Chương 1: Nếu sự ra mắt của một chương trình đánh giá nên chất ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Nếu sự ra mắt của một chương trình đánh giá nên chất lượng của chương trình đó, thì đây là một câu chuyện buồn. 

Thẻ ngọc dùng để làm gì, để lưu trữ các loại công pháp của các môn phái, để tuyền tải thông tin như tin nhắn, cao cấp hơn là mấy loại siêu cấp thẻ ngọc mà các nhân vật chính toàn tình cờ nhặt được hoặc bị rơi trúng đầu, mấy thẻ ngọc đó đều được tranh nhau đỏ mắt, cầu mà không được. Lăng Lục Lạc nhìn hơn chục nghìn tấm thẻ trước mặt tỏ vẻ: Các con ta, bây giờ giá trị của các con còn chưa lớn, nhưng tin ta đi, một khi chúng ta nổi tiếng và chắc chắn sẽ nổi tiếng, các con sẽ được tranh giành, được khát khao, được coi như là thánh vật mà nâng niu, hahahaha...

Khụ khụ khụ Lăng Lục Lạc hắn là một PD( Primary Director) nổi tiếng trôi lạc đến giới tu chân này đã lâu, dùng biến dị linh căn, tư chất thiên tài bỏ ra công sức tu luyện đến đẳng cấp cao nhất của tu chân giới : Độ Kiếp. Sống gần 1000 năm ở chiều không gian đầy linh khí này, Lăng Lục Lạc tỏ vẻ, cái thế giới chỉ có tu luyện tu luyện tu luyện nhàm chán hết sức này cần phải thay đổi ! thế giới không nên là cường giả vi tôn, mà là dựa vào độ rating mà đánh giá! Hãy để sức mạnh của chương trình thường nhật cảm hoá các ngươi hỡi loài người ngu xuẩn !

   ( Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hoá thần, độ kiếp, phi thăng)   

Thật ra đầu óc Lăng Lục Lạc thỉnh thoảng cũng không được bình thường, hắn không biết là do sống quá lâu tại một chiều không gian quá đỗi kỳ ảo này hay là do bản chất hắn có bệnh thần kinh tiềm ẩn chỉ là kiếp trước sống chưa đủ lâu để bộc phát.  Nhưng chuyện hắn làm ra cũng một phần chứng minh việc hắn có tiềm năng bộc phát bệnh điên bất cứ lúc nào. Ví như việc khi hắn sắp vượt qua ngưỡng cảnh đạt đến cảnh giới phi thăng, hắn chợt cảm thấy hắn thật ích kỷ, đây là một thế giới lạc hậu, nghèo nàn về thông tin giải trí đến phát sợ, với tư cách là một PD nổi tiếng tài năng xuất sắc bậc nhất, hắn lại chỉ lo cắm đầu vào tu luyện để tăng cấp. Xong cuối cùng để làm gì cơ chứ ? hắn chẳng có một đóng góp gì cho ngành giải trí của thế giới này. Những con người khốn khổ kia sẽ còn thú vui giải trí gì ngoài đi xem mấy con yêu thú đánh nha, nghe mấy cô nàng đánh đi đánh lại mấy bài hát không lời khô khan, thú vui duy nhất là đi lầu xanh cũng bị hạn chế đến đáng thương. Loài người sống thật quá khốn khổ, hắn quyết định sẽ tạm dừng việc phi thăng để hoàn thành hoài bão của mình. Sư huynh của hắn sau khi biết việc thì đã ức chế đến hộc máu, run rẩy đuổi hắn cút khỏi sư môn, ra ngoài thì đừng có mà bêu rếu tông sư, tự nhận mình là tán tu đi. Lăng Lục Lạc cũng vui vẻ đi ngay, hắn dùng hết 10 năm thiết kế ra thẻ ngọc, dùng 15 năm thiết kế trận pháp trên thẻ, dùng 20 năm luyện chế hơn chục nghìn thẻ ngọc, và hôm nay, dùng một ngày để quẳng hết đi. 

Chính xác là quẳng hết, hắn đã tạo ra một trận truyền tống khổng lồ, chuẩn bị thả những thẻ ngọc này khắp bầu trời tu chân giới. Nếu sư huynh hắn biết hắn phung phí không biết bao nhiêu tài liệu và linh thạch của tông môn chỉ để quẳng cho người khác thì chắc chắn sẽ hộc máu thêm mấy lần... Mà thôi cứ để gửi vài dược liệu bổ máu cho chắc. 

Trận pháp đã sẵn sàng, cầm một tấm thẻ lên hôn hôn, Lăng Lục Lạc trìu mến lẩm bẩm: " Con ta, hãy đi đi, hãy lập nên một thiên nên kỷ mới, hãy trở thành tương lai, hãy trở thành lịch sử của thế giới này. Sau này con sẽ có vô vàn người truy phủng, đón nhận, vì vậy dù bây giờ con có bị hắt hủi, có bị lãng quên, thì hãy kiên trì lên vì ta biết, tương lai đang đón chờ con là một tương lai rạng rỡ như thế nào. Đi đi, và hãy mạnh mẽ lên, ta tự hào về các con."

Thẻ Ngọc "..." tạm biệt không tiễn ...

Những thẻ ngọc cuối cùng đã được truyền tống, bây giờ tất cả còn lại chỉ là chờ đợi kết quả.  Lăng Lục Lạc hí hứng nhìn theo ánh sáng cuối cùng, ngẫm lại nội dung chương trình thu sẵn trong đó, hắn tỏ vẻ: thời đại của ngành công nghiệp giả trí tu chân đã tới, loài người chính thức được bước chân sang một thời đại mới.

Trái với sự kỳ vọng rating tuần đầu cao ngất ngưởng mà Lăng Lục Lạc mong chờ, sự việc diễn ra như sau: Tại một tửu lâu, một ca cơ nổi tiếng nào đó đâng chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.. "cốp"

"KIAAA, Công tử!!! người đâu, công tử ngất rồi, trời ơi chảy máu rồi, người đâu!!! có người ám hại công tử!!!!"

Tại một cuộc họp thượng đỉnh của các môn phái siêu lớn: Các tông chủ, phong chủ nhìn một đống các thẻ ngọc đột nhiên xuất hiện đánh u đầu một số người, ánh mắt đầy nghi ngờ và phòng bị : " Đây là do .. Ma tu?"

Tại tổng đàn ma tu: Ma Tôn nào đó ngắm nghía thẻ bài đầy hứng thú

Tại một hang động mĩ lệ: Mỹ nhân thanh thoát như ngọc, trầm tĩnh tựa trúc nâng cao thẻ bài, chân mày hơi nhíu động lòng người. Tiếng nói tựa linh thuỷ ngọt ngào nhất cất lên: " Kẻ nào?" 

Tất cả mọi người đều có chung nghi vấn về sự xuất hiện thẻ ngọc với số lượng cao này,  và cũng rất đồng lòng có một hành động: Chưa chạm vào nếu chưa xác định nguồn gốc. 

Điều này khiến cho rating tuần đầu tiên ra mắt của Chương Trình Thường Nhật đầu tiên tại tu chân giới thấp đến độ kỷ lục: 0.0000000001%. Một thất bại không thể thất bại hơn.

Lăng Lục Lạc tỏ vẻ : loài người quả nhiên ngu xuẩn! 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vài lời tác giả: Ô này, có hố mới :))))) có nên đi lấp hố cũ không? 

.

.

.

.

Có chứ sao không lấp, không lấp hố để người khác chôn mình à :))))

Sẽ còn lấp hố các chuyện còn lại, thân <3




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro