chuong 36 và phan ket

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 36: SAI LẦM TRONG KẾ HOẠCH

Người Dịch: BKLN

Nó lại đang nằm úp mặt xuống đất. Mùi của rừng tràn ngập lỗ mũi

của nó. Nó có thể cảm thấy mặt đất lạnh và cứng bên dưới gò má, và khớp nối cái kính của nó bị văng sang một bên sau cú ngã giờ đang

cứa vào thái dương của nó. Toàn bộ thân thể nó đau nhức, và nơi mà lời nguyền Chết Chóc đánh vào thì cảm giác giống như vết thâm tím

của một cú đấm bằng sắt. Nó không chuyển động, nhưng nó vẫn ở

đúng nơi mà nó ngã xuống, với cái chân trái đang nghiêng đi một cách kỳ quặc và mồm đang há hốc.

Nó đã mong là sẽ nghe thấy những tiếng reo thắng lợi và mừng rỡ bởi cái chết của nó, nhưng thay vào đó là những bước chân vội vã, những tiếng xì vào và những lời thì thầm lo lắng tràn ngập không gian.

"Chúa Tể của tôi... Chúa tể của tôi..."

Đó là tiếng của mụ Bellatrix, và mụ nói như thể đang nói với người

mình yêu. Harry không dám mở mắt ra, nhưng nó cho phép những

giác quan khác của mình thăm dò tình cảnh khó khăn của nó. Nó biết rằng đũa phép của nó vẫn nằm ngay ngắn ở dưới áo choàng, vì nó

cảm thấy cái đũa đang bị ép giữa ngực của nó và mặt đất. Một cảm giác hơi nhẹ nhẹ êm êm ở bụng cho nó biết cái Áo khoác Tàng hình vẫn ở đó, ngoài tầm nhìn.

"Chúa tể của tôi..."

"Thế đấy," Voldemort nói.

Thêm nhiều tiếng bước chân. Nhiều người đang đứng lùi ra khỏi một chỗ. Liều lĩnh muốn xem chuyện gì vừa xảy ra và tại sao, Harry khẽ mở mắt.

Voldemort có vẻ như đang đứng dậy. Nhiều Tử Thần Thực Tử khác

nhau đang vội vã lùi xa khỏi hắn, trở lại cái đám đông đang xếp hàng ở khoảng rừng trống. Một mình mụ Bellatrix vẫn ở lại, quỳ xuống cạnh Voldemort.

Harry nhắm mắt lại và suy nghĩ về những thứ nó vừa thấy. Những Tử

Thần Thực Tử xúm quanh Voldemort, hắn có vẻ vừa ngã xuống đất.

Một chuyện gì đó đã xảy ra khi hắn bắn vào Harry lời nguyền Chết

Chóc. Có phải Voldemort cũng ngã sập xuống không? Có vẻ là như vậy. Và cả nó và hắn đều đã ngã xuống bất tỉnh, và giờ đều đã trở lại...

"Chúa tể của tôi, hãy để kẻ bề tôi -"

"Ta không cần đến sự trợ giúp." Voldemort nói một cách lạnh lùng, và mặc dù không nhìn thấy, Harry hình dung ra mụ Bellatrix đã giơ tay ra giúp. "Thằng bé... Nó chết chưa?"

Chỉ có một sự im lặng bao trùm khoảng rừng trống. Không ai đến gần Harry, nhưng nó cảm thấy sự tập trung nhìn chằm chằm của bọn

chúng; Nó tự ép mình nằm chặt xuống đất; và nó sợ ngón tay hoặc mí mắt nó sẽ co giật.

"Ngươi," Voldemort nói, có một tiếng nổ và một tiếng rít khẽ đau đớn vang lên. "Kiểm ta thằng bé. Hãy nói xem nó chết chưa."

Harry không biết ai được cử đến kiểm tra nó. Nó chỉ có thể nằm đó, với trái tim đang đập mạnh như muốn tố giác nó, và nó chờ đợi sự kiểm tra, nhưng cùng lúc đó, một sự lưu ý, một sự an ủi nhỏ bỗng tràn qua nó, rằng Voldemort rất thận trọng với việc đụng vào nó, rằng Voldemort hoài nghi mọi thứ sẽ không đúng như dự định...

Hai bàn tay, mềm mại hơn nó mong đợi, chạm vào mặt Harry, vạch

mí mắt của nó ra, luồn dưới áo nó, xuống ngực nó, và cảm nhận được

trái tim của nó. Nó có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của người đàn bà

ấy, mái tóc dài của bà ta khiến mặt nó cảm thấy ngứa ngứa. Nó biết,

bà ta đang cảm thấy nhịp đập thình thịch đều đặn ở sương xườn của nó.

"Draco còn sống không? Nó có ở trong lâu đài không?"

Tiếng thì thầm chỉ vừa đủ để nghe rõ, đôi môi bà ta chỉ cách tai nó vài phân, bà cúi thấp đầu đến nỗi mái tóc dài của bà che khuất khuôn mặt của nó khỏi những kẻ đang theo dõi.

"Có," Nó đáp khẽ lại.

Nó cảm giác bàn tay trên ngực nó ra hiệu: Móng tay của bà ta khẽ cào nó, rồi rút lại. Rồi bà ta đứng lên.

"Thằng bé chết rồi!" Narcissa Malfoy thông báo với những kẻ đang quan sát.

Và bọn chúng hò reo, giờ thì chúng la hét trong chiến thắng và giậm mạnh chân, và qua mi mắt của mình, Harry thấy những tia sáng đỏ và bạc đang được bắn nổ tung trên trời trong niềm hân hoan.

Vẫn giả vờ nằm chết trên mặt đất, nó đã hiểu ra. Narcissa biết rằng cách duy nhất để vào được trường Hogwarts và tìm kiếm con trai của mụ, là mụ phải tham gia vào đoàn quân xâm chiếm. Mụ đã chẳng còn quan tâm liệu Voldemort có chiến thắng hay không.

"Các người thấy rồi chứ?" Voldemort rít lên, át đi tất cả sự lộn xộn của đám đông. "Harry Potter đã chết ở dưới tay ta, và giờ thì không người nào còn sống sót có thể đe doạ ta! Nhìn đây! Crucio!" (Tra tấn!)

Harry đã mong chờ điều đó, nó biết rằng cơ thể của nó không được

phép lành lặn nằm trên nền đất của khu rừng; cơ thể nó phải là mục

tiêu hành hạ để chứng tỏ chiến thắng của Voldemort. Nó được nâng

lên không trung, và nó phải rất quyết tâm để giữ mình nằm im, tuy

nhiên sự đau đớn nó mong chờ đã không tới. Nó bị ném đi một lần, hai

lần, ba lần vào không trung. Cái kính của nó văng đi và cái đũa phép

của nó trượt đi một ít dưới tấm áo choàng, nhưng nó giữ cho mình nhẹ

nhàng và chết chóc, và khi nó ngã xuống đất lần cuối cùng, đám đông

vang lên những tiếng cười chế nhạo và những tiếng hét inh tai.

"Bây giờ," Voldemort nói. "Chúng ta sẽ trở lại toà lâu đài, và cho bọn chúng xem người anh hùng của bọn chúng ra sao. Ai sẽ lôi xác nó đi đây? Không - đợi đã..."

Lại nổ ra một tràng cười khác, và một lát sau, Harry cảm thấy mặt đất ở dưới mình như rung chuyển.

"Ngươi sẽ bế nó..." Voldemort nói. "Thằng bé sẽ có thể được nhận

thấy và cũng rất vừa vặn ở trên tay ngươi, phải không? Bế người bạn bé nhỏ của ngươi lên, Hagrid. Và cái kính nữa - đeo kính vào - người ta sẽ nhận ra nó -"

Ai đó đặt mạnh cái kính vào mặt Harry với sức mạnh khá thận trọng,

nhưng bàn tay to tướng nâng nó lên không trung thì cực kỳ nhẹ

nhàng. Harry có thể cảm thấy tay của lão Hagrid run run với tiếng

khóc nức nở; những giọt nước mắt khổng lồ rơi xuống người nó khi lão

Hagrid bế nó lên. Harry không dám báo cho lão Hagrid, bằng sự cử

động hay lời nói, rằng mọi thứ chưa phải đã chấm hết đâu.

"Đi nào!" Voldemort nói, và lão Hagrid đi loạng choạng, lão tự ép

mình đi qua những cái cây gần trưởng thành, đi ngược lại xuyên qua

khu rừng. Những cành cây mắc vào áo choàng và tóc của Harry,

nhưng nó vẫn nằm im, mồm hơi mở ra, mắt nhắm chặt, và trong bóng

tối, trong lúc bọn Tử Thần Thực Tử xung quanh còn đang reo mừng

chiến thắng, trong lúc lão Hagrid vẫn lặng lẽ than khóc, không ai nhìn

thấy mạch vẫn đập đều đặn ở cái cổ trần của Harry Potter...

Hai người khổng lồ ngã sầm xuống phía sau bọn Tử Thần Thực Tử;

Harry có thể nghe thấy tiếng những cái cây gẫy đổ xuống khi bọn

chúng ngã xuống; bọn chúng gây ra tiếng động ầm ĩ đến nỗi những

con chim trên trời cũng la hét inh tai, và ngay cả tiếng cười chế nhạo

của bọn Tử Thần Thực Tử cũng bị nhấm chìm. Đám người vẫn diễu

hành khải hoàn, tiến về phía khoảng đất trống, và một lúc sau, Harry

có thể nói, dựa vào sự rõ dần của ánh sáng qua mí mắt đóng sầm của

nó, rằng những cái cây đã bắt đầu thưa dần.

"BANE!"

Tiếng gầm vang không mong đợi của lão Hagrid đã gần như khiến

Harry phải mở mắt ra. "Cậu hạnh phúc chứ, rằng cậu không phải chiến đấu, các cậu chỉ là những con ngựa nhỏ bé hèn nhát. Cậu vui trước cái c-chết của Harry Potter chứ...?"

Lão Hagrid không thể tiếp tục nói, và lão lại nức nở khóc. Harry tự hỏi

có bao nhiên nhân mã đang nhìn cuộc diễu hành của họ, nó không dám mở mắt ra nhìn. Một vài Tử Thần Thực Tử buông lời sỉ nhục những con Nhân mã khi bọn họ đã bỏ chúng lại phía sau. Một lát sau, Harry nhận thấy, dựa vào sự trong lành của không khí, rằng họ đã tới bìa rừng.

"Dừng lại!"

Harry nghĩ lão Hagrid bị buộc phải tuân theo lệnh của Voldemort, bởi

lão còn lắc lư một chút. Giờ đây, sự lạnh lẽo tràn qua nơi bọn họ đứng,

và Harry nghe thấy tiếng thở khò khè của bọn Giám ngục đang tuần

tra quanh những cái cây vòng ngoài cùng. Giờ thì bọn chúng không thể

ảnh hưởng đến nó. Sự thật về sự sống sót thiêu đốt nó, như một bùa

chú chống lại bọn chúng, như thể con nai của ba là người bảo vệ trái tim nó.

Ai đó đến gần Harry, và nó biết đó chính là Voldemort, vì hắn nói

ngay sau đó, giọng nói đã được phép thuật tăng âm vang khắp bãi đất, làm Harry điếc cả tai.

"Harry Potter đã chết. Nó đã chết khi đang chạy trốn, nó đã cố giữ lấy mạng sống của mình trong khi các người hy sinh bản thân cho nó. Bọn ta mang xác nó đến cho các người như một bằng chứng chứng tỏ:

người hùng của các người đã ra đi."

"Chúng ta đã thắng. Các người đã mất một nửa quân số rồi. Các Tử

Thần Thực Tử của ta đông hơn các người, và Đứa Bé Sống Sót đã bị

kết liễu. Không có thêm cuộc chiến tranh nào nữa. Bất kỳ ai tiếp tục

chống lại, dù là đàn ông, đàn bà hay trẻ con, đều sẽ bị giết, và những

người trong gia đình đó cũng phải chịu số phận tương tự. Giờ thì hãy

ra khỏi toà lâu đài, quỳ xuống trước mặt ta, và các người sẽ được

khoan hồng. Cha mẹ và con cái của các người, anh chị em của các

người sẽ được sống và được tha thứ, và các người cùng ta sẽ gia nhập tới một thế giới mới mà chúng ta sẽ cùng xây dựng."

Có một sự im lặng trên bãi đất và từ toà lâu đài. Voldemort ở gần Harry đến nỗi nó không dám mở mắt ra lần nữa.

"Đến đây!" Voldemort nói, và Harry nghe thấy hắn tiến về phía trước, và lão Hagrid buộc phải làm theo. Lúc này, Harry khẽ mở mắt, và thấy Voldemort đang sải bước trước mắt, quàng con rắn Nagini to tướng quanh vai, con rắn đã thoát khỏi cái lồng được phù phép của nó.

Nhưng Harry không thấy có cơ hội nào để rút cái đũa phép được giấu dưới áo choàng ra mà không bị bọn Tử Thần Thực Tử để ý, bọn chúng vẫn đang đi hai bên, bóng tối mờ dần bởi ánh sáng...

"Harry," Lão Hagrid nức nở. "Ồ, Harry... Harry..."

Harry lại nhắm tịt mắt lại. Nó biết rằng bọn họ đã đến toà lâu đài và nó cố dùng tai để nhận ra, ngoài tiếng reo hân hoan của bọn Tử Thần Thực Tử và tiếng bước chân nặng nề của bọn chúng, những dấu hiệu của sự sống từ phía bên trong.

"Dừng lại."

Bọn Tử Thần Thực Tử dừng ngay lại, Harry nghe thấy chúng tràn

thành hàng qua những cánh cổng đang mở của ngôi trường. Nó có thể

thấy, kể cả qua mí mắt đang khép, ánh sáng màu đỏ rực rỡ phát ra từ

cửa ra vào. Nó chờ đợi. Bất kỳ lúc nào, những người nó có thể sẵn

sàng chết vì họ sẽ thấy nó, nằm như chết trong cánh tay của lão

Hagrid.

"KHÔNG!"

Tiếng thét như kinh khủng hơn bởi lẽ nó chưa bao giờ mong chờ hoặc

mơ tưởng thấy giáo sư Mcgonagall lại có thể phát ra một âm thanh

như vậy. Nó nghe thấy một giọng đàn bà khác đang cười ở rất gần, và

biết mụ Bellatrix đang hạnh phúc trên nỗi đau của giáo sư Mcgonagall.

Nó khẽ liếc mắt trong một giây mà nhìn thấy cánh cửa mở đang đầy

người, những người sống sót sau trận chiến bước đến những bậc thang

trên cùng, đối mặt với những kẻ chiến thắng, và tự mình nhìn thấy sự

thật về cái chết của Harry. Nó thấy Voldemort đứng trước nó một chút,

vuốt ve cái đầu của con Nagini bằng một ngón tay trắng bệch. Nó lại

nhắm mắt lại.

"Không!"

"Không!"

"Harry! HARRY!"

Tiếng kêu của Ron, Hermione và Ginny nghe còn tệ hơn tiếng của giáo

sư Mcgonagall; Harry không muốn gì hơn ngoài việc đáp trả, nhưng nó

tự bắt mình phải nằm im lặng, và tiếng khóc của ba đứa kia tựa như

một phát súng khởi đầu; đám đông những người sống sót dựa vào

nguyên nhân ấy, gào thét và la ó sỉ nhục bọn Tử Thần Thực Tử, cho

đến khi -

"SILENCE!" (Im lặng!) Voldemort hét lên, có một tiếng nổ vang lên

kèm theo một chùm sáng rực rỡ, và im lặng được thiết lập. "Kết thúc

rồi! Đặt thằng bé xuống, Hagrid, dưới chân của ta, nơi mà nó thuộc

về!"

Harry cảm thấy nó được hạ thấp xuống cỏ.

"Các người thấy rồi chứ?" Voldemort nói, và Harry thấy hắn đi đi lại lại ngay cạnh chỗ nó đang nằm. "Harry Potter chết rồi! Các người giờ hiểu rồi chứ, không phải chuyện lừa đảo gì chứ? Thằng bé chẳng là gì cả,

luôn luôn là thế, chỉ là một thằng nhóc dựa dẫm vào sự hy sinh của

người khác mà thôi!"

"Cậu ấy đã đánh bại ngươi!" Ron kêu lên, bùa phép bị phá vỡ, và những người bảo vệ trường Hogwarts lại hò hét và la ó một lần nữa cho đến khi, một tiếng nổ lớn hơn dập tắt tiếng kêu của họ.

"Thằng bé đã bị giết khi nó chạy trốn khỏi khuôn viên toà lâu đài!"

Voldemort nói, và có một sự thích thú trong giọng nói của hắn khi hắn nói dối. "Bị giết khi đang cố gắng tự cứu mình..."

Nhưng Voldemort bỗng dừng lại: Harry nghe thấy một cuộc ẩu đả và một tiếng kêu, rồi một tiếng nổ khác, một chùm sáng, và một tiếng càu nhàu vì đau: nó khẽ mở mắt. Ai đó đã xuyên qua đám đông và tấn công Voldemort: Harry thấy bóng dáng ấy ngã xuống đất, bị tước vũ khí, Voldemort đã quẳng đũa phép của người dám thách thức hắn qua một bên và cười to.

"Và ai đây?" Hắn rít lên bằng cái giọng khò khè giống rắn. "Ai là kẻ xung phong chứng minh cho chuyện sẽ xảy ra với những người vẫn tiếp tục chiến đấu dù đã thua cuộc?"

Mụ Bellatrix cười mãn nguyện.

"Đó là Neville Longbottom, thưa Chúa Tể của tôi! Đứa bé đã gây ra

cho hai chị em Carrows nhiều rắc rối! Đứa con trai của thần Sáng, ngài nhớ không ạ?"

"À ừ, ta nhớ!" Voldemort nói, nhìn xuống Neville, vẫn đang cố gượng đứng dậy, không vũ khí và không được bảo vệ, nó đang đứng ở giữa ranh giới của những người còn sống sót và các Tử Thần Thực Tử.

"Nhưng mày mang dòng máu thuần chủng, phải không, cậu bé dũng cảm của ta?" Voldemort hỏi Neville, nó vẫn đứng đối mặt với hắn, bàn tay trống không xoắn lại thành nắm đấm.

"Nếu đúng thế thật thì sao?" Neville nói to.

"Mày đã thể hiện được bản lĩnh và lòng can đảm, và mày đến từ một

dòng họ quý phái. Mày sẽ là một Tử Thần Thực Tử rất có ích đấy.

Chúng ta cần những người như mày, Neville Longbottom ạ."

"Tôi sẽ gia nhập khi địa ngục đóng băng hết!" Neville nói. "Đoàn Quân

Dumbledore!" Nó hét lên, và tiếng hoan hô đáp trả vang lên từ đám

đông, bùa chú Câm Lặng của Voldemort có vẻ đã không thể giữ nổi họ

"Rất tốt." Voldemort nói, và Harry thấy trong giọng nói ngọt xớt của

hắn bộc lộ sự nguy hiểm còn nhiều hơn cả khi hắn đọc những lời

nguyền mạnh nhất. "Đó là lựa chọn của mày, Longbottom à, chúng ta

sẽ trở lại kế hoạch ban đầu. Trên cái đầu của mày." Hắn nói một cách

thanh thản.

Vẫn liếc nhìn, Harry thấy Voldemort vẩy cây đũa phép của mình. Vài

giây sau, ở bên ngoài một khung cửa sổ vỡ của toà lâu đài, một cái gì

đó trông như một con chim méo mó bay qua luồng ánh sáng chập

chờn và hạ xuống tay của Voldemort. Hắn lắc lắc cái vật cũ nát ấy ở

đầu nhọn của nó và vật đó đung đưa, trống rỗng và xơ xác: cái Nón

Phân Loại.

"Sẽ không có thêm bất kỳ cuộc Phân Loại nào ở trường Hogwarts."

Voldemort nói. "Sẽ không có thêm Nhà nào nữa. Biểu tượng, hình vẽ ở cái khiên, và màu sắc của tổ tiên cao quý của ta, là đủ cho tất cả mọi người. Phải không Neville Longbottom?"

Hắn chỉ đũa phép vào Neville, nó vẫn đang cứng ngắt và nín lặng, rồi

hắn ép cái nón vào đầu Neville, che đi đôi mắt của nó. Có sự di chuyển

của đám đông đang đứng trước toà lâu đài, và cùng lúc, bọn Tử Thần

Thực Tử giơ cao đũa phép, giữ những chiến binh của trường Hogwarts

lại.

"Tên Neville ở đây sẽ chứng minh cho chuyện gì sẽ xảy ra với những kẻ đủ ngu ngốc tiếp tục chống lại ta." Voldemort nói, và với một cú đập bằng đũa phép, hắn làm cho cái Nón Phân Loại bốc cháy.

Những tiếng thét như xé tan bình minh và Neville cháy rực, lửa bén thành từng đốm, nó không di chuyển được và Harry không thể chịu

đựng thêm được nữa: Nó phải hành động - Và rồi, rất nhiều thứ cùng xảy ra một lúc.

Họ nghe thấy tiếng ồn ào từ ranh giới xa xôi của ngôi trường giống

như hàng trăm người đang di chuyển qua những bức tường ngoài tầm

mắt họ và chạy về phía toà lâu đài, thét lên những tiếng kêu đấu

tranh. Cùng lúc, Grawp ì ạch đi quanh toà lâu đài và kêu la:

"HAGGER!" Tiếng than khóc của nó được trả lời bằng tiếng gầm từ

những người khổng lồ theo phe Voldemort: Bọn chúng chạy về phía

Grawp như những con voi, làm nên trận động đất. Sau đó, những

móng guốc, tiếng búng cung tên, và những mũi tên bất thình lình vây

quanh bọn Tử Thần Thực Tử, chúng phá bỏ hàng ngũ, kêu thét lên

ngạc nhiên. Harry vội lấy chiếc Áo khoác Tàng hình từ trong áo choàng

ra, trùm qua đầu, và nhảy lên, cùng lúc Neville cũng đã di chuyển

được. Với một sự di chuyển mau lẹ, Neville đã phá vỡ được lời nguyền

Trói Toàn Thân đặt lên nó: cái nón đang cháy rơi ra khỏi nó và nó rút

ra từ dó một thứ gì đó bằng bạc, với một cái cán lộng lẫy hồng ngọc...

Tiếng rút gươm không thể nghe được bởi tiếng gầm của đám đông

đang tiến đến hoặc tiếng va chạm chan chát của bọn khổng lồ hay

tiếng chạy tán loạn của bọn Nhân mã, và những tiếng động ấy đã thu

hút hết sự chú ý của mọi con mắt. Với một cú chém duy nhất, Neville

chặt cái đầu khổng lồ của con rắn đi, cái đầu quay tròn ở trên không,

lập loè phản chiếu ánh sáng từ cửa ra vào, và cái mồm của Voldemort

há hốc trong tiếng thét giận dữ mà không ai có thể nghe thấy, và cơ

thể của con rắn rơi uỵch xuống sàn, cạnh chân nó - Nấp dưới tấm Áo

khoác Tàng hình, Harry tạo nên một bùa Khiên ở giữa Neville và

Voldemort trước khi hắn có thể giơ cao cây đũa phép. Sau đó, át đi

những tiếng kêu, những tiếng gầm, và tiếng giậm chân to như sấm

của những tên khổng lồ đang chiến đấu, tiếng la của lão Hagrid vang lên to nhất.

"HARRY!" Lão Hagrid hét lên. "HARRY - HARRY ĐÂU RỒI?"

Sự hỗn loạn bao trùm. Sự tấn công dữ dội của đoàn Nhân mã khiến bọn Tử Thần Thực Tử chạy tán loạn, mọi người đều cố chạy trốn khỏi những bước chân thình thịch của bọn khổng lồ, và tiếng quân tiếp viện đến từ nơi mà chẳng ai biết vang lên như sấm, càng ngày càng gần hơn; Harry nhìn thấy những sinh vật có cánh khổng lồ bay vút quanh đầu bọn khổng lồ theo phe Voldemort, những con Tử mã và con Bằng Mã Buckbeak cào cấu mắt chúng, còn Grawp đấm thùm thụp vào chúng, và giờ đây, những phù thuỷ bảo vệ Hogwarts và các Tử Thần Thực Tử đều bị ép trở lại toà lâu đài. Harry đang hét lên những lời nguyền và những bùa chú vào bất kỳ Tử Thần Thực Tử nào mà nó thấy, và bọn chúng càu nhàu dữ dội, không biết ai hoặc cái gì đã đánh lén bọn chúng, và cơ thể của bọn chúng bị đám đông đang rút lui giẫm đạp lên.

Vẫn trốn dưới tấm áo khoác Tàng hình, Harry bị đẩy tới cửa ra vào: nó

tìm kiếm Voldemort và thấy hắn ngang qua phòng, bắn ra những câu

thần chú từ đũa phép khi lui vào Đại Sảnh Đường, hắn vẫn hét lên chỉ

đạo bọn thuộc hạ, cùng lúc bắn những lời nguyền sang bên trái và bên

phải, Harry gọi lên nhiều bùa Khiên nữa, và những người đáng lẽ sẽ trở

thành nạn nhân của Voldemort, Seamus Finnigan và Hannah Abbott,

phóng qua nó vào Đại Sảnh Đường, tham gia vào cuộc chiến đang rất

ác liệt bên trong.

Và giờ, xuất hiện thêm nhiều, rất nhiều chiếm lấy những bậc thang

trên cùng, và Harry thấy anh Charlie Weasley vượt qua thầy Horace

Slughorn, ông vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xanh của mình. Họ có vẻ đã trở

lại là những người lãnh đạo gia đình và bạn bè của mỗi học sinh trường

Hogwarts vẫn đang trụ lại để chiến đấu, cùng với những chủ cửa hàng

và chủ nhà ở làng Hogsmeade. Các nhân mã Ban, Ronan, và Magorian

xông vào sảnh với tiếng lóc cóc của móng vuốt, cùng lúc, đằng sau

Harry, bản lề của cánh cửa dẫn tới nhà bếp nổ tung.

Các con gia tinh của trường Hogwarts tràn tới cửa ra vào, la hét và

vẫy vẫy những cái dao nhỏ thái thịt và những cái dao phay, và ở trên

đầu bọn chúng, cái mặt dây chuyền của chú Regulus nảy trên ngực

của một con gia tinh, đó là Kreacher, cái giọng giống ếch của nó vẫn

có thể nghe rõ trong đống âm thanh hỗn loạn: "Chiến đấu! Chiến đấu!

Chiến đấu vì cậu chủ của tôi, người luôn bảo vệ cho gia tinh! Chiến

đấu với chúa tể Hắc ám, vì cậu chủ Regulus dũng cảm! Chiến đấu!"

Bọn chúng chặt và chém mạnh vào mắt cá chân và cẳng chân của bọn

Tử Thần Thực Tử, khuôn mặt bé nhỏ của chúng ánh lên sự thâm độc,

và ở mọi nơi, Harry thấy bọn Tử Thần Thực Tử đang bị bao vây bởi

những nhóm người đông hơn chúng, bọn chúng tìm cách tránh khỏi

các bùa chú, rút những mũi tên khỏi vết thương, rút những con dao bị

bọn gia tinh đâm vào chân, hoặc đơn giản là cố chạy thoát, nhưng lại bị đoàn người đang tiến tới tóm gọn.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt: Harry đi nhanh qua những cuộc đấu tay đôi, vượt qua những tù nhân đang vật lộn và đi vào Đại Sảnh Đường.

Voldemort đang ở trung tâm của trận chiến, và hắn đang tấn công mạnh mẽ vào mọi nơi trong tầm với. Harry không thể có một tầm ngắm chuẩn xác, nhưng nó cố đến gần hơn, vẫn tàng hình, và Đại Sảnh Đường càng trở nên đông đúc khi tất cả những ai còn có thể đi lại đều đã bước vào trong.

Harry thấy Yaxley ngã sầm xuống sàn bởi lời nguyền của George và Lee Jordan, thấy Dolohov rên la khi gục xuống dưới bàn tay của thầy Flitwick, thấy Walden Macnair bị lão Hagrid ném qua phòng, văng vào bức tường đối diện, và nằm đó bất tỉnh. Nó thấy Ron và Neville cùng

hạ gã Fenrir Greyback, cụ Aberforth đánh bùa Choáng vào Rookwood, ông Arthur và Percy hạ đo ván Thicknesse, và Lucius cùng Narcissa

Malfoy chạy qua đám đông, thậm chí không thèm đánh nhau, gào thét gọi tên con trai mình.

Voldemort giờ đang đấu với cô McGonagall, thầy Slughorn, và chú

Kingsley cùng một lúc, và có một sự căm thù lạnh lẽo trên mặt của

hắn khi họ vẫy đũa phép và cúi đầu xuống quanh hắn, không thể kết liễu hắn.

Mụ Bellatrix cũng đang chiến đấu, cách Voldemort năm mươi yard, và cũng giống như chủ nhân của mình, mụ cũng đang đấu với ba người

một lúc: Hermione, Ginny, và Luna, tất cả đều đang chiến đấu hết sức mình, nhưng mụ Bellatrix ngang bằng với cả ba đứa cộng lại, và sự

chú ý của Harry bị phân tán khi một lời nguyền Chết Chóc sượt qua

Ginny, cô bé chỉ cách cái chết có vài phân. Nó đổi hướng, chạy về phía mụ Bellatrix thay vì Voldemort, nhưng trước khi nó có thể tiến lên vài bước, nó bị đẩy sang một bên.

"KHÔNG PHẢI CON GÁI CỦA TA, ĐỒ CHÓ CÁI!"

Bà Weasley cởi áo ra khi bà chạy đến, giải phóng tay của bà. Mụ

Bellatrix xoay xung quanh, gầm rú lên với tiếng cười khi thấy đối thủ mới của mụ.

"TRÁNH RA!" Bà Weasley hét lên với ba cô gái, và với một cú vụt

mạnh đũa phép, bà bắt đầu chiến đấu. Harry theo dõi trong sự kinh

hoàng và phấn chấn khi đũa phép của bà Molly Weasley quất xuống và xoắn lại, và nụ cười của mụ Bellatrix Lestrange bỗng trở thành tiếng gầm gừ. Các tia sáng bay ra từ cả hai đầu đũa phép, sàn nhà dưới

chân hai phù thuỷ trở nên nóng và vỡ vụn ra; cả hai người đàn bà đều chiến đấu để giết đối thủ của mình.

"Không!" Bà Weasley hét lên khi một vài học sinh chạy lên phía trước,

cố gắng để giúp bà. "Quay lại đi! Quay lại đi! Mụ ấy là của ta!"

Hàng trăm người giờ đứng dựa vào tường, theo dõi hai cuộc chiến,

giữa Voldemort và ba đối thủ của hắn, mụ Bellatrix và bà Molly, còn

Harry đứng đó, tàng hình, bị giằng xé giữa hai cuộc chiến, nó muốn

tấn công và bảo vệ, nhưng không chắc là sẽ không đánh trúng những người vô tội.

"Chuyện gì sẽ xảy ra với những đứa trẻ nếu ta giết bà?" Mụ Bellatrix

trêu chọc, điên loạn y hệt chủ nhân của mụ, mụ nhún nhẩy để tránh

những lời nguyền của bà Molly quanh mụ. "Khi người mẹ sẽ ra đi giống như Freddie?"

"Người-sẽ-không-bao-giờ-được-chạm-vào-những-đứa-con-ta-một-lần-nữa!" Bà Weasley thét lên.

Mụ Bellatrix cười to, sự vui sướng trong nụ cười của mụ giống hệt khi

chú Sirius ngã xuống qua tấm màn che, và bất thình lình, Harry biết chuyện đó sẽ xảy ra trước cả khi nó xảy ra. Lời nguyền của bà Molly bay vút qua phía dưới cánh tay đang duỗi thẳng của mụ Bellatrix và đánh thẳng vào ngực mụ, ngay trúng tim.

Nụ cười hả hê của mụ Bellatrix như bị đóng băng lại, mắt mụ lồi ra:

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mụ biết chuyện gì đã xảy ra, mụ

ngã xuống, và đám đông đang theo dõi gầm rú lên, còn Voldemort thì gào thét.

Harry cảm giác như thể nó nhìn thấy một cảnh quay chậm: nó thấy

cô Mcgonagall, chú Kingsley và thầy Slughorn bị đánh bật về phía sau,

họ ngã xuống và rên rỉ, cơn giận dữ điên cuồng của Voldemort đã đạt

đến đỉnh điểm, hắn gây ra một vụ nổ với sức mạnh của một quả bom.

Voldemort giơ cao đũa phép và chỉ thẳng vào bà Molly Weasley.

"Protego!" (Bảo vệ!) Harry gầm lên, cái bùa Khiên xuất hiện ở giữa Sảnh, và Voldemort nhìn quanh để tìm ngọn nguồn của nó, đúng lúc Harry rốt cuộc cũng cởi tấm áo Tàng hình ra.

Những tiếng kêu vì sốc, những tiếng hoan hô, những tiếng la hét vang lên từ mọi phía cùng lúc: "Harry!" "CẬU ẤY VẪN SỐNG!". Khi Harry và Voldemort nhìn nhau, và cùng lúc bắt đầu đi thành vòng tròn, đám

đông sợ hãi, sự im lặng bất chợt xuất hiện và bao trùm hoàn toàn.

"Tôi không muốn ai giúp cả." Harry nói to, và trong sự tĩnh lặng hoàn toàn ấy, tiếng nói của nó vang vọng tựa như tiếng kèn xung trận.

"Chuyện đó phải diễn ra thế này. Đó phải là tôi."

Voldemort rít lên.

"Potter không có ý như thế đâu..." Hắn nói, đôi mắt đỏ ké mở to. "Đó không phải là cách nó hay làm, phải không? Mày định sử dụng ai làm lá chắn cho mày ngày hôm nay đây, Potter?"

"Không ai cả," Harry nói một cách đơn giản. "Không còn cái Trường

sinh Linh giá nào nữa. Chỉ còn hai chúng ta. Không ai có thể sống khi

người kia còn tồn tại, và một trong số hai chúng ta sẽ phải ra đi mãi mãi..."

"Một trong hai?" Voldemort chế nhạo, và cả người hắn như rung lên,

đôi mắt đỏ ké nhìn chằm chằm như một con rắn đang chuẩn bị vồ mồi. "Mày nghĩ đó sẽ là mày, phải không, thằng bé sống sót một cách tình cờ, và bởi vì lão Dumbledore đã che chở?"

"Tình cờ, phải không, khi má tao đã chết để cứu tao?" Harry nói. Họ

vẫn đang di chuyển sang hai bên, cả hai, trong cái vòng tròn hoàn

hảo, cố gắng giữ khoảng cách với nhau, và với Harry, nó không thấy

khuôn mặt nào khác trừ khuôn mặt của Voldemort. "Tình cờ, khi tao

quyết định chiến đấu trong cái nghĩa địa ấy? Tình cờ, khi tao không

thèm tự vệ vào tối nay, và vẫn sống, và trở lại để chiến đấu lần nữa?"

"Những sự tình cờ!" Voldemort hét lên, nhưng hắn vẫn chưa tấn công,

và đám đông theo dõi bỗng ớn lạnh như bị tê liệt, và trong số hàng

trăm người đứng ở sảnh, có vẻ không ai dám thở ngoài Voldemort và

Harry. "Sự tình cờ, sự may rủi và cái sự thật là mày luôn than vãn và nấp sau váy áo của những người vĩ đại, và cho phép tao giết họ vì mày!"

"Mày sẽ không giết thêm được ai trong tối nay đâu!" Harry nói khi họ

tiếp tục đi vòng tròn, nhìn chằm chằm vào mắt nhau, màu mắt xanh

nhìn thẳng vào màu mắt đỏ. "Mày sẽ không thể giết bất kỳ ai đâu.

Mày hiểu chứ? Tao đã sẵn sàng chết để ngăn mày chạm tới mọi

người..."

"Nhưng mày không..."

"Ý tao là, đó là những gì tao đã làm. Tao đã làm giống như má tao.

Những người ở đây sẽ được bảo vệ khỏi mày. Mày không nhận thấy là không hề có câu thần chú nào của mày làm họ bị thương à? Mày

không thể hành hạ họ. Mày không thể chạm vào họ. Mày không học

được gì từ những sai lầm, Riddle à, có phải không?"

"Mày dám -"

"Phải, tao dám!" Harry nói. "Tao biết rất nhiều thứ mà mày không biết, Tom Riddle à. Tao biết rất nhiều thứ quan trọng còn mày thì không. Có muốn nghe một chút không, trước khi mày lại phạm phải một sai lầm lớn khác?"

Voldemort không nói gì, nhưng vẫn lảng vảng quanh vòng tròn, và Harry biết nó đang tạm thôi miên được hắn và hắn đang bị dồn vào đường cùng, do dự bởi khả năng đáng sợ nhất là Harry thực sự biết một bí mật cuối cùng...

"Đó lại là tình yêu à?" Voldemort nói, khuôn mặt rắn của hắn chế

nhạo. "Giải pháp được yêu thích của lão Dumbledore, tình yêu, thứ mà

lão khẳng định có thể chiến thắng cái chết, cho dù tình yêu cũng

không thể giúp lão ngừng rơi khỏi cái toà tháp và ngã gục như một

hình nhân già nua? Tình yêu, là thứ đã cũng chẳng ngăn ta nghiền nát

người mẹ Máu bùn của mày như một con gián, Potter - lần này, có vẻ

sẽ không có ai yêu quý mày đến mức chạy tới và lĩnh lời nguyền hộ

mày đâu. Vậy cái gì sẽ ngăn cho mày không chết khi tao tấn công đây?"

"Có một thứ thôi!" Harry nói, và họ vẫn tiếp tục đi vòng tròn quanh nhau, không có gì giữ họ lại trừ cái bí mật cuối cùng.

"Vậy, nếu không phải tình yêu sẽ giúp mày lần này," Voldemort nói. "Chắc mày phải tin rằng mày biết những phép thuật mà tao không biết, hay đó là một vũ khí mạnh hơn cả tao?"

"Tao tin vào cả hai." Harry nói, và nó thấy sự kinh hoàng lan rộng

trên khuôn mặt giống rắn, mặc dù nó biến mất ngay lập tức;

Voldemort bắt đầu cười, và âm thanh đó còn đáng sợ hơn cả tiếng hét

của hắn; không có tính người và điên cuồng, vọng khắp cái Sảnh yên lặng.

"Mày nghĩ mày biết nhiều phép thuật hơn tao à?" hắn nói. "Hơn tao, hơn Chúa Tể Voldemort, người đã thực hiện được những phép thuật mà bản thân lão Dumbledore chưa bao giờ dám mơ tới?"

"Ồ, cụ đã mơ về những thứ đó," Harry nói. "Nhưng cụ biết nhiều về chúng hơn mày, nhiều đến mức cụ đã không hành động như mày đã hành động."

"Ý mày là lão ta yếu ớt à?" Voldemort cười phá lên. "Quá yếu ớt để đương đầu với thách thức, quá yếu ớt để có được thứ lẽ ra là của lão ấy, và sẽ là của tao!"

"Không, cụ thông minh hơn mày nhiều!" Harry nói. "Một phù thuỷ giỏi hơn mày, một con người tốt hơn mày!"

"Tao đã gây ra cái chết của lão Dumbledore!"

"Mày nghĩ là mày đã làm thế!" Harry nói. "Nhưng mày đã nhầm!"

Lần đầu tiên, đám đông theo dõi như khuấy động khi hàng trăm con người đứng quanh tường cùng thở một lúc.

"Lão Dumbledore đã chết!" Voldemort nhấn mạnh từng từ với Harry

như thể những từ ngữ ấy sẽ gây ra cho nó sự đau đớn không thể chịu đựng nổi. "Xác của lão ấy đã thối rữa trong cái nấm mộ cẩm thạch

trong khuôn viên toà lâu đài. Tao đã nhìn thấy, Potter, và lão ấy sẽ không trở lại."

"Đúng, cụ Dumbledore đã chết!" Harry nói một cách bình tĩnh. "Nhưng không phải do mày giết cụ. Cụ đã chọn cách chết riêng cho cụ, cụ đã chọn nó hàng tháng trước đó, sắp xếp tất cả mọi việc với người mà

mày vẫn nghĩ là bầy tôi trung thành của mày."

"Cái giấc mơ trẻ con này là gì vậy?" Voldemort nói, nhưng hắn vẫn không tấn công, đôi mắt đỏ ké của hắn không rời khỏi Harry.

"Thầy Severus Snape không phải người của mày!" Harry nói. "Thầy Snape là người của cụ Dumbledore. Là người của cụ Dumbledore kể từ cái giây phút mày bắt đầu săn đuổi má tao. Và mày không bao giờ

nhận ra điều đó, bởi vì mày không thể hiểu được. Mày chưa bao giờ thấy thầy Snape gọi thần Hộ mệnh lên, phải không, Riddle?"

Voldemort không trả lời. Họ vẫn đi vòng quanh, như những con sói chuẩn bị xé xác đối phương ra thành từng mảnh.

"Thần Hộ mệnh của thầy Snape là một con nai cái." Harry nói. "Giống

hệt má của tao, bởi vì thầy đã yêu bà ấy gần như cả đời, từ lúc họ còn

là những đứa trẻ. Đáng lẽ mày phải nhận ra..." Nó nói khi thấy lỗ mũi

của Voldemort toé lửa. "Thầy ấy đã đề nghị mày tha cho bà ấy, phải không?"

"Hắn thèm muốn con mụ ấy, đó là tất cả!" Voldemort cười khinh bỉ. "Nhưng khi mụ ấy đã chết, hắn đồng ý là còn có những người phụ nữ khác, thuần chủng, xứng đáng hơn với hắn..."

"Dĩ nhiên thầy ấy nói với mày điều đó!" Harry nói. "Nhưng thầy ấy đã làm gián điệp cho thầy Dumbledore kể từ giờ phút mày đe doạ má tao, và thầy ấy đã chống lại mày kể từ đó! Cụ Dumbledore cũng gần như đã chết khi thầy Snape kết thúc cụ."

"Chẳng có vấn đề gì cả!" Voldemort cười ngặt nghẽo, hắn đã nghe

từng từ một với một sự chú ý cao độ, nhưng giờ hắn đang khúc khích những tràng cười điên dại. "Snape có là người của tao hay của lão Dumbledore thì cũng chẳng có vấn đề gì, những chướng ngại vật tầm thường mà chúng đặt trên con đường của tao cũng thế! Tao đã đè bẹp chúng y như khi tao nghiền nát má mày, tình yêu vĩ đại của Snape! Ồ, nhưng nghe cũng hay đấy, Potter à, nhưng theo cái cách mà mày

không thể hiểu được đâu!"

"Lão Dumbledore đã cố giữ cái Đũa Phép Tiền Bối tránh xa khỏi tao!

Lão đã tính để Snape là chủ nhân thực sự của chiếc đũa! Nhưng tao đã đi trước mày một bước rồi, thằng oắt con ạ - Tao đã cầm được vào cái đũa trước cả khi mày có thể chạm tới, tao đã hiểu ra sự thật trước khi mày có thể khám phá ra, tao đã giết Severus Snape ba tiếng trước, và cái Đũa Phép Tiền Bối, cái Đũa của thần Chết, cái đũa của Định mệnh thực sự là của tao! Kế hoạch cuối cùng của lão Dumbledore đã đi sai

hướng rồi, Harry Potter!"

"Ồ, đúng thế!" Harry nói. "Mày nói đúng đấy. Nhưng trước khi mày cố giết tao, tao khuyên mày hãy suy nghĩ về những việc mày đã làm... Hãy nghĩ, và hãy ăn năn, Riddle à..."

"Cái quái gì vậy."

Trong tất cả những điều Harry nói với hắn, ngoại trừ những sự đe doạ và lời giễu cợt, không gì khiến Voldemort sốc như lời nói vừa rồi. Harry thấy con ngươi của hắn nối với những vết rạch mỏng, thấy nước da quanh mắt hắn trắng bệch.

"Đó là cơ hội cuối cùng của mày!" Harry nói. "Đó là tất cả những gì

còn lại... Tao thấy mày sẽ khác... Hãy là một con người... cố gắng... cố gắng ăn năn..."

"Mày dám-" Voldemort lặp lại lần nữa.

"Đúng, tao dám," Harry nói. "Bởi kế hoạch cuối cùng của cụ

Dumbledore không hề đem lại cho tao điều gì không mong đợi. Mà nó đem lại cho mày, Riddle à."

Bàn tay của Voldemort run run khi cầm cây đũa Tiền Bối, và Harry thì cầm chặt cái đũa của Draco. Thời khắc ấy, nó biết, sắp đến rồi.

"Cái đũa ấy vẫn không chịu hoạt động đúng cách với mày bởi mày đã

giết sai người. Thầy Severus Snape chưa bao giờ là chủ nhân thực sự của cây Đũa Tiền Bối. Thầy ấy chưa bao giờ đánh bại được cụ Dumbledore."

"Hắn đã giết..."

"Mày không nghe à? Thầy Snape chưa bao giờ đánh bại được cụ

Dumbledore! Cái chết của cụ Dumbledore đã được thoả thuận giữa họ!

Cụ Dumbledore định chết nhưng không bị đánh bại, và là chủ nhân

thực sự cuối cùng của cái đũa! Nếu kế hoạch ấy thành công, sức mạnh

của cái đũa sẽ chết cùng với cụ, bởi lẽ không ai giành được nó từ cụ!"

"Nhưng sau đó, Potter, lão Dumbledore đã rất hào phóng khi cho tao

cây đũa!" Giọng của Voldemort bỗng chuyển sang hài lòng một cách

độc ác. "Tao đã ăn cắp cái đũa từ nấm mồ chủ nhân cuối cùng của nó! Tao đã gỡ bỏ nó ra, chống lại ước muốn của chủ nhân cuối cùng! Sức mạnh của nó giờ là của tao!"

"Mày vẫn không hiểu, Riddle à, phải không? Chiếm giữ cái đũa là chưa

đủ! Cầm lấy nó, sử dụng nó, không làm cho nó nó thực sự là của mày.

Mày không nghe cụ Ollivander nói gì à? Đũa phép chọn phù thuỷ... Cây

Đũa Tiền Bối đã nhận ra chủ nhân mới của nó trước khi cụ Dumbledore

chết, một người mà thậm chí chưa hề đặt tay lên nó. Chủ nhân mới đã

gỡ bỏ cái đũa ra khỏi cụ Dumbledore, đi ngược lại ý muốn của cụ, hắn

không hề thực sự nhận ra hắn vừa làm gì, không nhận ra rằng cái đũa

phép nguy hiểm nhất thế giới vừa trao lòng trung thành của nó cho hắn..."

Ngực của Voldemort phồng lên xẹp xuống liên hồi, và Harry cảm thấy lời nguyền ấy đang đến, cảm thấy nó đang được tạo ra từ bên trong cái đũa đang chỉ thẳng vào mặt nó.

"Chủ nhân thực sự của chiếc Đũa Tiền Bối là Draco Malfoy."

Sự kinh hoàng tuyệt đối biểu hiện trên khuôn mặt của Voldemort trong phút chốc, rồi biến mất ngay.

"Nhưng thế thì sao chứ?" Hắn nói nhẹ nhàng. "Kể cả mày đúng, Potter à, thì cũng chẳng có gì khác biệt đến mày và tao cả. Mày đã không còn cái đũa phép lông phượng hoàng nữa rồi: Chúng ta sẽ chỉ chiến đấu

bằng kỹ năng mà thôi... và sau khi tao giết mày, tao có thể sẽ chăm sóc thằng Draco Malfoy..."

"Quá muộn rồi!" Harry nói. "Mày đã bỏ lỡ cơ hội. Tao đã đi trước một bước. Tao đã đánh bại Draco hàng tuần trước. Tao đã lấy được cái đũa phép này từ tay nó."

Harry giơ cái đũa làm từ cây tảo gai ra, và nó cảm giác mọi con mắt trong Sảnh đều đổ dồn vào nó.

"Vậy, đã đến lúc rồi, phải không?" Harry thì thầm. "Liệu cái đũa trong

tay mày có biết chủ nhân cuối cùng của nó đã bị tước vũ khí không?

Bởi nếu có... Tao mới là chủ nhân thực sự của cây Đũa Tiền Bối."

Ánh sáng đỏ-vàng bỗng xuất hiện đột ngột trên bầu trời bị phù phép phía trên đầu họ, khi quầng mặt trời chói loá mọc lên trên ngưỡng cửa sổ gần nhất. Ánh sáng chiếu vào mặt họ cùng một lúc, mặt của

Voldemort bất chợt giống như một thứ gì đó đang cháy. Harry nghe thấy một giọng cao the thé, và nó cũng cầu nguyện khi hét lên, nhắm mục tiêu bằng cái đũa của Draco:

"Avada Kedavra!"

"Expelliarmus!"

Vụ nổ giống như bắn súng thần công, và ngọn lửa vàng nổ ra ở giữa họ, ở cái trung tâm chết chóc của vòng tròn họ đã bước đi, đánh dấu điểm mà hai lời nguyền đụng vào nhau. Harry thấy tia sáng xanh của Voldemort gặp lời nguyền của nó, thấy cái Đũa Tiền Bối bay cao, màu sẫm của nó đối nghịch với bình minh, nó quay tròn trên cái trần nhà bị phù phép giống như đầu của con Nagini, quay tròn qua không trung để đến với chủ nhân mà nó sẽ không tiêu diệt, là người rốt cuộc đã hoàn toàn sở hữu nó.Và Harry, với kỹ năng chính xác của một Tầm Thủ, bắt lấy cây đũa bằng bàn tay rảnh rỗi của mình. Cùng lúc, Voldemort ngã ra đằng sau, bàn tay mở rộng, con ngươi bị rạch của con mắt đỏ tươi quay tròn về phía trước. Tom Riddle ngã xuống sàn, như một hành động cuối cùng giống người thường, cơ thể của hắn lờ mờ và teo lại, bàn tay trắng bệch trống trơn, khuôn mặt giống rắn vô hồn và không ý thức. Voldemort đã chết, bị giết bởi chính lời nguyền của hắn bật trở lại, và Harry đứng đó với hai cây đũa phép trong tay, nhìn xuống cái xác đối thủ của mình. Một giây run rẩy giành cho sự yên lặng, khoảnh khắc choáng váng

như ngừng lại: và rồi sự ồn ào nổ ra quanh Harry khi những tiếng la hét, tiếng gầm rú và hoan hô của những người đang theo dõi tràn ngập không gian. Mặt trời vừa mới mọc giờ đã toả sáng khi họ chạy rầm rầm như sấm về phía nó, những người đầu tiên chạm vào nó là Ron và Hermione, bàn tay của chúng ôm chầm lấy nó, những tiếng

kêu nghe không rõ như muốn làm nổ tung tai nó. Rồi Ginny, Neville và Luna cũng ở đó, rồi cả nhà Weasley và lão Hagrid, chú Kingsley, cô Mcgonagall cùng thầy Flitwick và cô Sprout, và Harry không thể nghe thấy họ la hét cái gì, không thể nói được bàn tay nào đang tóm lấy nó, kéo nó đi, cố gắng ôm một phần cơ thể nó, hàng trăm người đổ dồn vào, tất cả bọn họ đều quyết phải được chạm vào người Đứa Bé Sống Sót, bởi lẽ cuối cùng, mọi chuyện đã chấm dứt...

Mặt trời đã chiếu sáng trên trường Hogwarts, và Đại Sảnh Đường rực

rỡ ánh đèn và sự sống. Harry trở thành một phần không thể thiếu của

những cảm xúc lẫn lộn, vui sướng và tang tóc, đau buồn và hân hoan.

Họ muốn nó ở lại với họ, người lãnh đạo và biểu tượng của họ, vị cứu

tinh và người dẫn đường của họ, và nó đã không ngủ, nó chỉ muốn gặp

từng nhóm người, có lẽ từng người một mà thôi. Nó phải nói chuyện

với gia quyến của những người đã mất, vỗ tay với họ, chứng kiến

những giọt nước mắt của họ, nhận những lời cám ơn của họ, nghe

những tin tức giờ tràn ngập mọi nơi vào buổi sáng: Những người bị ếm lời nguyền Độc Đoán đã trở lại là chính họ, những Tử Thần Thực Tử đã chạy trốn hoặc bị bắt, những người vô tội ở ngục Azkaban vừa được

thả ra và chú Kingsley Shacklebolt đã được tạm thời chỉ định làm Bộ Trưởng Bộ Pháp thuật...

Họ chuyển cái xác của Voldemort và đặt hắn nằm ở một căn phòng

ngoài Sảnh, tránh xa những cái xác của Fred, cô Tonks, thầy Lupin,

Colin Creevey, và năm mươi người khác đã chết khi chiến đấu. Cô

McGonagall đã thay thế dãy bàn của các Nhà, nhưng cũng không có ai

còn ngồi theo Nhà nữa: Tất cả đều ngồi lẫn lộn với nhau, giáo viên và

học sinh, phụ huynh và những con ma, nhân mã và gia tinh, và nhân

mã Firenze đang nằm hồi phục ở một góc, còn Grawp đang ngồi ngang

qua một cái cửa sổ bị vỡ, và mọi người đang nhét thức ăn vào cái miệng đang há toác ra cú nó. Một lúc sau, kiệt sức và mệt mỏi, Harry thấy mình đang ngồi ở một cái ghế cạnh Luna.

"Nếu em là anh, em sẽ muốn một chút bình yên và tĩnh lặng." Cô bé

nói.

"Anh cũng thích thế." Nó trả lời.

"Em sẽ đánh lạc hướng họ cho." Cô bé nói. "Hãy dùng cái Áo khoác của anh."

Và trước khi nó có thể nói bất kỳ từ nào, cô bé đã hét lên: "Ô, nhìn

kìa, một con Blibbering Humdinger!" và chỉ ra ngoài cửa sổ. Mọi người

nghe thấy đều nhìn quanh, và Harry trùm chiếc Áo khoác lên người, rồi

đứng dậy. Bây giờ, nó có thể đi ngang qua Sảnh mà không bị làm

phiền. Nó để ý thấy Ginny ngồi cách đó hai bàn, tựa đầu lên vai mẹ:

bọn chúng sẽ có thời gian để nói chuyện sau, có rất nhiều giờ, nhiều

tháng và có lẽ là rất nhiều năm để nói chuyện. Nó thấy Neville, thanh

gươm của Gryffindor nằm cạnh cái đĩa của Neville khi nó ăn, nó đang

bị vây quanh bởi một nhóm những người hâm mộ nhiệt thành. Dọc

theo những cái bàn đã đi qua, nó phát hiện ba người nhà Malfoy, túm

tụm bàn bạc với nhau xem gia đình chúng có nên ở đây hay không,

nhưng chả ai để ý đến chúng. Ở mọi nơi, nó đều thấy những sự sum

họp quen thuộc, và rốt cuộc, nó cũng tìm thấy hai người mà nó muốn gặp nhất.

"Mình đây!" Nó thì thầm, nấp ở giữa hai đứa. "Các cậu sẽ đi với mình chứ?"

Bọn chúng cùng đứng dậy, và nó, Ron cùng Hermione cùng nhau rời khỏi Đại Sảnh Đường. Những thớ gỗ ở cầu thang cẩm thạch không

còn, một phần của lan can đã biến mất, gạch vụn và những vết máu khô xuất hiện ở mỗi bậc thang chúng bước lên. Ở đâu đó xa xôi, chúng nghe thấy con yêu tinh Peeves phóng vọt qua hành lang, hát vang bài ca chiến thắng mà nó tự sáng tác:

Chúng ta đã làm được, chúng ta đánh bại chúng, Potter nhỏ bé thật

giỏi.

Và Voldy đã về trời, vì thế hãy vui chơi nào!

(Tác giả chơi các từ đồng âm ở đây: We, wee, Voldy, moldy - ND)

"Nó thực sự đem lại cho chúng ta cảm giác về nơi khởi nguồn của mọi bi kịch, phải không?" Ron nói, mở một cánh cửa để Harry và Hermione đi qua.

Hạnh phúc sẽ tới, Harry nghĩ, nhưng vào lúc này, nó đang mệt lử, và

nỗi đau của việc mất đi Fred, thầy Lupin và cô Tonks đâm vào nó như

một vết thương khi nó bước lên từng bậc thang. Giờ, nó chỉ cảm thấy

một sự khuây khoả kỳ diệu và một niềm khát khao được ngủ. Nhưng

trước hết, nó nợ một lời giải thích với Ron và Hermione, những người

đã gắn bó lâu dài với nó, và bọn chúng xứng đáng để biết sự thật. Nó

cẩn thận kể lại chi tiết những gì nó thấy trong cái Chậu Tưởng ký và

chuyện đã xảy ra trong khu rừng, và bọn chúng thậm chí còn chưa kịp bắt đầu bày tỏ sự sợ hãi và ngạc nhiên thì chúng đã đến một nơi mà chúng đang định đến, mặc dù không ai trong số bọn chúng nhắc đến địa điểm ấy.

Kể từ lần cuối cùng Harry nhìn thấy, cái đầu thú canh gác lối vào

phòng hiệu trưởng đã bị đẩy ra chỗ khác; nó đứng sang một bên,

trông có vẻ mệt mỏi, và Harry thắc mắc liệu nó có còn phân biệt được

mật khẩu hay không. "Chúng tôi đi lên được không?" Nó hỏi cái đầu thú.

"Thoải mái đi!" Cái đầu thú lầm bầm.

Bọn chúng trèo qua cái đầu thú và đi lên cái cầu thang xoắn bằng đá

và nó từ từ đi lên như một cầu thang cuốn. Harry mở cánh cửa phía

trên. Nó nhìn liếc qua cái chậu Tưởng ký bằng đá mà nó đã để lại trên

bàn, và rồi một tiếng động điếc tai làm nó hét lên, nó nghĩ đến những

lời nguyền và sự trở lại của bọn Tử Thần Thực Tử, sự hồi sinh của

Voldemort...

Nhưng đó là tiếng vỗ tay. Khắp quanh tường, những hiệu trưởng của trường Hogwarts đều đứng cả dậy để hoan hô, họ vẫy mũ và trong vài trường hợp, vẫy cả bộ tóc giả, họ tiến đến khung tranh để nắm lấy tay nhau: họ nhảy múa trên những chiếc ghế được vẽ: cụ Dilys Derwent khóc mà chẳng xấu hổ gì; cụ Dexter Fortescue vẫy vẫy cái ống nghe; còn cụ Phineas Nigellus đang gọi nó bằng thứ tiếng cao vút, lạo xạo. "Và hãy nhớ rằng nhà Slytherin cũng đã tham gia vào! Hãy đừng để sự đóng góp của chúng tôi trôi vào quên lãng!"

Nhưng đôi mắt Harry chỉ nhìn vào người đứng ở tấm chân dung lớn nhất, ngay phía sau chiếc ghế của hiệu trưởng. Nước mắt chảy xuống từ cặp kính nửa vầng trăng xuống chòm râu bạc, niềm tự hào và sự biết ơn toả ra từ cụ là sự an ủi với Harry giống như bài ca phượng

hoàng. Cuối cùng, Harry giơ tay lên, và các bức chân dung khác đều kính cẩn im lặng, mỉm cười và chùi mắt, háo hức chờ đợi nó lên tiếng. Nó nói thẳng với cụ Dumledore, tuy nhiên, nó lựa chọn từ ngữ với một sự cẩn thận cao độ. Mặc dù đã kiệt sức và mắt đã díp lại, nó vẫn cố nỗ lực lần cuối, tìm kiếm một lời khuyên cuối cùng.

"Cái vật được giấu trong trái Snitch đó." Nó bắt đầu. "Con đã đánh rơi trong rừng. Con không biết chính xác nó ở đâu, nhưng con sẽ không đi tìm kiếm nó một lần nữa đâu. Thầy có đồng ý không ạ?"

"Ta đồng ý, cậu bé của ta." Cụ Dumbledore nói, trong lúc các bức

tranh khác trông rất tò mò và lúng túng. "Một quyết định thông minh và dũng cảm đấy, nhưng đó là những gì ta mong chờ ở con. Có ai khác biết chỗ nó rơi xuống không?"

"Không ai cả." Harry nói, và cụ Dumbledore gật đầu thích thú.

"Tuy nhiên, con sẽ tiếp tục giữ món quà của ông Ignotus," Harry nói, và cụ Dumbledore tươi cười rạng rỡ.

"Tất nhiên, Harry, nó mãi mãi là của con, cho đến khi con chuyển nó cho ai đó!"

"Và nó đây."

Harry giơ cao cây Đũa Tiền Bối, Ron và Hermione nhìn nó với một sự tôn kính đến nỗi, cho dù đang khá mụ mị và ở trong trạng thái buồn ngủ, Harry cũng không muốn thấy.

"Mình không muốn nó." Harry nói

"Cái gì?" Ron nói to. "Cậu có điên không?"

"Mình biết nó rất mạnh mẽ!" Harry buồn chán nói. "Nhưng mình thích cái đũa của mình hơn. Vì vậy..."

Nó lục lọi cái túi nhỏ quanh cổ nó, và lấy ra hai nửa cây nhựa ruồi

được nối với nhau chỉ bằng sợi lông tốt nhất của lông phượng hoàng.

Hermione đã nói, không thể sửa nó, bởi vì nó bị hư hại quá lớn. Tất cả

những gì nó biết là nếu cách này không được, thì chả có cách nào khác.

Nó đặt cái đũa phép bị gãy lên bàn hiệu trưởng, chạm đầu cây Đũa Tiền Bối vào, và nói. "Reparo."

Khi cái đũa của nó được gắn lại, những tia sáng đỏ bay ra từ đuôi. Nó biết nó đã thành công. Nó cầm cái đũa phép làm từ cây nhựa rồi và phượng hoàng lên, và cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ ở ngón tay, như thể cái đũa và tay nó đang hoan hỉ với sự hội ngộ này.

"Con sẽ đặt chiếc Đũa Tiền Bối," Nó nói với cụ Dumbledore, đang nhìn nó với sự yêu mến và khâm phục lớn. "trở lại nơi mà nó được lấy đi. Nó có thể ở đó. Nếu con chết một cách bình thường như ông Ignotus, sức mạnh của nó sẽ bị phá vỡ, phải không ạ? Người chủ nhân trước của nó không bao giờ bị tiêu diệt. Và đó là sự kết thúc của cái đũa." Cụ Dumbledore gật đầu. Họ cười với nhau.

"Cậu chắc không?" Ron nói. Có một dấu hiệu thèm muốn không rõ ràng trong giọng nói của nó, khi nó nhìn vào cây Đũa Tiền Bối.

"Mình nghĩ Harry đúng đấy." Hermione nói êm ả.

"Cái đũa này gây ra nhiều rắc rối hơn giá trị của nó." Harry nói. "Và thành thực mà nói." Nó quay về phía các bức chân dung, nghĩ về cái giường dán bốn tấm áp phích đang đợi nó ở tháp Gryffindor và tự hỏi liệu Kreacher có mang cho nó một cái bánh sandwich hay không.

"Mình đã có quá đủ rắc rối trong cuộc đời này rồi."

PHẦN KẾT: MƯỜI CHÍN NĂM SAU

Dịch bởi ngocphung93, edited by BKLN

Mùa hè dường như đến đột ngột năm đó. Buổi sáng đầu tiên của

Tháng chín tươi mát như một trái táo, và khi gia đình nhỏ nhún nhảy

qua con đường mòn đến trạm lớn đầy bồ hóng, khói xe cạn kiệt và hơi

thở của khách bộ hành le lói như tơ nhện trong khí lạnh. Hai lồng lớn

đặt trên những cái xe đẩy nặng trĩu mà những bậc cha mẹ đang đẩy;

những con cú bên trong kêu tức tối, và đứa con gái tóc đỏ bước lê sợ

hãi ngay sau những anh trai nó, nắm chặt cánh tay cha nó.

"Không còn lâu nữa, và con cũng sắp được đi mà," Harry bảo nó. "Hai năm," Lily sụt sịt. "Con muốn đi bây giờ cơ!"

Những người đi đường nhìn những con cú tò mò khi gia đình đưa nó đến hàng rào giữa sân ga số chín và mười, giọng Albus vang sau lưng Harry lẫn trong tiếng ồn xung quanh; những đứa con trai anh ấy đã tiếp tục những lý lẽ mà chúng đã bắt đầu trong xe hơi.

"Con sẽ không! Con sẽ không vào Slytherin!" "James, yên nào!" Ginny nói.

"Con chỉ nói là nó có thể," James nói, nhăn mặt với em trai nó. "Có gì sai đâu. Nó có thể vào Slytherin"

Nhưng James bắt gặp ánh mắt của mẹ nó và trở nên yên lặng. Năm người nhà Potter đã đến hàng rào. Với một chút tự mãn nhìn em trai nó qua vai áo, James nắm lấy xe đẩy từ mẹ nó và lao vào. Một lát sau, nó biến mất.

"Ba mẹ sẽ viết thư cho con nhé?" Albus hỏi cha mẹ nó ngay, tranh thủ sự vắng mặt nhất thời của anh trai nó.

"Mỗi ngày, nếu con muốn," Ginny nói.

"Không cần mỗi ngày," Albus nói nhanh, "James nói hầu hết mọi người chỉ nhận thư nhà khoảng 1 lần 1 tháng."

"Chúng ta đã viết cho James 3 lần 1 tuần năm rồi," Ginny nói.

"Và con không tin mọi thứ anh ấy kể con nghe về Hogwarts," Harry nhận xét. "Nó giống như cười cợt con, anh trai con ấy."

Lần lượt, họ đẩy cái xe đẩy thứ hai tới, tăng tốc. Khi họ đến hàng rào, Albus nhăn mặt, nhưng không có va chạm nào xảy ra. Thay vào đó, gia đình hiện vào sân ga số chín ba-phần-tư, mà bị che khuất bởi hơi nước trắng xóa dày đặc từ tàu tốc hành Hogwarts màu đỏ tươi. Những hình ảnh lờ mờ đang tụ tập qua màn sương mờ, mà James không thấy xuất hiện.

"Họ đâu rồi?" Albus lo lắng hỏi, nhìn chăm chú qua những hình dáng mờ sương mà họ đi qua khi họ đến sân ga.

"Chúng ta sẽ tìm họ," Ginny nói cho nó yên dạ.

Nhưng hơi nước dày đặc, và khó nhận ra khuôn mặt của bất kỳ ai. Phân biệt riêng từ giọng nói có vẻ không tự nhiên, Harry nghĩ anh ấy nghe Percy diễn thuyết to tiếng về điều lệ cưỡi chổi, và rất vui lòng bỏ qua lỗi không dừng lại và nói xin chào...

"Em nghĩ chúng kia, Al," Ginny đột ngột nói.

Một nhóm bốn người hiện ra từ sương mù, đứng dọc toa xe cuối cùng. Mặt họ chỉ hiện rõ khi Harry, Ginny, Lily, và Albus đến gần ngay bên họ.

"Chào," Albus nói, giọng hết sức yên tâm.

Roses, người đang đeo huy hiệu Hogwarts mới toanh, tươi cười với nó.

"Lái xe tốt chứ?" Ron hỏi Harry. "Tớ đã bảo mà Hermione không tin. Tớ có thể đậu kỳ thi lái xe của Muggle ấy chứ? Cô ấy nghĩ tớ đã bỏ bùa mê ngải lú người chấm thi."

"Không, em không nói vậy," Hermione nói, "Em hoàn toàn tin tưởng anh."

"Và sự thực là, tớ đã bỏ bùa ông ấy," Ron thì thầm với Harry, khi họ

cùng nhấc rương và cú của Albus lên xe lửa. "Tớ chỉ quên nhìn vào

gương chiếu hậu, và để đối phó, tớ có thể sử dụng Bùa Siêu Cảm giác."

Trở lại sân ga, họ thấy Lily và Hugo, em trai của Rose, đang bàn luận sôi nổi về Nhà mà chúng sẽ được vào khi đến Hogwarts.

"Nếu con không ở Gryffindor, chúng ta sẽ tước quyền thừa kế của con," Ron nói, "nhưng không ép buộc."

"Ron!"

"Anh ấy không có ý đó," Hermione và Ginny nói, nhưng Ron không chú ý nữa. Bắt gặp ánh mắt Harry, nó nghiêng nhìn về một điểm cách đó khoảng năm mươi thước. Hơi nước đã loãng đi trong chốc lát, và ba người hiện rõ khi sương mù di chuyển.

"Nhìn ai kìa."

Draco Malfoy đang đứng đó với với vợ và con trai, áo choàng đen phủ kín cổ. Tóc nó ta hơi ít đi, nổi bật ở cằm. Đứa con trai giống Draco nhiều như là Albus giống Harry. Draco bắt gặp cái nhìn của Harry, Ron, Hermione, và Ginny, khẽ gật đầu, và quay đi.

"Thế đó là Scorpius bé nhỏ à," Ron nói dưới hơi thở. "Chắc chắn con sẽ hơn hẳn nó trong mỗi kỳ kiểm tra, Rosie. Ơn trời con thừa hưởng đầu óc của mẹ con."

"Ron, vì Chúa," Hermione nói, nửa nghiêm nghị nửa buồn cười.

"Đừng cố bảo chúng chống lại nhau ngay cả trước khi chúng bắt đầu đi

học!"

"Em nói đúng, xin lỗi," Ron nói, nhưng không thể giúp chính mình, nói thêm, "Dù sao cũng đừng quá thân thiết với nó, Rosie. Ông ngoại Weasley sẽ không tha thứ cho con nếu con kết hôn với một người huyết thống trong sạch."

"Hey!"

James đã trở lại; nó đã cất rương, cú, và xe đẩy, và hiển nhiên đầy tin tức mới.

"Teddy đã trở lại đó," nó nói không kịp thở, chỉ ra đằng sau qua vai nó vào đám hơi nuớc cuồn cuộn. "Vừa mới thấy anh ấy! Và đoán xem anh ấy đang làm gì? Đang hôn Victoire!"

Nó nhìn chằm chằm những người lớn, rõ thất vọng bởi không có phản ứng.

"Teddy của chúng ta! Teddy Lupin! Hôn Victoire của chúng ta! Anh em họ của chúng ta! Và con hỏi Teddy anh ấy đang làm gì..."

"Con làm gián đoạn họ?" Ginny nói. "Con quá giống Ron..."

"... và anh ấy bảo anh ấy đến để tạm biệt chị ấy! Và anh ấy bảo con đi chỗ khác. Anh ấy đang hôn chị ấy!" James nói thêm lo lắng nó đã không nói rõ ràng hơn.

"Ôi, thật dễ thương nếu họ lấy nhau!" Lily ngây ngất thì thầm. "Teddy thật sự là một thành viên của gia đình sau đó!"

"Nó đã đến ăn tối bốn lần một tuần," Harry nói "Tại sao chúng ta không mời nó sống chung và làm việc đó?"

"Yeah!" James hăng hái nói. "Con không phiền chia sẻ với Al-Teddy phòng ngủ của con!"

"Không," Harry kiên quyết nói, "con và Al sẽ ở chung phòng chỉ khi nào cha muốn căn nhà sụp đổ."

Nó kiểm tra cái đồng hồ cũ mòn vẹt mà đã có lần là của Fabian Prewett.

"Gần mười một rồi, con phải lên tàu thôi."

"Đừng quên gửi tới Neville tình yêu của chúng ta!" Ginny bảo James khi ôm nó.

"Mẹ! Con không thể gửi cho một giáo sư tình yêu!" "Nhưng con biết Neville--"

James đảo tròn mắt.

"Bên ngoài, yeah, nhưng ở trường thầy là giáo sư Longbottom, có phải không? Con không thể đi vào phòng Dược thảo học và đưa cho thầy ấy một tình yêu..."

Lắc đầu vì sự dại dột của mẹ nó, nó làm cho hả hơi bằng cách nhắm một cú đá vào Albus.

"Gặp lại sau, Al. Coi chừng những con Tử mã."

"Em tưởng chúng vô hình mà? Anh nói chúng vô hình mà!"

Nhưng James chỉ cười, để mẹ nó hôn nó, ôm nhẹ cha nó, sau đó nhảy lên xe lửa đang đầy nhanh chóng. Họ thấy nó vẫy tay, sau đó chạy nhanh vào hành lang toa xe để tìm bạn nó.

"Không có gì lo lắng về Tử mã đâu," Harry bảo Albus. "Chúng là

những con vật rất hiền lành, không có gì đáng bận tâm về chúng. Hơn

nữa, con không phải đến trường bằng xe ngựa, con sẽ đi bằng thuyền."

Ginny hôn tạm biệt Albus.

"Gặp con vào Giáng sinh nhé."

"Tạm biệt, Al," Harry nói khi con trai ôm anh. "Đừng quên bác Hagrid đã mời con uống trà vào thứ sáu tới nhé. Đừng làm rối lên với Peeves. Đừng đấu tay đôi với bất kỳ ai cho đến khi con học được cách làm thế nào. Và đừng để James lôi kéo con nhé."

"Nếu con vào Slytherin thì sao?"

Thì thầm vừa đủ một mình cha nó nghe, và Harry biết rằng tầm quan trọng của chuyến khởi hành có thể buộc Albus khám phá ra cảm giác sợ hãi đó chân thật và tuyệt vời như thế nào. Harry cúi xuống để gương mặt Albus ở trên mặt nó. Chỉ duy nhất một trong ba đứa con của Harry, Albus thừa hưởng cặp mắt của Lily.

"Albus Severus," Harry trầm tĩnh nói, để không ai ngoài Ginny có thể nghe, và cô ấy đủ khéo léo để giả vờ vẫy tay với Rose, mà hiện giờ đang ở trên xe lửa, "con đã được đặt tên theo hai người hiệu trưởng trường Hogwarts. Một trong hai người đó là Slytherin và có lẽ ông ấy là người đàn ông can đảm nhất mà cha từng biết."

"Nhưng chỉ nói--"

"-và nhà Slytherin sẽ giành lấy những học sinh xuất sắc, phải không? Không có vấn đề gì với chúng ta, Al. Nếu chuyện đó xảy ra với con, con có thể chọn giữa Gryffindor và Slytherin. Cái nón phân loại luôn lấy lựa chọn của con để quyết định."

"Thật không?"

"Nó đã làm thế với cha," Harry nói.

Nó chưa bao giờ kể với bất cứ đứa con nào trước đây, và nó thấy sự

nghi ngại trong mắt của Albus khi nó nói. Nhưng bây giờ những cánh

cửa đã đóng lại dọc trên xe lửa màu đỏ tía, và những hình bóng mờ

mờ của những bậc cha mẹ đang chia những nụ hôn cuối cùng, những

giây phút cuối đáng nhớ, Albus nhảy lên tàu và Ginny đóng cửa đằng

sau nó. Những học sinh vẫy tay từ những cửa sổ gần chúng nhất.

Nhiều gương mặt, cả trên tàu và ở dưới, có vẻ hướng về Harry.

"Tại sao họ nhìn chăm chú vậy?" Albus hỏi khi nó và Rose đi qua ánh nhìn của những học sinh khác.

"Đừng lo," Ron nói. "Đó là ta, ta là người cực kỳ nổi tiếng."

Albus, Rose, Hugo và Lily cười. Xe lửa bắt đầu chạy, và Harry đi dọc

theo xe lửa, nhìn gương mặt gầy của con trai, đã bừng lên sự hào hứng. Harry cười và vẫy tay, thậm chí điều đó giống như một sự can đảm nhỏ, nhìn con trai dần xa khỏi mình...

Dấu vết cuối cùng của hơi nước đã tan biến trong không khí mùa hè.

Xe lửa rẽ quanh qua góc. Cánh tay của Harry vẫn còn giơ lên tạm biệt.

"Nó sẽ tốt thôi," Ginny thì thầm.

Khi Harry nhìn cô bé, nó lơ đãng hạ tay xuống và chạm vào vết sẹo hình tia chớp trên trán.

"Anh biết nó sẽ ổn."

Vết thẹo đã không làm Harry đau trong mười chín năm. Mọi thứ đều

ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro