầu lạy ba cái.

"Tốt, rất tốt"Phương Thiên gật đầu, kêu Dương Minh đứng lên.

Dương Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trình tự thật ra cũng không rườm rà quá.

"Về sau gọi ta là sư phụ, kêu Đổng Quân là đại sư huynh"Phương Thiên nhàn nhạt nói : "Đương nhiên, nếu con đã có thói quen, gọi ta là lão già cũng không sao. Tên chỉ là một cái để xưng hô, về sau con đủ tư cách trở thành vua sát thủ, sẽ có rất nhiều cách xưng hô để che dấu thân phận của con"

Kế tiếp, Phương Thiên bắt đầu giáo thụ cho Dương Minh một số thứ. Đổng Quân tự nhiên phải lui ra, tuy rằng Đổng Quân trên danh nghĩa là đồ đệ của Phương Thiên, nhưng vua sát thủ chỉ có thể có một truyền nhân.

Đổng Quân đi rồi, Phương Thiên mới nói : "Để ta nhìn sức mạnh của con, đánh ta"

"Hả?"Dương Minh cái gì không dám nói, nhưng nói đến sức mạnh, thì không thể đùa được, Dương Minh có thể dùng một tay nhấc một người nặng gần trăm kg lên, thì sức mạnh bao nhiêu có thể đoán được rồi. Bây giờ Phương Thiên lại muốn hắn đánh lão!

Dương Minh nhìn bộ dáng gầy ốm của Phương Thiên, cảm thấy buồn bực, hắn có thể đấm được sao? Chẳng qua, nhìn bộ dáng tự nhiên của lão, hắn vẫn đánh một quyền, nhưng chỉ dùng nửa sức.

Phương Thiên tùy tay thành trảo, kéo cánh tay của Dương Minh lại, nhàn nhạt nói : "Cái này có thể gọi là sức mạnh sao? Trong trại giam, sức mạnh để đánh Vu Hướng Đức của con đâu? Hôm nay ăn cơm chưa?"

Dương Minh bị Phương Thiên nói làm cho tức giận, nghĩ muốn rút tay về đánh một quyền, nhưng đột nhiên phát hiện ra tay mình như dính keo, không thể nhúc nhích được! Dương Minh hoảng sợ, tay của mình đang bị người khác nắm, mà ... Giờ phút này, hắn mới ý thức được, Phương Thiên là một cao thủ! Chẳng những tốc độ và kỹ xảo chêch lệch, còn có cả phần sức mạnh nữa!

"Sức mạnh của một sát thủ là tố chất cơ bản, nhưng không phải là tố chất quan trọng nhất"Phương Thiên buông lỏng tay của Dương Minh ra, nói : "Giết người, không cần nhiều sức"

"Nói cách khác, lực lượng của con không đủ?"Dương Minh hỏi.

"Bây giờ còn kém xa. Cho con một cơ hội nữa, ta xem"Phương Thiên lắc đầu nói.

Dương Minh bây giờ không dám abc nữa, đấm một phát thật mạnh.

Nhưng, Phương Thiên vẫn nhẹ nhàng túm lại tay của Dương Minh, nói : "Không tồi, so với cái trước kia mạnh hơn nhiều. Thời gian huấn luyện của con đã rút ngắn hơn nhiều. Ít nhất là ngắn hơn ta năm đó"

Dương Minh nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, xem ra, rốt cục bản thân đã được Phương Thiên thừa nhận.

"Chổ này có mười túi thuốc Đông Y, mỗi ngày buổi tối con dán ở chân và tay"Phương Thiên chỉ vào cái túi trên mặt đất, nói : "Sau đó, mỗi buổi sáng thức dậy, đi tìm một cây đại thụ mà đánh, kiên trì mười ngày, mỗi ngày hơn ba giờ. Sau mười ngày thì tìm đến ta"

"A? Không có sách dạy võ hay quyền pháp gì sao?"Dương Minh kỳ quái hỏi, bởi vì cái này tựa hồ như hơi nhẹ nhàng.

"Không cần, thuốc của ta chính là cách xúc tiến cơ thể con nhanh nhất, hơn nữa có thể bảo vệ chân tay không chịu tổn thương"Phương Thiên nhàn nhạt nói : "Mười ngày sau, cây đại thu kia hẳn là bản đoạn toàn bộ kinh mạch mà chết. Nếu nó còn sống tốt, chứng minh ta đã đánh giá quá cao thực lực của con"

Đoạn toàn bộ kinh mạch? Nghe giống giống tiểu thuyết "Thất Thương Quyền"quá vậy? Chẳng qua Dương Minh cũng không hỏi nhiều, Phương Thiên nói vậy khẳng định có đạo lý. Vì thế gật đầu nói : "Con nhất định sẽ cố gắng"

"Tốt, thời gian không còn sớm, con về trước đi"Phương Thiên đưa túi thuốc Đông Y cho Dương Minh nói : "Hầm cái này nửa giờ, sau đó ngâm tay chân một giờ"

Dương Minh sau khi cáo biệt Phương Thiên, di tàu điện về đại học Tùng Giang, hắn cảm thấy rất rất khó hiểu, bản thân tùy tiện làm chuyện tốt hai lần, cứu hai lão già, bây giờ hai lão già ấy lại cho mình chổ tốt.

"Mày cầm gì vậy? Túi thuốc Đông Y ở đâu ra thế?"Vào ký túc xá, Trương Tân và Điền Đông Hoa liền che mũi.

"Tay và chân của tao bị phong thấp, bạn của ba tao mở một tiệm thuốc Đông Y, đã hốt thuốc này cho tao, để tao ngâm tay và chân"Dương Minh ở tàu điện đã nghĩ ra đối sách. Bằng không Trương Tân và Điền Đông Hoa khẳng định sẽ hoài nghi.

Vừa nghe đến bệnh tật, Trương Tân và Điền Đông Hoa liền mất hứng, tiếp tục xem TV.

Ký túc xá của Dương Minh không có phòng bếp, ngày hôm qua đi phố với Trần Mộng Nghiên đã mua một cái bếp điện, vì thế Dương Minh dùng bếp điện để sắc thuốc. Mặc dù không tốt như Minh Hỏa Tiên, nhưng có thể được thông qua.

"Mẹ kiếp, cái gì vậy trời!"Trương Tân la um sùm lên : "Mở cửa sổ ra nhanh lên, cái mùi thuốc Đông Y ghê như vậy, mày muốn bức chết tụi tao hả?"

"Muốn chết thì nói một tiếng, đừng nhiều chuyện như vậy!"Dương Minh trừng mắt.

"Hả"Điền Đông Hoa vươn một tay che miệng, sau đó kéo Trương Tân lại nói nhỏ : "Nhỏ giọng thôi, tên kia mạnh vậy, mày không sợ bị đánh sao?"

"Haha"Trương Tân cười nói : "Hắn vẫn thường nói giỡn mà, mày không nghe ra sao?"

"Trời, làm tao sợ muốn chết!"Điền Đông Hoa lắc đầu.

Sau khi sắc thuốc xong, Dương Minh cùng lười dùng băng gạc đắp thuốc, dù sao cũng chỉ ngâm tay ngâm chân, không phải để uống, vì thế trực tiếp đổ vào chậu, trở về phòng ngâm tay chân.

Hôm sau, Dương Minh thức dậy rất sớm, khi di động báo thức, trời vẫn tờ mờ sáng, hắn ngáp một cái, rồi mặc quần áo vào, đi ra ngoài ký túc xá.

Mới vào Thu, nên trời vẫn còn tối, chỉ mới hơn bốn giờ sáng, chẳng có ai ngoài đường. Dương Minh đi về phía mảnh rừng của trường học, nơi này trường mới mua, là một bãi đất hoang, chưa tiến hành khai phá. Bởi vì không có đường, cho nên ở đây có rất ít sinh viên. Nhưng mùa hè thì nghe nói có rất nhiều cặp vào đây chơi trò "dã chiến", đó cũng chỉ là tin đồn, Dương Minh là người mới, không biết cách nào chứng thật. Chẳng qua hiện tại có thể khẳng định là không ai ở đây.

Dương Minh tìm một gốc gây có thể coi là to to, nhưng không có nhiều sẹo như cây Bạch Dương, bắt đầu đánh lên, một ... hai ... ba ... vừa mới bắt đầu, Dương Minh còn chưa thích ứng, chẳng qua được một lúc sau, hắn đã không còn cảm thấy gì.

Thuốc Đông Y ngày hôm qua vô cùng tốt, lực đánh lớn như vậy, mà tay của hắn chỉ hơi hơi đỏ mà thôi, không đến nổi sưng lên, đương nhiên, đau đớn khẳng định là phải có, nhưng không đáng lo ngại.

Rất nhanh, ba giờ đã trôi qua, Dương Minh nhìn giờ, đã hơn bảy giờ, tuy rằng không có người đi qua, nhưng sợ bảo vệ sẽ đến tuần tra.

Dương Minh không muốn bị hoài nghi, vì thế đánh dấu lại cái cây, rồi bước về.

ôm nay là 11, cả nước được nghỉ bảy ngày. Vốn là ngày 29 bắt đầu nghỉ, nhưng bởi chuyện nhập học này nọ, cho nên ngày 1 tháng 10 mới bắt đầu nghỉ

Khi Dương Minh trở về ký túc xá, Trương Tân và Điền Đông Hoa còn chưa ngủ dậy, hắn cởi quần áo ra, tiếp tục ngủ một giấc.

Khi mở mắt ra, đã hơn mười giờ rồi.

Dương Minh tỉnh dậy, phát hiện ra Trương Tân và Điền Đông Hoa vẫn chưa dậy, vì thế gõ cửa hét : "Dậy đi, hơn mười giờ rồi!"

Một lát sau, cửa phòng của Trương Tân và Điền Đông Hoa mở ra, hai người ngáp ngáp mấy cái "Mười giờ? Không thể nào? Trời đất, tao còn phải về nhà!"Điền Đông Hoa giật mình nói.

Trương Tân cũng mơ màng rửa mặt. Hôm nay là lễ, nên sinh viên đại học được về nhà.

Dương Minh gọi điện thoại cho Trần Mộng Nghiên, thì ra sáng sớm nàng đã về nhà, nàng sợ phát giấc ngủ của Dương Minh, nên không quấy rầy hắn, nhưng lúc bảy giờ Dương Minh đã có ngủ đâu.

Dọn dẹp đồ xe, ngồi xe của Trương Tân về nhà. Còn Điền Đông Hoa đứng ở ngoài, nói là có người đến đón, Trương Tân cũng không quản.

Về đến nhà, ba mẹ Dương Minh đang xem TV, nhìn thấy hắn đều vô cùng mừng rỡ : "Đại Minh, về rồi à? Thế nào, đi học chưa?"

"Chưa chính thức đi học đâu, vội cái gì!"Dương Minh cười nói.

"Ha ha, vừa rồi ba và mẹ mới nhắc, tại sao con chưa về, thì ngay sau đó con liền đứng ở cửa"Dương Đại Hải cười nói.

"Ông thấy chưa, tôi nói rồi mà, Đại Minh không phải cái loại con cái có vợ quên mẹ đâu"Dương mẫu lập tức nói

"A?"Dương Minh đỏ mặt : "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, cái gì mà vợ chứ"

"Thì Trần Mộng Nghiên đó, sao, không phải các con ở chung sao?"Dương Mẫu hỏi.

"Mẹ, tụi con chỉ là bạn tốt thôi!"Trước mặt mẹ, Dương Minh vẫn có chút ngượng ngùng.

"Ừ, ừ, mẹ biết, mẹ biết, mẹ và ba của con năm đó cũng từ bạn tốt mà thành"

"Hả, thật sao?"Dương Minh giải ngu sửng sốt.

"Được rồi, đừng dạy hư con nữa"Dương Đại Hải ngăn Dương mẫu lại, nói : "Đại Minh, lát nữa bác mời khách, chúng ta cùng đi"

"Bác? Gia đình của Dương Lệ?"Dương Minh nhíu mày, nói thật, lần trước Dương Lệ ở tiệc rượu châm chọc hắn, làm cho hắn vô cùng chán ghét, nếu không phải thân thích, Dương Minh đã đạp cho nàng hai cái.

"Đúng vậy, bác gọi đến, nói là 11, người trong nhà nên đoàn tụ. Đã đặt bàn ở Thiên Thượng Nhân Gian!"Dương Đại Hải nói : "Chị họ còn cố ý gọi con đi đấy!"

Dương Lệ? Dương Minh âm thầm lắc đầu, muốn cho mình đi, đơn giản là muốn biểu hiện sự giàu có của nhà mình, có thể ăn ở Thiên Thượng Nhân Gian. Vậy có phải là lòng tốt đâu?

Chẳng qua, ba đã nói vậy, Dương Minh cũng không ý kiến. Dù sao cũng là thân thích. Là loại quan hệ đối nhân xử thế phức tạp và khó xử lý nhất.

"Được rồi, con về phòng thay đồ đã"Bộ đồ trên người Dương Minh là hắn mặc lúc đi luyện quyền, bây giờ đã dơ rồi.

"Được, không vội đâu. Một giờ chiều mới đi, mười hai giờ chúng ta xuất phát là vừa!"

Dương Minh trở về phòng thay đồ, nhìn thấy cái mp4 đầu giường, Dương Minh do dự một chút, rồi cầm lên, hắn muốn nhờ Dương Lệ trả lại cho Tôn Khiết. Sau khi thu xếp xong, Dương Minh trở về phòng khách cùng ba mẹ một chút. Hồi cấp ba, thời gian của hắn khá là khẩn trương, nên không có cơ hội cùng ba mẹ xem TV. Bây giờ, ba ngồi cùng ngồi ở ghế salon, ngồi bàn luận với nhau.

Nói nhãm một hồi, cũng đã đến giờ, cả nhà Dương Minh mới thu dọn đồ đạt, chuẩn bị rời cửa.

"Đến Thiên Thượng Nhân Gian phải ngồi xe gì?"Dương mẫu xuống lầu hỏi.

"Hình như là xe số 8?"Dương Đại Hải nói : "Lát nữa ra trạm là biết"

" Ba, mẹ, ngồi xe bus cái gì, hôm nay đi ăn cơm, chúng ta đón taxi đi" Dương Minh thở dài, ba mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải đi xe bus, xem ra có cơ hội nên tìm mua xe cho hai người.

"Đi taxi cái gì, không cần."Dương mẫu tức giận nói : "Đại Minh, con kiếm được tiền, nhưng cũng không nên xài loạn!"

"Được rồi, Đại Minh nói đi taxi thì đi taxi!"Dương Đại Hải khoát tay áo : "Đứa con kiếm tiền, để hai ta hưởng thụ một ít có gì là không đúng"

"Đúng vậy, bây giờ con không ở nhà

Nên tiền lương của mẹ và ba cứ lấy xài là được"Dương Minh cũng nói.

"Như vậy sao được? Về sau con cưới vợ thì phải làm sao? Còn phải mua nhà cho con ở nữa!"Dương mẫu lắc đầu nói : "Con xem hiện tại giá nhà cao như vậy,mẹ phải chuẩn bị tiền cho con!"

"Mẹ, mẹ nghĩ có quá xa không? Hơn nữa, về sau cho dù có cưới vợ, con cũng phải cưới bằng tiền do mình kiếm, dựa dẫm vào gia đình, người ta cũng khinh thường con!"Dương Minh thầm nghĩ, bản thân kiếm tiền bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian, căn bản không cần phải dựa vào ba mẹ . Chỉ là bây giờ không phải thời điểm tốt để nói.

"Được rồi được rồi, Đại Minh, ba và mẹ cũng biết tâm ý của con"Dương Đại Hải nói : "Nhưng chúng ta cũng phải để dành chút tiền để ngừa vạn nhất!"

Dương Minh biết, tư tưởng bảo thủ vài chục năm của cha mẹ không thể nói đổi là đổi được , cho nên cũng không nói gì thêm nữa.

Một nhà ba người đi xuống lầu, đón một chiếc xe taxi tới Thiên Thượng Nhân Gian.

Khi đến Thiên Thượng Nhân Gian, mới phát hiện còn sớm. Vì thế ba người liền chuẩn bị ngồi đợi ở sảnh một chút. Vừa mới bước vào sảnh, họ liền phát hiện ba người nhà của bác cũng đã đến nơi này, bác đang cùng quản lý đại sảnh nói cái gì đó.

Đến gần mới nghe rõ một tí

"Rõ ràng còn phòng, vì sao không cho chúng tôi đi lên? Vừa rồi rõ ràng có người gọi điện thoại nói trả phòng, sao anh lại nói không có?"Bác tức giận nói.

"Thật xin lỗi, trong ngày nghỉ lễ, phòng đều được đặt trước, khách bình thường không được vào"Quản lí nói.

"Khách bình thường? Tôi bình thường sao? Tôi mang theo không ít khách mỗi năm đến chiếu cố cho sinh ý các người rất nhiều"Bác cả giận nói : "Dương Đại Sơn tôi ở Tùng Giang cũng có thể xếp tầng lớp trên, quản lý của các người đâu? Tìm quản lý lại đây!"

"Thực xin lỗi, quản lí không ở đây"Quản lí sảnh vẫn giữ mặt tươi cười nói: "Chỉ có khách quý của Thiên Thượng Nhân Gian mới có thể đặt phòng ở ngày nghỉ lễ, đây là quy định, chúng tôi không thể vi phạm"

"Quy định cái gì! Quy định không phải người đặt sao?"Dương Đại Sơn cau mày nói.

"Đại ca, đừng nóng giận , không có phòng cũng đâu có sao, ăn trong sảnh cũng náo nhiệt mà"Dương Đại Hải đi tới, vỗ vỗ vai Dương Đại Sơn .

Dương Đại Sơn vốn đang định bỏ qua , nhưng nhìn thấy gia đình chú hai đến đây, bản thân vừa mới làm trò cười cho thiên hạ, người ta chỉ là một quản lý sảnh nho nhỏ nên không biết mình, cái này thật là mất mặt, vì thế lập tức mặc kệ, chỉ vào quản lý sảnh nói : "Anh lập tức an bài cho tôi một phòng, bằng không về sau tôi tuyệt đối sẽ không đến nơi này ăn cơm nữa!"

"Xin lỗi tiên sinh, tôi không có quyền làm như vậy"Quản lý sảnh lắc đầu : "Ông không đến nơi này ăn cơm, cũng là quyền lợi của ông, tôi cũng không thể yêu cầu ông được"

"Anh ...!"Sắc mặt của Dương Đại Sơn cực kỳ khó coi, bây giờ không phải là vấn đề đặt phòng mà là vấn đề mặt mũi rồi!

"Lệ Lệ, không phải bạn của con rất có năng lực sao, con thử gọi điện thoại hỏi xem nàng ta có thẻ khách VIP không?"Dương Đại Sơn suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới bạn của con gái.

"Ba, ba nói chị Tôn Khiết sao?"Dương Lệ hỏi : "Được, để con gọi cho nàng"Nói xong, Dương Lệ liền lấy điện thoại di động ra lật xem danh bạ, sau đó gọi.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tạm thời không liên lạc được, xin quý khách ..." Trong điện thoại truyền đến âm thanh của tổng đài.

Dương Lệ nhíu mày : "Ba, nàng tắt điện thoại..."

"Ai...!"Dương Đại Sơn nghe xong thở dài.

Dương Minh nghe bọn họ nhắc đến Tôn Khiết, bỗng nhiên nghĩ đến cái mp4 trong túi, vì thế lấy ra, nói với Dương Lệ : "Chị, lần trước Tôn Khiết để quên mp4 ở chỗ em, , chị giúp em chuyển cho nàng nha"

Dương Lệ đang phiền, nghe Dương Minh nói chuyện, lập tức bực mình nói : "Gì nữa, mày cho Tôn Khiết giống như mày sao, để ý mấy cái thứ lặt vặt này sao? Tặng cho mày chơi đó!"

Dis con mẹ nó! Dương Minh nghe xong khó chịu, uống lộn thuốc hả? Các người không đặt được phòng rồi đem tức giận trút lên đầu tôi? Dương Minh cất mp4 vào túi, không nói gì nữa.

"Không có phòng sao, hay là không thể đặt?"Dương Minh lắc đầu nói.

"Không thể đặt? Nhìn thân phận của mày lại đi, mà đòi đặt phòng trước! Mày tới Thiên Thượng Nhân Gian ăn cơm đã là hưởng thụ rồi!" Dương Lệ hèn mọn nói.

"Dis mẹ, nói cái gì thế? Nói tao thì không sao, mày lôi cả ba mẹ tao ra nói? Dương Minh tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Lệ nói : "Đặt phòng cái rắm, tôi muốn đặt lúc nào cũng được!"

 của Dương Minh tiên sinh đã thanh toán, người không cần phải trả tiền"Người phục vụ mỉm cười giải thích.

"Hả?"Dương Đại Sơn mở to hai mắt nhìn, mấp máy miệng không biết nên nói cái gì. Cái này đã có người chuẩn bị từ trước rồi! Không khỏi xấu hổ nói : "Tôi chỉ sợ ăn không hết lại bỏ phí. Nếu đã như vậy, cũng không thể phụ ý tốt của người ta, chúng ta ăn đi"

Lời này làm cho Dương Lệ nghe xong trên mặt phát sốt. Rõ ràng bị thằng em đoạt nổi bật. Dương Minh trong lòng hung hăng mắng cả nhà ông bác này. Nhưng cha mẹ lại không hiểu gì, còn phụ họa thêm : "Đúng vậy, nhiều quá trời, sợ ăn không hết, lát nữa chúng ta gói mang về"

Dương Lệ như đã tìm được thêm một cái lý do nào khá, xoay người lại nói : "Dì hai, gói lại cái gì, đây là thời đại nào rồi, ăn cơm còn gói về, không sợ bị người khác chê cười sao!"

"Thời đại nào cũng cần tiết kiệm. Bây giờ bởi vì có nhiều người cùng ý tưởng như vậy, cho nên lương thực mới bị lãng phí"Dương Minh nghe xong lạnh lùng nói : "Hồi đó chị không học lịch sử sao, Sừ Hoà Nhật bởi vì lãng phí đồ ăn cho nên về sau khốn khổ"

Dương Lệ không ngờ một câu nói của mình lại dẫn đến phản ứng gay gắt của Dương Minh. Bị Dương Minh lôi tật xấu ra, còn dẫn chứng bằng chuyện xưa, thật không còn chổ để nói. Dương Lệ chỉ biết đỏ mặt, xấu hổ nói : "Chị không có ý này, chị nghĩ hôm nay là lễ, cho nên muốn phô trương một chút..."

Dương Minh không đáp lời nàng, tiếp tục tiêu diệt trên đồ ăn trên bàn.Tên bạn học này cũng có lúc tốt ghê, mời mình ăn những món ngon như vậy. Còn nữa, biểu hiện của hắn gần đây cũng không tệ, mình muốn xuống tay với hắn cũng có chút ngượng ngùng, thôi bỏ đi, từ từ rồi tính sau.

Bây giờ đang trong thời kỳ phát triển, phỏng chừng sẽ xuất hiện nhiều xung đột, Vương Chí Đào có thể nhờ cậy được ít nhiều. Huống hồ, mình còn gài một quả bom hẹn giờ ở tập đoàn Hùng Phong, khi thời điểm mấu chốt đến có thể cho nổ!

Thật ra thì... hôm nay Dương Minh có thể tìm đến Quách Kiện Siêu, phó tổng giám đốc làm việc này cũng vô cùng dễ dàng. Nhưng Dương Minh không muốn bộc lộ quan hệ quá sớm, đao tốt phải dùng ở lưỡi đao.

Cơm nước xong, Dương Minh trực tiếp đi tìm phục vụ dặn gói về, cùng Dương Tiểu Ba chia hàng. Phỏng chừng hai ngày nay đều có đồ ăn rồi. Dương Đại Sơn cũng muốn đem một phần vi cá tổ yến về, dù nhà có tiền, nhưng món này không phải ngày nào cũng ăn. Nhưng trước đó Dương Lệ đã nói năng quá vẹn toàn, nên đành phải nhìn Dương Minh và Dương Tiểu Ba chia phần.

Sáng ngày 2 tháng 10, Dương Minh quay về trường, về sớm như vậy, bởi vì hắn không muốn làm chậm trễ tập luyện. Phương Thiên cho hắn một tuần để đánh gãy thân cây, nhiệm vụ này tựa hồ có chút khó khăn.

Hôm nay là sau ngày quốc khánh, phần lớn sinh viên về nhà vẫn chưa đến trường. Còn những tên ở lại thì do tối qua đú cả đêm nên sáng nay chưa ai rời giường. Cho nên bây giờ dù đã tám giờ, nhưng trong sân vẫn rất ít người.

Dương Minh đi đến khu rừng phía bắc của trường, nơi này càng không có người. Dương Minh tìm cái cây đánh dấu hôm qua, tiếp tục luyện quyền cước.

Dương Minh không sợ phá cây chặt rừng ở đây, bởi vì sang năm tất cả sẽ biến thành công trường hết. Tất cả cây đều phải nhổ hết đều xây thêm khu học.

Thời gian trôi qua, đã đến giữa trưa, Dương Minh lau mồ hôi trên trán, về đến phòng ngủ, Trương Tân và Điền Đông Hoa đã về nhà, cho nên toàn bộ chỉ còn lại Dương Minh.

Dương Minh đi tắm nước nóng, sau đó mang theo cái laptop, đi đến khu nhà ở của đại học Tùng Giang.

Tiểu nha đầu Lam Lăng đang nằm trên giường xem TV, thấy Dương Minh đến, vui mừng nói : "Sao anh không nói cho em biết trước, để em chuẩn bị đồ ăn, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi"

"Không sao đâu, lát nữa ra ngoài ăn cũng được"Dương Minh đặt cái túi laptop trên đầu giường, nói : "Cho em, lát nữa chúng ta đi câu dây mạng"

"Máy tính? Cho em?"Lam Lăng mở cái túi ra, thấy được cái laptop bên trong.

"Đúng vậy, sợ em ở nhà cả ngày buồn, nên mua cho em chơi"Dương Minh nói : "Vừa lúc anh ở chổ em cũng có thể dùng"

"Tốt quá, thật ra em cũng muốn có máy tính. Mỗi ngày ở nhà nhàm chán, trừ nhớ anh ra cũng chỉ có thể nhớ anh"Lam Lăng cao hứng gật đầu.

Chờ Lam Lăng thu dọn một chút, thay quần áo, hai người đi đến gần đó ăn mì đối phó với bao tử, nhưng không ngờ đồ ăn ở đây thật là khó nuốt, hai người ngay cả một chén cũng không ăn hết. Dương Minh nhìn thoáng qua bên cạnh, khó trách chẳng ai ở đây kêu mì ăn cả.

"Không phải mì phương bắc rất có danh tiếng sao?"Lam Lăng kỳ quái hỏi.

"Đó là tây bắc ... còn đây là đông bắc, đông bắc vẫn lấy cơm làm chính, có cơ hội sẽ dẫn em đi ăn mì lan châu chính tông"Dương Minh thật sự nuốt không nổi, ném đuã xuống, gọi phục vụ tính tiền.

"Tốt"Lam Lăng cao hứng gật đầu.

Sau khi ăn xong, Dương Minh gọi cho công ty viễn thông về chuyện nối mạng. Thì ra ở khu nhà ở của đại học Tùng Giang, đều dùng cáp để nối mạn, muốn gì phải đi tìm trường học.

Không còn cách nào, Dương Minh đành phải gọi cho Lưu Duy Sơn, để ông hỗ trợ trong vấn đề này.

Lưu Duy Sơn nhận điện thoại của Dương Minh, nhiệt tình mới hắn đến dùng cơm, đang chuẩn bị cơm, lập tức sẽ có, chuyện khác để ăn xong tính.

Dương Minh tuy rằng đã ăn, nhưng so với chưa ăn cơ bản là không khác nhau lắm, do dự một chút rồi không khách khí đáp ứng.

"Thế nào?"Lam Lăng chờ Dương Minh cúp điện thoại, mở miệng hỏi.

"Lưu lão kêu chúng ta qua ăn cơm"Dương Minh nói : "Đúng lúc chưa ăn gì, chúng ta qua đó ăn"

Lam Lăng đúng là thuộc cái loại phu xướng phụ tuỳ, nên đối với đề nghị của Dương Minh chẳng bao giờ phản đối, gật đầu nắm tay Dương Minh đi đến nhà Lưu Duy Sơn.

Dương Minh gõ cánh cửa, không ngờ người mở cửa cũng là Tiếu Tình.

"Chị Tiếu Tình"Dương Minh không ngờ sẽ gặp Tiếu Tình ở nơi này, ngày đó hắn đã có nghi hoặc với thân thế của Tiếu Tình, vừa lúc có thể nương theo cơ hội này hỏi một câu.

Còn Tiếu Tình nhìn Dương Minh một cái, sau đó nhìn sang Lam Lăng bên cạnh, nhàn nhạt nói : "Bạn gái của em rất đẹp"

Dương Minh sửng sốt, lập tức nhớ ra, lần đầu tiên nhận thức Tiếu Tình thì người bên cạnh mình là Trần Mộng Nghiên! Hỏng rồi, con nhỏ này không đem chuyện kia nói ra chứ?

Dương Minh vội vàng tránh ánh mắt của Tiếu Tình, xấu hổ nói : "Đúng vậy, chẳng qua chị Tiếu Tình cũng rất đẹp"

"Thật không? Chị nhớ hồi đó có ai đó nói với chị là, chị không đẹp bằng bạn gái hắn thì phải"Tiếu Tình rốt cục đã trút tức giận.

"Ặc...."Dương Minh không biết đáp thế nào, sớm biết thì đã không mang Lam Lăng theo, xem ra con nhỏ này còn ghi hận với mình.

"Đâu có đâu, chị đẹp hơn em mà"Lam Lăng cũng nhiệt tình đáp lời Tiếu Tình.

"Haha, em gái, sau này em trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ đẹp hơn chị"Nói xong, trừng mắt nhìn Dương Minh, ý bảo là lần này tạm bỏ qua cho cậu.

Dương Minh rốt cục thở phào một hơi, xem ra tạm thời Tiếu Tình vẫn chưa có ý định vạch trần.

"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, chị và Lưu lão là ..."Dương Minh đổi đề tài.

"À, cái này hả. Lưu giáo sư là cha nuôi của chị, những cái khác có cần giải thích nữa không?"Tiếu Tình cười nói.

"A? Vậy lần trước chị đến công ti đá quý Trương thị là muốn mua cho Lưu lãi ..."Dương Minh giật mình, thì ra Tiếu Tình lần trước muốn mua lễ vật cho Lưu Duy Sơn.

"Đúng vậy, chẳng qua, Dương Minh, em cũng thành thật với chị đi, khối phỉ thuý em tặng kia, có phải là của em không?"Tiếu Tình thấp giọng hỏi.

"Cái này...haha, có gì khác sao?"Dương Minh cười ha ha. Cũng không trách sao Tiếu Tình có thể đoán được, vì lần trước nàng đến, Trương Giải Phóng đã xác định là không có phỉ thuý, làm sao mà có thể lòi ra một khối để làm lễ vật chứ.

"Chị và cha đã biết, lát nữa người có thể hỏi em, em nên chuẩn bị đi"Tiếu Tình nhàn nhạt nhắc nhở.

Dương Minh cười khổ, gật đầu, hắn đã dự liệu kết quả này. Chẳng qua hắn có thừa nhận hay không, thì lễ vật đã tặng rồi, không thể nào trả lại được.

Dương Minh không thừa nhận là một chuyện, lát nữa giáp mặt nói chuyện lại là một vấn đề khác. Tiếu Tình không khỏi tò mò về Dươn Minh, một sinh viên mà có thể đem tặng một trăm vạn cho người khác, cái này cần phải quyết đoán vô cùng.

Nếu nói hắn có mưu đồ, thì cũng không đúng, bởi vì hắn chỉ là sinh viên, hơn nữa không thuộc sự quản lý của cha nuôi, căn bản là không có chổ gì cần cầu cha nuôi cả.

Một khi một người đàn bà lạc vào lòng lẩn quẩn, sẽ muốn tìm cho ra sự việc, Tiếu Tình chính là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro