chuong 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chuong 39

Bên ngoài thành Hà Dương, hai người Tống Dục và La Uy của Hạo Thiên Kiếm Phái đang ngự kiếm bay thẳng về hướng nơi cột sáng kỳ dị phát ra, có điều cột sáng ba màu tuy rực rỡ ngay trước mắt, nhưng thứ nhất là vẫn cách thành Hà Dương một đoạn, thứ hai thời gian tồn tại cũng chẳng dài gì, bởi vậy khi bọn họ bay được nửa đường thì cột sáng phía trước đã biến mất tiêu, không có cách nào lập tức tìm ra địa chỉ cụ thể nơi phát ra cột sáng được. Bất quá vẫn còn may là lúc trước hai người đều nhớ được vị trí đại khái, chỉ cần bay tới tìm kỹ một lượt chắc chẳng bao lâu sau sẽ tìm được nguồn gốc của hào quang thôi.

Để tránh dọc đường phạm phải sai sót, Tống Dục còn kêu La Uy cùng hạ độ cao, bay sát mặt đất, tuy như vậy tốc độ sẽ chậm hơn nhưng đêm khuya người vắng, lại ngoài vùng hoang dã nên cũng không sợ kinh động tới bách tính phàm tục.

Nháy mắt hai người lại bay thêm được một quãng, đã gần tiếp cận ngọn đồi nhỏ. Đúng lúc này, Tống Dục vốn đang quan sát cẩn thận tứ phía bên dưới đột nhiên giật mình, giơ tay tóm lấy La Uy ở gần rồi lao thẳng xuống mặt đất. La Uy nhất thời không kịp phản ứng, suýt nữa ngã lộn từ trên phi kiếm xuống, kinh hãi không ít. Xoay đầu nhìn qua chỉ thấy sắc mặt Tống Dục thình lình biến thành vô cùng nặng nề, lôi hắn đến một mảng rừng nhỏ dưới mặt đất, cũng mặc kệ cây lá rậm rạp và các bụi gai, nhanh chóng ẩn mình vào chỗ tối tăm, sau đó ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm.

La Uy trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, cũng ngước đầu nhìn lên, bất quá chỉ giây lát sau, chợt thấy từ màn đêm phía Thanh Vân Sơn xa xa đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang kiếm khí màu lam, mờ mờ xen lẫn một tia màu trắng tinh thuần như một ngôi sao xẹt ngang bầu trời, phá không bay tới. Dọc đường, những chỗ bay qua tuyệt không có cuồng phong gào thét nhưng lại có kiếm ý với khí thế không thể chống cự, tuy ở tận trên trời cao nhưng cả rừng cây dưới mặt đất đều như thoáng run rẩy, đồng loạt nghiêng rạp về phía kiếm quang bay qua, một lát sau mới dần dần hồi phục.

Màn hào quang ấy dường như trong khoảnh khắc che lấp toàn bộ ánh trăng sao trên trời.

Khi ánh hào quang màu lam bay qua mảng rừng mà Tống Dục và La Uy ẩn nấp, giây phút ấy La Uy chợt cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, một luồng áp lực vô hình bức tới khiến hắn nhất thời không thể thở nổi. Trong lòng hắn cực kỳ kinh hãi, suýt nữa thì đã cho rằng có kẻ đại địch vừa phát hiện ra mình và đang chuẩn bị động thủ, liền há miệng định hét lên, may mà Tống Dục ở bên cạnh hắn cực kỳ cảnh giác đưa tay kéo lấy đồng thời bịt miệng hắn lại, thì thầm bằng giọng vừa gấp gáp vừa lo sợ: “Im lặng!”

Miệng La Uy bị bịt chặt, cặp mắt liền chuyển động, trong mắt tỏ rõ sự sợ hãi và ngạc nhiên, bất quá vẫn may là chỉ trong giây lát, uy thế vô địch của kiếm quang màu lam đã bay qua đỉnh đầu, có vẻ không hề phát hiện ra tung tích của bọn họ. Theo làn kiếm quang bay đi, luồng áp lực đột nhiên xuất hiện ấy cũng nhanh chóng biến mất tăm tích.

Tống Dục từ từ thả bàn tay bịt miệng La Uy ra, cả người như thở phào một hơi, nhưng cặp mắt vẫn chăm chú nhìn tia sáng màu lam đang dần rời khỏi, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng, nói lẩm nhẩm: “Kiếm ý quá lợi hại, đạo hạnh quá cao, đó là ai mà mạnh đến vậy!”

Trái tim La Uy đập thình thịch, nhìn Tống Dục hỏi nhỏ: “Sư huynh, lẽ nào là cao thủ của Thanh Vân tới?”

Tống Dục trầm ngâm gây lát, khẽ gật đầu đáp: “E rằng đến tám chín phần mười đúng là như thế, người này đạo hạnh cực cao, đệ và ta quyết không địch nổi, bảo vật đêm nay xem ra chẳng có hy vọng gì đâu.” Dừng lại một chút, vẻ mặt y dần lộ ra vẻ trầm tư, tiếp tục nhỏ giọng: “Trước khi tới Trung châu, ta từng nghe các vị sư bá trong môn phái kể chuyện xưa, cảm giác Thanh Vân Môn đã bị tổn thương nghiêm trọng trong đại kiếp năm đó, e rằng hiện tại chỉ còn hư danh chưa hẳn đã đáng ngại. Có điều bây giờ nhìn thấy, chỉ sợ…”

Y đưa mắt nhìn lên trời, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.

La Uy đứng cạnh y, thấy sắc mặt Tống Dục khó đăm đăm, cũng không dám nói nhiều, hắn biết vị Tống sư huynh này đạo hạnh vượt xa đồng lứa, có địa vị rất cao trong mắt các vị trưởng bối của môn phái, nếu không có gì bất ngờ, e rằng chưởng môn đời sau ắt không ngoài tay y, bởi vậy ngày thường tất cả các sư huynh đệ đều rất cung kính lễ phép với Tống Dục. Có điều đợi thêm một lúc, Tống Dục có vẻ đã rơi vào dòng suy nghĩ về một vấn đề nào đó nên mãi vẫn không có ý rời khỏi, La Uy đương nhiên cũng không dám quấy phá y, chỉ cảm thấy có hơi nhàm chán đưa mắt nhìn tứ phía. Chợt hắn nhíu mày vì nhìn thấy phía Thanh Vân Sơn thình lình lại có một quầng hào quang chói mắt màu vàng đang bay tới.

La Uy nhất thời chỉ cảm thấy lông tóc dựng ngược, chăm chú nhìn quầng sáng vàng, thấy luồng hào quang đó tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó nên độ cao đang dần hạ thấp, hình như đang từ từ tiến lại gần chỗ ẩn nấp của hai người. La Uy thót tim, bất giác nuốt nước bọt, nào dám chần chừ vội vàng hích Tống Dực bên cạnh một cú, thì thào: “Sư huynh, sư huynh, huynh nhìn kìa, hình như lại có người tới nữa.”

Tống Dực vốn đang vùi đầu suy nghĩ, nghe thấy giật nảy mình, ngước đầu nhìn lên, tập trung quan sát giây lát, sắc mặt lại khẽ biến. Có điều lúc này quầng sáng vàng đã bay tới khá gần, hiện tại có đi cũng sẽ bị người ta phát hiện, đêm hôm khuya khoắt mai phục trong rừng rậm hoang vu, cái ý vị trong đó đương nhiên không dễ nhá, Tống Dục nghiến răng, thoáng hối hận vì đã đi chuyến này. Bất quá chuyện đã thế, ý nghĩ trong đầu y xoay chuyển liền kéo La Uy rạp sát thân xuống, thì thầm:

“Cứ quan sát rồi tính, không được lên tiếng.”

Đạo hào quang màu vàng đó nhanh chóng bay tới gần, lại dừng ngay bên ngoài mảng rừng một lát, sau đó hào quang dần tan đi cố định tại không trung cách mặt đất mấy thước, lộ ra một người đàn ông tầm thước, tướng mạo anh tuấn xem ra được chăm sóc sóc rất tốt, bộ dạng như chưa tới ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén, pháp bảo dưới chân hào quang lấp lóe, không ai không rõ đạo hạnh của người này cực kỳ cao.

Hai người Tống Dục và La Uy không dám thở mạnh, nằm phục trong bóng tối giữa rừng không động đậy. Bên ngoài mảng rừng, người đàn ông đó vẻ mặt không hiểu sao lại tỏ ra nghi ngờ, nhìn quanh tứ phía, nói lầm bầm: “Quái lạ, chẳng phải là gần khu này sao, mà tìm mãi vẫn không thấy nhỉ?”

Nói xong lại tìm kiếm một hồi, nhưng có vẻ chẳng thu hoạch được gì, người đàn ông đó mới từ từ bay cao, thanh tiên kiếm màu vàng được ngự dưới chân bay tới cách mặt đất hơn một trượng, phóng mắt nhìn quanh giây lát rồi ánh mắt chợt sáng bừng nhìn lên một chỗ ẩn bí tối tăm trên ngọn đồi nhỏ đằng xa. Tựa hồ như đã phát hiện ra gì đó, tức thì miệng y khẽ nở nụ cười, thân hình thoáng động, hào quang màu vàng trên thanh tiên kiếm lập tức lóe ra, định bay thẳng về phía ngọn đồi đó.

Thấy người này sắp rời khỏi, Tống Dục và La Uy ẩn nấp trong rừng đều thầm kêu may quá, ai ngờ đúng lúc đó, giữa màn đêm vốn cực kỳ yên tĩnh, lại chính ngay tại trong rừng cách chỗ bọn họ không xa chợt có một màn hào quang màu tím nhạt bùng lên giữa bóng tối, hóa thành một lưỡi dao ánh sáng dài ba thước, mỏng và sắc bén, thình lình từ bên dưới chém ngược lên chỗ người đàn ông kia.

Tình thế đột nhiên biến thành căng thẳng, lưỡi dao ánh sáng màu tím có tốc độ cực nhanh, lại hầu như không có tiếng động, nháy mắt đã lướt tới dưới chỗ thanh tiên kiếm màu vàng dưới chân người đàn ông. Trái tim của Tống Dục và La Uy tức thì như thọt tận lên cổ, chỉ nghe thấy trong sát na đó, người đàn ông kia phát ra một tiếng kêu quái dị đầy vẻ kinh ngạc cùng tức giận, cả người đảo sang bên một cách hiểm hóc, loạng choạng nhảy khỏi thanh tiên kiếm màu vàng, đồng thời né được lưỡi dao ánh sáng tím kia.

Từ sâu trong rừng vọng ra một tiếng kêu nhỏ vẻ ngạc nhiên, nghe giống nhứ “úy” một cái, nhưng lưỡi dao ánh sáng màu tím đó lại không hề có ý dừng lại hay lưu tình, ngược lại chỉ hơi chùng giữa chừng không chút xíu, luồng sáng tím khẽ rung động, trong nháy mắt lại bùng phát, từ ba thước vọt dài ra hơn một trượng, trong thoáng chốc gần như chiếu sáng cả nửa khu rừng, che lấp cả ánh trăng lạnh lẽo, khắp trong ngoài khu rừng đều biến thành một mảng tím ngắt.

Thân hình người đàn ông kia đang rơi xuống, từ giữa chừng không ngoái đầu nhìn lại, sắc mặt lại chợt biến đổi, hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy y có động tác gì mà thanh tiên kiếm màu vàng thình lình phát ra một tiếng ngân như rồng ngâm, bay ngược lại rơi vào tay y như ánh chớp. Người đàn ông cầm được kiếm, càng không chậm trễ bắt quyết vẽ ngay ra trước mặt một đồ án thái cực, hào quang tức thì bừng lên rực rỡ.

Phía trước, ánh sáng tím lấp lóe lúc này đã trở thành chói mắt, cột sáng dài cả trượng đột nhiên phát ra tiếng gió rít ầm ầm như mặt đất gần đó vừa sinh ra một tia sét, trong nháy mắt vỡ bung ra, cột sáng hóa thành vô số mũi dùi màu tím lấp lánh sắc bén vô cùng, dường như được giữ yên trong không trung giây lát rồi chợt xông thẳng về phía người đàn ông với khí thế như cuồng phong bạo vũ, nghiêng trời lệch đất.

Trong nhất thời, tiếng rít gió phá không vang lên khắp không gian, vô số mũi dùi ánh sáng tím đổ ập tới. Từ chỗ ẩn thân Tống Dục và La Uy nhìn ra thấy người đàn ông ở giữa chừng không có vẻ đã bị ánh tím như sóng cồn nuốt chửng, những mũi dùi sánh sáng tím bao vây cả khoảng không chặt như nêm, gần như tạo thành một quả cầu ánh sáng tím ngắt, trông vừa quỷ dị vừa khôi hài. Nhưng hai người bọn họ còn tâm tình nào mà cười cho nổi, mỗi mũi dùi lấp lánh ánh tím kia phá không bay đi đều rít lên những tiếng như sét giật, mũi nào cũng có thể giết chết người ta, đó thực sự là một chiêu hạ thủ không hề kiêng kị, càng không cần nói tới kẻ có thể điều khiển sử dụng đạo thuật siêu việt ngoài sức tượng tượng này đương nhiên đạo hạnh tuyệt đối cực kỳ cao thâm.

Hiện tại người đàn ông vừa mới thoát được một chiêu hiểm, nháy mắt lại rơi vào thế nguy, có điều trong lúc khẩn cấp, quả nhiên thấy được y cũng không phải là kẻ phàm, hình vẽ thái cực kia trong khoảnh khắc bị vô số mũi dùi ánh sáng màu tím đâm tới, đột nhiên hào quang phình lớn, hình thành một bức tường ánh sáng ngay trước mặt người đàn ông, cho dù những mũi dùi trông sắc bén phi thường vẫn bị hình vẽ thái cực chặn hết lại. Cùng lúc đó, kiếm quang màu vàng bừng sáng, như mãnh hổ gầm thét, như cuồng long cuộn bay, bằng tốc độ nhanh kinh khủng chớp lên khắp đằng trước đằng sau y. Tuy chỉ có một thanh kiếm, lại như tường đồng vách sắt cản được hết sự công kích của vô số mũi dùi ánh sáng màu tím.

Có điều những mũi dùi tím đó quả thực vô cùng vô tận, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa uy lực không phải tầm thường, người đàn ông kia trong sát na khẩn cấp ngang nhiên vực được cục diện, nhưng vẫn chẳng thay đổi được thế bị động, ngược lại giằng co một hồi, dưới sức tấn công của đầy một trời ánh sáng tím đáng sợ, bất kể là hào quang của hình thái cực hay là thanh tiên kiếm màu vàng đều đã lộ ra vẻ chống cự một cách khốn đốn.

Người đàn ông kia cũng nhận ra tình cảnh nguy hiểm, vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ, lần đấu pháp này quá bất thình lình, kẻ địch ẩn thân trong bóng tối giành được tiên cơ tấn công trước, bản thân chậm một bước liền từng chút từng chút bị ép vào thế bị động, thực là buồn bực vô cùng. Trước mắt tình thế càng lúc càng hiểm ác, sắc mặt người đàn ông chợt lạnh, thình lình quát khẽ một tiếng, hào quang của hình thái cực vẫn bất động sừng sững, nhưng thanh tiên kiếm màu vàng phía sau đột nhiên dừng lại, giây lát sau dưới sự thúc đẩy của pháp lực hào quang đại thịnh bùng phát thành một lưỡi kiếm khổng lồ vừa to vừa rộng, dưới sự công kích của những mũi dùi ánh tím đầy trời kia đột ngột chém ra một cú, vượt thẳng xuống tận một chỗ trong khu rừng bên dưới.

Có điều động tác này tuy uy thế cực lớn, nhưng lập tức mang lại kết quả nguy hiểm. Thanh tiên kiếm màu vàng phát động một đòn tấn công uy lực cực đại, về mặt phòng thủ lập tức lộ ra sơ hở, những mũi dùi ánh sáng màu tím dày đặc tức thì phá không bổ tới ngay, tuy người đàn ông đó ra sức chống đỡ nhưng vẫn không cách nào cản được toàn bộ. Chỉ nghe thấy mấy tiếng trầm đục phát ra, người đàn ông kêu lên đau đớn, vai và đùi đã liên tiếp trúng hai đòn nặng khiến cho toàn thân chấn động, suýt nữa từ không trung rớt thẳng xuống đất, bất quá cuối cùng vẫn gượng lại được.

Còn ở khu rừng phía dưới, một cú chém của lưỡi kiếm khổng lồ do thanh tiên kiếm màu vàng ảo hóa ra uy lực phi thường, khí thế chém xuống như bài sơn đảo hải, chưa tới chỗ khu rừng thì cả một dãy cây đã bị cuồng phong vặn gẫy lộ cả mặt đất đang không ngừng nứt toác, uy lực như khai thiên liệt địa khiến người ta vừa nhìn đã khiếp đảm. Dưới đạo thuật liều mạng ấy, người trong rừng kia cuối cùng cũng không cách nào tiếp tục ẩn nấp, chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh nhưng thanh âm rất trong trẻo, tiếp đó một bóng người màu vàng từ trong rừng tung người vọt lên tránh khỏi nhát chém, đồng thời vung tay, ánh tím đầy trời đang dần suy kiệt tức thì bay ngược trở lại ngưng tụ hóa thành một lưỡi dao ngắn lập lòe sắc tím rơi vào trong tay của nữ tử áo vàng, hào quang không ngừng trồi sụt như một con rắn nhỏ kịch độc.

Ở bên kia, người đàn ông đấu pháp với nàng ta tuy đã thụ thương, nhưng xem ra vẫn còn gượng được, đã thu lại thanh tiên kiếm màu vàng nhìn lại nơi này, tựa hồ hơi ngẩn ra một chút sau đó nổi giận đùng đùng, tay cầm tiên kiếm chỉ về phía nữ tử bịt mặt, quát lớn: “Thì ra là yêu nữ ngươi ám toán ta!”

“Ha ha ha…” Yêu nữ mà y mắng chửi hiển nhiên chẳng hề giận tí nào, trong cặp mắt hút hồn như ẩn chứa hào quang, vừa nhìn người đàn ông vừa lắc đầu, cất giọng có vẻ đầy tiếc nuối: “Ta cũng không ngờ được, bấy nhiêu năm qua Tăng Thư Thư ngươi sao vẫn vô dụng đến thế?”

“Ái chà chà!” Tăng Thư Thư vốn đang nổi giận cành hông, bị nữ tử này châm chọc một câu khiến cho công phu tu tâm dưỡng tính thường ngày tức thì biến mất tăm, hơi giận bốc lên liền bất chấp vết thương trên người, đằng không bay tới, ánh kiếm vàng chóe bùng phát dữ dội, quát lớn:

“Yêu nữ, xơi một kiếm Hiên Viên của ta đây!”

Hai người bọn họ đấu pháp bên trên tới kinh thiên động địa, bên dưới Tống Dục và La Uy suýt nữa đã bị một kiếm kia cuốn vào trong, coi như mạng lớn vì vẫn còn cách đó mấy trượng, nên không dám cả thở mạnh. Đồng thời Tống Dục nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, trong lòng càng thêm kinh hãi, hắn trước khi tới đây đối với Thanh Vân Môn cũng có hiểu biết đôi chút, vị Tăng Thư Thư đây chính là một trong ngũ đại trưởng lão của Thanh Vân, hôm nay gặp được quả nhiên đạo hạnh tinh thâm vô cùng, có điều không biết nữ tử kia lại là thần thánh phương nào, ngang nhiên có thể ám toán được Tăng Thư Thư.

Hai bên một trên trời một dưới đất tình cảnh khác hẳn nhau, lúc thấy trước mắt một tràng đấu pháp kịch liệt mới lại chuẩn bị nổ ra, không có ai để ý tới có bóng hình một người đàn ông khác đã lặng lẽ tiến tới gần, đứng sau bóng của một cây cổ thụ, ánh mắt lấp lóe nhìn hai người đang bay trên trời, sau đó giống như đã phát hiện ra điều gì liền chăm chú nhìn nữ tử mặc áo vàng mê người ấy, lông mày chậm rãi nhíu lại.

Trong đại sảnh bằng đá tại lăng mộ bên dưới thành Hà Dương.

Bên dưới tòa đài đá vô danh đầy quỷ dị, ông lão rường cột của Thần Quy Môn Lưu Thừa Lĩnh chỉ trong khoảnh khắc trán đổ mồ hôi lạnh.

“Thần Quy đâu, Thần Quy đâu…” Ông ta giống như không thể tin vào mắt mình, thục mạng tìm kiếm khắp cả sảnh, kể cả những kẻ lai lịch thần bí đang vây xung quanh cũng ào ào xoay ra tìm, có điều tất cả mọi người lục hết từng tấc trong sảnh mấy lượt vẫn không thấy một cái lông rùa nào chứ đừng nói tới một con rùa đen bự chảng cỡ đó.

Từng ánh mắt quét qua quét lại, cuối cùng đều rơi lên người Lưu Thừa Lĩnh, cứ thêm một người nhìn, Lưu Thừa Lĩnh lại cảm thấy áp lực trên người nặng thêm một tầng, đặc biệt trong đó có không ít người mắt đã lộ hung quang, mấy kiện hung khí pháp bảo đã thấy tỏa hào quang lập lòe như chực động đậy khiến Lưu Thừa Lĩnh càng muốn khóc mà không có nước mắt. Tới lúc cuối cùng, sắc mặt của gã đàn ông âm trầm đã chuyển thành bất thiện quay lại nhìn ông ta, Lưu Thừa Lĩnh suýt nữa đã đổ oặt xuống đất, thế nhưng đúng lúc đó, trong đầu ông ta đột nhiên lóe lên tia sáng, như người sắp chết đuối vớ được cái cọc cứu mạng, hét toáng lên:

“Thần Quy, Thần Quy nhất định đã chạy đi rồi, vừa nãy loạn xạ thế, không chừng ngài đã chạy tới mấy cái cửa gần đó chăng?”

Mọi ngời xung quanh đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó không nhịn được quát: “Một con rùa đen mà có thể bò nhanh vậy sao?”

Có người khác nhíu mày như đang nghĩ ngợi trong giây lát, rồi nói vẻ không chắc lắm: “Cũng có thể… con rùa đen đó không giống rùa đen thông thường, nếu không sao được gọi là Thần Quy?”

Gã đàn ông âm trầm đứng giữa đám người, sắc mặt thoáng biến đổi, nhưng rõ ràng kẻ này là một nhân vật cực kỳ quyết đoán, dứt khoát ra lệnh: “Chia nhau ra tìm, tất cả các cửa đều phải tìm, nhưng không được đi xa, nếu thấy có mấy loại xương khô kia thì không cần đánh, lập tức trở về. Như vậy mà vẫn không tìm thấy con Thần Quy gì đó,” gã lạnh lùng nhìn Lưu Thừa Lĩnh, cười nói: “Ta quăng ngươi tới chỗ cái quan tài đen sì kia xem rốt cục sẽ phát sinh chuyện gì?”

Vương Tông Cảnh đứng chỗ hành lang vốn đã ra hiệu cho mọi người lẳng lặng rút lui, ai ngờ chưa đi được mấy bước thì tiếng gã đàn ông âm trầm ra lệnh chia nhau tìm kiếm đã vọng tới, trái tim Vương Tông Cảnh như chìm nghỉm, vội vàng giục Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi mau. Chẳng dè càng vội càng dở, con rùa đen to đùng đang chậm chạp bò trên mặt đất, cả đám trong lúc hốt hoảng bước loạn xạ, Tô Văn Thanh không để ý dẵm luôn vào mai rùa bị trượt chân, vô tình bật lên tiếng kêu khẽ.

Một tiếng kêu khẽ này vừa phát, Tô Văn Thanh liền biết ngay là hỏng bét, vội vàng đưa hai tay lên bịt miệng, thế nhưng âm thanh đã phát ra, bên kia lập tức có người phát hiện. Chỉ thấy sau một tiếng quát, có người tức khắc đằng không đuổi tới ngay. Vương Tông Cảnh kinh hãi đẩy Tiểu Đỉnh về phía trước, nói gấp: “Đi mau, đi mau.” Tiểu Đỉnh lại rất ngoan, liền chạy thẳng một mạch không cả ngoái đầu lại, Đại Hoàng và Tiểu Hôi vẫn luôn ở sát bên nó không rời một tấc.

Đang định quay lại xem Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh mới ngoái đầu đã phát hiện ở cửa đá cách sau lưng không xa thình lình xuất hiện một bóng người, lại chính là thủ lĩnh ngầm của cả đám người thần bí, gã đàn ông âm trầm. Ánh mắt cú diều của gã đang nhìn lại, đương nhiên là nhìn bọn Vương Tông Cảnh, thần sắc thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, nhíu mày rồi lại nhìn con rùa đen to tướng đang bò chậm chạp trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ. Liền quát nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng dấn tới.

Tô Văn Thanh đang chặn ở phía sau, sắc mặt trắng nhợt, nhưng lúc này không thể đứng trơ ra như vậy được, cho dù biết quá nửa là không phải đối thủ nhưng vẫn nghiến răng bắt quyết định thi triển Thủy kiếm thuật. Thân hình gã đàn ông âm trầm lướt tới cực nhanh, liếc mắt ngó Tô Văn Thanh, trên mặt nở nụ cười lạnh, pháp bảo cây búa ngắn trên tay tùy ý khua lên, một đạo kim quang liền bắn ra lao thẳng vào giữa trán Tô Văn Thanh.

Lúc này Tô Văn Thanh cũng đã thi pháp xong, một cuộn sóng trong suốt lấp lánh đã hình thành ngay trước mặt, lúc sắp ngưng tụ thành thủy kiếm thì đạo kim quang đã bay tới rồi. Chỉ nghe đánh “bách” một tiếng, nước bắn tung tóe, Thủy kiếm thuật nháy mắt bị đạo kim quang đánh tan hóa thành một màn mưa nhỏ lác đác rớt xuống mặt đất. Tô Văn Thanh la lên thất thanh, thế nhưng có muốn tránh cũng chẳng còn kịp nữa, mắt thấy kim quang sắp xuyên qua trán, một thiếu nữ yêu kiều thùy mị như hoa coi như đi tong tính mạng từ đây.

Đúng vào lúc nguy cấp, đột nhiên một bóng người từ bên cạnh lao bổ tới, chính là Vương Tông Cảnh. Nó hiện tại tu luyện đạo hạnh tuy không bằng Tô Văn Thanh, nhưng mấy năm qua đã trải nghiệm vô số lần đánh giết sinh tử tanh máu trong rừng sâu nguyên thủy, đối với kinh nghiệm đối địch và cảm giác nguy hiểm tuyệt đối vượt xa kiều nữ nhà thế gia Tô Văn Thanh vô số lần. Màn chiến đầu này vừa mới bắt đầu, nó đã lập tức nhận định Tô Văn Thanh chắc chắn thất bại, gần như cùng lúc với việc Tô Văn Thanh động thủ thì nó đã phóng tới, cuối cùng kịp thời tới trước đạo kim quang kia trong giây phút, ôm lấy Tô Văn Thanh lăn sang một bên tránh thoát đòn công kích trí mạng đó một cách hiểm hóc.

Gã đàn ông âm trầm kia khẽ nhướng mày, miệng bật ra tiếng “úy” tựa hồ đối với phản ứng của Vương Tông Cảnh có mấy phần kinh ngạc, bất quá mục tiêu của gã hiện tại không phải là hai người bọn chúng, đối phó với Tô Văn Thanh cùng lắm là thuận tay mà thôi, một đòn không trúng cũng chẳng truy sát, thân hình gã lạng một cái đã lướt dọc theo hành lang, kể cả với Tiểu Đỉnh đang chạy đằng trước cũng chỉ hơi ngước đầu liếc một cái, hạ xuống ngay cạnh con rùa đen dùng một tay nhấc bổng lên, sau đó tùy tiện điểm mũi bàn chân xuống đất, cả người lại bay ngược trở về phía khung cửa đá.

Nhờ bị Vương Tông Cảnh vật ngã mà tránh khỏi một kiếp, mặt mũi Tô Văn Thanh trắng bệch cả ra, loại tình huống đánh đấm sống chết trong từng hơi thở này nàng nào có trải qua bao giờ, ngay cả vừa rồi đánh với đám xương khô dọc đường cũng không gặp qua kinh hiểm như hiện tại, điều đó khiến cơ thể của vị thiếu nữ nhà thế gia không khỏi mềm oặt ra làm Vương Tông Cảnh phải vội đỡ lấy.

Có điều hiện tại trong lòng Vương Tông Cảnh lại thầm kêu khổ, tuy may mắn cứu được Tô Văn Thanh, nhưng vừa rồi bất quá chỉ là một đòn rất tùy tiện, đạo hạnh của nó dù có thấp hơn nữa cũng nhận ra đối phương là một nhân vật cực kỳ lợi hại, hai bên mà đối đầu, bên mình tuyệt không có chút may mắn nào. Nhưng mắt thấy gã đàn ông âm trầm lại không truy sát mà chỉ nhấc con rùa đen lên rồi bay ngược lại, Vương Tông Cảnh nào dám chậm trễ, lập tức kéo Tô Văn Thanh bỏ chạy, mặc kệ hai chân Tô Văn Thanh lúc này vẫn còn mềm nhũn, Vương Tông Cảnh trong lúc gấp gáp cũng chẳng quản được nhiều thế, trực tiếp nửa kéo nửa ôm chạy thẳng một mạch vào sâu trong hành lang.

Gã đàn ông âm trầm vừa tới cửa đá, liền dừng bước quay người lại quát: “Thần Quy đây rồi, các ngươi nhanh chóng để lão già đó thi pháp, chỗ này còn có mấy con trùng hôi, ta tự đi giết nốt, sẽ trở lại mau thôi.” Nói xong tay trái khẽ vung, con rùa đen to uỵch liền bị gã ném thẳng về phía sảnh dưới, ở đó đã có người nhảy lên đón, cả đám ào ào đáp ứng, mấy người ở những cửa khác cũng đồng loạt trở về.

Gã nam tử âm trầm vung cây búa vàng trong tay một chút ra hiệu mọi người mau lên, sau đó xoay người một lần nữa bay vào trong khung cửa đá.

Sự dây dưa này thời gian không tính là dài, hai người Vương Tông Cảnh với Tô Văn Thanh đạo hạnh lại không cao, cũng không biết đạo thuật ngự kiếm phi hành gì cả, tuy có chạy thục mạng thì chẳng mấy cũng đã nghe thấy phía sau có tiếng gió rít phần phật, hiển nhiên là kẻ địch đã đuổi tới nơi rồi.

Vương Tông Cảnh thình lình ngoái lại, quả nhiên thấy một đạo kim quang bay tới, tốc độ nhanh hơn mình gấp mấy lần, nó bất giác lại vắt chân lên chạy, bằng vào thể chất của nó thực sự có thể chạy nhanh hơn tốc độ hiện tại khá nhiều, nhưng ôm theo Tô Văn Thanh quả là đã làm bước chân chậm lại không ít. Mà lúc này Tô Văn Thanh tựa như cũng cảm thấy gì đó, giống như đã tuyệt vọng, nói lí nhí: “Vương công tử, công tử tự chạy đi, đừng quản tôi nữa.”

Vương Tông Cảnh chấn động trong lòng, cúi đầu nhìn thì thấy khuôn mặt trong sáng như hoa sớm ngậm sương của Tô Văn Thanh thoáng hiện vẻ đau khổ và thất vọng, tựa như định bỏ cuộc. Lòng nó rối bời, cánh tay liền lỏng ra. Tô Văn Thanh lặng lẽ cúi đầu, hai chân loạng choạng, đang lúc định đứng thẳng người lên thì chợt cảm thấy chàng trai bên cạnh đẩy mình một cú thật mạnh về phía trước, giọng nói bên tai vừa gấp vừa nóng ấm lại như tiếng quát nhẹ: “Đi mau.”

Tiếng nói chưa dứt, Tô Văn Thanh liền thấy cả người Vương Tông Cảnh đột nhiên xoay lại nhảy bổ về phía sau. Trong nháy mắt hoa dung thất sắc, nàng chỉ cảm thấy lúc này trong lòng trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng ấy, ngay cả thân mình cũng bắt đầu run rẩy.

Gã đàn ông âm trầm thấy Vương Tông Cảnh phía tước đột nhiên xoay người nhảy lại, cũng ngẩn ra một chút, có điều đạo hạnh của gã khá cao, trong giây lát liền nhận ra tên thiếu niên này tuy thân thủ nhanh nhẹn nhưng đạo pháp tu hành lại chẳng có gì đặc biệt. Gã bật cười lạnh, thân hình nói dừng là dừng ngay, cây búa vàng trong tay lập tức bổ ra.

Với cú bổ này, uy lực của pháp bảo tức thì lộ ra rõ ràng, cả hành lang khá rộng lập tức đầy những tiếng gió rít, một luồng sức mạnh cực lớn phả ngay tới mặt.

Vương Tông Cảnh sao không biết bản thân mình như bọ ngựa chống xe chứ, thế nhưng khoảnh khắc ấy thấy dung nhan của Tô Văn Thanh, nó không có cách nào chạy đi một mình được, trong lúc sinh tử lâm đầu, trước luồng sức mạnh ghê gớm, toàn bộ cơ bắp trên khắp thân thể nó dường như trong nháy mắt đều phình to, y như bộ dạng trong vô số trận đánh giết tanh máu trước đây, đúng vào khoảnh khắc cây búa vàng kia bổ tới thình lình tránh sang một bên. Có điều tuy tránh được một kiếp, nhưng lực đạo bổ tới của cây búa vẫn cuộn tung cả thân hình nó hất văng ra ngoài.

Gã đàn ông âm trầm kia lại sững sờ, thân thủ nhanh nhạy của tên thiếu niên này coi như một lần nữa khiến gã kinh ngạc, không kìm được phải nhìn lại nó thêm mấy lượt. Có điều tính tình gã trước giờ đều lạnh lùng ác nghiệt, tuyệt không có bao nhiêu dao động của tình cảm, nên cũng chỉ nhìn thêm mấy lượt mà thôi, trong nháy mắt sắc mặt đã trở lại như sắt thép, tiếp tục nâng cây búa vàng lên.

Đúng lúc ấy, chợt nghe thấy thiếu nữ phía trước la lớn vẻ tuyệt vọng: “Chúng tôi đều là đệ tử Thanh Vân, ngươi là ai?”

Hai chữ Thanh Vân này vừa phát ra, gã đàn ông âm trầm tức thì kinh hãi, không nhịn được phải ngoái đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tô Văn Thanh lại không chịu rời khỏi một mình, vẫn đứng nguyên chỗ cũ mắt ngập lệ, ở chỗ xa hơn, Tiểu Đỉnh vốn đã chạy mất không ngờ lại quay lại, vừa vung nắm đấm vừa quát tháo xông tới. Trông nó tuổi còn nhỏ tí mà nghĩa khí phi thường, mặc cho con chó Đại Hoàng ở bên cạnh sủa “Uâu Uâu” cũng không thèm nghe.

Có điều sự chần chừ của gã đàn ông bất quá cũng chỉ trong khoảnh khắc, mắt gã thoáng tỏ vẻ phức tạp rồi lại liếc nhìn về phía tòa sảnh sau cánh cửa đá, thoáng chốc liền hạ quyết định không thèm quan tâm tới bất kỳ thứ gì khác, ánh mắt chợt chiếu về phía Vương Tông Cảnh, cây búa vàng trong tay một lần nữa giơ lên.

Vương Tông Cảnh vốn giống như chó chạy hoang không có lực trả đòn, đột nhiên thân hình bạo phát, lăn một cái đã tới ngay dưới chân gã đàn ông âm trầm, với tốc độ cực nhanh gần như là cực hạn đối với thể lực của người thường, nháy mắt đã áp sát tới thân hình của gã đàn ông đó.

Sắc mặt gã đàn ông âm trầm khẽ biến, tuy không coi tên thiếu niên đạo hạnh thô thiển này ra gì, thế nhưng gã cũng là kẻ trải qua nhiều lần huyết chiến, trong lòng vẫn rất cẩn thận, bất giác lui lại một bước. Trong lúc điện quang hỏa thạch, Vương Tông Cảnh đã nhào tới, nhưng động tác của gã đàn ông cũng không chậm, né ra một quãng, không bị nó tóm được. Đúng lúc lăn người, Vương Tông Cảnh lại vung tay, thình lình có một đốm sáng màu lam quỷ dị xuất hiện trong bàn tay nó, một đoạn răng nanh gãy đột nhiên lộ ra, được nó cầm với tư thế liều mạng đâm thẳng về phía gã đàn ông.

Gã đàn ông âm trầm chợt biến sắc, ánh mắt liếc qua điểm sáng màu lam trên mũi răng nanh liền lập tức cất bổng người lên lui lại phía sau, đồng thời tròng mắt thu nhỏ, cây búa vàng ra sức vung lên dùng lực như bài sơn đảo hải bổ xuống.

Một búa này, tuy không toàn lực nhưng ít nhất cũng huy động bảy thành đạo hạnh của gã, vừa xuất thủ, gã đàn ông âm trầm đã thoáng động lòng như có mấy phần hối hận, có điều cỡ đạo hạnh của gã mà huy động pháp bảo thì tuyệt đối có thể đem tên thiếu niên như Vương Tông Cảnh nghiền thành thịt vụn, lực đạo kinh khủng ấy người thường tuyệt không chịu nổi.

Tình thế biến thành khẩn trương, gã đàn ông âm trầm vì không để cái răng nanh khá quỷ dị kia dính vào người, một búa đánh ra chủ yếu cũng là để ép Vương Tông Cảnh đã tới sát bên phải lùi lại, lực đạo tuy lớn nhưng cũng không tính là khó tránh. Ai ngờ Vương Tông Cảnh dưới luồng sức mạnh cực lớn ầm ầm đánh tới, trong khoảnh khắc đột nhiên từ mắt lộ ra những vằn máu điên cuồng, gầm lên một tiếng, như một con yêu thú cùng đường liều mạng, chỉ hơi lách người sang một bên rồi vẫn ngang nhiên xông tới, nhào thẳng vào gã đàn ông.

Lần này nửa người của nó vẫn nằm trong phạm vi lực đạo của cây búa, một khi va chạm quả thực dữ nhiều lành ít, không chết cũng phải trọng thương thành tàn phế. Nhưng chỉ cần một sát na cũng đủ để nó tiếp tục tiến tới, gã đàn ông âm trầm tuy có thể đánh một đòn đắc thủ, nhưng bản thân cũng có mấy phần khả năng không né kịp, sẽ bị tên thiếu niên liều mạng, cực kỳ hung hăng này áp sát đâm cái nanh cổ quái kia vào người.

Giây phút ấy, vẻ coi thường vốn có trên mặt của gã đàn ông âm trầm đã bị quét sạch, thay vào đó là sự trịnh trọng nghiêm túc, nháy mắt đã coi tên thiếu niên đạo hạnh cực kỳ thô thiển này như đại địch sinh tử. Trước mắt cây búa vàng đang bổ xuống, nhưng tên thiếu niên ấy vẫn không hề có ý dừng lại, một lòng liều mạng nhào tới, sự quyết liệt dũng mãnh ấy khiến người ta phải kinh hoàng thất sắc. Hai mắt gã đàn ông âm trầm trợn tròn, chợt phát ra một tiếng gầm giận dữ, cây búa thình lình dừng lại ngay giữa chừng không, trong nháy mắt bay ngược trở lại, luồng sức mạnh đánh ngược trở về khiến gã phải trào một ngụm máu tươi, sau đó cố gắng dịch thân hình về phía sau thêm ba thước tránh khỏi cú đâm bất chấp tất cả, dũng mãnh vô địch đó của Vương Tông Cảnh.

Lượt giao thủ này như điện chớp, khiến người ta hoa hết mắt mũi toàn thân lạnh toát, sinh tử chỉ trong đường tơ kẽ tóc, Tô Văn Thanh ở gần đó chỉ kịp nhìn tới kinh tâm động phách, sắc mặt trắng nhợt cả ra. Chẳng ai ngờ được hai người thực lực cách nhau một trời một vực, vậy mà cuối cùng kẻ bị thương lại là gã đàn ông âm trầm, nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ. Chỉ có gã đàn ông âm trầm mặt mũi xanh lè, tuy miệng trào máu, sắc mặt nhợt nhạt nhưng thân hình hơi lui lại phía sau một chút liền lập tức dừng lại, kế đó giơ cây búa vàng chặn phía trước, tiếp tục dấn người tới, trong mắt không còn ai khác, chỉ còn một mình hình ảnh của Vương Tông Cảnh.

Lần này bất quá chỉ trong thoáng chốc, tiếng gió rít ầm ầm như sấm sét, bốn phương tám hướng toàn là hào quang của pháp bảo, kim quang lấp lóe, cây búa vàng hóa thành vô số đạo hào quang nóng bỏng như sóng cồn núi lở, ầm ầm xông tới. Gã đàn ông âm trầm đã dùng toàn lực đối phó với một tên thiếu niên tầm thường.

Động tĩnh quá lớn khiến ngay cả vách đá hay mặt đất đều không khỏi chấn động, trong đại sảnh ở đằng xa, nhất thời không ít người tỏ ra ngạc nhiên, lớp lớp quay đầu nhìn về khung cửa đá nơi đang lọt ra những tia kim quang rực rỡ, thầm nghĩ rốt cục đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho gã đàn ông âm trầm đó phải thi pháp kịch liệt đến vậy.

Dưới thế công kinh khủng ấy, tình cảnh mà Vương Tông Cảnh cố gắng vãn hồi được, trong nháy mắt tan tành mây khói. Đối mặt với thực lực đạo hạnh tuyệt đối, nó chỉ như một con kiến dưới gốc đại thụ, hoàn toàn không có lực trả đòn, gắng gượng dựa vào thân thủ nhanh nhẹn và cơ thể mạnh mẽ để né tránh đôi chút rồi bị chấn bay đi, tông thẳng vào vách đá cứng rắn sau đó nặng nề rớt xuống.

Không đợi nó có phản ứng, giây phút ấy kim tinh lấp lóe, trời xoay đất chuyển, bóng người lại lao lên một lần nữa, đằng xa vọng lại tiếng thét hãi hùng của Tô Văn Thanh hoảng sợ và nghẹn ngào, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy cổ họng thoáng ngọt, khóe miệng đã trào máu tươi, đồng thời bàn tay phải đang nắm cái nanh đột nhiên bị người ta đạp chân lên, một cây búa vàng rực rỡ mang sát khí đằng đằng nháy mắt bổ tới trước mặt.

Sinh tử, dường như lúc đó đã bị chẻ đôi.

chuong 40

Trong hành lang lặng ngắt như tờ, Tô Văn Thanh bịt miệng rưng rưng, Tiểu Đỉnh đứng sững kinh ngạc, Tiểu Hôi ở bên cạnh liếc mắt nhìn gã đàn ông âm trầm sau đó lặng lẽ bước lên trước một bước, Đại Hoàng nghểnh đầu chắn trước người Tiểu Đỉnh.

Ánh kim quang gần ngay trước mặt khiến Vương Tông Cảnh không sao mở mắt nổi, hơi băng lạnh của pháp bảo từ cây búa vàng truyền tới sát sạt làm da thịt tựa như bị vô số cây kim nhọn hoắt đâm vào đau nhói. Khoảnh khắc ấy, Vương Tông Cảnh thực sự cảm thấy toàn thân huyết dịch của mình đều bị đông cứng như một bức tượng băng.

Có điều lúc cây búa vàng hạ xuống, tuy mang đầy sát ý hung hăng nhưng khi bổ tới ngay trán của nó thì kim quang chợt rung động, thình lình dừng lại cách đầu của nó có mấy tấc. Gã đàn ông âm trầm mặt vẫn cứng ngắc dửng dưng như cũ, nhưng gã nhìn tính mạng tên thiếu niên đang treo trên tay mình đây, trong mắt không biết vì sao lại thoáng hiện những tia sáng phức tạp rất đặc biệt.

Mồ hôi lạnh trên trán Vương Tông Cảnh rịn ra từng giọt, cho dù gã đàn ông âm trầm kia bất ngờ lại không lập tức hạ sát thủ, nhưng cây búa vẫn không rời khỏi, đặt sát ngay trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy tiện lấy đi tính mạng của mình. Còn Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đứng ở phía xa sau khi trải qua sự kinh ngạc tột độ ban đầu, thì hiện tại ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ nhỡ gây ra thứ gì đó kích động gã đàn ông âm trầm khiến gã lập tức xuất thủ.

Trong bầu không gian im ắng đầy quỷ dị, gã đàn ông âm trầm luôn tỏ ra cực kỳ quyết đoán lần đầu tiên hơi do dự, ánh mắt của gã tuyệt không nhìn ai khác mà chỉ trừng trừng ngó Vương Tông Cảnh, ngó tới Vương Tông Cảnh trong lòng cũng nổi da gà. Chẳng ai biết được vì sao gã đàn ông âm trầm này lại có phản ứng kỳ quái kiểu như thế, nhưng vẻ phức tạp trong mắt gã thì không hề giảm đi chút nào.

Cứ giằng co một cách kỳ quặc như vậy, trong hành lang, gã đàn ông âm trầm đó rơi vào một tình thế vô cùng quỷ quái, cũng không biết kéo dài bao lâu, thình lình trong đại sảnh vọng ra một tràng những tiếng xôn xao xen lẫn tiếng cười nói mừng rỡ, tiếp đó có kẻ hô lớn:

“Mở ra rồi, mở ra rồi.”

Gã đàn ông âm trầm sắc mặt khẽ biến đổi, sau đó hừ lạnh một tiếng, lừ mắt nhìn Vương Tông Cảnh đang nằm xoài dưới vách đá, thình lình gã đứng dậy thu cây búa lại, không nói không rằng tung mình lên, nhưng lại bay về phía tòa đài đá trong sảnh phía sau khung cửa đá.

Khóe mắt Vương Tông Cảnh giật giật, chậm rãi bám vách đá đứng lên, nhưng lại loạng choạng suýt ngã, lúc này mới phát hiện bản thân vì tình thế sinh tử lâm đầu vừa rồi mà quá khẩn trương, cả người căng cứng, hiện tại cảm giác như bị hư thoát. Còn Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh sau cơn kinh ngạc quá độ, lúc này cũng mừng rỡ chạy lại vội vàng đỡ lấy Vương Tông Cảnh.

Tô Văn Thanh cảm thấy mừng tới phát khóc, đỡ cánh tay Vương Tông Cảnh mà không biết nói gì cho phải, ngược lại Vương Tông Cảnh sau khi đứng vững lại có phản ứng nhanh nhất, kéo cả Tiểu Đỉnh lẫn Tô Văn Thanh quát khẽ: “Đừng nhiều chuyện nữa, đi mau, đi mau thôi.”

Tô Văn Thanh lập tức gật đầu, chẳng ai dám chậm trễ, tất cả đều vắt chân theo đường cũ chạy thẳng vào trong hành lang.

Trong đại sảnh, trên đài đá, khi gã đàn ông âm trầm bay trở lại thì thấy mọi người đang vây thành vòng tròn ngay trước đài, vị rường cột Thần Quy Môn Lưu Thừa Lĩnh đứng trước nhất, còn con rùa đen lớn được xưng tụng là Thần Quy thì không biết từ lúc nào đã bò tới sát tòa đài, dưới sự thúc dục không ngừng của Lưu Thừa Lĩnh, đang chậm rãi bò về phía trước.

Nói cũng lạ, khi con Thần Quy này tới gần dòng sông máu ngay trước tòa đài, bức vẽ khó hiểu trên mai nó hình như rõ ràng hẳn ra, trong không gian tĩnh lặng và dưới vô số ánh mắt chú ý, những hình vẽ đó lờ mờ biến thành hình một cái chuông lục lạc, đồng thời trong đại sảnh đột nhiên từ đâu đó vọng lại từng tràng những tiếng chuông ngân nga trong trẻo, vang vọng bên tai mọi người, có điều nếu chú ý lắng nghe thì lại phát hiện căn bản chẳng có một âm thanh nào khác lạ.

Xen lẫn trong tiếng chuông lảnh lót như có như không, máu trong dòng sông tựa như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên bắt đầu gợn lăn tăn, từ phẳng lặng ban đầu đã xuất hiện sóng, các lằn sóng từ nhỏ hóa thành lớn, nhanh chóng biến thành cuồn cuộn, theo bước Thần Quy tiếp tục tiến tới, chậm rãi bò vào trong dòng sông máu, máu trong sông thình lình xao động rồi nhanh chóng dạt sang hai bên lộ ra một con đường dẫn thẳng lên trên đài.

Đồng thời mùi máu tanh bao trùm cả tòa đài tức thì giảm xuống không ít.

Lưu Thừa Lĩnh rõ ràng thở phào ra một hơi, chầm rãi đứng thẳng dậy, đám người xung quanh cũng tỏ ra mừng rỡ, lúc này gã đàn ông âm trầm đã trở lại đứng giữa đám người, mấy kẻ bên cạnh đều cúi đầu hành lễ, trong đó có người đã đem tình huống vừa rồi kể sơ lại một lượt, sau cùng liếc mắt về phía khung cửa đá mà bọn Vương Tông Cảnh trốn lúc nãy, hỏi:

“Tôn giả, vừa rồi ngài qua đó…”

Gã đàn ông âm trầm mặt dửng dưng, mắt chỉ nhìn tòa đài đá phía trước nói giọng nhạt nhẽo: “Giải quyết xong rồi.”

Kẻ bên cạnh hiển nhiên ngày thường rất kính sợ người đàn ông mà hắn gọi là tôn giả này, liền không hỏi thêm nữa chỉ dịch tránh sang một bên để gã tiến lên trước. Gã đàn ông âm trầm đi tới trước đám người, đứng ngay cạnh Lưu Thừa Lĩnh liếc mắt nhìn lên đài đá. Chỉ thấy lúc này máu trong sông tựa hồ bị một nguồn sức mạnh kỳ dị ép cho không ngừng rút lui, sau cùng chạy ngược lên trên, men theo các rãnh máu trên thềm đá chảy về và hội tụ dần tại chỗ cái áo quan màu đen trên thềm cao nhất của đài đá. Mùi máu tanh vấn vít trong không khí đã giảm đi rất nhiều, mọi người trông thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, sắc mặt ai cũng tỏ ra cổ quái, trong đám người cũng có nhiều kẻ trông nhiều hiểu rộng, nhưng tình cảnh như thế này vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến.

Mắt thấy tất cả máu tươi đều đã bị ép tới chỗ quan tài màu đen khiến cho bên ngoài cái quan tài vốn màu đen kịt đột nhiên hiện ra một mảng lớn đỏ rực, đứng bên cạnh Lưu Thừa Lĩnh, gã đàn ông âm trầm khẽ gật đầu, trong mắt lộ vẻ hài lòng, đồng thời ánh mắt nhìn vào những tượng binh lính dũng mãnh trên thềm đá tầng một và tầng hai.

Ông lão Lưu Thừa Lĩnh bước tới một bước, khẽ vỗ vào mai Thần Quy, con rùa đen tức thì dừng bước không bò tới trước nữa mà rủ rỉ rù rì xoay người lại. Lưu Thừa Lĩnh lấy từ cái bọc bên hông ra một cây dược thảo đưa tới miệng của Thần Quy. Con rùa đen ngoạm lấy rồi cuốn hết vào trong miệng bắt đầu gặm nhấm một cách chậm rãi. Cây dược thảo này vừa lấy ra đã tỏa mùi thuốc thơm, xem ra tuyệt không phải là cây cỏ bình thường mà một loại linh thảo nào đó có thể dùng để luyện đan.

Có thể do vừa rồi phá huyết trận lập được công lao mà ánh mắt nhìn Lưu Thừa Lĩnh của gã đàn ông âm trầm đã dịu đi khá nhiều, gã không lập tức truy vấn ông lão mà để ông ta cho con rùa ăn xong, mới nói với Lưu Thừa Lĩnh: “Những tượng binh lính này có vấn đề gì không?”

Lưu Thừa Lĩnh ngoái lại quan sát cẩn thận một hồi, chần chừ giây lát rồi cười khổ: “Đó không tính vào trận thế phong thủy, tiểu lão thật không biết nữa.”

Gã đàn ông âm trầm chuyển hướng nhìn tới con rùa đen to lớn, chăm chú với hình vẽ trên mai con rùa một hồi, hỏi: “Hình vẽ trên lưng con rùa đen này có vẻ khá thần diệu, có lai lịch gì không thế?”

Trái tim Lưu Thừa Lĩnh đập mạnh, cúi gằm mặt, giả bộ nhìn lên mai rùa, mặt thoáng tỏ ra khác lạ nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường, đáp: “Đây là Thần Quy, chính là linh vật tổ truyền của bản môn, sinh ra đã như vậy rồi.”

Gã đàn ông âm trầm im lặng giây lát, khẽ gật đầu nói: “Được, ta nói là giữ lời, ngươi có thể lui ra sau.”

Lưu Thừa Lĩnh mừng rỡ rối rít gật đầu, vừa gật vừa khom người lùi lại phía sau. Trong đám người có kẻ tỏ ra khinh bỉ, nhưng không ai ngăn cản, con Thần Quy nằm trên mặt đất thấy Lưu Thừa Lĩnh đi ra, bốn chân cũng huơ lên bò theo ông lão.

Trên thềm đá, dòng sông máu đã rút hết, lộ ra một con đường thông thẳng lên trên tòa đài, tới tận chỗ cái quan tài màu đen ở trên cao, hai bên thềm đá đều là những tượng binh lính cao lớn. Gã đàn ông âm trầm tuy nhìn những tượng bính lính này vẻ ngần ngừ nhưng hình như có mệnh lệnh nào đó so với những nguy hiểm ẩn chứa ở đây còn cấp bách hơn nhiều, cho nên cũng chẳng quản được lắm thứ, lập tức khoát tay, dưới sự chỉ huy của gã khá nhiều người bắt đầu đi lên trên thềm đá.

Đúng lúc bọn họ đi lên tầng thềm đá thứ nhất, đột nhiên tất cả mọi người đều nghe thấy ở đâu đó chợt vang lên một âm thanh không lớn lắm nhưng rất rõ rệt:

“Cạch!”

Thân hình gã đàn ông âm trầm dừng lại, nhanh chóng xoay người quan sát, chỉ thấy các thuộc hạ bên cạnh cũng có phản ứng y như vậy, mặt ai cũng tỏ ra hoài nghi, còn bên dưới thềm đá chỉ có duy nhất một mình Lưu Thừa Lĩnh là không bước lên thềm, đang nửa đứng nửa cúi lấy ra một cây thảo dược nữa cho con rùa đen to lớn kia ăn, lúc này cũng đang nhìn lại vẻ ù ù cạc cạc.

Tựa hồ không hề có gì khác lạ, gã đàn ông âm trầm im lặng giây lát rồi lại xoay người bước tiếp, lần này mọi người xung quanh bất giác đều như nín thở, ngoài trừ những tiếng bước chân khe khẽ thì không có âm thanh nào khác phát ra. Lúc đi qua những tượng binh lính trầm lặng hai bên thềm đá, nhìn rõ những bộ mặt như hung thần ác sát cùng cặp mắt trợn tròn giận dữ của những bức tượng, tựa hồ đang tỏa ra một luồng sát khí lẫm liệt khiến trong lòng người ta cảm thấy không thoải mái lắm.

Lại đi thêm mấy bước nữa, gã đàn ông âm trầm đi đầu đã bước lên tới tầng thềm đá thứ hai, đồng thời cũng đã thấy bốn bức tượng tướng quân. Cũng chính lúc ấy, đột nhiên lại có tiếng “cạch cạch” vang lên, lần này nghe không phiêu diêu như lần trước mà là được truyền tới từ thềm đá phía trên xuống một cách cực kỳ rõ ràng. Gã đàn ông âm trầm thình lình ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy cái quan tài đá màu đen trên tầng cao nhất giống như được thứ gì đó kích thích, đột nhiên bốc lên một luồng khói đen nhàn nhạt, đồng thời nắp quan tài vốn che đậy cẩn thận lại đang bắt đầu rung động, cái tiếng “cạch cạch” kia chính là từ nắp áo quan phát ra.

Một bầu không khí cực kỳ hung ác bạo ngược thình lình từ trong quan tài trên đó tỏa ra, gã đàn ông âm trầm sắc mặt đại biến, quát lớn về phía sau: “Mau lui lại!”

“Uỳnh!”

Cùng lúc với tiếng quát của gã, chiếc quan tài tại tầng thềm đá bên trên đột ngột phát ra tiếng nổ lớn, nắp áo quan khổng lồ đen kịt thình lình bị chấn bay ra ngoài, khói đen cuồn cuộn từ quan tài bốc lên mãnh liệt, nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn tầng cao nhất của tòa đài, tiếp đó một cặp mắt đỏ khé như máu to lớn đầy hung hăng xuất hiện trong làn khói đen. Kèm theo sự xuất hiện của cặp mắt hung dữ, là một tiếng gầm thét chói tai ong ong.

Tiếng gầm sắc nhọn chói tai, như sóng cồn cuộn tới, gã đàn ông âm trầm cảm giác hai tai đau buốt, trong lòng còn đang kinh hãi không biết rốt cục là dạng yêu vật gì, thì bên cạnh đột nhiên có người la toáng lên: “Binh lính, tượng binh lính sống lại rồi!”

Trái tim gã như chìm nghỉm, xoay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy dày đặc các tượng binh lính vốn trong trạng thái cứng ngắc đột nhiên ào ào cục cựa, như dược âm linh nhập xác, từng tên từng tên mở bừng cặp mắt sát khí đằng đằng, giây lát sau gần như tất cả tượng binh lính đều phát ra những tiếng gào quái dị như yêu thú, sau đó lớp lớp vung vũ khí gươm đao xông tới.

Tình thế lập tức rơi vào cảnh vô cùng hỗn loạn, trong nhất thời tiếng quát tháo la hét không ngừng vang lên, nháy mắt đã có mấy người uổng mạng, nhưng toán người của gã đàn ông âm trầm tuyệt không hèn, đều là những kẻ tâm trí đạo hạnh rất khá, sau khi tổn thất mấy người liền thoát khỏi trạng thái kinh hãi ban đầu, tất cả tế xuất pháp bảo chống lại đám tượng binh lính, tranh đấu kịch liệt trên thềm đá, miễn cưỡng có thể ổn định được thế trận.

Trong đó đặc biệt là gã đàn ông âm trầm có đạo hạnh cao nhất, đứng trước hẳn mọi người tung hoành cây búa ngắn, ánh vàng rực rỡ bay múa, những tượng binh lính tuy không sợ chết nhưng không có tên nào áp sát được tới gần gã, chỉ cần vừa xáp lại quầng hào quang màu vàng liền bị cây búa bổ toác ra ngay, hóa thành một đống đồng nát đất vụn đổ vật xuống thềm. Dưới sự chỉ huy của gã đàn ông âm trầm, cả toán người bắt đầu vãn hồi lại được thế kém lúc trước.

Bên trên đài đá, cặp mắt đỏ khé to bự đó nhanh chóng nhìn trừng trừng vào gã đàn ông âm trầm đang đứng trước nhất, dường như nó gầm lên một tiếng, từ trong khói đen cuồn cuộn đột nhiên chấn động kịch liệt, một vuốt xương to lớn bằng nửa người thường và trắng nhởn phá không chụp thẳng tới gã.

Gã đàn ông âm trầm tuy đại triển thần uy, nhưng ít nhất cũng phải dành tới năm phần chú ý tới chỗ quan tài đen kịch bên trên, mắt thấy cái vuốt xương khổng lồ đột nhiên xuất hiện uy lực kinh người, liền không đám chọi cứng, tung người tránh qua. Nhưng thế tới của vuốt xương không hề dừng lại, trực tiếp vồ thẳng về phía sau của gã đàn ông âm trầm, có một người không kịp phòng, bị vuốt xương to lớn tóm gọn tại trận. Cái vuốt xương to đùng trắng nhởn đó lập tức lôi người đó trở về kèm theo tiếng la thảm thiết, chỉ giây lát sau đã nghe thấy trong quầng khói đen vọng ra những tiếng gầm gào thê thảm, máu tươi văng tung tóe.

Gã đàn ông âm trầm vừa kinh hãi vừa giận dữ, chợt thấy khói đen cuồn cuộn, trong nháy mắt cái vuốt xương trắng nhởn lại hiện ra, gã trợn tròn hai mắt thình lình gầm lên một tiếng: “Chạy!”

Nói đoạn tung người lên, lần này dùng toàn lực tế xuất cây búa pháp bảo, cứng cỏi đập thẳng vào vuốt xương đó. Những người phía sau nghe thấy tiếng gã quát liền lớp lớp lui xuống thềm dưới, có điều tượng binh lính quá nhiều, cứ bám lấy đánh riết khiến cho lần lui gấp này nháy mắt lại chết mất mấy người. Còn ở giữa chừng không, cây búa vàng cùng vuốt xương khổng lồ đã va chạm đánh đùng một tiếng, gã đàn ông âm trầm chỉ cảm thấy cả người chấn động mãnh liệt, từ trên không rớt thẳng xuống đất, cây búa vàng bắn ngược trở lại. Sau khi gắng gượng giữ vững thân hình gã liền cảm thấy vết thương bất ngờ trong trận đánh với Vương Tông Cảnh ngoài hành lang lại bị luồng sức mạnh ghê gớm này chấn động, lồng ngực tức nghẹn.

Bất quá cái vuốt xương ở bên trên sau trận va chạm kịch liệt, cũng bị đánh văng trở về, có thể thấy đạo hạnh của gã đàn ông âm trầm quả thực rất lợi hại, tuyệt không giống như hạng tầm thường. Có điều lần này yêu vật trong quan tài đen có vẻ càng lúc càng giận dữ, cặp mắt to đùng đỏ khé càng thêm hung tợn, giây lát sau trong làn khói đen đột nhiên phát ra một tiếng rống thê lương, tiếng rống vang dội kéo dài từ đại sảnh mãnh liệt tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, chẳng bao lâu sau đám người đang lui dần đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân ầm ầm kinh người, từ tất cả các con đường sau các khung cửa đá xung quanh sảnh đồng loạt vọng ra.

Như thiên binh vạn mã đột nhiên xuất hiện, như nước lũ sóng triều cuồn cuộn dâng lên, tiếng gào rú kinh khủng vang vọng như từ nơi sâu thẳm của địa ngục, dường như khắp trời khắp đất đều là những ác ma âm linh, nhất thời tất cả mọi người mặt mũi đều trắng bệch cả ra, không ai ngờ được âm linh quỷ quái ở nơi này lại lợi hại đến thế.

Đang lúc kinh hoảng, những tượng binh lính ở bên trên thềm đá phía trước lại đánh tới, lần này gã đàn ông âm trầm còn phát hiện bốn tên tướng xung phong phía trước càng mạnh mẽ hơn, chính là bốn bức tượng tướng quân ở thềm đá tầng hai. Vừa giao thủ, gã đàn ông âm trầm lập tức cảm nhận được sự ghê gớm của bốn tên tướng này, so với đám binh lính hung hãn không sợ chết kia phải hơn gấp mấy lần. Dưới sức vây công của bốn tên tướng, gã liền bị áp đảo, còn những người khác cũng bị đoàn quân bao vây, trong khi từ tiếng gào rú kinh khiếp cùng những tiếng bước chân bình bịch dồn dập từ bốn phương tám hướng vọng lại càng lúc càng gần.

Đúng lúc đó, từ một khung cửa đá chợt xuất hiện bóng người, từ đó nhảy vù ra ba tên hai lớn một nhỏ, theo ngay phía sau bọn chúng còn có một con chó vàng to đùng và một con khỉ lông xám, chính là bọn Vương Tông Cảnh. Chỉ thấy bọn nó lúc này mặt mũi kinh khiếp, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại con đường phía sau khung cửa đá như có thứ gì đó đang đuổi theo bọn nó vậy. Cho tới khi nhảy vào trong đại sảnh, thấy tình huống trong này cũng cực kỳ nguy hiểm, Vương Tông Cảnh không khỏi sững người đầy vẻ ngơ ngác.

Ngược lại Tiểu Đỉnh đầu óc đơn giản, nhanh chóng dẫn Đại Hoàng Tiểu Hôi chạy thẳng vào trong sảnh, vừa chạy vừa hô hoán: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau chạy đi, đằng sau có rất nhiều xương khô đang đuổi tới kìa!”

Thấy bọn Vương Tông Cảnh đã đi còn quay lại, tròng mắt gã đàn ông âm trầm tức thì như thu nhỏ lại, tới khi nghe thấy tiếng hô hoán của Tiểu Đỉnh, gã liền nghĩ ngay tới một việc, nháy mắt mặt mũi trắng bệch, từ mắt thoáng lộ vẻ tuyệt vọng.

Giống như chiều theo sự tuyệt vọng của gã, sau khi đám Tiểu Đỉnh vội vàng rời khỏi khung cửa đá bất chấp tình thế đánh giết ác liệt trong sảnh, tiếng gào rú trong các ngả đường vọng lại trong nháy mắt bùng lên phô thiên cái địa, tiếp đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, từ tất cả các con đường phía sau các khung cửa đá tuôn ra những bộ xương gớm ghiếc ồ ạt như nước lũ, con nào con nấy nhe nanh múa vuốt tạo thành một cơn sóng triều chết chóc cuốn tới.

Bên trên tòa đài, khói đen cuồn cuộn, lúc này khí thế đã bao trùm tất cả bên trên, che lấp cả trần sảnh, ở tại nơi tối tăm nhất, tiếng gào rú như ác quỷ tru trăng vô cùng vô tận, lại thêm những bộ xương cùng với những tượng binh lính tạo thành cảnh tượng như ngày tận thế, khiến người ta cực kỳ tuyệt vọng.

Đám Vương Tông Cảnh chạy tới giữa sảnh thì chẳng còn chỗ nào để đi nữa, đành dừng hết lại. Tô Văn Thanh mặt mũi nhợt nhạt, bất giác không khỏi nép sát vào Vương Tông Cảnh, thấy mặt nó cũng tỏ ra cay đắng, nhìn vô số xương khô mà thốt: “Tô cô nương, không ngờ chúng ta lại chết ở đây.”

Thân hình Tô Văn Thanh run rẩy, lặng lẽ không đáp, xem ra cũng đã chấp nhận số mạng. Vương Tông Cảnh trong lòng thê thảm, nhưng lúc này cũng chẳng biết nên nói gì cho phải, có điều trong lúc ngoái đầu, nó chợt sững sờ. Chỉ thấy Tiểu Đỉnh trông mặt mũi cũng đang kinh hoảng, tựa như tình thế trước mắt đã dọa khiếp thằng nhóc, có điều nó không ngất lăn ra hoặc hò hét phát điên cũng có thể coi là thiên phú dị bẩm khác hẳn người thường rồi. Ngoài ra, Vương Tông Cảnh thấy Đại Hoàng Tiểu Hôi luôn ở sát bên Tiểu Đỉnh lại có vẻ khác lạ. Hai con thú nuôi của Tiểu Đỉnh biết rõ mình trong tuyệt cảnh mà đều không hề tỏ ra căng thẳng chút nào. Đại Hoàng ghé sát thân tới cạnh Tiểu Đỉnh, cọ cọ mấy lượt ra hiệu cho Tiểu Đỉnh cưỡi lên lưng nó, còn con khỉ xám Tiểu hôi lại ngồi ngay cạnh Đại Hoàng, nhìn từng lớp xương khô đang gào rú đánh giết xông tới, đưa tay ra gãi gãi đầu rồi nhếch miệng kêu chẹp chẹp mấy lần.

Tiếng kêu vừa giống như thầm thì, vừa như than phiền, con khỉ lông xám nhìn cục diện đầy vẻ khinh thường. Tiếp đó, đúng vào lúc ấy, Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy mắt mình như hoa lên, hình như vừa nhìn thấy trên mặt của Tiểu Hôi lóe lên một tia sáng màu vàng sẫm như điện chớp, mà tia sáng ấy thình lình lại được tỏa ra từ một việt rất nhỏ trên trán của Tiểu Hôi.

Có điều khi ấy, Tiểu Hôi đột nhiên như cảm giác được điều gì, cái đầu chợt xoay sang một bên, nhìn về phía khung cửa đá lớn nhất ngay chính giữa sảnh, vẻ mặt thoáng tỏ ra mừng rỡ, tiếp đó đạo hào quang màu vàng sẫm đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Xương khô gào rú, quỷ thét điên cuồng, cảnh tượng như địa ngục đáng sợ và ghê tởm. Đúng vào khoảnh khắc tất cả mọi người đều đã chìm trong tuyệt vọng, thình lình lại phát sinh dị biến. Từ sâu trong con đường dẫn tới khung cửa đá lớn nhất ấy, đột nhiên vang lên một tiếng ngân trong trẻo.

Như tiếng nhạc từ trong bóng đêm chợt phát ra, tựa như tia nắng chiếu vào nơi tối tăm nhất.

Từng người một, trong giây phút ấy, đều không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Tiếng ngân vấn vít như bay lượn, từ một nơi xa xôi phá không mà tới, mặc dù còn chưa phát xuất hết khí thế nhưng đã như sấm rền sét giật, kiếm ý bừng bừng, mãnh mẽ không gì chống nổi. Chỉ trong khoảnh khắc, tiếng ngân đã như bão táp lấp đầy hết tai của tất cả mọi người, ở khung cửa đá lớn nhất, vách đá cứng rắn đồng thời bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, tựa hồ như kiếm ý cường liệt vô địch đã bắt đầu tàn phá.

Một tia hào quang màu lam trong trẻo từ sâu thẳm trong bóng tối thình lình bừng lên, nhanh chóng hóa lớn, kèm theo tiếng gió rít điên cuồng mãnh liệt, nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng khổng lồ màu lam từ sau khung cửa đá lớn nhất ấy bắn ra, xông thẳng về phía trước khí thế không sao cản nổi, tất cả những xương khô cản đường nháy mắt đều hóa thành tro bụi, vô số tiếng gào rú đều bị nuốt chửng, như thiên thần giáng trần, như sóng cồn cuộn phá, ầm ầm xông tới quét sạch tất cả.

Trên đài đá, sâu trong làn khói đen, quỷ vật thần bí kia phát ra một tiếng gầm cuồng nộ, tựa hồ đang nổi trận lôi đình đối với sự khiêu khích xuất hiện bất ngờ này. Thế nhưng ánh hào quang màu lam bừng bừng xông tới vẫn không hề kiêng dè gì hết, ngạo mạn quét sạch tất cả, tạo ra trong sảnh một con đường ngập đầy những xương cốt bị phá nát khiến người nhìn kinh hồn táng đảm. Từ con đường sau cửa đá, hào quang càng vượng, tới mức xanh ngắt tựa như nước, đồng thời kiếm ý ùn ùn tựa núi khiến cả tòa sảnh đều dường như run rẩy khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Từ sâu trong hào quang, ánh kiếm chớp động, đột nhiên lại tách ra nguyên vẹn bảy đạo kiếm quang màu lam, bắn đi bảy hướng khác nhau, giống y như luồng hào quang lúc trước, vô số xương khô vừa rồi còn nghênh ngang hung tợn lúc này liền biến thành yếu ớt như sâu kiến, kiếm khí màu lam quét tới đâu, tất cả xương cốt cùng cả những tượng binh tướng hung hãn đều tan nát bằng hết tới đó, chỉ trong nháy, đại sảnh vốn đầy khói đen cuồn cuộn nháy mắt đã bị phá thành bảy đường thẳng ngập xương trắng, vô số quỷ vật âm linh tan thành tro bụi. Chỉ trong khoảng thời gian chớp mắt ấy, đám quỷ quái xương khô trong đại sảnh bị tiêu diệt hết hơn bảy tám phần, khiến người người run sợ.

Trên đài đá, sâu trong làn khói đen, cặp mắt lớn đỏ khé thình lình trợn trừng, khí bạo ngược tuôn ra ào ạt, tiếp đó một tiếng quỷ tru vô cùng thê thảm và kinh tởm vang lên, giống như đã bị chọc giận hoàn toàn. Tất cả khói đen đều như sóng triều điên cuồng xông lại luồng hào quang màu lam, nháy mắt không gian xung quanh khung cửa đá đã tối đen như mực.

Tiếng quỷ gào nghiêng trời lệch đất xông tới, bên trong khói đen, cái vuốt xương to đùng trắng nhởn thoáng ẩn thoáng hiện, bay tới mang theo sát khí vô cùng.

Đúng lúc ấy, từ sâu trong hào quang màu lam trong trẻo như nước ấy, một tia kiếm quang màu lam nhạt chớp động, một bóng người chậm rãi bước ra.

Áo trắng như tuyết, dung nhan lạnh lùng, trong vô số ánh hào quang màu lam, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp tay cầm thần kiếm Thiên Gia, chầm chậm bước ra từ phía bóng tối u ám.

Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả mọi người đều nín thở.

Khoảnh khắc ấy, dường như tất cả hào quang trên thế gian đều ngưng đọng lại trên người nàng.

Giống như bông u tuyết đẹp nhất trong đêm, giống như đóa bách hợp nở tràn bóng tối, nàng tới một mình, tà áo khẽ bay, vượt hết thăng trầm thế gian, không lời nào tả xiết.

Rate this:

27 Votes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro