Ba hài tử giống hệt nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ở Giác cung không được ồn ào ! Khách cũng không được phép, Bạch Cửu."

Cung Thượng Giác khoanh tay trước ngực, sau khi cảnh cáo, cúi người một tay nhấc lên "Bạch Cửu" vì chạy quá nhanh mà trượt chân ngã

"Ca ca ngốc ! Ta không phải là Bạch Cửu !"

"Bạch Cửu" vỗ bụi trên người, gạt tay Cung Thượng Giác ra, chạy tới phía sau y

Cung Thượng Giác khó hiểu, ngẩng đầu liền thấy Cung Viễn Chủy dựa vào trên cột, cậu cười mặt mày cong cong, trong tay còn cầm vỏ trứng tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, "Hắn nở ra từ trứng Trác Dực Thần tặng ta, tên là Lam Cửu, ca ca ngốc."

Dứt lời, Bạch Cửu chân chính chạy qua bên cạnh hai người, "Chờ chút, Lam Cửu ! Đệ không được chạy trước đại ca !"

"Thêm một tiểu linh thú ầm ĩ, đối với Giác cung mà nói cũng không phải là chuyện tốt."

Cung Thượng Giác nhíu chặt mày, ánh mắt mất đi hào hứng bình thường

Trác Dực Thần và Bạch Cửu hai ngày trước tới Cung môn, dẫn Cung Viễn Chủy gây ra không ít họa, nhiều lần đều là y giúp đỡ thu dọn tàn cục, còn phải gánh tiếng xấu không quản giáo tốt, không thiếu phần bị Cung Tử Thương và Cung Tử Vũ cười nhạo

Cung Thượng Giác thở dài lắc đầu, kiên nhẫn dặn dò Cung Viễn Chủy đang muốn chạy theo, "Cẩn thận, đừng để bản thân bị thương."

Đưa mắt nhìn, y lại hỏi, "Trác tiểu công tử đâu ? Sao không thấy bóng dáng đệ ấy ?"

"Huynh ấy tới núi sau nhặt đồ rồi !"

"Cung môn không nuôi được đệ ấy sao ? Thực sự là tự thân tự lực ! Kim Phục, đi gọi đệ ấy quay về đây."

Cung Thượng Giác hừ lạnh một tiếng, đau đầu, mình đã đồng ý với Trác Dực Hiên phải chăm sóc đệ đệ của y không tổn hao gì, nếu Trác Dực Thần mất mấy sợi tóc, Cung Thượng Giác cũng không dễ ăn nói

"Ta quay về rồi !" Cửa Giác cung bị một cước đá văng, toàn bộ Giác cung rơi vào chấn động

Trác Dực Thần cả người đầy tuyết quay về, ôm trong lòng không ít đồ

Sau khi vào cửa, cậu đặt từng bảo bối nhặt được xuống mặt đất, khoe chiến lợi phẩm trước mặt mọi người, "Lợi hại không ! Ta tìm rất lâu !"

"Trác Dực Thần, bên hông huynh còn có cái gì vậy ?" Cung Viễn Chủy chỉ vào thứ Trác Dực Thần ôm bên hông, trông rất giống một người tuyết

"Đệ nói cái này sao !" Trác Dực Thần chỉ vào chiến lợi phẩm lớn nhất trong lòng mình, kéo ra mọi người giờ mới nhìn ra là một người, "Bạch Cửu không nghe lời, sống chết không chịu quay về, ta chỉ có thể cưỡng ép ôm hắn quay về."

Trác Dực Thần giải huyệt cho "Bạch Cửu", hắn mới có thể lên tiếng

Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy nhìn nhau, Cung Viễn Chủy hỏi trước, "Hắn là Bạch Cửu, vậy người vừa rồi là ai ?"

Cung Thượng Giác tiến lên phủi tuyết trắng bao phủ "Bạch Cửu", nhận ra khóe miệng rũ xuống của hắn liền lộ ra nụ cười mỉm, chỉ là nụ cười này thêm phần khinh miệt, y đứng dậy nói,

"Đây không phải là cung chủ của Tuyết cung sao ? Tới Giác cung làm gì vậy ?"

Cung Thượng Giác không phải không phát hiện ra Tuyết Trùng Tử bị Trác Dực Thần bắt tới, chỉ là muốn mượn cơ hội chế nhạo hắn

Tuyết Trùng Tử sắc mặt tối lại, bình tĩnh phủi tuyết còn lại trên vai, "Ta chỉ nhớ ta là cung chủ Tuyết cung, tên là Tuyết Trùng Tử, còn lại không biết."

Mọi người giờ mới biết đại nạn bốn năm một lần của Tuyết Trùng Tử tới rồi, ký ức mất hết

Tiếng ầm ĩ của hài tử vang lên, Bạch Cửu kéo tay Lam Cửu chạy tới, hai người ngạc nhiên nhìn Tuyết Trùng Tử vẻ ngoài tương tự bọn họ ở trước mặt, thường kéo tóc hắn xem

Bạch Cửu cảm thán không thôi, kéo tay Tuyết Trùng Tử muốn dẫn hắn cùng đi chơi ném tuyết, "Bây giờ đệ chính là tam đệ của ta ! Gọi đệ là Tuyết Cửu đi !"

"Đúng vậy, đúng vậy ! Có ta và đại ca che chở cho đệ, ai cũng không cần sợ !" Lam Cửu ở bên cạnh hùa theo

"Không cần." Tuyết Trùng Tử không chần chờ mà lập tức từ chối lời mời kết nghĩa của hai bọn họ, gương mặt lạnh như băng không nhìn ra được chút dao động nào

Hắn nhấc chân muốn đi, hai chân lại bị giữ chặt tại chỗ

"Đừng đi ! Chơi cùng chúng ta đi !" Bạch Cửu, Lam Cửu mỗi người một bên ôm chặt chân Tuyết Trùng Tử, hắn tiến lùi không được, bên tai tràn ngập tiếng kêu của hai linh thú

Dáng người ba bọn họ đồng nhất, Tuyết Trùng Tử vẫn chưa khôi phục nội lực, rất nhanh bị bọn họ kéo ngã xuống đất, tay chân chống đất như bị chết đuối

Hắn nhấc mắt lên nhìn, Cung Thượng Giác từ lúc hai tên ngốc kia la hét liền bắt đầu rời đi, Kim Phục cũng đi theo y, mà Cung Viễn Chủy cũng bị Trác Dực Thần gọi đi xem bảo bối cậu nhặt được

Tuyết Trùng Tử nhìn quanh, mất đi khả năng cầu cứu

"Biết rồi, đi chơi." Tuyết Trùng Tử ra lệnh một tiếng, Bạch Cửu, Lam Cửu trong chớp mắt đầy máu hồi sinh, mỗi người kéo một tay Tuyết Trùng Tử chạy tới sân

Ba bọn họ đúng lúc bắt gặt Cung Tử Thương và Cung Tử Vũ tới thương lượng ngân lượng bồi thường với Cung Thượng Giác, hai bọn họ tức giận đùng đùng đi tới, thấy Bạch Cửu liền lập tức xoay người rời đi

Trước khi Cung Tử Thương rời đi, lúc nàng quay đầu lại giống như trông thấy hai ác linh song sinh từ địa ngục đi tới

Cung Tử Vũ siết chặt tay, cũng không dám quay đầu lấy một cái, "Lại thêm hai đứa !"

Cung Viễn Chủy thưởng thức lưỡi đao Trác Dực Thần nhặt được ở núi sau, khen cậu nhặt được đồ tốt

Tuyết công tử che ô xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, hắn phủi tuyết dính trên đầu xuống, hành lễ, "Chủy cung chủ, Trác tiểu công tử, không biết hai vị có thể Tuyết cung chủ nhà ta không ?"

Nhìn lại theo ánh mắt Cung Viễn Chủy và Trác Dực Thần, ba Tuyết Trùng Tử giống hệt nhau đang chạy trên nền tuyết

Tuyết công tử nhìn một cái liền nhận ra cung chủ nhà hắn mặt không đổi sắc, hắn đập mạnh một cái lên cây cột bên cạnh

"Hay cho Tuyết Trùng Tử này.... Ra ngoài chơi cũng không rủ ta !"

Hắn cởi trường y liền chạy vào trong tuyết, cầm một quả cầu tuyết ném vào Tuyết Trùng Tử

Trận đấu này, 3 đấu 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro