Ep 2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ ám sát nhà họ Châu và con trai của họ vô cùng náo nhiệt, khi Châu Kha Vũ và AK đến bệnh viện, thì đèn trước cửa phòng phẫu thuật đã đỏ rực.

Người nhà họ Châu lần lượt đến sau khi biết tin, một cấp dưới bị bắn ba phát vào vai quỳ xuống khi nhìn thấy Châu Kha Vũ , nước mắt lưng tròng nói rằng đó là thư ký riêng của Châu lão gia đã đào tẩu. Và chính hai phát súng đó khiến Châu lão gia vẫn đang được cấp cứu trong phòng mổ.

"Còn người thì sao?"

"Chạy rồi, còn đem theo phong ấn đi rồi."

Nhẫn ấn bên tay trái của Châu lão gia tượng trưng cho thân phận của tộc trưởng nhà Châu, người có quyền cao nhất của nhà Châu.

"Không ngờ lại khó đề phòng kẻ trộm bên cạnh." Chưa kịp nghĩ đã có người lên tiếng trước, Châu Kha Vũ nhìn anh ta, người lên tiếng là chú của anh ta theo bối phận. Bình thường rất hay đa nghi.

Anh ta vẫy thủ hạ đi xử lý vết thương trước, đồng thời chờ tin tức của bác sĩ.

"Chuyện tiếp theo là của nhà họ Châu, Lưu thiếu gia có phải nên tránh đi không?" Bác Châu nhìn thấy trên cổ AK có mấy dấu tay gớm ghiếc, có ý gì đó.

AK giao tiếp bằng mắt với Châu Kha Vũ, và xác nhận rằng anh ta "không có vấn đề gì và có thể xử lý nó." Sau đó, sẽ không còn rắc rối nào nữa, và anh ta rời đi trước bằng cách yêu cầu một y tá băng bó.

Châu Kha Vũ xoa lông mày, một bác sĩ ngập ngừng bước tới để hỏi về tình trạng vết thương.

[Thư ký đã bị giết, tung tích của con dấu đang được truy tìm.]

Họ vẫn giữ thói quen dùng bản nháp để liên lạc, khi Châu Kha Vũ kiểm tra vết thương, vô tình bấm vào đó, thì thấy nội dung mới nhất do Lưu Chương để lại.

[Anh cẩn thận một chút, đừng lo lắng cho tôi]

Anh nghe thấy bên ngoài huyên náo, vừa mở cửa đã phát hiện đèn "mổ" đã tắt, nhưng giường bệnh vẫn chưa được đẩy ra ngay lập tức, bác sĩ phẫu thuật trưởng dẫn một y tá đi tìm anh trong đám người, và khi nhìn thấy anh ta, anh ta đến gần anh ta, thông báo kết quả với một giọng mệt mỏi và đau đớn:

"Xin lỗi vì việc cấp cứu bệnh nhân không hiệu quả."

Châu Kha Vũ có một biểu cảm trống rỗng, và rất nhiều thứ hiện ra trong đầu anh ấy ngay lập tức, những cảm xúc và ký ức phức tạp này đâm vào tim và mắc kẹt trong cổ họng.

Sau đó, khi chiếc giường bệnh phủ đầy màu trắng cuối cùng được đẩy ra khỏi cửa, nó bùng nổ thành một không gian hoang vắng và trống rỗng.

Khi rời khỏi nơi đây, nghe nói chuẩn bị tang lễ và truy đuổi kẻ sát nhân, Châu Kha Vũ ra lệnh phong tỏa tất cả tin báo về vụ trộm con dấu của gia đình đồng thời kêu mọi người có mặt hôm nay đến tắt liên lạc với thế giới bên ngoài và sẽ xử lý vào ngày mai.

Sau đó, anh ta không quan tâm đến những ánh mắt đổ dồn về phía sau, bình tĩnh bước vào căn phòng được chuẩn bị riêng cho cha con họ.

Cánh cửa căn phòng đóng chặt lại sau lưng, Châu Kha Vũ từ xa nhìn thi thể nằm dưới tấm ga trải giường màu trắng với cảm xúc phức tạp.

"Kha Vũ, đừng quá tin tưởng bất cứ ai, kể cả ta."

Lời tiên tri này thực sự là phần bổ sung cuối cùng cho danh ngôn của cha con họ.

"Ba thực sự đang cho con bài học cuối cùng sao?"

Bình minh ló dạng, một tiếng động bỗng vang lên trong phong vắng lặng một

giọng khàn.Đó là lần cuối cùng anh hỏi cha mình một câu hỏi, và cũng là lần duy nhất anh không nhận được câu trả lời.

[Anh ở bên đó thế nào rồi?]

[Tôi tìm thấy thứ gì đó ở đây]

[Nghe nói bệnh viện bị thiết quân luật, tình huống thế nào?]

[Không phải]

[Anh trai à, không sao chứ, tôi sẽ đến ngay]

[Người của anh đang bắt tôi ? Anh có sao không? Tôi tạm thời chốn được rồi]

[AK, anh tìm thấy gì? -Daniel]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro