chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 41

Ngoài thành Hà Dương, bên cạnh rừng cây.

Tăng Thư Thư cùng với người con gái áo vàng lại một lần nữa triển khai đấu phép vô cùng kịch liệt. Chỉ nghe tiếng gầm giận dữ của Tăng Thư Thư phát ra liên tiếp, múa thanh tiên kiếm Hiên Viên tung hoành đại khai đại hợp, một khi đánh nhau trực diện, đạo hạnh tu hành bấy nhiêu năm của y liền được thi triển ra, tuy lúc đầu chịu không ít thiệt thòi nhưng hiện tại xem ra vẫn còn khí thế ngấm ngầm áp đảo người con gái thần bí kia.

Có điều Tử Mang Nhận trong tay người con gái áo vàng bịt mặt tỏa hào quang lập lòe, tuy trông có vẻ như rơi vào hạ phong nhưng vẫn đỡ được tất cả thế công của Tăng Thư Thư, mà mỗi lần thừa cơ phản kích đều khiến Tăng Thư Thư phải khẩn cấp thu kiếm lại phòng ngự. Đồng thời miệng nàng bật cười liên tục, tiếng cười trong trẻo rất lọt tai, vẻ đẹp mê người từ cặp mắt trong sáng của nàng dường như càng ngày càng rõ, càng ngày càng đẹp, chăm chăm nhìn vào mắt Tăng Thư Thư.

Trong lúc bất tri bất giác, động tác của Tăng Thư Thư có hơi chậm lại, ánh mắt của y từ lâu đã không rời khỏi cặp mắt của người con gái ấy mà chính y cũng không nhận ra. Có điều đạo hạnh của y quả thực rất cao, tuy bị quấy nhiễu một cách thần bí nhưng pháp độ vẫn rất nghiêm cẩn. Còn Tống Dục và La Uy nấp ở trong rừng quan sát thì đã nhanh chóng đã phát hiện ra sự khác lạ.

“Mắt của nữ nhân này, hình như có yêu pháp cổ quái gì đó?”

Tống Dục đột nhiên hạ thật nhỏ giọng, nói lầm bầm.

Đúng lúc ấy, hai người đang đánh ác liệt trên không, thình lình sau một cú chạm đòn thật mạnh, ánh tím liền lóe lên bay ra từ trong tay của người con gái che mặt, cũng vào lúc quyết định ấy, cặp mắt của cô ta chợt tỏa ra nhu quang, nhìn Tăng Thư Thư cực kỳ dịu dàng. Tăng Thư Thư vốn đã phản ứng, đưa Hiên Viên Kiếm cản trước người, có điều trong giây phút ấy, thân hình y đột nhiên run lên một cái, mặt lộ ra vẻ cổ quái, thấy người con gái thần bí đó đang nửa như cười nửa như không, cặp mày khẽ nhíu, bộ dạng toàn thân chợt biến thành lả lơi, tức thì tiên kiếm trong tay cũng chậm hẳn lại, một sơ hở chết người gồm toàn bộ phía trước ngực liền lộ ra ngay dưới ánh Tử Mang Nhận.

Người con gái áo vàng bật cười tươi tắn, giọng cười xen lẫn vẻ tự đắc, nhưng ra tay lại tuyệt không dung tình, lập tức hạ sát thủ chém vào cổ Tăng Thư Thư. Mắt thấy một vị được liệt danh trong Ngũ đại trưởng lão của Thanh Vân như Tăng Thư Thư sắp đầu một nơi người một nẻo ở chỗ hoang vu, thì y đột nhiên chấn động thân hình, giật mình tỉnh lại từ trong cơn mê, nhưng lúc này Tử Mang Nhận đã tới sát ngay người, có tránh cũng chẳng kịp, y la lớn một tiếng cả người vụt lui lại sau tránh được chỗ hiểm, nhưng không có cách nào né được toàn bộ uy lực của Tử Mang Nhận, cánh tay trái xem ra ắt sẽ bị ánh sáng tím chém rụng xuống rồi. Sắc mặt Tăng Thư Thư lạnh ngắt, trợn trừng nhìn luồng sáng màu tím, trên trán gân xanh nổi rần rật như muốn động đậy.

Thế nhưng đúng lúc ấy, một bóng người đột ngột xuất hiện ngay cạnh Tăng Thư Thư không một tiếng động, nhanh hơn cả ánh mắt của tất cả mọi người, trong tay không hề có pháp bảo, cứ như vậy tóm lấy Tăng Thư Thư kéo lại phía sau, tay còn lại thình lình đưa ra phía trước, trần trụi đón lấy Tử Mang Nhận cực kỳ sắc bén và lạnh lẽo, xuyên thẳng vào trong làn hào quang tím ngắt đó co ngón tay búng ra một cái.

“Tinh!”

Một tiếng vang nhẹ phát ra, Tử Mang Nhận tức thì bị chấn động, vụt rời khỏi quỹ đạo bắn tung lên trời. Khi người con gái áo vàng thấy có kẻ thần bí đột nhiên xuất hiện cũng giật mình, lúc này lại thấy Tử Mang Nhận bị người đó dùng tay không đánh văng đi thì càng kinh hãi hơn. Nàng vội vàng vẫy tay, Tử Mang Nhận bị văng đi một quãng liền nhanh chóng bay trở lại trong tay.

Lúc này người đàn ông thần bí kia mới thuận tay vung ra, Tăng Thư Thư liền bị hắn ném ngược ra phía sau đứng xuống mặt đất. Ban đầu còn kinh hãi, sau đó liền chuyển thành ung dung, nhưng bị cú ném ra đằng sau khiến Tăng Thư Thư lập tức thẹn quá hóa giận, ngước mặt lên trời hét toáng lên: “Ê, ngươi cho ta là cái bao tải hay sao mà muốn ném thì ném…”

Màn đấu pháp trên không còn chưa dứt, nhưng người đàn ông cứu Tăng Thư Thư xong lại quay đầu cười với y, xem ra rất ung dung nhàn nhã. Đưa mắt nhìn qua, dưới ánh trăng, chỉ thấy người đàn ông này tướng mạo rất bình thường, ăn mặc cũng bình thường, thần sắc trên mặt tỏ vẻ ôn hòa cùng nụ cười hiền hậu, có điều hai bên tóc mai thoáng có đốm trắng làm tăng thêm mấy phần tang thương. Cặp mắt của hắn sâu thẳm chan chứa nhân tình như từng vượt qua bao năm tháng thăng trầm, trải hết đủ loại tư vị của đời người, cho tới lúc này hắn đứng ở đây, mới nhìn tuy không có gì nổi bật, nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy vô cùng thuần hậu.

Tới khi Tử Mang Nhận bay trở lại, người con gái áo vàng mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông thần bí đó dưới ánh trăng, thân hình chấn động mãnh liệt, bật la lên thất thanh: “Trương Tiểu Phàm, là ngươi!”

Người đàn ông mỉm cười quay lại, nhìn người con gái đẹp mê hồn mà đạo pháp cao cường này, chăm chú một lát rồi cười đáp: “Lâu lắm không gặp, chúc mừng Mị tâm thuật của cô đã đại thành.”

Dưới đất, Tăng Thư Thư liền phản ứng ngay, dậm chân quát lên giận dữ: “Kim Bình Nhi, yêu nữ ngươi dám ám toán ta, tới đây tới đây, chúng ta đánh thêm ba trăm hiệp nữa!”

Kim Bình Nhi nhìn lướt qua Tăng Thư Thư dưới đất một lượt, bật cười nói: “Kêu la cái gì, ngươi cũng hay thật đấy, không có vị Phó tông chủ đại nhân này của bọn ta cứu cho, ngươi hiện tại còn dám nghênh ngang chăng?”

Tăng Thư Thư tức đến thất khiếu bốc khói, tiên kiếm Hiên Viên chấn động định xông lên trước, đúng lúc đó ba người tại hiện trường đồng thời cùng cảm giác được, xoay người nhìn lên bầu trời đêm. Chỉ thấy trên cao vời vợi, trời đêm vốn hoàn toàn tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện những tia sấm sét ầm ì, sau đó mấy đen cuồn cuộn, cuồng phong vụt nổi ầm ầm nhanh chóng tạo thành một xoáy lốc khổng lồ đen kịt sâu thẳm, dựng đứng giữa trời. Lại thấy tiếng sấm sét đùng đoàng, chớp giật sáng lòa, một nguồn sức mạnh ghê gớm không gì chống lại nổi từ chín tầng mây thình lình lao xuống, hút lấy toàn bộ sấm chớp rồi ngưng tụ thành một cột sáng khổng lồ tỏa hào quang vạn trượng, từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất.

Khảnh khắc ấy, cho dù nơi bọn họ đứng là giữa không trung thì vẫn cảm nhận được nguồn sức mạnh đáng sợ đó từ dưới đất truyền lại, cả mặt đất đều như run rẩy, xa xa, ở chỗ ánh sét giáng xuống cát bay đá chạy, đất lở núi tan, vô số tảng đất đá bị phá nát bừng lên một cuộn bụi cao ngất như cơn hồng thủy, sau đó ầm ầm lao vào sâu trong lòng đất, ở đó vọng ra một tiếng gầm giận dữ ngạo nghễ không gì sánh nổi.

Tại hiện trường, Trương Tiểu Phàm nhíu mày không nói, chỉ chăm chú nhìn tia sét. Tăng Thư Thư thì mặt mũi kinh ngạc, bật kêu thành tiếng “úy”. Chỉ có sắc mặt Kim Bình Nhi đột nhiên biến thành cực kỳ khó coi, nhìn cột hào quang sấm sét mạnh mẽ vô địch ấy, hừ lạnh một tiếng nói nhỏ: “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, chà, Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết lại có thể luyện được tới cảnh giới thế này…”

Nói đoạn, nàng hít sâu vào một hơi, thân hình chợt lạng đi, không nói không rằng bay khỏi. Tới khi Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư chú ý tới, tuy chỉ giây lát nhưng Kim Bình Nhi đã đi xa lắm rồi. Trương Tiểu Phàm nhìn về phía nàng mà không có phản ứng gì, chỉ chầm chậm hạ xuống mặt đất, Tăng Thư Thư cũng đã bước lại bên cạnh, nhìn bóng dáng Kim Bình Nhi nói: “Sao ngươi không ngăn cô ta lại?”

Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn y, đáp: “Ngươi mới là trưởng lão của Thanh Vân, sao ngươi không ngăn đi?”

Tăng Thư Thư tỏ ra khinh khỉnh, hừ một tiếng đáp: “Yêu nữ này vô cùng xảo quyệt, tuy ta không sợ ả, nhưng… thú cùng đường chớ đuổi!”

Trương Tiểu Phàm nhìn y một cái rồi xoay người bước đi, hướng đi lại là hướng chỗ vừa hình thành luồng sét. Tăng Thư Thư vội vàng bước theo mấy bước sánh vai cùng hắn, cười thốt: “Bất quá lần này cũng may có ngươi xuất hiện cứu ta, quả nhiên không hổ là hảo huynh đệ, cũng không uổng năm xưa ta đem quyển bí tịch ấy cho ngươi xem.”

Trương Tiểu Phàm ngớ ra một chút, sau đó “phì” một tiếng, đáp: “Nói lăng nhăng gì thế, quyển đó trả lại cho ngươi từ lâu rồi còn gì.”

Tăng Thư Thư liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên từ tiêu sái liền hiện lẫn những nét bỉ ổi khôn tả, hạ giọng cười nói: “Đừng lừa người, quyển đó chắc chắn là ngươi có xem rồi chứ?”

Trương Tiểu Phàm cũng chẳng thèm quay lại, vừa đi vừa nói: “Chưa từng xem.”

Tăng Thư Thư đi tới vịn vai Trương Tiểu Phạm, cười: “Đừng chối, ở đây có hai chúng ta thôi, mau nói thật đi, quyển đó ngươi chắc chắn là xem rồi phải không?”

Trương Tiểu Phàm phủi tay hất bàn tay Tăng Thư Thư xuống, nụ cười trên mặt đầy vẻ ôn hòa, nhưng vẫn lắc đầu: “Chưa từng xem.”

Mặt Tăng Thư Thư liền tỏ ra bất nhẫn, trợn mắt ngó Trương Tiểu Phàm đầy vẻ cay cú, sau đó vẫn đi theo sát bên cạnh, nói lung tung sang chuyện khác:

“Ê, ngươi chẳng phải suốt ngày trốn trên Đại Trúc Phong nấu cơm nhặt rau hay sao, tự nhiên sao lại chạy xuống núi thế?”

“Ta buồn quá, xuống chơi.”

“Ồ… buồn thế tốt lắm… phải rồi, ngươi có biết không, gần đây ta kiếm được không ít đồ chơi hiếm có, ngươi muốn xem không?”

“Không muốn.”

“Ê, cái giọng của ngươi kiểu gì vậy, hay là quay về theo tới chỗ ta tùy tiện xem chơi đi.”

“Không đi.”

“Ta tìm được một con Băng Tinh Bạch Hầu phi thường hiếm có đấy, toàn thân nó trắng tinh gần như trong suốt, mà lại là khỉ cái nữa!”

“…”

“Ta bảo này, đem Tiểu Hôi của ngươi tới ở nhà ta hai ba hôm đi.”

“Làm gì?” Trương Tiểu Phàm lần này hơi ngẩn ra.

Tăng Thư Thư cười hì hì, mặt lộ rõ vẻ đắc ý, đáp: “Băng Tinh Bạch Hầu cũng là một loại linh hầu dị chủng cực kỳ hiếm thấy, có thể kết hợp với Tiểu Hôi thành một cặp đấy.”

“Linh tinh!”

“Ê, ê, ngươi đi chậm chút. Người như ngươi thật chả ra sao, mình thì có vợ rồi, lại sinh cả con cái nữa, vậy mà chẳng thèm quan tâm tới con khỉ đã theo ngươi bao năm à?”

“… vừa nãy sao ta không để ngươi chết quách trong tay Kim Bình Nhi cho rồi.”

“Sặc, ả muốn giết ta đâu có dễ thế. Tiểu Phàm, ta nói thật đấy, đem Tiểu Hôi cho ta mượn mấy ngày đi, để nó thân cận với Băng Tinh Bạch Hầu một tí, sinh ra một Tam Nhãn Linh Hầu con được không?”

“Cút!”

chương 42

Cột hào quang sấm sét mang thần uy vô địch của đất trời như khai thiên lập địa ấy đổ ập tới, với khí thế không thể chống cự giáng thẳng lên đài đá, bao bọc hoàn toàn Bạch cốt xà yêu vào bên trong cùng tiếng thét gào thê thảm. Cát chạy đá bay, xương cốt vỡ vụn, con Bạch cốt xà yêu vốn hung hăng ngút trời không gì sánh bằng, giờ giãy dụa gào thét trong luồng hào quang nhưng vẫn không có cách nào ngăn chặn được sức mạnh kinh hồn từ đạo pháp vô thượng ngàn năm của Thanh Vân Môn, xương cốt toàn thân bắt đầu vỡ vụn từng mảng, cho dù nó dùng toàn lực kích phát khối kỳ thạch màu lục biếc chống lại, nhưng rốt cục vẫn bất lực, ở chính giữa cột hào quang rực rỡ chói mắt ẩn chứa áp lực khủng khiếp, Bạch cốt xà yêu chỉ chịu đựng được giây lát liền đổ vật ra một cách thê thảm.

Trong tòa sảnh, không còn bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có tiếng sấm động ầm ầm vẫn còn vang vọng, tựa hồ như đang ngạo nhễ nhìn những con sâu kiến của nhân gian, anh hào quang rực rỡ từ từ mờ nhạt, tiếng sấm cũng dừng hẳn, cột hào quang biến mất, chỉ còn lại ánh sáng chói mắt của thần kiếm Thiên Gia vẫn chiếu rọi tứ phía, vạch một vòng trong không trung rồi bay trở về trong vỏ không một tiếng động. Những người còn lại trong đại sảnh đều không nhịn được phải ngó về phía tòa đài đá, chỉ thấy nguyên tòa đài ba tầng khổng lồ, dưới một kiếm tuyệt thế đó ngang nhiên bị phá hủy mất một nửa dọc từ trên xuống dưới, con Bạch cốt xà yêu hung hăng dữ tợn hiện tại đã hóa thành vô số mảnh xương trắng hếu vương vãi khắp nơi.

Trong đống đá vụn, khối kỳ thạch lấp lánh ánh lục bị văng sang một bên, xem ra không bị tổn hại gì lớn, nhưng khiến mọi người bất ngờ nhất lại chính là cái quan tài nằm trên đài đá, hiện tại đã bị đánh nghiêng hẳn một bên trông rất tàn tạ, nhưng kỳ dị là cái quan tài này lại không hề bị hư hỏng mặc dù nắp áo quan không biết đã bị đánh văng tới chỗ nào rồi.

Lục Tuyết Kỳ chậm rãi từ trên không hạ xuống, Vương Tông Cảnh liền nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hoan hô, chính Tiểu Đỉnh là kẻ đầu tiên nhảy nhót chạy qua, mặt mũi tươi rói, vừa ôm lấy nữ tử lạnh lùng mỹ lệ ấy vừa cười hi hi gọi: “Mẹ!”

Lục Tuyết Kỳ cúi xuống nhìn Tiểu Đỉnh, bị cặp mắt trong suốt đó nhìn cứng, Tiểu Đỉnh lập tực rút đầu rụt cổ len lén le lưỡi, nhưng tay ôm nữ tử thì không buông, mặt cười hề hề, còn dùng cái đầu tròn dụi dụi vào người nàng ta mấy cái, mắt chớp chớp, gọi thêm lần nữa: “Mẹ…”

Sắc mặt của Lục Tuyết Kỳ vẫn còn nghiêm nghị, nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn khá nhiều, đưa tay ra xoa xoa cái đầu của thằng nhóc rồi ngẩng đầu nhìn khắp địa cung nguy hiểm này một lượt, cuối cùng như thở phào một hơi, thả lỏng người, hừ lạnh một tiếng mắng: “Tí tuổi đầu đã đi gây họa.”

Tiểu Đỉnh cười kha kha, không để ý tới lời trách mắng của mẫu thân, cũng không biết có phải đã quen thói mặt dày từ bé hay không nữa, tiếp đó nó xoay đầu nhìn khắp xung quanh, miệng làu bàu: “Cha đâu, cha đâu, cha ở đâu rồi?”

Đúng lúc đó, chợt ở một bên sảnh phát ra tiếng gió rít, chính là do gã đàn ông âm trầm phi thân bay lên, trực tiếp hướng về phía cái lỗ khổng lồ trên trần do Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết phá thủng lao vụt đi. Bạch cốt xà yêu đã chết, tất cả những xương khô cùng tượng binh lính đều như mất hết sức sống, toàn bộ đổ sụp xuống đất, không còn tí sinh khí nào. Bất quá qua chuyến này, bên đám gã đàn ông âm trầm trừ gã ra cũng chỉ còn sống sót vẻn vẹn có ba người mà thôi, hiện tại cũng đã ào ào tế xuất pháp bảo bay theo gã.

Cục diện lúc này đã rõ ràng, người có đạo hạnh cao cỡ mỹ nữ áo trắng này một khi đã xuất hiện, ngay cả Bạch cốt xà yêu cũng bị nàng ta đánh một cú toi mạng, trong địa cung đây dẫu có thêm bảo vật gì thì đi nữa bọn họ cũng không có năng lực chiếm hữu. Bởi vậy đương nhiên chuồn trước là hơn.

Nhìn bốn bóng người bay đi, Lục Tuyết Kỳ chỉ hơi cau mày, tựa hồ chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn không nhận rõ được thân phận của mấy người đó, cho nên cũng không ra tay ngăn cản. Ngược lại, Vương Tông Cảnh đứng bên kia, lúc gã đàn ông âm trầm bay đi thì nó chợt phát hiện gã liếc mắt nhìn về phía nó, ánh mắt lấp lánh như có ẩn ý khiến trong lòng nó cảm thấy kỳ lạ, đó là một loại cảm giác rất cổ quái mà không sao nói rõ ra được.

Ánh trăng như nước, từ bầu trời đêm lạnh lùng rọi xuống, Vương Tông Cảnh ngước đầu nhìn lên mới rõ bên trên trần bị phá thủng một lỗ lớn đường kính lên tới hơn hai mươi trượng, độ dày từ mặt đất xuống tới trần đá của địa cung trông ít ra cũng phải hơn mấy chục trượng nữa, nhờ ánh trăng chiếu sáng, có thể thấy đất đá xung quanh hầu hết đã bị cháy đen, nghĩ ắt là lúc nãy khi thần lôi giáng xuống, chớp mắt nhiệt độ tăng cao khiến đất đá liền bị nung chảy và cháy đen thùi.

Chân pháp vô thượng ngàn năm này của Thanh Vân Môn, uy lực quả thực đáng kính đáng sợ khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Ở bên kia, Tiểu Đỉnh vẫn còn nhìn đông ngó tây kêu la lung tung, chợt nghe tiếng “vù vù” nổi lên, từ lỗ thủng trên trần vụt hạ xuống bảy tám bóng người, đều mặc đạo bào đệ tử của Thanh Vân Môn. Dẫn đầu là một người mà Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều nhận ra, chính là vị Mục Hoài Chính vẫn thường qua lại trong Thanh Vân Biệt Viện, có cả đám Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu lẫn trong đó. Mấy người này vừa vào địa cung, trước tiên đều quan sát cảnh tượng loạn xạ xung quanh một lượt, sau đó lớp lớp tiến tới làm lễ ra mắt với Lục Tuyết Kỳ. Mục Hoài Chính dẫn đầu, vẻ mặt kính cẩn thốt:

“Lục sư thúc, người sao cũng tới đây?”

Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ nhạt nhẽo, không nói thêm gì mà chỉ khẽ gật đầu. Bọn Mục Hoài Chính có vẻ đều hiểu rõ tính tình của Lục Tuyết Kỳ, chỉ làm lễ ra mắt, sau đó nói tiếp: “Lục sư thúc, chúng con nhận được thủ lệnh của Tăng sư thúc mới chạy tới dây, nghe nói nơi này có bảo vật xuất thế, có điều từ lúc tới đến nay vẫn chưa thấy Tăng sư thúc đâu, không biết…”

“Ta ở đây.” Chợt một giọng nói trong trẻo từ bên trên vọng xuống, mọi người ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông đang hạ xuống đầy vẻ tiêu sái, chính là Tăng Thư Thư. Cả đám đệ tử Thanh Vân vội vàng tới ra mắt. Tăng Thư Thư tùy tiện xua tay nói: “Miễn, miễn, mấy người các ngươi mau xem xét xung quanh thật cẩn thận, không được để sót bất cứ yêu nghiệt nào, tránh sau này tiếp tục gây họa hại.”

Cả đám Mục Hoài Chính dạ ran, rồi lập tức chia nhau ra kiểm tra khắp tòa sảnh, có người còn tới cả những khung cửa đá ở đằng xa, chỉ có Mục Hoài Chính nhìn về phía Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh và tiến lại gần.

Tăng Thư Thư đi tới cạnh Lục Tuyết Kỳ và Tiểu Đỉnh, mặt mũi tươi cười, vừa há miệng định nói thì bị Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng lườm một cái, lập tức á khẩu. Bất quá còn may y vốn nhanh trí, liền bật cười kha kha đưa tay bế Tiểu Đỉnh lên, thốt: “Tiểu Đỉnh, tên nhóc này sao lại nghịch ngợm thế, cả chỗ nguy hiểm cỡ này mà cũng tới, không sợ cha mẹ con lo lắng hay sao?”

Tiểu Đỉnh xem ra rất thân quen với Tăng Thư Thư, cười hì hì nói: “Thúc thúc, gần đây người có thứ gì chơi vui không, cho con đi.”

Tăng Thư Thư cười lớn, đáp: “Được thôi, đợi hôm nào con tới chỗ ta, ta sẽ cho.” Nói xong cười cười thả Tiểu Đỉnh xuống, tiếp đó xoay lại đối mặt với Lục Tuyết Kỳ, hạ giọng nói nhỏ:

“Chàng đang ở bên ngoài kìa.”

“Cha!” Tiểu Đỉnh tinh mắt, chỉ một loáng là thấy ngay người đàn ông đứng trong bóng tối đó, tức thì bật cười kha kha, giang hai tay nhào tới. Người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, chính là Trương Tiểu Phàm, mặt cười đầy vẻ hiền từ, cúi người xuống bế Tiểu Đỉnh lên cười sảng khoái, hai tay khẽ dùng sức ném nó lên cao.

Tiểu Đỉnh bị ném lên không nhưng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn hoa tay múa chân cười như nắc nẻ. Trong tiếng cười giòn tan, thân hình nó nhanh chóng rơi xuống rồi được Trương Tiểu Phàm đón lấy một cách vững chãi, sau đó lại nhấc bổng lên, Tiểu Đỉnh lập tức được ngồi trên cổ của Trương Tiểu Phàm trông uy phong lẫm liệt.

Ở bên cạnh, Đại Hoàng sủa cả tràng “Uâu Uâu Uâu Uâu”, Tiểu Hôi thì ngồi ngay trên lưng Đại Hoàng, nhéo nhéo cái tai chó ngoạc mồm ra cười liên thanh. Trương Tiểu Phàm kiệu Tiểu Đỉnh đi tới, nữ tử áo trắng vẫn đứng yên tại chỗ, dịu dàng nhìn hai cha con, bờ môi thoáng lộ nụ cười nhẹ, trong sáng như đóa hoa tuyết giữa màn đêm.

Đi tới bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm dừng lại một chút, sau đó nhìn nàng mỉm cười thốt: “Về nhà thôi!”

Lục Tuyết Kỳ khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Được.”

Trương Tiểu Phàm xoay người bước đi, Lục Tuyết Kỳ theo ngay bên cạnh, Tiểu Đỉnh ngồi trên cổ phụ thân không ngừng cười khanh khách. Phía sau bọn họ, Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi đi nghênh ngang. Ánh trăng lấp lóa tựa như cũng dõi theo bóng hình bọn họ, trong lúc ngẩn ngơ, người đàn ông hiền lạnh chợt đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ hơi cúi đầu tựa như mỉm cười, tựa như ôn nhu, không nói không rằng chỉ nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của y.

Trong ánh trăng, bọn họ dần rời xa, đi về hướng Thanh Vân Sơn nguy nga sừng sững.

Khi Mục Hoài Chính bước tới trước Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, sắc mặt y cũng chẳng dễ coi gì. Vương Tông Cảnh với Tô Văn Thanh nhìn nhau, cùng thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương, hai người liền thành thực đứng yên tại chỗ. Bất quá không ngờ Mục Hoài Chính lại không làm mặt hắc để giáo huấn bọn chúng mà chỉ cau mày hỏi han toàn bộ nguyên do sự tình một lượt.

Khi nghe thấy chuyện đêm nay có nguyên nhân rất lớn là do Tiểu Đỉnh vì ham chơi gây ra, cho dù vị Mục sư huynh trước nay đều nghiêm trang cũng không nhịn được trợn mắt, miệng lầm bầm rủa một câu: “Thằng quỷ con này…” Nhưng chỉ nói tới đó thì Mục Hoài Chính không nói tiếp nữa.

Kiểm tra thấy hai người bọn chúng cũng không bị thương gì nghiêm trọng, Mục Hoài Chính lền để bọn chúng ở đó đợi một lúc, khi nào tất cả tra xét xong toàn bộ địa cung thì sẽ cùng trở về Thanh Vân Biệt Viện.

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đương nhiên không có dị nghị gì, sau khi thấy Mục Hoài Chính đi khỏi, Tô Văn Thanh đưa mắt nhìn khắp tòa sảnh bừa bãi một lượt, chợt như nhớ ra điều gì, khẽ kêu lên một tiếng “Úy?”

Vương Tông Cảnh đứng cùng chỗ với nàng ta, đương nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của nàng, hỏi lại với vẻ kỳ lạ: “Sao thế?”

Tô Văn Thanh nhìn lại, chần chừ một chút rồi đáp: “Hình như ông lão Thần Quy Môn biến mất rồi.”

Vương Tông Cảnh lập tức có phản ứng, đưa mắt quét một vòng, quả nhiên là thế. Những kẻ thuộc phe gã đàn ông âm trầm còn đi được thì đều đã đi cả, những người của Thanh Vân vẫn ở đây hết, chỉ có ông lão rường cột của Thần Quy Môn kia, à, cả con Thần Quy trên lưng mang hình vẽ kỳ quái cũng chẳng biết từ bao giờ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người một cách thần bí.

“Ông lão ấy, chuồn nhanh thật.” Vương Tông Cảnh than thầm trong lòng, đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy bên phía đài đá vọng lại một tiếng động, nó xoay đầu nhìn lại, tức thì kinh hãi, nháy mắt đã đem những ý nghĩ vừa rồi quẳng lên chín tầng mây.

Chỉ thấy trên đài đá vốn đã bị phá hủy hơn nửa, đá vụn sụp lở, khắp đất toàn mảnh xương nát. Những đệ tử Thanh Vân còn lại đều tra xét ở các chỗ khác, chỉ có một mình Tăng Thư Thư tiến tới chỗ đó, bắt đầu quan sát cẩn thận. Hắn trước tiên chăm chú nhìn khối kỳ thạch màu xanh lục, lật qua lật lại mấy lần tựa như trong lòng cũng có thu hoạch, khẽ gật đầu lôi ra một cái hộp lớn, bỏ khối kỳ thạch vào trong. Sau đó hắn ngoái đầu lại, ánh mắt rơi xuống cỗ quan tài đen sì bị đánh nghiêng mà không hỏng đó, từ từ tiến lại gần.

Cỗ quan tài đen đổ xoài trong đống đá vụn, nhưng phần thân ẩn hiện màu đỏ vẫn có nét hung sát khiến người ta không dám tới gần, bất quá cao nhân tu luyện cỡ như Tăng Thư Thư đương nhiên sẽ không ngại chút hung sát ấy, điềm nhiên coi như không, vẫn đi thẳng tới chỗ đó. Có điều khi hắn tới gần chiếc áo quan khoảng ngoài ba thước, sắp nhìn thấy bên trong của cỗ áo quan thì thình lình cả cái quan tài đột nhiên chấn động, từ trong đó phát ra một âm thanh.

Lúc đó, tất cả mọi người trong tòa sảnh cùng ngoái lại nhìn, kể cả Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng đều ngơ ngác. Ngay chính Tăng Thư Thư mặt cũng tỏ vẻ kỳ lạ, dừng bước. Giây lát sau, chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ, cái quan tài đen lắc lư một chút rồi thấy có một bóng người chậm rãi bò ra, nhưng trông thần sắc thì mệt mỏi tiều tụy như sắp chết tới nơi, thân hình loạng quạng mấy lượt rồi đổ kềnh ra, từ trong quan tài lăn uỵch xuống giữa đống đá, có vẻ đã hôn mê luôn rồi.

Bên dưới đài đá, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cùng trợn tròn cả hai mắt. Vương Tông Cảnh la lên thất thanh: “Điêu Tứ!”

Đồng thời khong kìm được chạy nháo nhào về phía trước, nhưng chưa chạy được bao xa thì chợt có một cánh tay từ bên cạnh đưa ra giữ nó lại. Chỉ thấy Mục Hoài Chính đứng cản phía trước, trầm giọng thốt: “Bên trên khá cổ quái, cậu không nên xông tới đó.”

Vương Tông Cảnh sững người, gật đầu đáp ứng, nhưng sự kinh ngạc trong lòng thì không sao giảm nổi, chẳng thể nào ngờ được Cừu Điêu Tứ mà cả bọn luôn tìm kiếm, lại xuất hiện ở bên trong chiếc quan tài đen sì.

Mục Hoài Chính cản Vương Tông Cảnh xong, tự mình bước lên thềm đá, tới gần cạnh Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư liếc mắt nhìn xuống đám Vương Tông Cảnh bên dưới, ánh mắt lại chuyển về chỗ Cừu Điêu Tứ đang hôn mê bất tỉnh, cau mày nói với Mục Hoài Chính: “Tên này là ai?”

Mục Hoài Chính quan sát Cừu Điêu Tứ một lượt, đáp nhỏ:

“Tăng sư thúc, người này là một người mới tham dự Hội Thi Thanh Vân năm nay, họ Cừu tên là Điêu Tứ, hắn cùng với Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh ở dưới kia và cả… Tiểu Đỉnh nữa, đều ở cùng sân số hai mươi ba đường Ất, chắc là biết nhau, cũng có thể giống như bọn chúng, vừa rồi chạy đi tìm Tiểu Đỉnh.

Tăng Thư Thư chậm rãi gật đầu, bước tới giơ tay kiểm tra hơi thở của Cừu Điêu Tứ, lại xem xét kinh lạc trong người hắn một chút, giây lát sau mới đứng dậy nói: “Nó không có gì đáng ngại, ngươi cho người khênh xuống đi!”

Mục Hoài Chính vâng lời, tự mình tới ôm Cừu Điêu Tứ lên một cách nhanh gọn. Tăng Thư Thư hấp háy mắt như đang suy tư, ánh mắt dừng lại trên người Cừu Điêu Tứ vốn đang hôn mê một lát, lại chậm rãi quét xuống cỗ áo quan im lìm nhếch nhác bên dưới, lẳng lặng không nói tựa như chìm vào dòng suy nghĩ.

Một đêm ồn ào náo loạn rốt cục đã trôi qua yên ả, vầng trăng đã chìm xuống phía tây, các vì sao đã lặn hết, màn đêm đang bị những tia sáng đầu tiên của buổi sớm đẩy lui, một ngày mới lại bắt đầu. Những người có liên quan dính dáng tới chuyện này, cũng lớp lớp trở về với nhịp sống hàng ngày của họ. Có người chìm vào giấc ngủ dịu dàng và yên lành; Có kẻ trở về khách sạn cả đêm không sao ngủ nổi, cứ đi qua đi lại nơi khoảng sân nho nhỏ mặt mày nhăn nhó; Cũng có tên ôm nỗi ưu tư lại xen lẫn mấy phần khao khát hưng phấn, ngồi thần ra cho tới sáng; Nhưng nhiều hơn cả vẫn là những người bị chuyện đêm nay giày vò, như bị một cục đá ném ùm vào trong bể mộng, từ từ tạo ra những đợt sóng trải rộng ra xung quanh.

Cách xa thành Hà Dương hơn trăm dặm, ở một chỗ chân núi hẻo lánh, nơi ven đường có bốn năm gốc tùng cổ thụ mọc gần nhau kết thành một tán lá xanh rì, đứng ở chỗ này mà nhìn về phương bắc, có thể thấy mờ mờ dãy núi Thanh Vân nguy nga hùng vĩ. Một gã đàn ông cầm cây búa vàng mặt mũi âm trầm đang đứng lặng im dưới gốc tùng, tay dùng miếng giẻ chậm rãi chùi những vết máu vẫn còn sót lại trên lưỡi búa, sau đó vung tay ném luôn miếng giẻ vào trong bụi cây rậm rạp.

Gã từ từ nâng cây búa vàng trong tay, trên pháp bảo kim quang chớp chớp, chiếu vào mắt tựa hồ như hai quầng lửa màu vàng khiến cặp mắt gã càng thêm sâu thẳm. Đúng lúc ấy, thình lình từ đằng xa vọng lại tiếng xé gió, gã đàn ông âm trầm khẽ giật mình xoay đầu nhìn ra, tiếp đó tựa như chỉ trong chớp mắt, thần thái khí sắc trên mặt hắn đột nhiên biến đổi kịch liệt, khác xa cái khí chất âm trầm lúc trước. Gã hướng về phía trước hành lễ với một người con gái mặc áo vàng che mặt vừa bay tới: “Phó môn chủ, người tới rồi.”

Người con gái này chính là Kim Bình Nhi đêm qua vừa mới đánh một trận ác liệt với Tăng Thư Thư, lúc này chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt chợt tỏ ra khác lạ nhìn xung quanh một lượt, thốt: “Hạ Hầu Qua, sao chỉ có một mình ngươi trở về?”

Mặt người đàn ông được gọi là Hạ Hầu Qua liện hiện ra vẻ đau khổ, nghiến răng đáp: “Thuộc hạ vô dụng, trong địa cung đó có yêu vật cực kỳ lợi hại, hơn nữa về sau Thanh Vân cũng có cao thủ tới, thuộc hạ cố gắng tử chiến mới giữ được một mạng, còn những người khác thì…”

Sắc mặt Kim Bình Nhi khẽ biến, nhưng lập tức dường như nghĩ tới điều gì, chỉ lẳng lặng giây lát rồi khẽ thở dài, nói: “Được rồi, lúc trước ta cũng không ngờ hiện tại thực lực của Thanh Vân Môn vẫn còn mạnh như vậy, không trách ngươi được.” Nói đoạn, nàng xoay người phóng mắt nhìn về dãy núi chập chùng, tròng mắt như thu nhỏ lại phát ra những tia sáng lấp lánh, loáng thoáng nghe thấy dưới lớp lụa che mặt phát ra những tiếng lầm rầm, như đang tự nói điều gì: “Thanh Vân, Thanh Vân…”

Hạ Hầu Qua ở phía sau, lúc này đã từ từ đứng thẳng lưng lên, nhìn dáng hình của Kim Bình Nhi, nét mặt thoáng hiện vẻ vừa kiêng dè vừa phức tạp, giây lát sau tâm tư gã tựa hồ có hơi xúc động, giống y như Kim Bình Nhi, cũng đưa mắt nhìn dãy núi hùng vĩ ngơ ngẩn tới xuất thần, khóe môi mấp máy, nhưng rốt cục vẫn không nói bất cứ tiếng nào.

Tia nắng đầu tiên của buổi sớm từ trên trời cao nhẹ nhàng chiếu xuống ngọn núi cao vút xuyên mây như tiên cảnh nhân gian của Thông Thiên Phong. Gió núi  từ khu đền đài lầu các thổi tới từng trận tựa như vẫn còn mang hơi sương lạnh lẽo.

chương 42

Tiêu Dật Tài người mặc đạo bào màu lục thẫm từ phòng nghỉ đi ra, dọc đường đám đạo đồng và đệ tử không ai là không cung cung kính kính cúi người hành lễ, thần sắc y hòa nhã tuyệt không ra vẻ kiêu ngạo, chỉ đi liền một mạch. Ánh mặt trời từ những ô cửa sổ chiếu vào hành lang, khoảnh khắc ấy, y cứ lẳng lặng bước đi giữa bóng nắng lúc sáng lúc tối, phong thái tiêu sái hơn người, có điều đi một mình giữa hành lang vắng vẻ, trông cô tịch khôn tả.

Vượt qua hành lang, bước xuống bậc thang đi qua một khu vườn nhỏ đầy kỳ hoa dị thảo thơm ngát, không xa phía trước chính là hậu đường của Ngọc Thanh Đại Điện, dưới mái hiên, Minh Dương đạo nhân đang đứng đó, vừa thấy Tiêu Dật Tài đi tới liền vội vàng chạy tới đón, mỉm cười thốt: “Chưởng giáo sư huynh, huynh dậy rồi.”

Tiêu Dật Tài cũng mỉm cười dừng bước, đáp: “Chẳng phải đệ còn dậy sớm hơn ta sao? Chuyện đêm qua thế nào rồi?”

Minh Dương đạo nhân liếc mắt về hướng Ngọc Thanh Điện, nói: “Cơ bản đã xử lý gọn gàng, Tăng sư huynh đang đợi ở trong Ngọc Thanh Điện, chờ sư huynh tới gặp mặt.”

Tiêu Dật Tài trầm mặc một lát, hỏi: “Nghe nói đêm qua ngoài Tăng trưởng lão, còn có người khác cũng xuống?”

Trái tim Minh Dương đạo nhân nhảy lên một cái, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, vẫn tỏ ra cung kính đáp: “Vâng, nghe nói Lục Tuyết Kỳ sư tỷ cũng tới, bất quá là do Tiểu Đỉnh nghịch ngợm không biết vì sao lại chạy vào trong địa cung dưới thành Hà Dương, bởi vậy sư tỷ mới tới đó.”

Tiêu Dật Tài yên lặng giây lát, rồi chậm rãi gật đầu, thần sắc không có điểm nào khác lạ, từ từ bước mấy bước về phía Ngọc Thanh Điện, rồi chợt dừng lại, xoay người nhìn Minh Dương đạo nhân, nhưng nhất thời lại không nói gì. Minh Dương đạo nhân cảm thấy hơi khó hiểu, liền bước tới hai bước nói nhỏ: “Sư huynh, còn có chuyện gì nữa?”

Ánh mắt Tiêu Dật Tài đầy thâm thúy như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó, lát sau chỉ nghe thấy y chợt cất giọng nhàn nhạt nói với Minh Dương đạo nhân, như đang hỏi thăm một chuyện nhỏ xíu chẳng đáng bàn: “Sư đệ, năm nay trong đám người mới tham gia Hội Thi Thanh Vân, có đứa nào tên là Vương Tông Cảnh không?”

Minh Dương đạo nhân tức thì ngẩn người, ngạc nhiên ngước đầu nhìn Tiêu Dật Tài.

Ngẩn ra một lúc lâu, Minh Dương đạo nhân mới nói giọng đầy kinh ngạc: “Chưởng giáo sư huynh, huynh làm sao biết được người này?”

Tiêu Dật Tài lặng im không đáp, chỉ dửng dưng nhìn hắn. Minh Dương đạo nhân thoáng chốc đã phản ứng kịp, cảm thấy mặt mũi nóng bừng, bất giác cúi gằm xuống đáp lời: “Sư huynh thứ tội, là đệ lắm miệng,” dừng một chút, hắn thấy Tiêu Dật Tài vẫn không có ý lên tiếng, liền trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: “Bẩm cáo sư huynh, quả thực có một tên thiếu niên như thế, là xuất thân từ Long Hồ Vương gia ở U Châu, cũng có thể coi là con cháu nhà thế gia. Bất quá những gì nó phải trải qua khá đặc biệt, là như thế này…”

Tiếp đó Minh Dương đạo nhân đem thân thế lai lịch của Vương Tông Cảnh, kể cả chuyện bị bắt vào trong Thập Vạn Đại Sơn ba năm đều kể qua hết một lượt cho Tiêu Dật Tài. Tiêu Dật Tài lặng im lắng nghe, xong cũng thấy hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi một câu: “Nó chính là đứa bé của Long Hồ Vương gia năm xưa bị Thương Tùng bắt đi đó à?”

Minh Dương đạo nhân gật đầu đáp: “Vâng, cũng chính vì chuyện này mà Lâm Kinh Vũ sư huynh được điều tới U châu. Cũng chính Lâm sư huynh sau này đã đích tay cứu Vương Tông Cảnh từ Thập Vạn Đại Sơn về. Khi thằng bé này gây ra một tràng náo loạn ở Long Hồ Vương gia, Lâm sư huynh cũng ngầm giúp nó một chút, xem ra khá coi trọng thằng bé.”

Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng không nói thêm gì về chuyện đó nữa, mà xoay người đi thẳng về phía Ngọc Thanh Điện, đồng thời thốt: “Đi thôi, Tăng trưởng lão không chừng đợi sốt ruột rồi đấy.” Minh Dương đạo nhân vội vàng đi theo, từ phía sau lén ngước đầu nhìn bóng dáng vị Chưởng giáo sư huynh này, chỉ thấy lưng y thẳng tắp bước đi chậm rãi, chẳng thể nhìn ra một chút tâm tư nào trong lòng y.

Đi qua khu tĩnh đường, lại vòng qua một cái vườn có ao nhỏ thả đầy sen xanh ngát là đến cửa sau của Ngọc Thanh Điện. Còn chưa tới cửa, hai người đã ngửi thấy mùi hương đèn đặc trưng của đại điện, bao nhiêu năm qua, thờ cúng trước thánh tượng Tham Thanh trong Ngọc Thanh Điện đều dùng loại linh hương này.

Hiện tại, trên Ngọc Thanh Điện nguy nga, cả hàng ghế lớn chỉ có một người đang ngồi, chính là Tăng Thư Thư. Xem bộ dạng của hắn hoàn toàn không có vẻ gì là sốt ruột, mắt nhắm hờ dựa người vào lưng ghế bế mục dưỡng thần, bên cạnh đặt một chiếc hộp lớn, bất quá khi bước chân vang lên trong Ngọc Thanh Điện, Tăng Thư Thư tựa hồ đã mở mắt ra đứng dậy trước, xoay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Dật Tài và Minh Dương đạo nhân một trước một sau tiến tới, mặt hắn liền nở nụ cười gọi một tiếng: “Tiêu sư huynh.” Gọi xong thì nhìn Minh Dương đạo nhân gật đầu, coi như chào hỏi. Minh Dương đạo nhân đương nhiên cũng không dám chậm trễ, nở một nụ cười phía sau Tiêu Dật Tài, gật đầu đáp lễ.

Tiêu Dật Tài nhìn Tăng Thư Thư, mặt cũng nở nụ cười, nói: “Tăng sư đệ, đệ tới rồi.” Dừng một chút, lại tiếp: “Đệ cứ ngồi xuống đã, ta qua dâng hương.”

Tăng Thư Thư cười đáp: “Sư huynh cứ tự nhiên.”

Nói xong thì đứng sang một bên, nhìn Tiêu Dật Tài đi qua tiến thẳng tới trước tượng thánh Tam Thanh cao ngút, làm lễ thắp hương, sau khi châm lửa thì cung kính vái ba vái rồi mới cắm vào trong lư hương bằng đồng vàng. Nghi lễ mặc dù chẳng theo bài bản nhưng rất đoan chính nghiêm cẩn, đầy lòng thành kính khiến người xung quanh nhìn thấy trong lòng cũng không khỏi sinh ra ý kính trọng.

Dâng linh hương xong, Tiêu Dật Tài mới xoay người bước lại, cười nói với Tăng Thư Thư mấy câu rồi trở về chỗ hàng ghế phân chủ khách mà ngồi. Minh Dương đạo nhân vẫn đứng sau lưng Tiêu Dật Tài, hắn sớm đã gọi đạo đồng ở ngoài điện đi vào dâng trà xanh lên. Nâng chén trà nhấp một ngụm, Tiêu Dật Tài nhìn Tăng Thư Thư cười thốt: “Đêm qua vất vả chứ hả? Muộn thế rồi còn khiến đệ chạy đi một chuyến, vi huynh cũng hơi áy náy.”

Tăng Thư Thư cười kha kha, đáp: “Tiêu sư huynh, huynh quá khách khí rồi, cái việc cỏn con nào bõ dính răng? Chuyện đêm qua đại khái là như vầy…” Nói đoạn Tăng Thư Thư liền đem những chuyện mình đã trải qua trong khi hạ sơn đi xuống địa cung dưới thành Hà Dương kể hết một lượt cho Tiêu Dật Tài nghe, trong đó có vài chỗ ngoắt ngoéo khiến cả Tiêu Dật Tài lẫn Minh Dương đạo nhân đều khẽ biến sắc mặt.

Nói tới đoạn cuối cùng, Tăng Thư Thư đẩy cái hộp lớn bên tay sang, thốt: “Tiêu sư huynh, trong cái hộp gỗ này chính là Minh Hà Thúy Tinh lấy được trong địa cung dưới thành Hà Dương đêm qua. Vật này chí âm chi hàn, cũng là một thần vật của thiên địa, xem ra bảo quang xông lên trời chính là do vật này xuất thế gây ra, cũng vì viên kỳ thạch này là vật chí âm, âm khí tỏa ra mới khiến một số quỷ vật trong địa cung được bồi luyện tạo thành một đám yêu vật hoành hành.”

Minh Dương đạo nhân tiến tới trước đón lấy cái hộp gỗ, đem tới đặt bên cạnh Tiêu Dật Tài, cẩn thận mở ra, quả nhiên liền thấy một đạo hào quang màu lục thẫm mang theo khí lạnh mờ mờ rọi ra lấp lóe khiến trước mắt sáng bừng. Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn Minh Hà Thúy Tinh trong hộp một lát, rồi nói: “Tăng sư đệ, theo như đệ nói thì các quỷ vật yêu tà khác tuyệt không có gì đáng ngại, bất quá chỉ là tà vật phổ thông mà thôi, riêng Bạch cốt xà yêu chiếm cứ cỗ quan tài màu đen và giữ Minh Hà Thúy Tinh mới khác thường. Không biết có khả năng liên quan tới vật cưỡi của Thú Thần trong đại kiếp yêu thú năm xưa hay không?”

Nói tới chuyện này, sắc mặt Tăng Thư Thư cũng trở lên ngưng trọng, chậm rãi gật đầu đáp: “Đích xác như đệ quan sát kỹ lưỡng đêm qua, cái xác tàn của con Bạch cốt xà yêu này tựa hồ giống hệt với vật cưỡi của Thú Thần năm xưa, có điều bất kể là kích thước hay đạo hạnh đều yếu hơn con quái vật đáng sợ năm đó vô số lần, bởi vậy mới có thể bị Lục sư muội đánh một kiếm tiêu diệt.”

Nói tới đó, sắc mặt Tăng Thư Thư vụt nghiêm trang, trầm giọng thốt: “Cứ như đệ đoán, con yêu tà này không chừng trong trường đại chiến năm đó, bản thể đã bị tiêu diệt dưới Tru Tiên kiếm trận của Đạo Huyền sư bá, nhưng yêu vật quỷ đạo không biết có năng lực kỳ dị gì mà có thể tàn lưu lại một chút thân thể, ngấm ngầm tiềm nhập ẩn vào trong lòng đất. Cũng vừa vặn chẳng ai hay dưới thành Hà Dương lại có một tòa địa cung, bên trong còn có kỳ thạch chí âm cỡ Minh Hà Thúy Tinh, khiến cho chút thi thể tàn lưu của Bạch cốt xà yêu được âm khí nuôi dưỡng dần dần hồi phục đạo hạnh. Nếu không phải lần này vô ý phát hiện ra địa cung, e rằng nhiều năm sau đạo hạnh của yêu vật được khôi phục sẽ không khỏi sinh ra đại hoạn.”

Tiêu Dật Tài chậm rãi nói: “Nếu quả như vậy, chuyện này ngược lại thành may, có điều không ngờ Bạch cốt xà yêu lại khó chơi như vậy, ngay cả Tru Tiên kiếm trận cũng không cách nào diệt sát hoàn toàn được.”

Tăng Thư Thư cười đáp: “Sư huynh không cần lo, nhớ tới năm xưa trong đại kiếp yêu thú, Bạch cốt xà yêu là tà vật uy phong hiển hách cỡ nào. Vậy mà bao nhiêu năm qua, tới nay cũng vẫn chỉ có thể ẩn nấp dưới lòng đất, không dám huênh hoang, hơn nữa đạo hạnh còn yếu ớt đến vậy, là có thể thấy sức mạnh của Tru Tiên kiếm trận ngày đó khủng khiếp thế nào, quả thực sức hàng yêu phục ma không phải tầm thường.”

Tiêu Dật Tài lặng lẽ gật đầu, thần sắc trên mặt chợt tỏ ra phức tạp thoáng vẻ hoài niệm, khẽ thốt: “Ân sư qua đời đã nhiều năm, Dật Tài vô năng, kế thừa chức vị Chưởng giáo thật chẳng ra gì, cũng không biết sau này có thể không thẹn với lòng đi gặp sư tôn không.”

Lời này vừa nói ra, Tăng Thư Thư liền không nhịn được đứng bật dậy, đồng thời nhìn Minh Dương đạo nhân phía sau Tiêu Dật Tài, thấy vẻ mặt của Minh Dương đạo nhân vừa cung kính vừa kinh ngạc, liền tỏ ra quan tâm xích tới bên cạnh Tiêu Dật Tài nói nhẹ mấy câu an ủi. Tiêu Dật Tài giật mình thoát khỏi luồng suy nghĩ, nhìn Tăng Thư Thư đứng bên cạnh không khỏi gượng cười, vội vàng xua tay bảo hắn ngồi xuống, đồng thời tự trào phúng nói: “Sư đệ nhanh thế! Ài, đệ thấy đấy, chẳng hiểu sao huynh lại chợt nhớ tới ân sư, lão nhân gia qua đời nhiều năm rồi mà vi huynh thỉnh thoảng vẫn nhớ tới giọng nói giáng điệu của người, vừa rồi thất thố, khiến cho sư đệ chê cười.”

Tăng Thư Thư lắc đầu đáp: “Sư huynh sao lại nói vậy? Đạo Huyền sư bá chính là lĩnh tụ của chính đạo được thiên hạ công nhận, đánh bại Ma giáo, ngăn cản yêu thú, mấy lần cứu vãn đại cục, thiên hạ bách tính đều thành tâm kính ngưỡng, đồng đạo tu chân không ai mà không sùng bái ông ấy.”

Tiêu Dật Tài nghe vậy liền cười, vẻ mặt vẫn còn nét trào phúng, thốt: “Bách tính kính ngưỡng thì có, ấy còn đồng đạo tu chân trong thiên hạ mà nói sùng kính Thanh Vân chúng ta, vậy thì không tin được rồi.”

“Ặc…” Tăng Thư Thư nghẹn giọng, ánh mắt khẽ đảo nhìn Minh Dương đạo nhân sau lưng Tiêu Dật Tài, thấy Minh Dương đạo nhân cũng cười khổ, lắc đầu không nói. Tăng Thư Thư trong lòng thầm thở dài, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Năm đó trường đại chiến Ma giáo cuối cùng ấy, Thanh Vân Môn tuy rốt cục cũng đánh bại Tứ linh huyết trận của Quỷ Vương Tông, một lần nữa cứu vãn bách tính thiên hạ, nhưng bản thân cũng bị đại thương nguyên khí. Sau khi thắng trận thảm liệt, những tinh anh cao thủ còn sót lại sau lần đại kiếp trước, tựa hồ đều vẫn lạc sạch trong trận huyết chiến ấy, lớp trẻ tuổi không nói tới, riêng trưởng lão cao thủ gần như không còn ai, bảy vị thủ tọa năm xưa cũng chỉ duy nhất Tăng Thúc Thường thủ tọa Phong Hồi Phong bị trọng thương là còn lại nhưng thương thế cũng chẳng khá hơn được chút nào, căn bản không tham gia vào thế sự được nữa, sau đó cũng nhanh chóng truyền lại chức vị thủ tọa cho Tăng Thư Thư.

Cũng dưới cánh ngộ quẫn bách đó, những chư phái trung thổ sau khi Ma giáo bị diệt trừ ngược lại chào đón một thời kỳ phát triển đại hưng thịnh, đại phồn hoa. Rất nhiều môn phái thế gia lần lượt nổi lên, kỳ tài dị sĩ xuất hiện liên miên, quay ngược lại thành thế chèn ép Thanh Vân Môn. Trong đó có một số môn phái thực lực mạnh mẽ còn tỏ thái độ chẳng kính trọng gì Thanh Vân Môn khiến cho đệ tử Thanh Vân ngầm cảm thấy bị khinh rẻ. Thế sự luân hồi khó trách, rốt cục cũng chẳng làm thế nào được, tất cả không ngoài việc dùng thực lực trong tay để nói chuyện thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro