Ep 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lần nào cũng như vậy, lần sau không thèm gặp ngươi nữa."

Cùng Châu Kha Vũ thuê phòng, còn đưa Châu Kha Vũ về nhà, nhà họ Châu hẳn là đã để mắt tới hắn từ lâu, AK rất phiền muộn.

Đưa ra những đánh giá chính xác về tình huống hiện tại.

Châu Kha Vũ từ trên giường ngồi dậy, đập vào mắt anh là bộ bàn ghế đơn giản màu đen trắng, chiếc chăn lông cừu màu xám đậm trùm lên người, vừa nhẹ vừa mềm sờ vào rất thoải mái.

Có một bàn làm việc tối giản chiếm phần lớn không gian bên cửa sổ, với các sản phẩm điện tử như tai nghe máy tính, micrô và các sản phẩm điện tử khác nằm rải rác trên đó, cũng như những sợi dây chằng chịt đủ màu sắc.

Quần áo được chất đầy trên lưng ghế trước bàn, sách và các vật dụng linh tinh khác chất thành đống ở phần còn lại của căn phòng.

Thoạt nhìn,  là một phòng dành cho một nam thanh niên độc thân.

Quan sát xong.Lưu Chương đứng ở bên cửa sổ, khẽ mở rèm cửa, cũng không quay đầu nhìn lại.

Hai lớp vật liệu che nắng, ánh sáng mặt trời trong phòng đại khái có thể phán đoán quang cảnh bây giờ lúc hai hoặc ba giờ chiều. Nhưng Lưu Chương đã đóng hết rèm cửa, có lẽ là để chăm sóc cho Châu Kha Vũ trước khi bật đèn đầu giường lên.

Với ánh đèn vàng ấm áp của mặt trời hắt vào, Châu Kha Vũ cũng khá thích cảm giác được lười biếng cho đến khi thức dậy vào buổi chiều.

"Rất thoải mái."

Anh dựa vào gối, như thể đã lâu rồi anh không cảm thấy thoải mái như vậy.

Nhưng hiển nhiên chủ nhân của căn phòng lúc này không muốn tiếp tục chủ đề này, 

AK đóng rèm lại, quay lại nhìn .Vẻ mặt của Châu Kha Vũ  đều nhăn lại: “Người của Châu thị, tiểu Châu công tử,  hãy nghĩ xem làm sao có thể cứu đứa em trai này một con đường sống sót được không.

Cha?

Vẻ mặt của Châu Kha Vũ dừng lại một lúc, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Sau khi đi qua, Châu Kha Vũ  nhấc chân ra khỏi giường, thu dọn quần áo một chút, lục tìm trên bàn của AK một hồi mới chọn được một cặp kính gọng kim loại mỏng. Đó là chiếc kính mà AK mới thay, với gọng kính được vát trên trái phải và thiết kế khá bay bổng. Không hiểu sao Châu Kha Vũ đeo lên lại có cảm giác hơi cặn bã.

" Đẹp trai. AK không bao giờ tiếc lời khen ngợi vẻ ngoài của anh ấy. Châu Kha Vũ đứng hình mất vài giây rồi phản công nhẹ nhàng: " Anh không lo lắng khi gặp bố tôi sao? "

AK trong tiềm thức cảm thấy bầu không khí của cuộc trò chuyện này khá kỳ lạ, nhưng tiếng gõ cửa lập tức khiến anh không còn thời gian để nghĩ xem nên nói gì.

Trước khi ngồi trong phòng khách nguy nga của nhà họ Châu, AK chưa từng gặp qua người được đồn đại là đứng đầu trong thế giới ngầm.

"Đã gây rắc rối cho anh rồi Kha Vũ."

Người đàn ông trung niên ưu nhã đặt hai tay lên đùi, trên bàn cà phê gần đó đặt một túi tài liệu đang mở, AK liếc nhìn một cái, tất cả đều là thông tin của chính mình.

Bên trong còn có hình ảnh anh và Châu Kha Vũvào khách sạn được camera giám sát chụp lại.

Châu Kha Vũ  ngồi ở ghế sô pha bên cạnh như thường lệ, có thể thấy đó là chỗ ngồi thường ngày, AK trong lòng thở dài, trực tiếp ngồi xuống đối diện với ông Châu.

“Không dám, tất cả chỉ là trùng hợp thôi, Châu tiên sinh.” Anh lịch sự đẩy lại lời nói, tình cảnh trước mắt càng giống như tiểu thái tửu trẻ tuổi nhà họ Châu là Omega bị cặn bã Alpha tính kế.

Có thể tự mình giả vờ là nạn nhân, và trong hoàn cảnh sau gáy có dấu răng sẵn, chỉ để xác nhận rằng kịch bản chính xác nên là tiểu thái tử Alpha cưỡng bức Beta.

Nhưng làm sao Beta có thể hấp dẫn được những Alpha, và ngay cả khi Beta này cũng cắn lại Alpha.

AK cảm thấy rằng trong sự thật lộn xộn này, cả hai bên đều nên nói thất. Thật quá khó để giải quyết.

Tốt hơn hết hãy nói sự thật, kể cả khi bạn bị bắt cóc để đòi lại biển, trong năm nay

không phải ai cũng có thể đánh dấu được tiểu thái tử của thế giới ngầm.

AK bắt đầu suy nghĩ lung tung. Không biết liệu đánh dấu tạm thời có mang lại một chút hiểu  ngầm nào không, Châu Kha Vũ  đại khái đã hiểu được phần ý nghĩ này trong những thay đổi tinh tế qua đôi mắt của AK, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng mà khó có thể nhìn thấy.

"Lưu Chương vừa trò chuyện qua điện thoại với con."

Ông Châu có cái nhìn rất rõ ràng về hai con người trẻ tuổi trước mặt này. Cái tên "Lưu Chương" không hề xa lạ khi những người già nói về thế hệ trẻ mà họ ngưỡng mộ, cái tên này thường xuyên xuất hiện trong một số cuộc trò chuyện của ông Châu. 

“Chú ơi, làm ơn nói cho cháu biết.” AK nghe thấy những âm thanh phía sau, và anh chợt nhận ra rằng cuộc gặp gỡ này không  tập trung vào mối quan hệ tình cảm của anh và Châu Kha Vũ.

"Tôi có một đề xuất. Kha Vũ luôn thiếu người giúp đỡ. Tầm nhìn của nó quá cao, và tôi chưa có được một ứng cử viên đáng tin cậy."

AK hiểu ý đồ của đối phương, “ý của ba tôi thì sao?” Châu lão gia cũng  không vội đáp lại.

"Câu trả lời của cháu sẽ liên quan tới bố mẹ  có đồng ý hay không sao?

"Ồ, điều đó sẽ không xảy ra," AK  nói với một nụ cười ranh mãnh trong mắt, "nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ cha con của chúng tôi thôi."

Ông Châu bật cười giơ tay lên, thư ký phía sau lập tức đưa tập tài liệu được quấn trong một cuộn ruy băng.

Ông ấy liếc về phía Chu Chính Đình, thấy người sau đẩy kính, ánh mắt lộ ra vẻ dò xét và suy nghĩ. Cuối cùng là học được điều gì đó.

AK đứng dậy nhận lấy, mở ra xem là một tờ giấy hẹn, nội dung là thuê hắn làm cố vấn cho nhà họ Châu, điều kiện hào phóng, thời hạn là hai năm.

Cả hai bên của hợp đồng đều đã ký tên của ông Châu.

Đây là hợp đồng chỉ đại diện cho cá nhân.

Cây bút ký chữ ký được đặt sang một bên, AK đột nhiên cảm thấy nguy cơ như một con mồi, nhưng  nếu chuyện này cũng bị Châu Kha Vũ đưa vào "trò đùa trẻ con" thì quá long trọng rồi.

"Lời nói ban đầu của ba cháu là 'bất cứ thứ gì mà cháu thích',  tất cả các quyết định đều tùy thuộc vào bạn.

Châu lão gia nhẹ giọng nói, ngả người ra sau, khí thế giảm bớt đi, nhưng đôi mắt đã tính toán vô số người lại dán chặt vào Lưu Chương.

Nói rồi AK  cầm cây bút máy tinh xảo trong tay mà không cần vặn nắp, suy nghĩ một chút, AK liền lưu loát ký tên vào chỗ trống.

Vẻ mặt của Châu Kha Vũ không chút dao động, Châu lão gia lộ ra vẻ “chắc chắn”, nụ cười trên mặt vẫn rất tốt bụng mà nói: “Châu thị  rất vui khi có cháu gia nhập.” Thư ký phía sau đứng lên hướng AK tiễn khách

“Kha Vũ, con vẫn chưa nhớ những gì ba đã nói gì với con.” Châu lão gia đứng lên, tiếc nuối lớn nhất của ông chính là người con trai này tính cách quá nhu nhược, tình cảm sẽ luôn là cái cớ cho mọi sự phi lý.

"Cha."

Anh ngăn cha mình lại, người đã đi được vài bước, Châu lao giã quay lại và thấy Châu Kha Vũ đang cầm tài liệu vừa rồi đưa cho mình xem, trên môi nở một nụ cười.

Châu lão gia nhìn vào chỗ Châu Kha Vũ chỉ lên, trên tài liệu thứ mà Lưu Chương vừa ký không phải là tên thật của mình, mà là hai chữ cái thậm chí còn không bằng hoa văn, đơn sơ giản dị, có chút nguệch ngoạc:

"AK"

Hiện tại, thông tin chính xác duy nhất mà toàn bộ gia tộc Châu thị  có được là những người thừa kế của họ đã nhận được một hộp thư trong gmail và một số điện thoại di động tạm thời. 

"Lưu Chương này."

Giọng điệu của ông gần với sự ngưỡng mộ bất ngờ hơn là bực tức.

"Xem ra cũng học được một chút công phu, vậy tự mình phán đoán đi."

Châu lão gia xoay người rời đi, Châu Kha Vũ bình tĩnh buộc lại tài liệu bằng một dải ruy băng, công cụ dự tính này không còn tác dụng nhận diện lẫn nhau, nhưng cũng không ngăn cản được việc anh ta thu thập nó làm bộ sưu tập cá nhân của mình.

Đó là một trong số ít chiến thắng giữa anh và cha mình trong những trận chiến trước đó. Đó cũng là món quà thứ hai AK dành cho anh.

[Châu thị các người sẽ không muốn truy sát tôi đâu đúng không?]

Châu Kha Vũ lại vào hộp thư của AK với một chút suy đoán. Tất cả nội dung của hộp thư này đã bị xóa. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ không ngờ rằng chỉ còn lại một phần nội dung trong hộp nháp đã được làm trống và nó đã được tạo cách đây hai giờ. Thời điểm mà AK vừa rời khỏi nhà họ Châu.

[Thời điểm ký tên không hẳn là tiêu sái đâu.]

Nội dung không được cập nhật nhanh chóng, Châu Kha Vũ suy nghĩ trong hai phút, sau đó nói thêm một câu:

[Tôi thực sự ước anh có thể đến]

[Tại sao]

AK trả lời, ngắn gọn và chính xác.

[Tôi nghĩ tôi cần anh]

Ban đầu Châu Kha Vũ viết rất nhiều trang, liệt kê rất nhiều thành tích của Lưu Chương trên nhiều phương diện khác nhau, hoặc từ tính cách và chí hướng. Cũng có một phiên bản hấp dẫn lẫn nhau của giới tính thứ hai và pheromone làm tài liệu tham khảo, nhưng đã bị xóa, chỉnh sửa và được sửa đổi. Cuối cùng chỉ còn lại năm từ này thậm chí còn không có dấu chấm câu.

Sau khi bấm "Lưu", Châu Kha Vũ châm một điếu chanh bảy sao, chính là bao thuốc lá lần trước, với ý định dùng mùi khói để xua đi chút cáu kỉnh đang ám ảnh mình mà không thể giải thích được.

Châu Kha Vũ đóng máy tính, buổi tối anh còn có kế hoạch khác, trong lòng tuy có kỳ vọng, nhưng anh vẫn không muốn đối mặt với câu trả lời nếu đó là lời từ chối.

Bố anh nói đúng,  Châu Kha VŨ rất dễ bị cảm xúc chi phối.

[OK]

Tính năng hoạt động của Internet cho phép tất cả các thông điệp được truyền tải đủ nhanh, nhưng do tải trọng trung bình và đôi khi có sự chậm trễ bất ngờ, máy tính ở chế độ chờ và ngủ đông không thể chủ động thông báo cho chủ sở hữu các bản ghi chỉnh sửa mới có được và chỉ có thể hoạt động trong một môi trường yên tĩnh và không có người giám sát. Tiếp tục chờ đợi trong nghiên cứu.

Nhưng lợi thế của Internet chính xác là nó có thể vượt qua các giới hạn về chiều của thời gian và không gian, và thông tin nhất định sẽ được nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro