Chương 358: Kế Đình Xuất Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Ngô Lai tỉnh dậy, đưa mắt nhìn Vu Thiến Vân đang ngủ say trong chốc lát, sau đó rời khỏi phòng.

"Oánh tỷ, Vũ nhi, Tuyết nhi, không biết giờ này các nàng có khỏe không? Nhiều ngày nay không có gặp, cũng nên trở về với mọi người một chút." Vừa ra khỏi phòng Ngô Lai đột nhiên nhớ ra Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ cùng Tuyết nhi đều lưu tại Trương phủ, đã hơn mười ngày không trở về, dự định trở về Trương phủ gặp Trương Ngọc Oánh tam nữ.

Quyết định như vậy, Ngô Lai liền tùy tiện ăn một chút rồi vội vàng rời khách sạn, nhằm hướng Trương phủ đi tới. Không biết có phải đêm qua ngủ muộn không mà khi Ngô Lai tỉnh dậy cũng không còn sớm nữa. Khi hắn vội vàng ăn xong bữa điểm tâm thì bên ngoài đã có rất đông người qua lại, ngay cả bên trong khách sạn cũng có không ít người.

Vừa định rời khỏi khách sạn, Ngô Lai không nhịn được nhìn về phía phòng của Trữ Thanh Sương, một lát không có động tĩnh gì, Ngô Lai liền hiểu rằng nàng đã đi ra ngoài, thậm chí có khả năng đang tự đi tìm mình, Ngô Lai trong lòng không khỏi một trận cười khổ.

Chậm rãi bước trên đường cái, theo dòng người hướng Trương phủ đi đến. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay trên đường phi thường náo nhiệt, rất ít khi tại con đường này vào lúc sớm lại thấy tình huống náo nhiệt như vậy, hơn nữa ngoại trừ số ít người bản thành cùng thương lữ bên ngoài, đại bộ phận đều là người giang hồ tay cầm binh khí. Ngay cả khi nơi này vốn là thành thị đông đảo dân cư cũng không thể thấy nhiều người bản thành, như đều rời khỏi nhà ra ngoài như vậy.

Một lúc sau, Ngô Lai cuối cùng cũng từ trong dòng người đi ra. Bởi vì Hỗn Hỗn nhai cáchTrương phủ cũng không gần, cho nên cũng phải mất một quãng thời gian, bất quá Ngô Lai theo dòng người đi tới, cũng không có cảm giác thời gian trôi qua. Lúc này Ngô Lai đã có thể thấy Trương phủ cách đó không xa.

Trong khi đó, tại con đường phía trước Quân Ý khách sạn, cũng là con đường nối thông với Hỗn Hỗn nhai, một lão giả từ trong đám người đi ra, cũng là cùng Ngô Lai có duyên gặp mặt, đều cùng ở trong Quân Ý khách sạn, bất quá phương hướng lão đi lại trái ngược với Ngô Lai.

Trong lúc này trên đường bỗng xuất hiện một bóng người mang khăn che mặt, vẫn bảo trì một khoảng cách cùng lão giả quỷ dị, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào lão giả. Từ hình dáng có thể đoán đây là một nữ tử thân hình tuyệt đẹp, chỉ tiếc là nàng mang khăn che mặt, làm cho người khác không thể nào nhìn rõ được diện mạo, nhưng dù thế nào thì cũng không phải là sửu nữ (người xấu).

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, theo hướng trên đường mà Ngô Lai và lão nhân kia đang cùng tiến về phía trước, người trên đường ngày càng ít. Mà quỷ dị lão giả cũng không có quay đầu lại, tựa hồ không có phát hiện ra phía sau có người theo dõi, chỉ tiếp tục đi tới.

Kỳ thật lão giả đã sớm phát hiện ra, lúc nữ tử che mặt xuất hiện thì đã cảm giác được, cũng đã chú ý tới, mắt hướng nữ tử che mặt nhìn một cái, liền không để ý nữa, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, lão giả đột nhiên rẽ vào con đường bên cạnh, trên con đường không còn bóng dáng, nữ tử che mặt theo hướng nọ bước nhanh tới, muốn tiếp tục theo dõi lão giả.

Khi tiến vào con dường nọ, nữ tử không khỏi ngây ngốc, bởi vì đã không còn một bóng người nào cả, căn bản là không có tăm hơi của lão giả. Con đường này dài không tới một trăm trượng, nói nó là con đường cũng không thật đúng lắm vì nó chỉ là một cái hẻm nhỏ. Bất quá nghĩ lão giả dù công lực có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng thuấn gian tiêu thất được, nữ tử tiến vào sau lão giả, nàng liền tiến tới trước.

Nữ nhân che mặt tựa hồ không cam lòng, tiến về phía trước khoảng mười trượng.

Ngay lúc đó, phía cuối hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ thấy bóng người nọ khẽ động, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt nữ tử che mặt, mà người này thân tại phía sau nhưng vẫn còn lưu lại vô số bóng dáng. Vừa rồi lão giả biến mất đúng thật là quỷ dị, thân pháp hắn sử dụng chính là thân pháp của hai vị thế ngoại cao nhân - Súc Địa Tam Xích.

"Ngươi là ai? Tại sao muốn theo dõi lão phu?" Lão giả dừng trước nữ tử che mặt vai thước, lạnh lùng hỏi. Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, tựa hồ mang theo nhiều dư âm, thoạt nghe lão giả có chút quỷ dị.

Nữ tử che mặt hiển nhiên công lực không thấp, lúc lão giả sử dụng tuyệt thế khinh công Súc địa tam xích, nàng cũng đã cảm giác được, nhìn lão giả quỷ dị.

Nữ tử che mặt thấy lão giả dụng tuyệt thế khinh công thì trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, nghe câu hỏi của lão giả, nữ tử che mặt ban đầu ngẩn ngơ, sau đó liền nói: "Tiền bối không nên tức giận, vãn bối đúng là cố ý theo dõi tiền bối, bởi vì có việc muốn nói."

"Vậy sao?" Lão giả lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì nói đi, lão phu không muốn lãng phí thời gian. Tìm đến lão phu, ngươi hẳn đã biết thân phận lão phu".

Nghe vậy, nữ tử che mặt vội vàng nói: "Vâng, vâng, thứ cho vãn bối nói thẳng, tiền bối lần này đến Lâm Châu thành này, chắc hẳn đến vì muốn báo thù cho lệnh cao đồ"

"Sao ngươi lại biết?" Lão giả nghe vậy đột nhiên nhìn chằm chằm nữ tử nói: "Vậy thì lá thư đó chính do ngươi gởi cho ta?"

"Đúng vậy." nữ nhân che mặt gật đầu nói: "Tiền bối chẳng những công lực hơn người, mà còn liệu sự như thần nữa, chỉ từ một câu hỏi mà đoán được lá thư đó đúng do vãn bối gởi cho tiền bối."

"Ngươi rốt cuộc là ai? Như thế nào lại biết chỗ của lão phu? Lại thế nào biết Trầm Kế Mưu, đồ đệ lão phu?" Nghe vậy ánh mắt của lão giả càng thêm băng lãnh, trong mắt lai hiện lên sát khí, xem ra nếu như nữ tử không trả lời, lão sẽ hạ độc sát thủ.

"Tiền bối chính là thế ngoại cao nhân, vãn bối tất nhiên không biết chỗ ở của người." Nữ tử hiển nhiên hiểu rõ tính tình lão giả, vội vàng nói: "Vãn bối có thể biết chỗ ở của tiền bối, cũng là biết từ lệnh cao đồ Trầm Kế Mưu cho biết. Hắn trước khi chết muốn vãn bối nói cho tiền bối vì hắn mà báo thù."

"Có phải như ngươi đã đề cập đến trong thư là chính Ngô Lai đã giết Kế Mưu?" Lão giả gật gật đầu, hiển nhiên đã tin lời nữ tử nói, bởi vì chỗ ẩn cư của hắn, trong thiên hạ cũng sợ không có mấy người biết.

"Không sai, đúng là hắn." Nữ tử nói: "Hơn nữa tiền bối đã cùng hắn gặp qua."

"Đã gặp qua?" Lão giả có chút nghi hoặc nói: "Lão phu như thế nào lại không biết."

"Cũng vì hắn thay đổi dung mạo, cũng thay đổi tên, tiền bối đương nhiên sẽ không nhận ra người đó chính là Ngô Lai." Nữ tử khi nhắc đến Ngô Lai, trong mắt sát khí lại lóe lên, hiển nhiên vì sợ lão giả phát hiện, mà vội vàng giấu đi.

"Như vậy lá thư bên trong khách sạn do ngươi gởi cho lão phu, nói cho lão phu biết người đã giết Trầm Kế Mưu?" Lão giả tựa hồ nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lạnh lùng nói.

"Không sai!" Nữ tử gật đầu nói: "Lá thư này đích thực do vãn bối gởi cho tiền bối, mà vãn bối thấy tiền bối không tin, nên nhịn không được tự mình hiện thân nói cho tiền bối hung thủ. Lệnh đồ trước khi chết nhất định muốn vãn bối báo cho tiền bối hung thủ sát hại hắn, để tiền bối vì hắn mà báo thù, nếu không hắn chết cũng không nhắm mắt."

"Ngươi rốt cuộc là ai? Bỏ cái khăn che mặt để lão phu nhìn rõ, mặt khác đem chuyện này kể lại từ đầu đến cuối cho lão phu, nếu không đừng trách lão phu không khách khí." Lạnh lùng nhìn nữ tử che mặt, giọng nói của lão đột nhiên biến lãnh.

Nghe vậy, nữ tử che mặt thoáng do dự, liền cởi bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, bất quá trên mặt lại để lộ ra một tia âm lãnh. Người này không ai khác chính là người còn sót lại của Hổ bang, Hổ bang bang chủ phu nhân, Độc nương tử Kế Đình.

Lão giả lạnh nhạt nhìn nữ tử vẻ mặt rất thản nhiên này, bất quá trong mắt lóe hiện lên một tia nghi hoặc, hiển nhiên lão cũng chưa có gặp qua Độc Nương Tử Kế Đình.

"Vãn bối là Hổ bang Bang chủ phu nhân, lệnh cao đồ đảm nhiệm chức phó Bang chủ, chắc hẳn đã nói cho tiền bối rồi. Còn tiền bối đến Lâm Châu thành mấy ngày nay, chắc đã nghe được chuyện Hổ bang bị giết hại chứ, người giết hại Hổ bang chính là Ngô Lai." Lão giả trong mắt hiện lên ánh nghi hoặc cũng không tránh được bị Kế Đình phát hiện, Kế Đình vội vàng nói, đồng thời sắc mặt cũng trong nháy mắt biến lãnh, trong mắt lại càng chớp động sát khí đặc hơn.

"Lệnh cao đồ chết rất thảm, bị Ngô Lai dùng kiếm khí chém cho xương cốt cũng không còn, đáng tiếc vãn bối công lực không đủ, không thể ra tay cứu giúp lệnh đồ cùng mọi người của Hổ bang. Việc báo thù vãn bối có lòng nhưng vô lực, chỉ biết gởi tiền bối phong thơ, hy vọng tiền bối có thể xuất sơn, vì lệnh đồ báo thù, đương nhiên, vãn bối cũng hi vọng giết Ngô Lai báo thù cho huynh đệ Hổ bang đã chết."

Không đợi lão giả nói, Kế Đình lại nói, hiển nhiên đang tìm cách khơi lên khát vọng báo thù của lão giả.

Quả nhiên, lão giả nghe vậy, sắc mặt đại biến, trong mắt lại lóe lên sát khí mãnh liệt. Trầm Kế Mưu chính là đệ tử duy nhất của lão, được lão từ nhỏ nuôi lớn. Lúc này nghe được đệ tử duy nhất của mình đến xương cốt cũng không còn, nhất thời giận dữ, sát ý càng cường đại kinh nhân.

"Nếu như tiền bối vì chuyện của lệnh đồ mà báo thù, đây đúng là thời cơ tốt nhất, bởi vì Ngô Lai hiện đang đi đến Trương phủ, chính là nơi từng có tin đồn là nơi Tử kiếm xuất hiện, mà mấy kẻ thuộc hạ võ không cũng không tồi của hắn cũng không đi cùng."

Hết chương 358

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#han#hon